"Kỳ Vân nhìn sắc mặt của em không tốt lắm." Trần Kha Nghị thấy Kỳ Vân uể oải nằm dài ra bàn, anh từ bên ngoài vào liền tiến đến hỏi thăm.

"Em không sao!"

Nhìn sắc mặt của Thầy thì tốt rồi. Tất cả là do công sức của cô. Nhìn cô kém sắc còn không phải do chăm sóc Thầy Trần một đêm sao. Đến khi cô về nhà, cảm thấy không ổn. Hình như cô cũng bệnh rồi. Lấy một viên thuốc uống vào, ngủ một giấc may mắn không có vấn đề gì nghiêm trọng.

"Báo cáo làm đến đâu rồi?"

Đáng lẽ ra sau khi sửa bài cô sẽ bắt tay vào làm, nhưng bị bệnh phải nghĩ dưỡng một ngày làm tốn thời gian của cô, thêm nữa toàn bộ tài liệu cô lưu vào USB nhưng tìm hoài không thấy. Chẳng nhớ làm mất ở đâu. Cuối cùng phải đau đầu suy nghĩ lại nội dung. Đến nay vẫn chưa đâu vào đâu.

Cô trả lời ngắn gọn, lười giải thích: "Dạ vẫn đang tiến hành."

Trần Kha Nghị lấy USB ra đưa cho Kỳ Vân: "Cái này tôi nhặt được ở nhà, trả em."

"Cảm ơn thầy, nhưng sao thầy biết của em mà trả?" Không phải là Thầy Trần đã xem nội dung rồi chứ, trong đó có rất nhiều hình cô nổi hứng lên chụp, hình tượng không được "duyên dáng" cho lắm, nếu thầy ấy xem rồi thì thật mất mặt.

Nhà tôi ngoại trừ em là người đầu tiên đặt chân vào thì vẫn chưa có ai đến: "Ừm, vì kiểu dáng giống như cái của tôi nên tôi có mở lên xem thử". Trần Kha Nghị quan sát nét mặt Kỳ Vân. Kiểu như cô muốn nói "thầy thực sự đã xem rồi, không được" nhìn rất buồn cười, anh nén cười, dừng lại tạo ra một biểu cảm tiếc nuối: "nhưng lại có mật khẩu, may mắn có tên của em nên tôi biết được."

Kỳ Vân thở phào, cô quên mất mình có lập mật khẩu. Ban đầu cô đặt mật khẩu siêu cấp khó trên tám ký tự vừa chữ vừa số không liên quan đến nhau đến mức đã mấy lần cô suýt quên, cho nên liền đổi lại thành một câu dễ nhớ. Nhưng không phải vậy mà dễ đoán đâu nha!

Giờ thì cô yên tâm rồi.

"Cảm ơn thầy!" Có USB xem được tài liệu đỡ được một khoản thời gian suy nghĩ.

"Lần sau nhớ chú ý cẩn thận, còn nữa tài liệu nên lưu ở nhiều nơi." Việc này là việc cơ bản, tuy nhiên nhắc thừa còn hơn để cô quên không làm. Nếu bị mất thực sự thì vẫn còn có bản dự trữ để làm lại.

Nhớ đến cái vòng mẹ anh đưa. Đúng lúc có cô ở đây anh đem ra: "Cho em!"

Nhìn túi thơm bọc nhung màu đỏ, đây có thể là gì, thầy Trần tặng quà cho cô sao? Chắc không phải đâu.

"Nhận lấy!" Tay anh vẫn còn đưa ra giữa không trung, lời nói ra lệnh cho cô.

Kỳ Vân máy móc làm theo. Cô vẫn có cảm giác không chân thực,mở ra xem thứ gì được đặt bên trong. Là một chiếc vòng. Nhìn rất đẹp nha! Cô không nhịn được muốn đeo thử. Nhưng không được còn chưa biết thầy Trần có ý gì: "Vật quý giá như vậy em không dám nhận đâu."

Tuy mẹ anh không nói chiếc vòng này trị giá bao nhiêu nhưng anh nghĩ cũng không phải là con số nhỏ. Mà Kỳ Vân cũng nhìn ra được. Nếu nói thật nhất định cô sẽ từ chối: "Coi như cảm ơn em vì đã chăm sóc tôi, cái này chỉ là đặt trên mạng thôi, giá không bao nhiêu."

Để tăng tính chân thực và thuyết phục, anh nhận lại chiếc vòng, nhìn vật trên tay đến đau lòng: "có phải em chê đây không phải là vật gì giá trị nên không muốn nhận không? Thật đáng tiếc đành bỏ đi vậy." Anh vờ như muốn đem chiếc vòng nhắm thẳng vào sọt rác trong góc mà ném tới.

Không phải là đồ quá đắt thì tốt rồi. Còn là món quà Thầy Trần tặng cho dù không đáng một xu cô cũng sẽ xem như bảo bối mà trân trọng.

Giật lại đồ trên tay Trần Kha Nghị, cô ôm vào người bảo vệ: "Ai nói em không thích, đã tặng rồi thì không được lấy lại." Vẫn còn cảm nhận được nguy hiểm trước mắt, Kỳ Vân sợ Trần Kha Nghị bất ngờ lấy lại. Vì vậy để chắc chắn cô vội đeo vào tay.

Xong rồi, bây giờ đã là của cô!

Kỳ Vân giơ tay lên ngắm, chiếc vòng này đúng là sinh ra để dành cho cô mà. Kỳ Vân vui vẻ hỏi: "Đẹp không Thầy?"

Trần Kha Nghị gật đầu khuyến mãi thêm một chữ: "Đẹp".

Tâm trạng Kỳ Vân vui vẻ bay tận trên mây. Ngày hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ của cô.

Chín giờ sáng Trần Kha Nghị có tiết dạy nên đi trước. Đây là tiết ôn bài nên không cần Kỳ Vân đi theo. Mà Kỳ Vân cũng không muốn đi, cô ở lại văn phòng chuyên tâm hoàn thành bài báo cáo của mình.

Nghe lời Trần Kha Nghị cô sao chép thêm một bản nữa lưu vào mục lưu trữ của Gmail.

"Alo, xin hỏi có phải là cô Kỳ Vân không? Có một kiện bưu phẩm gửi đến cho cô, bây giờ cô có thể xuống lấy không, tôi đang đứng trước trường đại học A".

Hôm trước dạo một vòng trên ứng dụng mua hàng, Kỳ Vân thấy một thỏi son rất đẹp, cô nhìn video quảng cáo đến phát mê, lại thêm bài viết giới thiệu sản phẩm hấp dẫn, cô kiềm chế không được nhấp vào mua.

Con gái là vậy! dù có rất nhiều son nhưng không thể nào bỏ được niềm yêu thích với son. Cứ như một loại bùa mê. Dù bạn có một cây son, mười thỏi son hay một trăm loại son vĩnh viễn vẫn cảm thấy luôn còn thiếu một cây son nữa.

"Được tôi lập tức xuống!" Kỳ Vân lấy ví tiền và điện thoại chạy nhanh xuống lầu đi thẳng ra cổng. Ở đây cách cổng trường một đoạn gần tám phút. Không muốn người giao hàng đợi lâu, Kỳ Vân chạy rất nhanh.

Trên hành lang, nép vào một góc nhìn thân hình nhỏ nhắn đang bước vội trong sân kia, cô ta nhếch môi cười đắc ý, đi đến văn phòng của Trần Kha Nghị vặn cửa đi vào.

Đã quan sát một lúc lâu, Trần Kha Nghị đi dạy chỉ còn lại mình Kỳ Vân, tưởng rằng không có cơ hội lẻn vào đây ai ngờ ông trời cho cô ta một cơ hội lớn Kỳ Vân cuối cùng cũng rời đi.

Người ẩn nấp rình mò văn phòng của Trần Kha Nghị không ai khác là Bạch Sa. Thắc mắc cô ta định làm gì ư? Chính là đi ăn cắp tài liệu.

Lần trước không phải Bạch Sa chỉ đơn thuần thông báo cho Kỳ Vân biết về cuộc thi mà còn có mục đích khác, cô ta muốn quan sát biểu cảm của Kỳ Vân xem Kỳ Vân có thực sự quan tâm muốn giành chiến thắng hay không?

Và Bạch Sa nhận ra tinh thần quyết tâm của Kỳ Vân. Cô ta vô cùng bất an, Kỳ Vân luôn có thành tích rất tốt cộng thêm việc may mắn được Thầy Trần hướng dẫn như vậy sẽ là một đối thủ lớn cản trở việc cô ta giành giải nhất.

Nếu là một cuộc thi thông thường thì Bạch Sa sẽ không đến mức đi ăn cắp tài liệu. Lý do là cô ta nghe ngóng được người đứng đầu lần này sẽ trở thành giảng viên duy nhất được giữ lại trường đại học A. Bất ngờ phải không? Tin tức này chưa được tiết lộ ra ngoài, là cô ta vô tình nghe được.

Mà trường đại học A là đâu chứ. Nơi đây còn không phải là trường đại học danh tiếng nhất sao? Ngoài tiền lương và đãi ngộ hấp dẫn, nếu được làm việc ở đây cơ hội thăng tiến rất cao, còn nữa mỗi năm đều chọn ra một vài người ưu tú đi tu nghiệp ở nước ngoài.

Điều kiện hấp dẫn đến mức để đạt được mục đích lần này cho dù là chuyện gì cô ta cũng dám làm!

Không phải Bạch Sa không tự tin vào bản thân, cô ta cũng rất giỏi, nhưng vì muốn chắc chắn, nên cô ta muốn kham khảo bài báo cáo của Kỳ Vân trước rồi mới quyết định có sử dụng hay không.

Thời gian chỉ có mười phút phải nhanh chóng tìm cho bằng được tài liệu.

Bạch Sa chạy nhanh đến bàn làm việc. Máy vi tính vẫn còn trong trạng thái hoạt động. Nếu vào trễ một chút nữa thôi chắc chắn màn hình sẽ tự động khóa.

USB vẫn đang cắm vào ổ, cô ta nhấp vào, xuất hiện ô lệnh "Bạn hãy nhập mật khẩu". Gõ bữa vài mật khẩu vẫn không đúng. Nếu cứ như vậy không phải là cách. Bạch Sa nhìn xuống thanh hiện thị liền nhấp vào Gmail của Kỳ Vân. Lần này một lần nữa gặp may mắn, vẫn trong tình trạng đăng nhập.

Mục lưu trữ hiện thị tệp đồ án vừa mới tải lên. Bạch Sa gửi tệp tài liệu đó qua Gmail của mình, nhanh chóng xóa lịch sử truy cập, thành công không để lại dấu vết gì, cô ta thoát ra như trạng thái ban đầu, hài lòng mỉm cười rời khỏi văn phòng.

Thật là dễ dàng rất nhiều so với tưởng tượng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương