Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn
-
Chương 46: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (15)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Editor: Mực Một Nắng
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Mặc dù Thất Nguyệt chưa từng yêu đương, nhưng kinh nghiệm cũng không ít. Kiếp trước, Phan Chương thường xuyên chia sẻ với cô nghệ thuật tán gái tâm đắc, đặc biệt là Thượng Quan Cảnh, hắn cũng coi như đại thiếu gia hoa tâm có tiếng, dù chìm trong bụi hoa, ong bướm vây quanh cũng không bị phấn hoa dính thân. Kinh nghiệm của Thượng Quan Cảnh chính là, con gái đều yêu bằng tai, trước hết phải biết nói lời đường mật, sau đó chậm rãi thân cận, đặc biệt là phải để lại ấn tượng sâu sắc khiến đối phương đắm chìm, lòng nóng như lửa đốt, ngày đêm trằn trọc, khiến đối phương hoàn toàn yêu cái thoạt nhìn tưởng như kí ức, nhưng thực ra lại là ảo tưởng không thực, như vậy làm ít mà hiệu quả cực lớn. Chỉ cần vừa lúc bắt đầu chiếm vị trí chủ động tuyệt đối, những chuyện sau đó muốn như thế nào đều có thể làm theo ý mình.
Nghe xong lời giảng giải của Thất Nguỵet, Thu Đào lại thêm một lần rửa mắt nhìn kĩ tiểu thư nhà mình, cuối cùng trong miệng chỉ còn thốt ra mấy chữ, "Cao, quả thực cao tay!".
Mà hiện tại Mục An quả thực đang trằn trọc, rốt cuộc là ai đây?
Vì sao người xinh đẹp như vậy, nhưng trước nay hắn lại chưa từng gặp trên giang hồ?
Mục An hoàn toàn mắc bệnh tương tư, mà tất cả những điều này, đều bị Giả Nam Bình để ý!
Thời điểm ăn sáng, Giả Nam Bình nhìn quầng thâm dưới mắt Mục An càng thêm nghiêm trọng, khẽ thở dài.
"Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Gần đây rất kì lạ, có chuyện gì khó khăn thì nói ra, chẳng lẽ ngươi còn khách khí với đại ca ta đây sao?"
“Không có chuyện gì!” Mục An có chút có chút xấu hổ, trả lời lấy lệ.
“Không có việc gì? Ngươi lấy gương nhìn xem, bộ dáng này mà không có chuyện?” Giả Nam Bình luôn luôn văn nhã lúc này trên mặt cũng có vài phần thất vọng. Từ khi quen biết Mục An tới nay, hắn chưa bao giờ gạt Giả Nam Bình chuyện gì.
“Kỳ thật cũng không có gì! Chỉ là... chỉ là ta thích một cô nương!” Mục An thấy Giả Nam Bình có vẻ không vui, ngượng ngùng đem sự việc nói ra.
Giả Nam Bình trăm triệu lần không nghĩ tới lại là loại sự tình này, hắn chỉ cho rằng Mục An gặp việc gì khó xử giải quyết không được, lại không muốn nói với chính mình, không ngờ thế nhưng lại là vấn đề tình cảm, hắn bật cười.
Vốn dĩ Mục An có chút ngượng ngùng, thấy Giả Nam Bình cười càng thêm xấu hổ, sắc mặt nháy mặt hiện lên một mảng hồng nhuận.
Giả Nam Bình thấy Mục An như vậy cũng không cười hắn nữa, vì thế nói “Bình thường vẫn khen ngươi thông minh, lại không biết thế nhưng cũng có khi thật ngốc, cô nương kia có thể gặp ở đây tất nhiên cũng là người thuê thôn trang nơi này, ngươi đi hỏi thăm chẳng phải sẽ biết sao!”
Mục An vỗ một cái vào gáy, cũng không phải là gặp ở đâu xa, vì thế vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, bữa sáng cũng không ăn, Giả Nam Bình nhìn bóng dáng hắn cười lắc đầu.
Nửa ngày sau, Mục An ủ rũ cụp đuôi trở lại, hắn đã nghe ngóng được, thế nhưng cô nương kia mấy ngày hôm trước đã đi rồi, thời gian hai người gặp được đúng là ngày đó nàng rời đi. Mục An thực uể oải, thứ nhất là tìm không thấy người, thứ hai là cô nương kia cùng ngày liền rời khỏi, sợ là vì chính mình mà tức giận, về sau mặc dù có gặp lại, khả năng cũng sẽ cho rằng hắn là đăng đồ tử.
Nghe Mục An nói cô nương kia đi rồi, Giả Nam Bình sửng sốt một chút. Hắn nguyên bản cho rằng cô nương này trong lòng coi trọng Mục An, lại có chút tâm cơ, nghĩ ra biện pháp như vậy, lại không nghĩ rằng sự thật chính là trùng hợp gặp mặt. Thấy Mục An vẫn không có tinh thần, Giả Nam Bình an ủi nói “Theo như lời ngươi nói nàng có thể phát hiện ra chỗ ẩn thân của ngươi, ta nghĩ cũng là người trong võ lâm, sở dĩ chưa thấy qua nàng có thể là người trong gia thế lánh đời nhiều năm hoặc nàng là đệ tử môn phái nào đó nhưng chưa xuất môn bao giờ, gặp lại chỉ là việc sớm muộn."
Mục An gật đầu, nhưng vẫn buồn bã ỉu xìu như cũ.
*******
Anh Hùng Hội được tổ chức mỗi năm một lần, không những có thể đẩy cao sĩ khí phẫn nộ trong lòng hiệp khách mà còn là dịp để có thể kiếm tiền. Nơi tổ chức được ấn định là Hưng Yên. Vì vậy, tửu lâu, khách điếm ở đây đã sớm chật ních. Mà lão bản đứng sau khách điếm lại là người mà mọi người chưa từng nghĩ đến, võ lâm minh chủ đương nhiệm - chưởng môn Đoạn Kiếm Môn Hoa Viễn Sơn.
Là đệ tử thuộc đoàn đội thi đấu của Thủy Nguyệt phái, Thất Nguyệt tự nhiên không cần ở trọ tại khách điếm. Thủy Nguyệt phái có chi nhánh tại thành Hưng Yên. Sau khi lục lại trí nhớ của nguyên chủ, Thất Nguyệt cuối cùng cũng tìm được vị trí Thủy Nguyệt phái, mang theo Thu Đào tìm tới nơi này.
Thất Nguyệt vào nhà mình, đương nhiên không cần khách khí, trực tiếp tiến vào.
Đệ tử thủ vệ gác cửa vừa mới nhìn thấy dung nhan của Thất Nguyệt nhất thời bị mê hoặc, cả người đều đần độn, chính là thấy Thất Nguyệt ngang nhiên muốn xông vào, nháy mắt liền tỉnh táo, vội vàng tiến đến ngăn cản, nói “Cô nương, nơi này trực thuộc Thủy Nguyệt phái, không thể tùy tiện xông vào.”.
Thất Nguyệt sửng sốt, sau đó mới nhớ tới bản thân mới giảm béo thành công, đừng nói là người gác cổng, sợ là Thủy Hạo Nguyệt - cha của thân thể này cũng không thể nhận ra cô.
Thất Nguyệt quan sát kỹ người trước mặt, phát hiện nguyên lai là người quen, trước kia Thủy Phong Khinh thậm chí còn theo đuổi hắn. Vì vậy, cô cười nói, "Trương sư huynh, huynh không biết ta là ai sao?".
Người kia là đệ tử họ Trương, thấy Thất Nguyệt tươi cười cả người, không kịp phục hồi lại tinh thần, đến khi Thu Đào thấy hắn nhìn chằm chằm tiểu thư thật sự thất lễ, mới đẩy đẩy hắn một chút. Tên đệ tử kia một hồi mới thanh tỉnh lại, hắn biết mình thất thố, mà cũng vì diện mạo hiện tại của Thất Nguyệt thật sự xinh đẹp, mặt nghẹn đỏ bừng, vốn dĩ lúc trước là người tính cách hỏa bạo, hiện tại thanh âm gần như muỗi kêu “Cô nương không cần giễu cợt, nếu là trước kia đã từng gặp qua cô nương sao có thể không nhận ra! Cô nương muốn tìm vị sư huynh nào trong môn phái chỉ cần nói cho ta, ta giúp ngươi đi thông báo!”
“Ngươi không quen biết tiểu thư chẳng nhẽ không quen biết ta? Tiểu thư trở về, tất nhiên là muốn gặp chưởng môn!” Thu Đào lại chụp hắn một chút cười ha ha giễu cợt lời nói của hắn.
Đệ tử kia lúc này mới nhìn đến Thu Đào vẫn luôn đứng bên cạnh, Thu Đào hắn tất nhiên là biết nàng, lúc ấy thời điểm mỗi ngày Thủy Phong Khinh dây dưa hắn đều có thể nhìn thấy cô.
Thu Đào thấy hắn vẫn không rõ vì thế lại giải thích nói “Đây chính là tiểu thư nha! Mau đi nói cho chưởng môn, tiểu thư đã trở lại!”.
Đệ tử Trương họ chấn động, nhưng lại không thể không tin lời Thu Đào nói, bời vì Thu Đào vẫn luôn đi theo Thủy Phong Khinh điều này cũng không thể làm giả được. Vì thế hắn để Thất Nguyệt ở cửa chờ một lát, chính mình bán tín bán nghi đi vào thông báo.
Thủy Hạo Nguyệt sau khi nghe được vội vội vàng vàng ra ngoài đón, hắn đã hơn một năm không gặp nữ nhi, nhưng là vẫn luôn duy trì thư tín với cô, Thất Nguyệt làm cái gì cũng đều kể lại với hắn. Hắn sớm đã biết sẽ có thay đổi, nhưng lại không nghĩ rằng thay đổi này lớn như vậy, thời điểm nhìn thấy Thất Nguyệt quả thực không dám nhận đây là cô.
“Cha!” Thất Nguyệt thấy Thủy Hạo Nguyệt sững sờ, cười gọi.
Mặc dùThất Nguyệt không phải Thủy Phong Khinh, nhưng hiện tại cô đang ở trong thân thể này, nói cho cùng vẫn có huyết mạch tương liên, mà Thủy Hạo Nguyệt và Tiêu Thất Nương đối xử với cô rất tốt, vì vậy Thất Nguyệt đã sớm có tình thân trời sinh với hai người họ.
"Con mỏng manh hơn nhiều như vậy khiến ta không nhận ra. Nếu tổ mẫu của con mà nhìn thấy khẳng định sẽ lấy roi quất chết ta, nói ta không cho con ăn cơm, khiến con đói đến mức gầy thành như vậy!" Thủy Hạo Nguyệt bị Thất Nguyệt gọi một tiếng liền lấy lại tinh thần, xoa đầu Thất Nguyệt nói giỡn.
Đệ tử họ Trương kia vốn là bán tín bán nghi, lúc trước hắn còn tưởng rằng có người giả mạo, tuy rằng loại cách làm giả mạo này thực sự ngu ngốc, nhưng so với việc Thủy Phong Khinh biến thành đại mỹ nữ, việc giả mạo càng đáng tin hơn một chút. Nhưng không ngờ tới, cư nhiên thật sự là Thủy Phong Khinh, hắn nhớ lại xấu nữ mập mạp trước kia, lại nhìn đến bóng dáng Thất Nguyệt lúc này, cả người đều hóa đá.
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Mặc dù Thất Nguyệt chưa từng yêu đương, nhưng kinh nghiệm cũng không ít. Kiếp trước, Phan Chương thường xuyên chia sẻ với cô nghệ thuật tán gái tâm đắc, đặc biệt là Thượng Quan Cảnh, hắn cũng coi như đại thiếu gia hoa tâm có tiếng, dù chìm trong bụi hoa, ong bướm vây quanh cũng không bị phấn hoa dính thân. Kinh nghiệm của Thượng Quan Cảnh chính là, con gái đều yêu bằng tai, trước hết phải biết nói lời đường mật, sau đó chậm rãi thân cận, đặc biệt là phải để lại ấn tượng sâu sắc khiến đối phương đắm chìm, lòng nóng như lửa đốt, ngày đêm trằn trọc, khiến đối phương hoàn toàn yêu cái thoạt nhìn tưởng như kí ức, nhưng thực ra lại là ảo tưởng không thực, như vậy làm ít mà hiệu quả cực lớn. Chỉ cần vừa lúc bắt đầu chiếm vị trí chủ động tuyệt đối, những chuyện sau đó muốn như thế nào đều có thể làm theo ý mình.
Nghe xong lời giảng giải của Thất Nguỵet, Thu Đào lại thêm một lần rửa mắt nhìn kĩ tiểu thư nhà mình, cuối cùng trong miệng chỉ còn thốt ra mấy chữ, "Cao, quả thực cao tay!".
Mà hiện tại Mục An quả thực đang trằn trọc, rốt cuộc là ai đây?
Vì sao người xinh đẹp như vậy, nhưng trước nay hắn lại chưa từng gặp trên giang hồ?
Mục An hoàn toàn mắc bệnh tương tư, mà tất cả những điều này, đều bị Giả Nam Bình để ý!
Thời điểm ăn sáng, Giả Nam Bình nhìn quầng thâm dưới mắt Mục An càng thêm nghiêm trọng, khẽ thở dài.
"Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Gần đây rất kì lạ, có chuyện gì khó khăn thì nói ra, chẳng lẽ ngươi còn khách khí với đại ca ta đây sao?"
“Không có chuyện gì!” Mục An có chút có chút xấu hổ, trả lời lấy lệ.
“Không có việc gì? Ngươi lấy gương nhìn xem, bộ dáng này mà không có chuyện?” Giả Nam Bình luôn luôn văn nhã lúc này trên mặt cũng có vài phần thất vọng. Từ khi quen biết Mục An tới nay, hắn chưa bao giờ gạt Giả Nam Bình chuyện gì.
“Kỳ thật cũng không có gì! Chỉ là... chỉ là ta thích một cô nương!” Mục An thấy Giả Nam Bình có vẻ không vui, ngượng ngùng đem sự việc nói ra.
Giả Nam Bình trăm triệu lần không nghĩ tới lại là loại sự tình này, hắn chỉ cho rằng Mục An gặp việc gì khó xử giải quyết không được, lại không muốn nói với chính mình, không ngờ thế nhưng lại là vấn đề tình cảm, hắn bật cười.
Vốn dĩ Mục An có chút ngượng ngùng, thấy Giả Nam Bình cười càng thêm xấu hổ, sắc mặt nháy mặt hiện lên một mảng hồng nhuận.
Giả Nam Bình thấy Mục An như vậy cũng không cười hắn nữa, vì thế nói “Bình thường vẫn khen ngươi thông minh, lại không biết thế nhưng cũng có khi thật ngốc, cô nương kia có thể gặp ở đây tất nhiên cũng là người thuê thôn trang nơi này, ngươi đi hỏi thăm chẳng phải sẽ biết sao!”
Mục An vỗ một cái vào gáy, cũng không phải là gặp ở đâu xa, vì thế vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, bữa sáng cũng không ăn, Giả Nam Bình nhìn bóng dáng hắn cười lắc đầu.
Nửa ngày sau, Mục An ủ rũ cụp đuôi trở lại, hắn đã nghe ngóng được, thế nhưng cô nương kia mấy ngày hôm trước đã đi rồi, thời gian hai người gặp được đúng là ngày đó nàng rời đi. Mục An thực uể oải, thứ nhất là tìm không thấy người, thứ hai là cô nương kia cùng ngày liền rời khỏi, sợ là vì chính mình mà tức giận, về sau mặc dù có gặp lại, khả năng cũng sẽ cho rằng hắn là đăng đồ tử.
Nghe Mục An nói cô nương kia đi rồi, Giả Nam Bình sửng sốt một chút. Hắn nguyên bản cho rằng cô nương này trong lòng coi trọng Mục An, lại có chút tâm cơ, nghĩ ra biện pháp như vậy, lại không nghĩ rằng sự thật chính là trùng hợp gặp mặt. Thấy Mục An vẫn không có tinh thần, Giả Nam Bình an ủi nói “Theo như lời ngươi nói nàng có thể phát hiện ra chỗ ẩn thân của ngươi, ta nghĩ cũng là người trong võ lâm, sở dĩ chưa thấy qua nàng có thể là người trong gia thế lánh đời nhiều năm hoặc nàng là đệ tử môn phái nào đó nhưng chưa xuất môn bao giờ, gặp lại chỉ là việc sớm muộn."
Mục An gật đầu, nhưng vẫn buồn bã ỉu xìu như cũ.
*******
Anh Hùng Hội được tổ chức mỗi năm một lần, không những có thể đẩy cao sĩ khí phẫn nộ trong lòng hiệp khách mà còn là dịp để có thể kiếm tiền. Nơi tổ chức được ấn định là Hưng Yên. Vì vậy, tửu lâu, khách điếm ở đây đã sớm chật ních. Mà lão bản đứng sau khách điếm lại là người mà mọi người chưa từng nghĩ đến, võ lâm minh chủ đương nhiệm - chưởng môn Đoạn Kiếm Môn Hoa Viễn Sơn.
Là đệ tử thuộc đoàn đội thi đấu của Thủy Nguyệt phái, Thất Nguyệt tự nhiên không cần ở trọ tại khách điếm. Thủy Nguyệt phái có chi nhánh tại thành Hưng Yên. Sau khi lục lại trí nhớ của nguyên chủ, Thất Nguyệt cuối cùng cũng tìm được vị trí Thủy Nguyệt phái, mang theo Thu Đào tìm tới nơi này.
Thất Nguyệt vào nhà mình, đương nhiên không cần khách khí, trực tiếp tiến vào.
Đệ tử thủ vệ gác cửa vừa mới nhìn thấy dung nhan của Thất Nguyệt nhất thời bị mê hoặc, cả người đều đần độn, chính là thấy Thất Nguyệt ngang nhiên muốn xông vào, nháy mắt liền tỉnh táo, vội vàng tiến đến ngăn cản, nói “Cô nương, nơi này trực thuộc Thủy Nguyệt phái, không thể tùy tiện xông vào.”.
Thất Nguyệt sửng sốt, sau đó mới nhớ tới bản thân mới giảm béo thành công, đừng nói là người gác cổng, sợ là Thủy Hạo Nguyệt - cha của thân thể này cũng không thể nhận ra cô.
Thất Nguyệt quan sát kỹ người trước mặt, phát hiện nguyên lai là người quen, trước kia Thủy Phong Khinh thậm chí còn theo đuổi hắn. Vì vậy, cô cười nói, "Trương sư huynh, huynh không biết ta là ai sao?".
Người kia là đệ tử họ Trương, thấy Thất Nguyệt tươi cười cả người, không kịp phục hồi lại tinh thần, đến khi Thu Đào thấy hắn nhìn chằm chằm tiểu thư thật sự thất lễ, mới đẩy đẩy hắn một chút. Tên đệ tử kia một hồi mới thanh tỉnh lại, hắn biết mình thất thố, mà cũng vì diện mạo hiện tại của Thất Nguyệt thật sự xinh đẹp, mặt nghẹn đỏ bừng, vốn dĩ lúc trước là người tính cách hỏa bạo, hiện tại thanh âm gần như muỗi kêu “Cô nương không cần giễu cợt, nếu là trước kia đã từng gặp qua cô nương sao có thể không nhận ra! Cô nương muốn tìm vị sư huynh nào trong môn phái chỉ cần nói cho ta, ta giúp ngươi đi thông báo!”
“Ngươi không quen biết tiểu thư chẳng nhẽ không quen biết ta? Tiểu thư trở về, tất nhiên là muốn gặp chưởng môn!” Thu Đào lại chụp hắn một chút cười ha ha giễu cợt lời nói của hắn.
Đệ tử kia lúc này mới nhìn đến Thu Đào vẫn luôn đứng bên cạnh, Thu Đào hắn tất nhiên là biết nàng, lúc ấy thời điểm mỗi ngày Thủy Phong Khinh dây dưa hắn đều có thể nhìn thấy cô.
Thu Đào thấy hắn vẫn không rõ vì thế lại giải thích nói “Đây chính là tiểu thư nha! Mau đi nói cho chưởng môn, tiểu thư đã trở lại!”.
Đệ tử Trương họ chấn động, nhưng lại không thể không tin lời Thu Đào nói, bời vì Thu Đào vẫn luôn đi theo Thủy Phong Khinh điều này cũng không thể làm giả được. Vì thế hắn để Thất Nguyệt ở cửa chờ một lát, chính mình bán tín bán nghi đi vào thông báo.
Thủy Hạo Nguyệt sau khi nghe được vội vội vàng vàng ra ngoài đón, hắn đã hơn một năm không gặp nữ nhi, nhưng là vẫn luôn duy trì thư tín với cô, Thất Nguyệt làm cái gì cũng đều kể lại với hắn. Hắn sớm đã biết sẽ có thay đổi, nhưng lại không nghĩ rằng thay đổi này lớn như vậy, thời điểm nhìn thấy Thất Nguyệt quả thực không dám nhận đây là cô.
“Cha!” Thất Nguyệt thấy Thủy Hạo Nguyệt sững sờ, cười gọi.
Mặc dùThất Nguyệt không phải Thủy Phong Khinh, nhưng hiện tại cô đang ở trong thân thể này, nói cho cùng vẫn có huyết mạch tương liên, mà Thủy Hạo Nguyệt và Tiêu Thất Nương đối xử với cô rất tốt, vì vậy Thất Nguyệt đã sớm có tình thân trời sinh với hai người họ.
"Con mỏng manh hơn nhiều như vậy khiến ta không nhận ra. Nếu tổ mẫu của con mà nhìn thấy khẳng định sẽ lấy roi quất chết ta, nói ta không cho con ăn cơm, khiến con đói đến mức gầy thành như vậy!" Thủy Hạo Nguyệt bị Thất Nguyệt gọi một tiếng liền lấy lại tinh thần, xoa đầu Thất Nguyệt nói giỡn.
Đệ tử họ Trương kia vốn là bán tín bán nghi, lúc trước hắn còn tưởng rằng có người giả mạo, tuy rằng loại cách làm giả mạo này thực sự ngu ngốc, nhưng so với việc Thủy Phong Khinh biến thành đại mỹ nữ, việc giả mạo càng đáng tin hơn một chút. Nhưng không ngờ tới, cư nhiên thật sự là Thủy Phong Khinh, hắn nhớ lại xấu nữ mập mạp trước kia, lại nhìn đến bóng dáng Thất Nguyệt lúc này, cả người đều hóa đá.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook