Kế Hoạch Nguy Hiểm: Tổng Tài Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
-
Chương 10: Theo hắn trở về tòa thành
Chương 10: Theo hắn trở về tòa thành
Hôm nay Hà Thiên Di phải cùng Vương Thiên Nam trở về Việt Nam, trên đường đi cô im lặng không nói một lời chỉ có duy nhất Vương Nhã Tuệ là luôn mồm luôn miệng. Nào là khen đất nước San Fancisco thơ mộng không khí trong lành, lúc thì hỏi về quan hệ của Thiên Di và hắn nhưng Vương Thiên Nam vẫn trầm mặc không nói lời nào. Một lúc sau, Vương Nhã Tuệ cảm thấy không thể hỏi hắn được đành quay sang hỏi Thiên Di:
“ Chị, chị tên thật là Hà Thiên Di phải không? Chị có quan hệ gì với anh em vậy? “
“ Cũng không có gì đặc biệt “ Thiên Di lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ xe lơ đễnh đáp
“ Em thấy chị là người đầu tiên mà anh ấy muốn tìm kiếm và đưa về nhà “ Nhã Tuệ xoay vai cô lại, nháy mắt tinh nghịch nói
Cô có chút ngạc nhiên khi nghe Vương Nhã Tuệ nói như vậy nhưng lại nghĩ cô bị hắn ra sức truy tìm thì cũng không có gì là lạ. Cô lừa gạt tập đoàn trang sức của người ta đương nhiên không truy lùng cô mới là chuyện lạ mà người cô gạt phải còn là hắn - một người nổi tiếng cao ngạo đến như vậy. Cô nhìn Vương Nhã Tuệ đang tò mò cũng không nói gì.
“ Nhã Tuệ em im lặng lại cho anh nếu không lập tức bước xuống xe” Vương Thiên Nam cau mày nói.
Vương Nhã Tuệ lập tức im lặng nhưng còn lè lưỡi tỏ ý không vui.
Chiếc xe thể thao màu đen nhanh chóng rẽ vào khu ngoại thành phía tây. Hắn thích yên tĩnh nên mới xây nhà tách biệt với thế giới huyên náo bên ngoài. Khi chiếc xe đi thẳng vào trong sân cô lúc này mới ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là một tòa thành rộng lớn, hoa cỏ bạt ngàn trải dài hai bên đường. Cô theo chân hắn và Vương Nhã Tuệ đi trên con đường rải đầy sỏi đá, đôi mắt cong lên trước một đài phun nước tráng lệ xa hoa.
Vương Nhã Tuệ nhìn ánh mắt sáng rực của cô cười tinh nghịch. Cô kéo tay Hà Thiên Di đi khi Vương Thiên Nam vừa bước vào trong. Xoay người nói với Thiên Di:
“ Em dẫn chị đi quanh tòa thành nhé “
Thiên Di vui vẻ cười nhẹ rồi gật đầu. Cô không còn cảm thấy xa lạ hay đối xử lạnh lùng với cô nàng này nữa mà thay vào đó là sự gần gũi đối với Nhã Tuệ.
Căn nhà được xây theo lối kiến trúc Châu Âu đầy sang trong, cả tòa thành màu trắng ngà tuyệt đẹp. Phía đông tòa thành trồng một rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực. Cô theo lối mòn dẫn vào phía vào phía trong, chính giữa rừng hoa là một hồ suối nước nóng rộng rãi pho tượng thần mang nước đứng giữa hồ đổ xuống những đợt nước nóng hổi, hơi nước ấm nóng bốc lên không khí xung quanh theo đó cũng nóng dần lên. Phía trên là hai chiếc ghế màu xanh nhạt có thể nằm lên hưởng thụ hoa cỏ và đọc sách.
Cô đi một vòng quanh tòa thành rộng lớn, những con suối nhỏ róc rách chảy quanh khiến Thiên Di không nhịn được thốt lên lời khen ngợi: “ Tòa thành này thật đẹp “
Tòa thành chia làm ba khu nhà, mỗi khu nhà đều nối với nhau bằng cây cầu nhỏ đều có một hồ bơi riêng biệt chính giữa hồ còn có một cái đình nho nhỏ khiến cô không khỏi cảm thấy lạc vào nơi xa hoa.
Quay lại tòa nhà chính nơi Vương Thiên Nam bước vào, cô nhìn nội thất bên trong còn lộng lẫy sa hoa hơn nhà của Lí Nhất Minh. Cô đã từng đến biệt thự của anh, biệt thự của anh cũng rất sa hoa nhưng không thể so sánh được với tòa thành của hắn đúng là khác xa một trời một vực.
Chùm đèn bằng kim cương cao cấp treo giữa đại sảnh tỏa ra màu vàng đẹp mắt. Hắn ngồi trên chiếc ghế sofa màu nâu nhạt nhìn về phía cô. Đôi đồng tử màu đen linh hoạt khẽ nhíu lại, hắn cau mày.
“ Cô sau này sẽ ở đây. “
Hắn ngưng lại một chút, thấp giọng gọi: “ Nhược Anh, em dẫn cô ấy lên phòng “
Dàng người mảnh khảnh bước vào trong, cô ấy nhìn về phía Thiên Di một lúc lâu, đôi mắt mở to ánh lên vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới gật đầu nhẹ giọng nói: “ Vâng “
Thiên Di nhìn Vương Thiên Nam khó hiểu, hắn là muốn cô ở đây hay sao? Cô có nhà chứ không phải không nơi để về. Còn Lí Nhất Minh thì thế nào đây? Cô còn chưa kịp nói với anh lời nào. Nghỉ vậy, Thiên Di cau đi đôi mày thanh tú nhưng bên môi vẫn nở nụ cười, cô nói: “ Không cần đâu, tôi có nhà để về “
Hắn không nhìn cô chỉ cầm một tờ báo trên tay, chân vắt chéo sang một bên ngữ khí bình thản: “ Cô không cần về ngôi nhà đó, sau này cứ ở lại đây. Tôi sẽ không nói hai lời và cô nghe cho rõ đây.. “. Hắn gấp lại tờ báo, ngước lên nhìn cô nhếch khóe môi nói: “ Đây là lần đầu cũng sẽ là lần cuối. Sau này hãy nghe cho rõ tôi không muốn nói đến lần thứ hai “
Cô im lặng không đôi co với hắn, cô biết chắc cho dù có nói hắn cũng sẽ không chịu đồng ý với yêu cầu của cô thì cần gì phải nói nhiều. Cô xoay lưng lại khẽ nhếch khóe môi, nhưng cô đánh đổi sự tự do của mình chỉ vì một sai lầm thì thật không đáng. Cô thật ui xẻo khi gặp phải hắn - Vương Thiên Nam.
Căn phòng trước mắt cô rất đẹp, màu chủ đạo là màu hồng. Cô đặt vali lên giường, ngồi nhìn cô gái tên Nhược Anh. Cô ấy chắc tầm tuổi với Vương Nhã Tuệ. Ngũ quan hài hòa, đường nét thanh tao trong sáng tựa ngọc. Đôi mắt to tròn nhìn cô chăm chăm, lúc cô nhìn vào cảm thấy như có nước đọng bên trong ấy cứ sóng sánh không ngừng. Đôi môi hồng nhuận như cánh hoa đào khẽ mím lại khiến người ta cảm thấy như muốn cưng chiều. Nhược Anh nhìn cô một lúc rồi trở ra ngoài không quên khép cánh cửa gỗ. Cô nằm dài trên giường đệm êm ái, từ trong túi quần jeans lấy ra điện thoại. Cô lướt danh bạ gọi cho Lí Nhất Minh, tiếng nhạc vang lên sau vài giây cô lập tức nghe thấy tiếng nói của anh:
“ Thiên Di sao em không gọi điện thoại cho anh? “
Cô nghe được giọng nói có phần gấp gáp của anh còn có sự lo lắng quan tâm khiến khóe môi không nhịn được kéo lên nụ cười tươi tắn, cô nói: “ Em làm xong việc nên đã về nước, chiều nay em sẽ đến gặp anh nhé”
“ Thiên Di anh đang đứng trước nhà em, em ra mở cửa cho anh đi “ Giọng nói của anh nhẹ bẫng đi, nỗi lo âu cũng bay mất khi nghe được lời nói của cô
Cô nghe thấy anh đứng ngay nhà thì cuống lên vội vàng ngăn lại nói gấp gáp:
“ Em hiện tại không có ở nhà. Anh về nhà đi 3h chúng ta gặp nhau tại quán cafe dưới chung cư em nhé “
“ Được rồi “
Sau khi tắt máy, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ điện thoại hiện lên lúc này là 1h thì đặt sang một bên nhanh chóng ngủ một giấc, cô đã mệt mỏi rồi.
Hôm nay Hà Thiên Di phải cùng Vương Thiên Nam trở về Việt Nam, trên đường đi cô im lặng không nói một lời chỉ có duy nhất Vương Nhã Tuệ là luôn mồm luôn miệng. Nào là khen đất nước San Fancisco thơ mộng không khí trong lành, lúc thì hỏi về quan hệ của Thiên Di và hắn nhưng Vương Thiên Nam vẫn trầm mặc không nói lời nào. Một lúc sau, Vương Nhã Tuệ cảm thấy không thể hỏi hắn được đành quay sang hỏi Thiên Di:
“ Chị, chị tên thật là Hà Thiên Di phải không? Chị có quan hệ gì với anh em vậy? “
“ Cũng không có gì đặc biệt “ Thiên Di lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ xe lơ đễnh đáp
“ Em thấy chị là người đầu tiên mà anh ấy muốn tìm kiếm và đưa về nhà “ Nhã Tuệ xoay vai cô lại, nháy mắt tinh nghịch nói
Cô có chút ngạc nhiên khi nghe Vương Nhã Tuệ nói như vậy nhưng lại nghĩ cô bị hắn ra sức truy tìm thì cũng không có gì là lạ. Cô lừa gạt tập đoàn trang sức của người ta đương nhiên không truy lùng cô mới là chuyện lạ mà người cô gạt phải còn là hắn - một người nổi tiếng cao ngạo đến như vậy. Cô nhìn Vương Nhã Tuệ đang tò mò cũng không nói gì.
“ Nhã Tuệ em im lặng lại cho anh nếu không lập tức bước xuống xe” Vương Thiên Nam cau mày nói.
Vương Nhã Tuệ lập tức im lặng nhưng còn lè lưỡi tỏ ý không vui.
Chiếc xe thể thao màu đen nhanh chóng rẽ vào khu ngoại thành phía tây. Hắn thích yên tĩnh nên mới xây nhà tách biệt với thế giới huyên náo bên ngoài. Khi chiếc xe đi thẳng vào trong sân cô lúc này mới ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là một tòa thành rộng lớn, hoa cỏ bạt ngàn trải dài hai bên đường. Cô theo chân hắn và Vương Nhã Tuệ đi trên con đường rải đầy sỏi đá, đôi mắt cong lên trước một đài phun nước tráng lệ xa hoa.
Vương Nhã Tuệ nhìn ánh mắt sáng rực của cô cười tinh nghịch. Cô kéo tay Hà Thiên Di đi khi Vương Thiên Nam vừa bước vào trong. Xoay người nói với Thiên Di:
“ Em dẫn chị đi quanh tòa thành nhé “
Thiên Di vui vẻ cười nhẹ rồi gật đầu. Cô không còn cảm thấy xa lạ hay đối xử lạnh lùng với cô nàng này nữa mà thay vào đó là sự gần gũi đối với Nhã Tuệ.
Căn nhà được xây theo lối kiến trúc Châu Âu đầy sang trong, cả tòa thành màu trắng ngà tuyệt đẹp. Phía đông tòa thành trồng một rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực. Cô theo lối mòn dẫn vào phía vào phía trong, chính giữa rừng hoa là một hồ suối nước nóng rộng rãi pho tượng thần mang nước đứng giữa hồ đổ xuống những đợt nước nóng hổi, hơi nước ấm nóng bốc lên không khí xung quanh theo đó cũng nóng dần lên. Phía trên là hai chiếc ghế màu xanh nhạt có thể nằm lên hưởng thụ hoa cỏ và đọc sách.
Cô đi một vòng quanh tòa thành rộng lớn, những con suối nhỏ róc rách chảy quanh khiến Thiên Di không nhịn được thốt lên lời khen ngợi: “ Tòa thành này thật đẹp “
Tòa thành chia làm ba khu nhà, mỗi khu nhà đều nối với nhau bằng cây cầu nhỏ đều có một hồ bơi riêng biệt chính giữa hồ còn có một cái đình nho nhỏ khiến cô không khỏi cảm thấy lạc vào nơi xa hoa.
Quay lại tòa nhà chính nơi Vương Thiên Nam bước vào, cô nhìn nội thất bên trong còn lộng lẫy sa hoa hơn nhà của Lí Nhất Minh. Cô đã từng đến biệt thự của anh, biệt thự của anh cũng rất sa hoa nhưng không thể so sánh được với tòa thành của hắn đúng là khác xa một trời một vực.
Chùm đèn bằng kim cương cao cấp treo giữa đại sảnh tỏa ra màu vàng đẹp mắt. Hắn ngồi trên chiếc ghế sofa màu nâu nhạt nhìn về phía cô. Đôi đồng tử màu đen linh hoạt khẽ nhíu lại, hắn cau mày.
“ Cô sau này sẽ ở đây. “
Hắn ngưng lại một chút, thấp giọng gọi: “ Nhược Anh, em dẫn cô ấy lên phòng “
Dàng người mảnh khảnh bước vào trong, cô ấy nhìn về phía Thiên Di một lúc lâu, đôi mắt mở to ánh lên vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới gật đầu nhẹ giọng nói: “ Vâng “
Thiên Di nhìn Vương Thiên Nam khó hiểu, hắn là muốn cô ở đây hay sao? Cô có nhà chứ không phải không nơi để về. Còn Lí Nhất Minh thì thế nào đây? Cô còn chưa kịp nói với anh lời nào. Nghỉ vậy, Thiên Di cau đi đôi mày thanh tú nhưng bên môi vẫn nở nụ cười, cô nói: “ Không cần đâu, tôi có nhà để về “
Hắn không nhìn cô chỉ cầm một tờ báo trên tay, chân vắt chéo sang một bên ngữ khí bình thản: “ Cô không cần về ngôi nhà đó, sau này cứ ở lại đây. Tôi sẽ không nói hai lời và cô nghe cho rõ đây.. “. Hắn gấp lại tờ báo, ngước lên nhìn cô nhếch khóe môi nói: “ Đây là lần đầu cũng sẽ là lần cuối. Sau này hãy nghe cho rõ tôi không muốn nói đến lần thứ hai “
Cô im lặng không đôi co với hắn, cô biết chắc cho dù có nói hắn cũng sẽ không chịu đồng ý với yêu cầu của cô thì cần gì phải nói nhiều. Cô xoay lưng lại khẽ nhếch khóe môi, nhưng cô đánh đổi sự tự do của mình chỉ vì một sai lầm thì thật không đáng. Cô thật ui xẻo khi gặp phải hắn - Vương Thiên Nam.
Căn phòng trước mắt cô rất đẹp, màu chủ đạo là màu hồng. Cô đặt vali lên giường, ngồi nhìn cô gái tên Nhược Anh. Cô ấy chắc tầm tuổi với Vương Nhã Tuệ. Ngũ quan hài hòa, đường nét thanh tao trong sáng tựa ngọc. Đôi mắt to tròn nhìn cô chăm chăm, lúc cô nhìn vào cảm thấy như có nước đọng bên trong ấy cứ sóng sánh không ngừng. Đôi môi hồng nhuận như cánh hoa đào khẽ mím lại khiến người ta cảm thấy như muốn cưng chiều. Nhược Anh nhìn cô một lúc rồi trở ra ngoài không quên khép cánh cửa gỗ. Cô nằm dài trên giường đệm êm ái, từ trong túi quần jeans lấy ra điện thoại. Cô lướt danh bạ gọi cho Lí Nhất Minh, tiếng nhạc vang lên sau vài giây cô lập tức nghe thấy tiếng nói của anh:
“ Thiên Di sao em không gọi điện thoại cho anh? “
Cô nghe được giọng nói có phần gấp gáp của anh còn có sự lo lắng quan tâm khiến khóe môi không nhịn được kéo lên nụ cười tươi tắn, cô nói: “ Em làm xong việc nên đã về nước, chiều nay em sẽ đến gặp anh nhé”
“ Thiên Di anh đang đứng trước nhà em, em ra mở cửa cho anh đi “ Giọng nói của anh nhẹ bẫng đi, nỗi lo âu cũng bay mất khi nghe được lời nói của cô
Cô nghe thấy anh đứng ngay nhà thì cuống lên vội vàng ngăn lại nói gấp gáp:
“ Em hiện tại không có ở nhà. Anh về nhà đi 3h chúng ta gặp nhau tại quán cafe dưới chung cư em nhé “
“ Được rồi “
Sau khi tắt máy, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đồng hồ điện thoại hiện lên lúc này là 1h thì đặt sang một bên nhanh chóng ngủ một giấc, cô đã mệt mỏi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook