Kim đồng hồ chỉ điểm mười hai giờ hai mươi ba phút đêm, Hàn Thần quay trở lại.

Trên tay cầm không ít túi lớn túi nhỏ, từ quần áo đến đồ ăn tươi sống đóng hộp… Anh trở về dinh thự, nói chuyện với mẹ một chút, sau đấy đi mua đồ mang tới đây, suy nghĩ với tình hình này Hứa Đào Nhi chắc chắn ở thêm vài ngày, sẽ không vội bỏ anh đi như những lần trước.
Điều anh không ngờ đến nhất là, lúc anh vào tới nơi vẫn thấy cô gái này đang ngồi chỗ cũ.

Cô nhìn thấy anh, còn nở nụ cười mừng rỡ:
“Ơ, anh về rồi à?”
Nhìn sắc mặt đỏ ửng, cùng làn nước mỏng mờ trên đôi mắt cô do chưa lau kĩ, anh biết, lúc anh đi người phụ nữ dở hơi này lại khóc thêm một trận nữa.

Trái tim anh khẽ nhói, Tần Dịch Phong đáng để cô khóc nhiều như vậy sao?
“Ừm, tôi vừa đi mua ít đồ.”
Anh đặt hết túi đồ ở một góc bàn, sau khi phân chia, anh đã để túi đồ anh mua cho cô và Tần Minh sang một bên.
“Quần áo đây nhé.”
Hứa Đào Nhi cười đầy ngượng ngùng:
“Cảm ơn anh, anh thật chu đáo.”
Hàn Thần tiếp tục phân loại rau củ quả, thịt và hải sản vào ngăn tủ lạnh.

Thi thoảng nói chuyện với cô, anh sẽ quan tâm hỏi:
“Không muốn ngủ à?”
Hứa Đào Nhi gật đầu, cô hỏi anh:
“Anh có thuốc an thần không?”
Hàn Thần chợt dừng lại hành động cất đồ của mình, ánh mắt thoáng qua tia lạnh.

Hứa Đào Nhi thấy anh không vui, cười khó xử rồi vội giải thích:

“Tôi… cũng muốn ngủ lắm, chỉ là não bộ vẫn muốn hoạt động.”
Sự giải thích vụng về như vậy càng thúc đẩy cho cơn giận của anh vốn đang tạm nguôi ngoai lại chợt bùng lên.

Anh đi tới trước mặt cô, không kiềm chế được mà lạnh giọng nói:
“Đến mức như này rồi… Hứa Đào Nhi… sao cô ác với bản thân mình quá vậy?”
Nhớ tới năm đó, dù bị Hứa gia từ chối không gặp vô số lần, nhưng anh vẫn không hề bỏ cuộc.

Cuối cùng, nghe tin cô chấp nhận sính lễ của Tần gia, chấp nhận gả về nhà họ Tần… tim anh giống như bị ai bóp chặt.
Vì sao vậy?
Khi ấy, tức giận bao nhiêu, uất hận bao nhiêu cũng vô nghĩa, anh vẫn chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn cô lên xe hoa về nhà người ta.
Những tưởng người thông minh như cô có thể yên bình sống qua ngày ở Tần gia, như vậy anh cũng sẽ chấp nhận buông tay.

Nhưng hiện tại, không những cô mà cả con trai của anh đều phải chịu nhiều uất ức như thế? Anh thật sự không nhịn nổi nữa rồi…
Hứa Đào Nhi bỗng nhiên bị anh quát, cô khẽ giật mình.

Nhìn ánh mắt đầy lửa giận của anh, cô như một đứa trẻ mà bật khóc nức nở.

Hàn Thần dù giận đến mấy, thấy cô khóc anh vẫn cố gắng kiềm chế, tiến tới gần cô, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác mà ôm lấy cô.
Hứa Đào Nhi tức giận, đánh liên tiếp vào người anh, không ngừng khóc:
“Đáng ghét, tôi đã cố gắng kiềm chế rồi… hức… tại sao lại quát tôi… hức…”
Anh quát cô, khiến cô khóc không nín được.
“Anh tưởng tôi muốn ác với bản thân tôi lắm sao? Tôi có bao nhiêu thứ phải suy nghĩ… Năm đó, nếu không phải vì tên khốn Tần Dịch Phong đó làm càn khiến cuộc sống của tôi bị hủy hoại, còn mang thai nữa… thì tôi phải lựa chọn con đường như thế này à?”
Hàn Thần chột dạ.
Vốn dĩ, trước kia hai người hai thế giới, cô không biết anh, càng không biết đến những gì anh đã làm mà không được cô hồi đáp.


Anh quên mất đi điều đó rồi chỉ biết âm thầm oán trách người phụ nữ vô tâm lạnh lùng với anh, với Hàn gia.
Sự thật thì, anh đã bỏ qua yếu tố cô cũng chỉ là một người con gái yếu đuối, sống bằng trái tim, dù thế nào anh cũng không hiểu được nỗi đau thấu tận tâm can cô phải chịu đựng bao năm qua.
Hàn Thần thương cô, cô đánh anh đến mệt, anh vẫn không buông tay mà càng ôm chặt cô hơn.
Hứa Đào Nhi mệt nhoài, cơ thể không còn sức sống, bây giờ cô không kiềm chế mình nữa, dứt khoát vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, nức nở nói:
“Con trai vô tội, tôi không giận.

Tôi chỉ hận tại sao Tần gia họ lại lừa tôi, tại sao lại hủy hoại đi tâm hồn của tôi?”
Nếu như gia đình hắn không cố ý lừa gạt cô, đưa cô vào tròng khiến cô tin vào một viễn cảnh gia đình bình yên êm ấm thì cô thà ở như vậy nuôi con.

Cô sẽ cố gắng cho con tình yêu gấp đôi gấp ba chứ không phải là sự đau khổ hiện tại thằng bé phải nhận lấy, khiến một đứa trẻ năm tuổi phải suy nghĩ nhiều đến mức già trước tuổi.
Thuốc an thần có là gì, có thời điểm cô từng phải đi điều trị tâm lý, uống thuốc bổ não đều đều để điều hòa thần kinh kia mà?
Hàn Thần xoa lưng vỗ về cô, anh hạ giọng nói câu ‘xin lỗi’.

Hai tiếng ‘xin lỗi’ này không biết chất chứa bao nhiêu nỗi lòng của anh, anh muốn xin lỗi vì đã lớn tiếng trách cô mà không hiểu rõ từng ấy nỗi đau cô phải gánh chịu.

Xin lỗi cô vì năm đó trong lúc nhất thời mất kiểm soát anh đã làm trò đồi bại với cô, sau đó còn không bảo vệ cô thật tốt khiến cô bị kẻ xấu hãm hại…
Hứa Đào Nhi khóc thật lâu, cô úp mặt vào cơ bụng cơ ngực anh, dù đang khóc thật thương tâm, nước mắt ướt cả mảng áo anh, thế mà cô vẫn có tâm tư cảm nhận được cơ bụng thật săn chắc của anh.

Từ trước đến giờ, quả thực cô chưa từng được ngả vào lòng đàn ông lịch lãm làm nũng, nào biết cảm giác lại kích thích như vậy.

Thế càng khiến nước mắt cô tuôn ra nhiều hơn.
Hàn Thần không biết, lại cứ tưởng cô ngày một đau lòng hơn nữa, anh ra sức dỗ dành.


Hết xoa lưng, xoa đầu… anh làm cách nào cũng không có tác dụng.

Sau đấy đành để mặc cô khóc cho thỏa thích, có lẽ, khóc xong sẽ khiến tâm trạng cô tốt hơn.
Không biết qua bao lâu sau, đến khi không thể khóc được nữa, Hứa Đào Nhi mới buông thắt lưng anh, lau nước mắt nói:
“Xin lỗi, chuyện này đáng lý không liên quan đến anh, vậy mà bắt anh phải chịu trận…”
Cô vẫn luôn nghĩ anh vô tội, còn anh thì không.
Anh lấy khăn giấy cho cô, cũng vì vậy mà không ôm cô nữa.

Hứa Đào Nhi có cảm giác hơi tiếc nuối, nhưng cô biết cô vẫn sẽ phải buông anh ra.

Hai người như thế này đã là đi quá giới hạn rồi, cô không nên làm như vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng dù thâm tâm biết rõ là không nên, mà não bộ và trái tim vẫn luôn thôi thúc cô làm những thứ ở trong vùng cấm.
Hàn Thần nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh thật sự muốn biết lúc này cô đang nghĩ gì và sẽ định giải quyết vấn đề này như thế nào.

Nhưng rồi thấy sự mệt mỏi trên gương mặt cô, anh không hỏi nữa và tính rời sang lúc khác.
‘Ọc ọc’.
Đang lúc hai người đột nhiên rơi vào im lặng không biết phải làm gì tiếp theo, bụng Hứa Đào Nhi chợt réo inh ỏi.

Hàn Thần nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, anh hỏi cô:
“Đói à, tôi nấu mì cho cô nhé?”
Hứa Đào Nhi gật đầu, rồi lại vội lắc đầu:
“Ơ thôi, tôi không đói…”
Hàn Thần vẫn tiếp tục hành động chuẩn bị nồi cùng đồ để nấu ăn cho cô, như thể không nghe thấy lời cô nói.

Cô thấy thế thì đứng lên định đi về phía anh nào ngờ do đứng đột ngột sau khi khóc nhiều khiến cô choáng váng phải chống tay lên mặt bàn mới giữ được thăng bằng.
Đến khi nhìn lên Hàn Thần đã thấy anh thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cô, hai tay anh còn đang cầm gói mì và tôm sống đóng hộp.

Hứa Đào Nhi chợt cảm thấy run nhè nhẹ, cô làm động tác tay ‘khách sáo’ cùng ánh mắt cười híp lại sau đấy ngồi lại xuống ghế.

Thấy anh vẫn nghiêm mặt như không tin cô, cô đành chống tay lên bàn, dùng cặp mắt sưng nhìn anh chớp chớp:
“Tôi chờ mì Hàn Thiếu nấu cho tôi, thật vinh dự.”
Hàn Thần liếc nhẹ một cái cảnh cáo, sau đấy dặn dò:
“Ngồi yên đó đi, tôi sẽ làm nhanh thôi.”
Hứa Đào Nhi cười với anh, ngoan ngoãn đáp một tiếng ‘dạ vâng ạ’ như đứa trẻ.

Tất nhiên, sau đấy cô thật sự ngoan ngoãn ngồi ngắm nhìn anh luôn tay luôn chân, hết nhặt rau cải chíp xanh, đến làm sạch tôm… rồi bắt đầu nấu.

Quá trình này diễn ra rất nhanh chóng, từng hành động đều như được thiết lập thời gian quy củ, gọn gàng khiến cô phải thắc mắc mà hỏi anh:
“Anh có bị OCD không?”
Hàn Thần thoáng dừng hành động của mình, nghĩ tới cô từng nói Tần Minh cũng bị OCD làm cho anh phải cân nhắc thật kỹ trước khi trả lời, tránh để cô nghi ngờ.
Anh nói:
“Có lẽ là không.”
Hứa Đào Nhi dù còn nghi ngờ nhưng cũng không tiện nói nhiều nên chỉ ậm ờ cho qua.

Cô tiếp tục nhìn ngắm anh nấu nướng, dáng vẻ thực sự rất tuyệt.

Anh đúng là kiểu đàn ông lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

Đến người như cô từ bé được cưng chiều, sau này khi đã có con mấy năm, nhưng vì có chị Tâm hỗ trợ từ a đến z, nên chuyện bếp núc chẳng khá hơn bao nhiêu.

Món duy nhất cô biết làm thì hẳn là úp mì ăn liền đơn giản và pha sữa cho con.
Cho nên khi nhìn bát mì thật nhiều topping, thơm phức trước mắt cô phải thực lòng cảm thán Hàn Thần quả là một người tuyệt vời, vợ anh lấy được anh mà ly thân thì đúng là có phúc không biết hưởng.

Cái này để cô hưởng hộ được không, chứ cô thèm lắm rồi.
Đôi mắt hiện lên tia hạnh phúc, cô mỉm cười nói với anh:
“Thực ra, ban nãy tôi sợ ăn đêm sẽ bị béo… Nhưng giờ nghĩ lại, có béo lên mấy cân tôi cũng tình nguyện…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương