Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược
-
Chương 17: Quay lại trường đại học A
Ngày đầu tiên của kỳ thực tập cuối cùng cũng đến.
Hôm nay Kỳ Vân mặc một chiếc áo sơ mi chiffon, váy voan rũ dài qua đầu gối, mái tóc đuôi gà buột loạn thường ngày cũng được thả tự nhiên.
Lần trước đến trường đại học A chỉ là học ké, tác phong có thể tùy tiện nhưng hôm nay phải ăn mặc lịch sự một chút. Cô là giảng viên tương lai mà tất nhiên phải mặc sao cho ra dáng nghiêm túc, thuỳ mị một chút.
Bước vào trường cô thấy một cảnh thế này. Có một vài người cũng đến điểm danh, tuy cô không biết tên nhưng cũng gặp một vài lần. Đang hỏi đường đến văn phòng. Làm cô chợt nhớ đến ngày đầu mình đến đây cũng ngơ ngác, không biết đâu là đâu. Còn bây giờ nơi đây cô đã sớm coi là nhà rồi. Mọi ngóc ngách đều trở nên vô cùng quen thuộc.
Kỳ Vân vui vẻ đi nhanh đến văn phòng. Cô đến sớm bảy phút, nhưng bên trong đã gần đông đủ. Mọi người ăn mặc chỉnh tề, cùng có tâm trạng chung hồi hộp lẫn chờ mong.
Họ đang đợi ban lãnh đạo nhà trường đến.
Kỳ Vân tìm một chỗ trống ngồi xuống. Thật trùng hợp là lại gặp ngay cô gái hôm trước ngồi cạnh cô trong hội trường.
Kỳ Vân chủ động bắt chuyện: "Chào bạn mình là Kỳ Vân khoa R, lần trước cảm ơn bạn." Cô đưa tay ra chào hỏi.
Bạn nữ cũng vui vẻ bắt tay Kỳ Vân: "Mình là Phù Như khoa N, sau này giúp đỡ nhau nha!"
"Là Phù Như, mình đã nghe tiếng bạn từ lâu hôm nay mới có dịp làm quen."
"Bạn đừng xem mình là người nổi tiếng, Kỳ Vân khoa R danh tiếng của bạn cũng rất nổi đó."
Kỳ Vân mỉm cười ngại ngùng, không ngờ cũng có người biết đến tên mình.
Hai cô gái còn chào hỏi vài câu nữa thì ban lãnh đạo bước vào.
Một đoàn tám người gồm thầy hiệu trưởng và bảy trưởng khoa. Ban đầu là thầy hiệu trưởng lên phát biểu chào mừng cũng tương tự như ở trường cô. Nhưng có giới thiệu thêm lịch sử hình thành ngôi trường này, các vấn đề đại khái như mức chất lượng của trường, danh tiếng khắp cả nước... Bên dưới dù không muốn nghe cũng phải mỉm cười cắn răng mà tiếp thu.
Sau màn giới thiệu về trường, là giới thiệu về các trưởng khoa, Kỳ Vân chỉ tập trung vào khoa R, trưởng khoa tên Đặng Dương Minh, năm nay tầm năm mươi mấy tuổi, nhìn bề ngoài có thể thấy đây là một người già dặn kinh nghiệm. Thầy ấy nhìn sinh viên vẻ mặt cũng thân thiện, trong bài phát biểu khi đến một số vấn đề nào đó còn ví von dí dỏm nhìn xuống bên dưới nở nụ cười. Kỳ Vân đoán đây là một người tương đối dễ gần. Nếu có vấn đề gì chắc có thể mặt dày đi xin xỏ được.
Cuối cùng bảy khoa được chia ra theo thầy trưởng khoa về văn phòng khoa tiếp tục nhận sự hướng dẫn cụ thể.
Đi theo thầy Đặng Dương Minh gồm có cô và ba nữ một nam. Vừa rồi cô có tranh thủ làm quen, biết được tên họ lần lượt là Sa Kỳ, Bạch Nhiên và Thần Bách.
Văn phòng khoa R nằm ở tầng năm. Thầy Đặng bảo mọi người ngồi đợi vì các thầy cô hướng dẫn còn bận tiết dạy khoảng mười phút nữa mới xong.
Thầy Đặng chỉ làm nhiệm vụ dẫn dắt ban đầu và xét duyệt cuối cùng thôi. Còn nhiệm vụ hướng dẫn trực tiếp sẽ có những thầy cô phụ trách hướng dẫn riêng từng người. Rốt cuộc ai là người dẫn dắt cô đây. Mặc kệ là ai cứ thân thiện như thầy Đặng là được. Kỳ Vân cảm thấy vô cùng thoải mái ngồi tán gẫu, không có chút gì là khẩn trương cả.
Kỳ Vân còn đang suy đoán là ai thì cánh cửa bị đẩy ra, ba người lần lượt bước vào. Là thầy Chu người này cô đã thấy mấy lần, Cô Mạc, cô Lê hai người này sau khi giới thiệu cô mới biết, chưa chạm mặt lần nào. Còn một người nữa chưa đến, sao không vào cùng lúc cứ làm người ta thắc mắc.
Rất nhanh chỉ tầm vài giây tiếp theo, cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, Kỳ Vân đang nói chuyện với Sa Kỳ, quay lại nhìn. Vẻ mặt cô như hóa đá, mà người ngoài cửa nhìn cô ánh mắt mang vẻ sửng sờ trong hai giây, tay nắm khóa cửa cũng dừng lại dây lát, rồi mang vẻ mặt bình thản bước vào. Anh cúi đầu chào trưởng khoa, kéo ghế ra ngồi xuống.
Là ai có thể khiến Kỳ Vân có biểu cảm như vậy? Không sai người vừa bước vào là Trần Kha Nghị.
Kỳ Vân nhớ không nhầm là anh thuộc khoa F, không có lý nào lại ngồi ở đây. Không lẽ thông tin của cô sai rồi sao.
Rất tiếc cho Kỳ Vân cô không sai chỉ là nắm bắt chưa đủ, Trần Kha Nghị đa tài của chúng ta đảm nhiệm cả hai khoa, nhưng do dạo này bên khoa R thiếu giáo viên nên kỳ này anh chuyển sang đây giảng dạy.
Trên đời này thứ đáng sợ nhất chính là những thứ không ngờ được.
Trần Kha Nghị hiện đang yên vị ngồi cạnh các giảng viên, chân thoải mái bắt chéo, nhìn thẳng vào Kỳ Vân với ánh mắt nghiên ngẫm.
Còn Kỳ Vân cảm nhận được được ánh mắt nóng rực đốt cháy cơ thể, xuất phát từ vị trí "thầy Trần nhà cô", thì cô một mực cúi đầu, né tránh ánh mắt "giết người không dao" kia. Trong đầu vừa bối rối vừa sợ hãi còn phải nghĩ cách trả lời như thế nào.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, đầu cô trống rỗng, phải ứng phó sao đây.
"Giáo viên hướng dẫn đã đến đông đủ rồi, bây giờ sẽ chọn người hướng dẫn, để thầy cô hướng dẫn cụ thể từng em."
Có một thầy phát biểu ý kiến: "Nhưng chọn cách nào cho công bằng." Mọi người chưa biết trình độ của nhau, chỉ qua tin đồn, vì thế nếu sinh viên "giành giật " chọn một giảng viên thì không công bằng cho lắm.
"Bốc thăm đi.” Trần Kha Nghị lời ít ý nhiều. Nhưng lại rất đúng vào trọng tâm.
Chính xác để công bằng nhất và không ai phân bì thì bốc thăm là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Chọn ai cũng là cái duyên và số phận của thầy trò đó. Cứ để số phận quyết định đi.
Mọi người nhất trí.
Trần Kha Nghị chuẩn bị bốn lá thăm màu đỏ, xanh lá, tím và đen để lên bàn: "Bắt đầu chọn đi."
Bốn người tôi nhìn anh anh nhìn tôi không biết chọn lá thăm nào. Kỳ Vân giơ tay ra bốc lá thăm màu xanh lá. Nếu không ai chọn thì cô xung phong cho. Chọn đầu tiên xác suất không trúng Trần Kha Nghị cao hơn. Không phải anh hướng dẫn còn lại là ai cũng được.
Thực ra cô muốn làm học trò của anh, gần gũi anh nhưng bây giờ cô không biết đối mặt với anh thế nào. Cô chưa chuẩn bị tâm lý mà. Khi không anh chạy tới khoa R làm gì? Anh cứ luôn xuất hiện bất ngờ khiến trái tim cô trở nên bấn loạn.
Cô đã chuẩn bị một bàn gặp lại tình cờ cuối cùng lại bị đổ bể hết.
Trần Kha Nghị nhìn thấy Kỳ Vân chọn màu xanh lá. Khóa môi lặng lẽ cong lên. Anh nhớ vào một hôm nào đó Kỳ Vân đã nói: "Cô thích nhất là màu xanh lá bởi cô yêu thiên nhiên hoa cỏ." Câu nói đó được anh tình cờ nghe thấy, không ngờ lúc này lại hữu dụng.
Anh cá cược một lần và kết quả hoàn toàn như anh mong đợi.
Kỳ Vân tôi muốn lập tức xử lý em! Tay anh nắm chặt gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên. Tuy vậy bề ngoài anh vẫn rất tự nhiên coi cô là không khí, không nhìn đến.
Ba người còn lại cũng mạnh dạng bắt chước Kỳ Vân chọn lá thăm cho mình.
Bắt đầu mở thăm. Cô nhìn thấy gì đây Ba chữ "Trần Kha Nghị" sao chói mắt quá. Môi cô giật giật mấy cái. Không lẽ xui xẻo vậy chứ. Nhất định là buổi sáng ra đường không chọn giờ hoàng đạo rồi.
Bây giờ len lén đổi thăm với bạn kế bên có được không? Hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ muốn chạy trốn thật nhanh mà thôi.
Đã có kết quả!
Sa Kỳ do cô Lê hướng dẫn, Bạch Nhiên do thầy Chu hướng dẫn, còn Thần Bách là cô Mạc.
Cô tất nhiên là hy sinh theo thầy Trần rồi. Mọi người đều không có ý kiến.
Ba người lần lượt theo giáo viên hướng dẫn về phòng.
Trần Kha Nghị cũng bắt đầu đứng lên, anh đi ngang qua Kỳ Vân liếc nhìn cô một cái tỏ ý bảo cô đi theo anh. Rồi bước nhanh ra ngoài. Không để ý là Kỳ Vân có theo kịp không.
Nếu thật sự có thể Kỳ Vân rất muốn ngồi luôn ở chỗ này không đi đâu hết. Nhưng ai cũng biết đã là "nếu" thì không bao giờ xảy ra. Mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn ôm cặp đi theo Trần Kha Nghị.
Con người này nghĩ ai cũng chân dài bước nhanh như mình sao. Đi thật là nhanh không thèm đợi cô. Nhìn đi thầy trò người ta kìa, vừa đi vừa nói chuyện, còn giới thiệu lớp học cho học trò của mình nữa vô cùng thân thiện. Còn anh, ít ra cũng phải đợi cô chứ. Cũng may là cô thường xuyên mặt dày đến văn phòng anh. Nên biết đường chứ không biết tìm ở đâu đây.
Hôm nay Kỳ Vân mặc một chiếc áo sơ mi chiffon, váy voan rũ dài qua đầu gối, mái tóc đuôi gà buột loạn thường ngày cũng được thả tự nhiên.
Lần trước đến trường đại học A chỉ là học ké, tác phong có thể tùy tiện nhưng hôm nay phải ăn mặc lịch sự một chút. Cô là giảng viên tương lai mà tất nhiên phải mặc sao cho ra dáng nghiêm túc, thuỳ mị một chút.
Bước vào trường cô thấy một cảnh thế này. Có một vài người cũng đến điểm danh, tuy cô không biết tên nhưng cũng gặp một vài lần. Đang hỏi đường đến văn phòng. Làm cô chợt nhớ đến ngày đầu mình đến đây cũng ngơ ngác, không biết đâu là đâu. Còn bây giờ nơi đây cô đã sớm coi là nhà rồi. Mọi ngóc ngách đều trở nên vô cùng quen thuộc.
Kỳ Vân vui vẻ đi nhanh đến văn phòng. Cô đến sớm bảy phút, nhưng bên trong đã gần đông đủ. Mọi người ăn mặc chỉnh tề, cùng có tâm trạng chung hồi hộp lẫn chờ mong.
Họ đang đợi ban lãnh đạo nhà trường đến.
Kỳ Vân tìm một chỗ trống ngồi xuống. Thật trùng hợp là lại gặp ngay cô gái hôm trước ngồi cạnh cô trong hội trường.
Kỳ Vân chủ động bắt chuyện: "Chào bạn mình là Kỳ Vân khoa R, lần trước cảm ơn bạn." Cô đưa tay ra chào hỏi.
Bạn nữ cũng vui vẻ bắt tay Kỳ Vân: "Mình là Phù Như khoa N, sau này giúp đỡ nhau nha!"
"Là Phù Như, mình đã nghe tiếng bạn từ lâu hôm nay mới có dịp làm quen."
"Bạn đừng xem mình là người nổi tiếng, Kỳ Vân khoa R danh tiếng của bạn cũng rất nổi đó."
Kỳ Vân mỉm cười ngại ngùng, không ngờ cũng có người biết đến tên mình.
Hai cô gái còn chào hỏi vài câu nữa thì ban lãnh đạo bước vào.
Một đoàn tám người gồm thầy hiệu trưởng và bảy trưởng khoa. Ban đầu là thầy hiệu trưởng lên phát biểu chào mừng cũng tương tự như ở trường cô. Nhưng có giới thiệu thêm lịch sử hình thành ngôi trường này, các vấn đề đại khái như mức chất lượng của trường, danh tiếng khắp cả nước... Bên dưới dù không muốn nghe cũng phải mỉm cười cắn răng mà tiếp thu.
Sau màn giới thiệu về trường, là giới thiệu về các trưởng khoa, Kỳ Vân chỉ tập trung vào khoa R, trưởng khoa tên Đặng Dương Minh, năm nay tầm năm mươi mấy tuổi, nhìn bề ngoài có thể thấy đây là một người già dặn kinh nghiệm. Thầy ấy nhìn sinh viên vẻ mặt cũng thân thiện, trong bài phát biểu khi đến một số vấn đề nào đó còn ví von dí dỏm nhìn xuống bên dưới nở nụ cười. Kỳ Vân đoán đây là một người tương đối dễ gần. Nếu có vấn đề gì chắc có thể mặt dày đi xin xỏ được.
Cuối cùng bảy khoa được chia ra theo thầy trưởng khoa về văn phòng khoa tiếp tục nhận sự hướng dẫn cụ thể.
Đi theo thầy Đặng Dương Minh gồm có cô và ba nữ một nam. Vừa rồi cô có tranh thủ làm quen, biết được tên họ lần lượt là Sa Kỳ, Bạch Nhiên và Thần Bách.
Văn phòng khoa R nằm ở tầng năm. Thầy Đặng bảo mọi người ngồi đợi vì các thầy cô hướng dẫn còn bận tiết dạy khoảng mười phút nữa mới xong.
Thầy Đặng chỉ làm nhiệm vụ dẫn dắt ban đầu và xét duyệt cuối cùng thôi. Còn nhiệm vụ hướng dẫn trực tiếp sẽ có những thầy cô phụ trách hướng dẫn riêng từng người. Rốt cuộc ai là người dẫn dắt cô đây. Mặc kệ là ai cứ thân thiện như thầy Đặng là được. Kỳ Vân cảm thấy vô cùng thoải mái ngồi tán gẫu, không có chút gì là khẩn trương cả.
Kỳ Vân còn đang suy đoán là ai thì cánh cửa bị đẩy ra, ba người lần lượt bước vào. Là thầy Chu người này cô đã thấy mấy lần, Cô Mạc, cô Lê hai người này sau khi giới thiệu cô mới biết, chưa chạm mặt lần nào. Còn một người nữa chưa đến, sao không vào cùng lúc cứ làm người ta thắc mắc.
Rất nhanh chỉ tầm vài giây tiếp theo, cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, Kỳ Vân đang nói chuyện với Sa Kỳ, quay lại nhìn. Vẻ mặt cô như hóa đá, mà người ngoài cửa nhìn cô ánh mắt mang vẻ sửng sờ trong hai giây, tay nắm khóa cửa cũng dừng lại dây lát, rồi mang vẻ mặt bình thản bước vào. Anh cúi đầu chào trưởng khoa, kéo ghế ra ngồi xuống.
Là ai có thể khiến Kỳ Vân có biểu cảm như vậy? Không sai người vừa bước vào là Trần Kha Nghị.
Kỳ Vân nhớ không nhầm là anh thuộc khoa F, không có lý nào lại ngồi ở đây. Không lẽ thông tin của cô sai rồi sao.
Rất tiếc cho Kỳ Vân cô không sai chỉ là nắm bắt chưa đủ, Trần Kha Nghị đa tài của chúng ta đảm nhiệm cả hai khoa, nhưng do dạo này bên khoa R thiếu giáo viên nên kỳ này anh chuyển sang đây giảng dạy.
Trên đời này thứ đáng sợ nhất chính là những thứ không ngờ được.
Trần Kha Nghị hiện đang yên vị ngồi cạnh các giảng viên, chân thoải mái bắt chéo, nhìn thẳng vào Kỳ Vân với ánh mắt nghiên ngẫm.
Còn Kỳ Vân cảm nhận được được ánh mắt nóng rực đốt cháy cơ thể, xuất phát từ vị trí "thầy Trần nhà cô", thì cô một mực cúi đầu, né tránh ánh mắt "giết người không dao" kia. Trong đầu vừa bối rối vừa sợ hãi còn phải nghĩ cách trả lời như thế nào.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, đầu cô trống rỗng, phải ứng phó sao đây.
"Giáo viên hướng dẫn đã đến đông đủ rồi, bây giờ sẽ chọn người hướng dẫn, để thầy cô hướng dẫn cụ thể từng em."
Có một thầy phát biểu ý kiến: "Nhưng chọn cách nào cho công bằng." Mọi người chưa biết trình độ của nhau, chỉ qua tin đồn, vì thế nếu sinh viên "giành giật " chọn một giảng viên thì không công bằng cho lắm.
"Bốc thăm đi.” Trần Kha Nghị lời ít ý nhiều. Nhưng lại rất đúng vào trọng tâm.
Chính xác để công bằng nhất và không ai phân bì thì bốc thăm là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Chọn ai cũng là cái duyên và số phận của thầy trò đó. Cứ để số phận quyết định đi.
Mọi người nhất trí.
Trần Kha Nghị chuẩn bị bốn lá thăm màu đỏ, xanh lá, tím và đen để lên bàn: "Bắt đầu chọn đi."
Bốn người tôi nhìn anh anh nhìn tôi không biết chọn lá thăm nào. Kỳ Vân giơ tay ra bốc lá thăm màu xanh lá. Nếu không ai chọn thì cô xung phong cho. Chọn đầu tiên xác suất không trúng Trần Kha Nghị cao hơn. Không phải anh hướng dẫn còn lại là ai cũng được.
Thực ra cô muốn làm học trò của anh, gần gũi anh nhưng bây giờ cô không biết đối mặt với anh thế nào. Cô chưa chuẩn bị tâm lý mà. Khi không anh chạy tới khoa R làm gì? Anh cứ luôn xuất hiện bất ngờ khiến trái tim cô trở nên bấn loạn.
Cô đã chuẩn bị một bàn gặp lại tình cờ cuối cùng lại bị đổ bể hết.
Trần Kha Nghị nhìn thấy Kỳ Vân chọn màu xanh lá. Khóa môi lặng lẽ cong lên. Anh nhớ vào một hôm nào đó Kỳ Vân đã nói: "Cô thích nhất là màu xanh lá bởi cô yêu thiên nhiên hoa cỏ." Câu nói đó được anh tình cờ nghe thấy, không ngờ lúc này lại hữu dụng.
Anh cá cược một lần và kết quả hoàn toàn như anh mong đợi.
Kỳ Vân tôi muốn lập tức xử lý em! Tay anh nắm chặt gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên. Tuy vậy bề ngoài anh vẫn rất tự nhiên coi cô là không khí, không nhìn đến.
Ba người còn lại cũng mạnh dạng bắt chước Kỳ Vân chọn lá thăm cho mình.
Bắt đầu mở thăm. Cô nhìn thấy gì đây Ba chữ "Trần Kha Nghị" sao chói mắt quá. Môi cô giật giật mấy cái. Không lẽ xui xẻo vậy chứ. Nhất định là buổi sáng ra đường không chọn giờ hoàng đạo rồi.
Bây giờ len lén đổi thăm với bạn kế bên có được không? Hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ muốn chạy trốn thật nhanh mà thôi.
Đã có kết quả!
Sa Kỳ do cô Lê hướng dẫn, Bạch Nhiên do thầy Chu hướng dẫn, còn Thần Bách là cô Mạc.
Cô tất nhiên là hy sinh theo thầy Trần rồi. Mọi người đều không có ý kiến.
Ba người lần lượt theo giáo viên hướng dẫn về phòng.
Trần Kha Nghị cũng bắt đầu đứng lên, anh đi ngang qua Kỳ Vân liếc nhìn cô một cái tỏ ý bảo cô đi theo anh. Rồi bước nhanh ra ngoài. Không để ý là Kỳ Vân có theo kịp không.
Nếu thật sự có thể Kỳ Vân rất muốn ngồi luôn ở chỗ này không đi đâu hết. Nhưng ai cũng biết đã là "nếu" thì không bao giờ xảy ra. Mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn ôm cặp đi theo Trần Kha Nghị.
Con người này nghĩ ai cũng chân dài bước nhanh như mình sao. Đi thật là nhanh không thèm đợi cô. Nhìn đi thầy trò người ta kìa, vừa đi vừa nói chuyện, còn giới thiệu lớp học cho học trò của mình nữa vô cùng thân thiện. Còn anh, ít ra cũng phải đợi cô chứ. Cũng may là cô thường xuyên mặt dày đến văn phòng anh. Nên biết đường chứ không biết tìm ở đâu đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook