Trần Khả Trân sau khi rời trường đại học A liền đi thẳng về nhà. May mắn bác tài vẫn kiên nhẫn đợi cô, nếu không đồ đạc cô để trên xe xem như là xong rồi.

Bây giờ đã là đầu giờ chiều, Khả Trân đi vào nhà, thấy mẹ cô đang tập trung xem phim truyền hình. Bà Trần tuy đã lớn tuổi nhưng niềm đam mê với điện ảnh càng ngày càng tăng chứ không giảm. Mỗi lần có một bộ phim nào xem giới thiệu thấy hấp dẫn đến hồi công chiếu bà sẽ theo dõi từ đầu đến cuối không bỏ sót một chi tiết nào.

Nếu hỏi tên các bộ phim đang nổi và các diễn viên mẹ cô sẽ trả lời được hết. Bà là Fan trung thành mà.

Bây giờ trên ti vi đang công chiếu bộ phim dài tập do Hạ Nhiên làm vai chính. Cô diễn viên trẻ tài năng này cô cũng biết. Nhớ hồi đó Hạ Nhiên mới tham gia làng giải trí được xếp vào một vai phụ của một bộ phim ngắn. Cả nội dung phim chẳng có gì đặc sắc duy nhất có diễn xuất của Hạ Nhiên là xuất thần cứu cánh cho cả bộ phim. Từ vai diễn đó nhiều nhà đầu tư bắt đầu chú ý đến cô ấy, bây giờ đã trở thành một trong những diễn viên hàng đầu của giới giải trí. Diễn xuất càng ngày càng chinh phục được khán giả.

"Hạ Nhiên diễn hay lắm!" Bà Trần xem phim, vừa ăn một miếng dưa hấu vừa bình phẩm.

"Hay vậy sao?"

Bà Trần trả lời theo phản xạ tự nhiên: "Đúng rồi!" Nhưng giọng nói ngày nghe quen quen, bà Trần quay sang nhìn. Là bảo bối của bà đã về.

Khả Trân tỏ vẻ giận dỗi: "Mẹ xem Hạ Nhiên đến mức không nhận ra sự tồn tại của con gái luôn."

Bà Trần đặt miếng dưa đang ăn nửa chừng xuống dĩa, đứng lên ôm chằm lấy con gái: "Con về sao không nói mẹ đi rước?"

Khả Trân cười hì hì: "Con muốn mẹ bất ngờ mà."

"Cái con bé này, mau lên thay đồ nghỉ ngơi đi, đi đường xa chắc con cũng mệt mỏi rồi." Bà cưng chiều nhìn con gái.

Khả Trân nhân cơ hội làm nũng: "Chiều nay con muốn ăn sườn xào chua ngọt còn có canh chua nữa."

"Biết rồi cô nương." Trong lòng bà Trần tràn ngập vui mừng vì đã lâu chưa được gặp con gái.

...

Vì lệch múi giờ nên Khả Trân ngủ không sâu giấc. Trời vừa chạng vạng tối cô đã thức dậy. Ngáp một cái, Khả Trân đi xuống lầu. Nhìn một bàn ăn đúng như yêu cầu, tự dưng cô có cảm giác ứ nghẹn ở cổ. Đúng là chỉ có nhà mình mới có thể tự do làm nũng với mẹ. Muốn cái gì mẹ đều chiều theo.

"Dậy rồi sao, mau lại ăn đi con."

Khả Trân vui vẻ thưởng thức hết các món yêu thích. Mùi vị này so với ngoài quán quả thực khác xa. Đã lâu lắm rồi cô chưa có cơ hội thưởng thức.

Hôm nay cô cho phép mình phóng túng ăn nhiều một chút, từ ngày mai phải ăn ít lại giữ dáng. Con gái thật là khổ. Rõ ràng đồ ngon trước mắt cũng không dám ăn, không kiềm chế được mà ăn hết thì lại phải đau khổ tìm cách giảm cân.

"Trong bếp vẫn còn canh con ăn nữa không mẹ múc thêm." Bà Trần ân cần hỏi con gái.

Khả Trân vội ngăn cản. Cô xoa xoa cái bụng của mình: "Nếu ăn nữa bụng con chắc bể luôn đó."

Thấy con gái đã no bà Trần cũng không ép thêm.

Khả Trân uống một chút nước, cô đặt ly xuống bàn hỏi: "Mẹ, lần trước đến nhà anh hai mẹ có thấy cái gì bất thường không?"

Tự dưng sao con bà lại hỏi như vậy. Có cái gì bất thường chứ? Bà liền hỏi lại: "Có gì không ổn sao con?"

"Không có gì, con chỉ hỏi vậy thôi."

Không nói thì thôi, nói ra bà lại cảm thấy lo lắng. Nhất định có cái gì đó Trân Trân mới khi không đi hỏi như vậy.

Bà Trần cẩn thận nhớ lại hôm đến nhà Kha Nghị. Lúc ra mở cửa con trai bà hơi bất ngờ, nhưng có lẽ cũng bình thường vì đây là lần đầu tiên bà đến đó còn vào sáng sớm nữa. Đi một vòng nhà cũng không phát hiện được gì.

Chỉ có lúc ăn cơm...

"Đúng rồi, khi mẹ trên lầu xuống nhìn thấy anh con nhìn một vật gì đó đến ngẫn người, mẹ bước đến nó cũng không phát hiện, hỏi thì lại nói không có gì, mẹ cũng không thấy được thứ đó là gì, lúc ăn cháo còn tự cười một mình nữa, mẹ cứ cho rằng sáng sớm nên hoa mắt." Nhưng nghĩ lại có lẽ không phải, trước nay mắt bà vẫn rất tinh nhìn sẽ không sai được.

Bà Trần sốt ruột nắm lấy tay Trân Trân: "Con à, nói thật cho mẹ biết đi có phải anh con bị bệnh gì nghiêm trọng không?"

Khả Trân nhìn thái độ hoang mang của mẹ mình thì bật cười, cô trấn an: "Không phải đâu mẹ, con nghĩ anh hai đang mắc bệnh tương tư mới đúng."

Là yêu sao? Vô lý! Nói Trần Kha Nghị mắc bệnh gì bà còn tin, nói rằng con trai bà yêu rồi mặc dù phải vui nhưng bà lại thấy buồn cười.

Bà Trần lập tức phủ nhận: "Không thể nào."

Khả Trân bắt đầu nghiêm túc phân tích vấn đề: "Mẹ nhớ chiếc vòng mẹ tặng con không?"

Bà Trần gật đầu. Hôm đó bà còn đưa cho Trần Kha Nghị một chiếc nữa.

"Chính là vì chiếc vòng đó con mới nói anh hai yêu rồi. Tính của anh con mẹ cũng biết mà, cực ghét người ta đụng vào đồ của mình."

Bà Trần chăm chú lắng nghe. Tính tình của con trai bà là người hiểu rõ nhất. Chuyện nó ẩu đả với bạn trong lớp chỉ vì cái hộp bút khiến bà phải lên trường gặp giáo viên chủ nhiệm bà vẫn còn nhớ rõ.

Bây giờ còn thêm tính cách lạnh lùng khó gần nữa, chẳng biết giống ai. Ngoài cái vẻ đẹp trai, sự nghiệp ổn định còn lại tính tình không ổn chút nào. Bà muốn có con dâu, muốn có cháu trai cháu gái lại phải đợi đến khi nào đây.

Khả Trân nhìn mẹ mình một cái rồi nói tiếp: "Thực ra trước khi về nhà con đã đến trường đại học A, không gặp được anh hai nhưng lại gặp một cô gái là thực tập sinh của anh ấy. Trên tay cô ấy đeo một chiếc vòng y hệt con. Hiếu kỳ con hỏi thử thì biết là anh hai tặng. Mẹ nói kỳ lạ không. Theo con suy luận với tính cách của anh Kha Nghị thà đem vứt chiếc vòng đi chứ không tùy tiện tặng người khác. Mà nếu quyết định tặng thì người nhận chắc chắn là người vô cùng đặc biệt."

Lúc đem chiếc vòng cho Trần Kha Nghị bà Trần cũng đã đoán trước được kết quả con trai chỉ nhận cho có lệ rồi sẽ vứt đâu đó. Không ngờ thực sự đem tặng cho một cô gái. Con gái nói vậy bà rất đồng ý rằng người đó rất đặc biệt với con trai mình. Nghĩ đến phải cảm ơn ông chủ tiệm trang sức đã nhứt quyết bán một cặp vòng chứ không bán lẻ.

"Cô ấy sử dụng chung phòng làm việc với anh hai, vật dụng trong phòng có thể tùy tiện sử dụng rất tự nhiên, xem ra anh Kha Nghị không phản đối, còn nữa khi cô ấy nhắc về anh hai của con ánh mắt rất sáng, còn mỉm cười vui vẻ nữa."

Như vậy là đúng rồi. Mặc dù không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng bà Trần nghĩ đường tình duyên của con trai mình có tiến triển. Thật sự là tin tốt, hại bà lo lắng không yên còn liên lạc với bà Hồ nhờ mai mối.

Bà Trần nóng nảy: "Mẹ phải gọi cho Kha Nghị hỏi rõ."

Khả Trân lập tức ngăn lại: "Không được đây mới là suy đoán, chuyện còn chưa đâu vào đâu, anh hai sẽ không nói đâu."

Nhưng bà vẫn muốn chắc chắn rằng Kha Nghị có người yêu: "Mẹ sẽ đến trường đại học A xem cô gái đó là người thế nào."

"Rất dễ thương!" Lúc trưa có nói chuyện với Kỳ Vân. Cô bé ấy là người hòa đồng, ở gần cô ấy có cảm giác vui vẻ theo: "Mẹ đừng làm cô bé đó sợ anh hai sẽ tính sổ với hai mẹ con mình đó." Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đáng sợ.

"Không nhất định phải đi." Bà Trần thực sự không kiềm chế nổi muốn lập tức đi ngay bây giờ.

"Mẹ có thể đi nhưng không phải bây giờ, hôm nay con đã đi rồi, mẹ đợi một thời gian nữa đi. Tránh bức dây động rừng." Lỡ như ảnh hưởng đến "đại sự" của anh trai... Cô không dám nghĩ tiếp.

"Mẹ biết rồi!" Bà Trần thoả hiệp, Trân Trân nói rất đúng. Phải bình tĩnh, nóng vội dễ hỏng chuyện. Bà phải tìm lý do đến đó xem xét tình hình sao cho thật tự nhiên.

Sắp tới lại có chuyện phải làm rồi đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương