Edit+beta: Serien
_%_%_%_%_%_%_%_%_
Thiệu Hiểu Khiếu vừa ăn cháo, vừa nhìn nhóc con ở đối diện.

Vốn dĩ định về phòng để xem xét kĩ lại cốt truyện, rồi tranh thủ nghĩ biện pháp chuồn lẹ.

Nhưng hiện tại, nhìn nhóc con xấu xấu này hắn lại muốn nghĩ cách nuôi béo một chút, béo béo mập mập so với bây giờ gầy nhom thì dễ nhìn hơn nhiều.

"Cha, cha muốn ăn sao?" Tông Tông hỏi, trong đôi mắt nồng đậm vẻ không tha, nhưng nếu là cha muốn, vậy thì nhường một chút, rốt cuộc thì cha khó lắm mới có dịp tốt như vậy, để cha vui vẻ một chút, sau đó mới có thể đối tốt với bé nữa, vậy thì rất là tốt nha.

Bé từ trên ghế bước xuống, đôi tay bưng bát cháo chạy từng bước nhỏ bê qua, đi tới phía trước Thiệu Hiểu Khiếu, bé ngẩng đầu đem chén cháo đưa lên, "Cha, cha ăn."
Thiệu Hiểu Khiếu đối diện với nhóc con, trong lòng ấm áp đến rối tinh rối mù.

Hắn nhận lấy chén cháo cũng không vội ăn, mà cầm lấy cái muỗng nhỏ đút cho nhóc con.

Thiệu gia đời trước là một đại gia đình, anh chị em đều rất nhiều, đợi sau khi trưởng thành thường thường lại chui ra một vài tiểu bối, Thiệu Hiểu Khiếu nhìn đến đỏ mắt, nhưng cũng phải khô héo mà tiếp tục nhìn, ai bảo hắn trời sinh không có công năng đó chi.

Không nghĩ tới, ở thế giới này, nhóc con trước mặt lại là từ trong thân thể hắn chui ra.

Có lẽ bởi vì quan hệ huyết thống tồn tại, cho nên nhóc con xanh xao gầy nhom này, ở trong mắt hắn càng nhìn càng đẹp.

Đặc biệt là nhìn vào cặp mắt to kia, thanh triệt như muốn đem hắn hút vào.

Chén cháo ăn vài muỗng liền hết.


Thím Trương ở đối diện nhìn thấy, xót xa đến thiếu chút nữa là rơi lệ.

Tông Tông từ bé thân thể đã không tốt, thời điểm hai tuổi lại bị một trận ngã, mời bác sĩ nổi tiếng điều dưỡng mấy năm đều không dưỡng lại được, ăn uống cũng kém đi, lần này lại đem một chén cháo đầy ăn hết, cũng là một chuyện hiếm thấy.

Thím Trương cảm thấy, chén cháo này hương vị không tồi, nhưng càng nhiều hơn là vì chén cháo này do Thiệu Hiểu Khiếu làm.

Nếu không thì Tông Tông làm sao lại nể mặt như vậy.

Đầu bếp trong nhà đều là chuyên môn mời tới, sơn hào hải vị đều kể không hết, Tông Tông lại càng ngày ăn càng ít.

Quan trọng nhất vẫn là trong lòng Tông Tông đều nghĩ về Thiệu Hiểu Khiếu, nếu không tại sao lại ăn nhiều như thế.

Thím Trương cẩn thận nói: " Không nghĩ tới trù nghệ của ngài lại tốt như vậy, nói đến cũng khéo, buổi chiều tiểu Hoàng ở phòng bếp có công chuyện cần đi ra ngoài.

Ngài xem buổi tối đồ ăn của ngài và Tông Tông có thể....."
Nói đến một nửa, thím Trương cũng không tiện nói ra.

Ở trong nhà này, thận phận của Thiệu Hiểu Khiếu rất đặc biệt.

Tuy rằng nắm giữ thân phận là Lâu gia nam thê, hay là cha ruột của tiểu thiếu gia, nhưng cũng không được người tán thành.

Nhưng đối với bọn họ, là người hầu mà nói, chỉ sợ không thích, cũng không tiện kêu gào bảo hắn làm gì.

Thím Trương cũng là vì Tông Tông, hy vọng buổi tối hắn có thể ăn nhiều thêm một chút, mới bất đắc dĩ mở miệng.

Vốn dĩ cho rằng sẽ bị từ chối ngay lập tức.

Thiệu Hiểu Khiếu lại thoải mái mà đồng ý: " Được nha, đợi tý nữa tôi ra ngoài mua một ít nguyên liệu, buổi tối tôi nấu cho."
" Không cần không cần, ngài muốn gì thì trực tiếp nói, tôi giúp ngài mua tốt." Thím Trương liên tục xua tay, trên mặt cười đến nỗi tràn đầy vết nhăn, bà không hiểu làm sao lại cảm thấy, Thiệu Hiểu Khiếu hôm nay cũng không đến nỗi làm cho người khác ghét như vậy.

" Vẫn là để tôi đi cho, vừa vặn ra bên ngoài dạo dạo một chút, ở nhà đợi cũng có chút buồn." Thiệu Hiểu Khiếu cười nhạt, nói xong lại cầm khăn giấy lau miệng cho nhóc con, hỏi: "Có muốn đi cùng cha không?"
"Muốn!" Tông Tông mạnh mẽ mà gật gật đầu, nhưng vừa mới gật hai cái liền cảm thấy bản thân quá mức vội vàng, liền thả chậm ngữ khí lại, thanh thúy mà nói: " Nếu cha muốn con đi cùng, vậy con cùng đi với cha vậy."
Thiệu Hiểu Khiếu xoa đầu nhóc, loại tính tình biệt nữu này khẳng định là học ở chỗ người ba vai ác của nhóc.

Hai cha con lên lầu sửa soạn, rồi dắt tay nhau đi ra ngoài.

Bọn họ trực tiếp ngồi lên xe rồi đi đến một siêu thị lớn cách đây không xa.

Trước khi đi vào siêu thị, Thiệu Hiểu Khiếu đã lên kế hoạch để mua cái gì.

Tính đi tính lại, đột nhiên liền phát hiện không thể mua quá nhiều đồ.


Rốt cuộc tiền mặt trong bóp hắn là từ trong túi Tông Tông lấy ra được 700 tệ.

Vốn dĩ muốn mua một vài bộ quần áo thoải mái để thay đổi, nhưng không thể là loại quần áo giống vầy, lục tủ quần áo đều là một vài phong cách hắn không thích.

Cũng không phải là sặc sỡ, mà là quá mức tinh xảo.

Mặc lên có thể đặc biệt tôn lên vóc dáng, vừa có eo vừa có chân, dáng người vừa mảnh khảnh lại còn đẹp.

Chỉ có một điều không tốt, mặc như vậy rất không thoải mái.

So với làm một người nam nhân tinh xảo, Thiệu Hiểu Khiếu vẫn thích làm một người thong dong tự tại hơn.

Nhưng hiện tại xem ra, muốn thong dong tự tại, vẫn cần phải có tiền nha.

Nguyên chủ sử dụng thủ đoạn rất bỉ ổi, mang thai nhóc con để gả cho vai ác, trong lòng vai ác chỉ có bạch nguyệt quang, làm sao đối với thủ đoạn của hắn mà mềm lòng, cho dù vào được Lâu gia, trừ bỏ danh nghĩa nam thê ở bên ngoài, chính là có quyền lợi được sống ở Lâu gia.

Đến nỗi những thứ khác, cái gì cũng không có.

Tông Tông sở dĩ cho hắn tiền, cũng là vì nguyên chủ xưa nay tiêu tiền như nước, căn bản là bản thân không kiếm đủ tiền, lại yêu thích mua những trang sức châu báu không dùng đến, trên danh nghĩa là nói để tham khảo học tập, trên thực tế chẳng qua là ái mộ hư vinh.

Mỗi lần trong tay không còn tiền, đều đi đến chỗ Tông Tông mà đòi.

Thường xuyên qua lại như vậy, Tông Tông gặp nguyên chủ, đều trực tiếp đưa tiền.

Thiệu Hiểu Khiếu dùng đồ vật của nguyên chủ, thật ra cũng không có cảm giác thấy thẹn gì.

Nhưng trong túi có 700 tệ, dĩ nhiên là từ trong túi của Tông Tông lấy ra, nên có một chút ngượng ngùng.

Hắn hơi khom lưng xuống, đem nhóc con bế lên, sau đó đẩy xe đẩy vào trong siêu thị.


Tông Tông ôm lấy cổ cha, nhìn mọi thứ xung quanh, hưng phấn đến nỗi hoàn toàn quên luôn biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt.

Đây là lần đầu tiên cùng cha đi siêu thị đó.

Cũng là do bé tới siêu thị không nhiều lắm, chẳng sợ lại muốn hóa thành núi băng nhỏ, thì rốt cuộc bé cũng chỉ mới là hài tử bốn tuổi thôi, làm sao mà đối với hoàn cảnh bên ngoài không hiếm lạ được.

Thiệu Hiểu Khiếu đi đến đầu tiên chính là khu gia vị.

Hắn thả nhóc con vào xe đẩy, nói với nhóc: " Ngồi cho vững nha, đừng để ngã xuống."
Tông Tông gật đầu thật manh, hai tay đặt trên đầu gối, thẳng sống lưng nhỏ, dáng ngồi vô cùng tiêu chuẩn.

Thành thành thật thật ngồi trong một lát, Tông Tông lại cảm thấy có chút nhàm chán, bé nhìn chằm chằm vào cha, xem cha đem từng cái túi trong suốt giống giống nhau quăng vào trong xe đẩy, không khỏi có chút tò mò.

Nhìn dáng vẻ của cha, hình như là rất thích mấy thứ này.

Tông Tông thừa dịp thời điểm cha không chú ý tới, cầm một túi màu vàng sẫm để trên tay, trong đó đựng thứ bột giống như cát, bé trước tiên dùng đầu ngón tay nhéo nhéo, sau đó lại đem đến trước mũi ngửi ngửi.

Có một chút thơm thơm, lại không ngửi ra đó là thứ gì, Tông Tông nghiêng nghiêng đầu nghĩ, chẳng lẽ là phấn thơm?
Trong lòng mang theo chút tò mò, Tông Tông ngẩng đầu xem cha đang lựa đồ vật, liền lén lút mở túi ra, đem nửa khuôn mặt chui vào, lại hít một hơi thiệt sâu.

Sau đó.......!
"Hắt xì! -----hắt xì! -hắt xì!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương