Từ ngày phát động cuộc thi giữa các thực tập sinh đến nay đã hơn nửa tháng. Các thực tập sinh hầ như ai nấy đều tập trung tối đa sức lực và cuộc thi này, chạy đi chạy lại bận tối mắt tối mũi. Cũng không còn thấy mọi người có thời gian rãnh ngồi tán gẫu cùng nhau ở căn tin nữa. Mà thay vào đó là túc trực ở thư viện tìm tài liệu nghiên cứu.

Nói về bản báo cáo của mình, Kỳ Vân đã lên ý tưởng xong, đại cương cơ bản và nội dung cần có trong từng chương được cô ghi lại đầy đủ. Bước đầu đã hoàn thành tương đối. Chỉ còn chờ cho thầy Trần xem qua sữa lỗi lại một lần nữa cô sẽ tiến hành viết nội dung chi tiết.

Thời gian này không chỉ cô mà thầy Trần cũng tương đối bận. Thường xuyên đi công tác, lúc về trường lại tăng tiết liên tục cho dù cô và anh sử dụng chung một phòng làm việc nhưng rất khó gặp được anh. Đã mấy lần Trần Kha Nghị hẹn cô sửa bài cuối cùng lại gặp chuyện dời sang bữa khác. Đã mấy lần như vậy rồi.

Hôm nay là cuộc hẹn tiếp theo. Buổi chiều Kỳ Vân đến văn phòng Trần Kha Nghị ngồi đợi. Ôm tập báo cáo trong tay ngồi đợi gần một tiếng vẫn không thấy người nào đó xuất hiện trong lòng cô lo lắng không thôi.

Lần này sẽ không bị leo cây tiếp chứ. Thời gian sắp hết rồi nếu không nhanh chóng sửa nội dung chi tiết nhất định cô sẽ làm bài không kịp nói chi là hoàn thành xuất sắc để cạnh tranh với những người khác.

Đợi hơn mười phút nữa, Kỳ Vân mất hết kiên nhẫn gọi cho Trần Kha Nghị.

Đợi một lúc khá lâu mới có người bắt máy: "Alo"

Trần Kha Nghị chỉ mới phát ra một từ mà Kỳ Vân đã nhạy cảm nghe ra giọng của thầy Trần khàn khàn giống như vừa mới ngủ dậy. Không phải chứ đã hẹn cô mà còn ở nhà ngủ. Cơn tức giận trong lòng cô bắt đầu sôi sục.

Nhưng với tư cách của thầy Trần thì nhất định cô nghe nhầm rồi. Nếu có chuyện thầy ấy sẽ báo trước, còn việc đã hứa nhất định sẽ làm.

Cô không nên vội vàng suy đoán, nên thử dò hỏi: "Thầy còn nhớ có hẹn với em không?"

Trần Kha Nghị suy nghĩ giây lát, hình như nhớ ra điều gì: "xin lỗi tôi quên mất"

Đến lần này thì Kỳ Vân không còn lý do gì biện minh cho Trần Kha Nghị nữa rồi. Chính anh nói rõ ràng từng chữ là "Tôi quên mất" chưa bao giờ cô cảm thấy thất vọng như lúc này.

Thầy ấy có thể tìm lý do gì không làm người khác kích động như vậy được không? Tốn thời gian cô chờ đợi đổi lại được một câu "xin lỗi". Đây có phải thầy Trần cô quen biết không?

Kỳ Vân không tin được nhìn điện thoại lần nữa, đúng là số thầy Trần mà. Cô muốn hét lớn vào điện thoại. Tâm trạng lúc này rất muốn giết người!

"Hiện tại tôi đang ở nhà, em đem đến đây đi" giọng anh có chút khó nghe. Nhưng vì đang tức giận lần này Kỳ Vân không hề để ý.

"Nhà thầy ở đâu?" Nếu không phải vì cô đang gấp thì nhất định cô sẽ không chịu thỏa hiệp mà đem đến tận nhà cho giáo sư Trần sửa đâu.

"Là đường SA cách trường tầm mười phút đi bộ, em đi thẳng lên tầng bảy phòng một không hai."

Biết được địa chỉ Kỳ Vân nhanh chóng cúp máy ôm tập tài liệu rời đi. Hôm nay sống chết cũng phải sửa bài cho xong.

Vừa đi Kỳ Vân vừa cảm thán. Nhà thầy Trần gần trường học như vậy đi bộ cũng có thể tới mà ngày nào anh cũng lái xe đến trường đúng là khoe khoang, vừa tốn xăng lại ô nhiễm môi trường. Chẳng bù cho cô vật vã chen chút trên xe buýt rất lâu mới đến được trường.

Nhìn tòa chung cư cao cấp trước mắt,Kỳ Vân phát hiện thêm một điều thầy Trần không chỉ là dân tri thức, đẹp trai mà còn có tiền nữa.

Thấy người lạ đến, bảo vệ chung cư liền ngăn lại tra hỏi, đợi cô khô nước miếng giải thích, xuất trình chứng minh nhân dân mới miễn cưỡng cho qua. Bảo vệ ở những khu cao cấp cũng cảnh giác quá đi, dù cho cô qua nhưng thái độ của ông ấy nhìn cô đầy cảnh giác. Cứ như chỉ cần cô có hành động gì khác lạ ông ấy sẽ lập tức xông ra bắt cô vậy. Nhưng cô là người công dân tốt đó không cần phải đề phòng đâu.

Bấm thang máy lên tầng bảy, tìm đến phòng một không hai, cô nhấn chuông cửa. Bấm ba lần liền thấy thầy Trần xuất hiện trước cửa. Anh mặc áo len màu be, quần thể thao màu trắng, đầu tóc có phần rối loạn.

Kỳ Vân nhìn Trần Kha nghị liền sinh ra bối rối. Cô cúi đầu chào. Thầy Trần của cô cho dù mặc trang phục nào cũng thấy rất hấp dẫn. Nhưng khi cô nhìn đến gương mặt tái nhợt của anh, môi hơi khô, mắt có quần thâm lại cảm thấy có gì không ổn.

"Vào đi" Anh nhường đường cho cô đi vào nhà.

"Thầy đang bệnh?" Cô dè dặt hỏi.

Trần Kha Nghị im lặng nhưng tiếng ho "khụ khụ" của anh đã cho cô biết đáp án.

Trần Kha Nghị dựa lưng vào sô pha, nhìn Kỳ Vân bảo cô ngồi xuống.

Lúc nghe điện thoại cô còn cho rằng thầy Trần vì ngủ quên mà lỡ hẹn nhưng không ngờ vì anh bị bệnh nên giọng nói có chút khàn. Đúng là có lỗi, đáng ra cô không nên đến, để anh nghỉ ngơi mới phải. Thời gian này anh bận như vậy, thời tiết lại thay đổi thất thường bị bệnh là việc khó tránh.

Chỉ trách cô không tinh ý. Bây giờ cô cảm thấy vô cùng hối hận, ánh mắt nhìn thầy Trần mang theo mấy phần áy náy.

"Hình như thầy không được khỏe, để hôm khác sửa bài cũng được." Kỳ Vân dè dặt nói. Cô trách lầm anh thật rồi. Chỉ được cái miệng nhanh hơn cái đầu, nói năng không suy nghĩ.

"Không nghiêm trọng, đưa bài đây tôi xem."

Nhìn vẻ mặt thầy như vậy còn nói không nghiêm trọng: "Thầy uống thuốc chưa?" Không hiểu sao cô lại thốt ra những lời này.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Kỳ Vân, Trần Kha Nghị cảm thấy trong lòng có chút ấm áp trào dâng.

"Chưa!" Anh đi công tác đến khuya mới về tới nhà, lại dính mưa. Nghĩ rằng ngủ một đêm là ổn không ngờ mệt đến mức phát sốt.

Kỳ Vân ôm túi xách muốn đứng dậy: "Vậy để em đi mua thuốc cho thầy." Phải uống thuốc mới nhanh hết bệnh chứ.

"Ở nhà tôi có thuốc." Chỉ nói vài từ mà anh cảm thấy cổ họng mình rất khó chịu. Nhưng nét mặt vân cố bình thản.

"Vậy tại sao thầy không uống?" Cô không hiểu nổi.

"Không thích!"

Vẫn là kiểu nói chuyện làm cho người nghe rất sốc, đúng tác phong của thầy Trần.

Kỳ Vân "..." Có ai mà thích uống thuốc đâu. Nhưng vẫn phải uống cho hết bệnh thầy không biết sao?

Kỳ Vân nhìn thấy hòm thuốc nhà Trần Kha Nghị cô nhanh chóng đứng lên: "để em lấy thuốc cho thầy."

Cô tìm đến lọ thuốc cảm, đọc hướng dẫn sử dụng lấy ra một viên, rồi đi đến nhà bếp rót một ly nước, suy nghĩ một lát cô tìm kiếm lấy ra một viên đường, tất cả bỏ vào khay bưng đến trước mặt Trần Kha Nghị.

"Thầy mau uống đi."

Nhìn ánh mắt chờ mong của Kỳ Vân Trần Kha Nghị dù không tình nguyện vẫn ngoan ngoãn bỏ viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước.

Kỳ Vân thấy anh đã uống xong, tay cầm viên đường giơ trước mặt anh "ăn một viên đường sẽ bớt đắng hơn." Cô như mấy bà mẹ trẻ đang dụ dỗ con mình uống thuốc.

Trần Kha Nghị nhếch môi: "vậy sao?" Vẻ mặt anh như mới phát hiện ra một điều thú vị. Cô xem anh là con nít sao? Uống thuốc còn ăn kèm đường.

Anh nhìn chằm chằm viên đường một lúc như đang nghiên cứu xem đây là vật gì, ăn vào sẽ như thế nào. Anh không nhận lấy mà trực tiếp há miệng ngậm lấy viên đường trên tay cô. Vị ngọt từ từ tan ra trong miệng. Cảm giác cũng không tệ lắm.

Anh hài lòng: "Rất ngọt"

Hành động của Trần Kha Nghị quá nhanh làm Kỳ Vân bất ngờ, cô bối rối thu tay lại, vẫn còn cảm nhận được vị ấm trên đầu ngón tay. Cô nhìn anh bỉu môi một cái, có đường nào mà không ngọt đâu chứ!

"Sửa bài chắc cũng mất thời gian khá lâu em muốn ngồi đợi hay về?"

"Đợi ạ!"

"Ừm!"

"Thầy đã ăn cái gì chưa?" Dù hỏi vậy nhưng Kỳ Vân đoán chắc chưa. Vì đến thuốc cũng chưa thèm uống nói chi là ăn uống đầy đủ.

Trần Kha Nghị lắc đầu.

Cô biết ngay mà!

Uống thuốc mà không ăn gì rất hại cho bao tử. Đúng lúc không có việc gì làm cô hỏi: "em có thể sử dụng phòng bếp của thầy không?"

"Cứ tự nhiên." Trần Kha Nghị đã bắt đầu lật bài làm của Kỳ Vân ra xem.

"Em nấu cháo." Cô thông báo một tiếng. Không biết anh có đồng ý hay chưa mà đã chạy nhanh vào phòng bếp. Cô muốn nấu cho Trần Kha Nghị chút gì đó coi như cảm ơn vì đã làm phiền anh không đúng lúc và muốn chuộc lại lỗi của mình vì trách anh vô tâm.

Mà nếu như không tìm một lý do gì đó đi ra khỏi đây cô nhất định chịu không nổi. Mặt cô vẫn còn nóng ran vì hành động đột ngột của anh vừa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương