Edit: Bearny
Một lát sau, Lãnh Tịch Nhan lắc lắc đầu, tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, giống như có chỗ không thoải mái.

Liễu Nhân Nhân thấy vậy, quan tâm hỏi: “Tịch Nhan, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?”
Lãnh Tịch Nhan nhìn cô cười cười, mới mở miệng nói: “Đầu mình hơi choáng, nghỉ ngơi một chút chắc không có việc gì!”
Bạch Đình che giấu ý đồ trong mắt, ra vẻ quan tâm mà mở miệng: “Tư Đồ phu nhân không có việc gì chứ? Nơi này có phòng cho khách, có thể đi nghỉ ngơi một chút!” Liễu Nhân Nhân cũng mở miệng khuyên nhủ, Lãnh Tịch Nhan gật gật đầu, Liễu Nhân Nhân liền đỡ cô tiến đến phòng cho khách nghỉ ngơi.

Bạch Đình thấy bọn họ đã đi xa, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Liễu Nhân Nhân đỡ cô nằm lên giường, đắp chăn cho cô đàng hoàng, lo lắng hỏi: “Tịch Nhan, nếu như cậu thật sự không thoải mái? Hay để mình gọi bác sĩ đến xem sao?”

Lãnh Tịch Nhan lắc lắc đầu: “Mình không có việc gì, chỉ là có chút choáng, mình ngủ một chút thì tốt rồi, Nhân Nhân, cậu đi ra ngoài đi!”
Liễu Nhân Nhân nghe vậy đứng lên, lúc sắp ra cửa còn không yên tâm quay đầu lại nhìn cô một cái, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi.

Lãnh Tịch Nhan thấy cô rời đi hơi hơi nhắm hai mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, có một người đẩy cửa phòng cho khách ra.

Bạch Đình nhìn Lãnh Tịch Nhan hôn mê trên giường, lộ ra đắc ý tươi cười: “Lãnh Tịch Nhan, muốn trách thì trách vận khí cô không tốt, ai bảo cô dám đoạt Tư Đồ Thần, cùng lắm qua hôm nay,tôi làm sao xem cô xoay người được!”
Cô ta vừa định gọi điện thoại kêu người theo kế hoạch hành động, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, sau đó bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất.

Lãnh Tịch Nhan nghe tiếng ngã của cô ta khi ngất xỉu mới mở mắt ra, lạnh lùng mà nhìn: Tính toán cũng tốt thật cư nhiên muốn hủy đi trong sạch của cô, một khi đã như vậy, không cùng cô ta chơi đùa một chút sao mà được?
Nói làm liền làm, Lãnh Tịch Nhan bảo hệ thống che chắn máy theo dõi, đi đến hành lang không người nhanh chóng đem cô ta đỡ đến một phòng cho khách khác, cởi sạch quần áo ném lên trên giường, lại bảo hệ thống tìm tới và nam nhân cho Bạch Đình sau đó đánh hắn bất tỉnh nhắm hai mắt cởi ra quần áo hắn ra đem hắn ném lên trên giường, vì bọn họ đắp chăn đàng hoàng, còn tốt bụng nhéo vài cái tạo dấu hôn.
Nhìn hai người đang hôn mê bất tỉnh trên giường, hơn nữa người đầy dấu vết, thì nhảy vào nước trong cũng rửa không sạch, nếu dám tính kế cô thì cũng phải chịu chút hậu quả.

Làm xong hết thảy, Lãnh Tịch Nhan xoay người rời đi.
Sau khi cô trở lại phòng cho khách, bảo hệ thống khôi phục máy theo dõi bình thường, ở trong phòng ngây người trong chốc lát mới đẩy cửa đi ra ngoài, trở lại yến hội.

Liễu Nhân Nhân nhìn thấy vội đi lại, cao hứng hỏi: “Tịch Nhan, cậu không có việc gì chứ?”
Lãnh Tịch Nhan cười trả lời nói: “Ngủ một giấc đã khá hơn nhiều, không cần lo lắng!” Hai người vừa nói vừa cười, Liễu Nhân Nhân còn mang theo cô đi chào hỏi.

Lúc này, có một tiểu thư đến hỏi: “Vậy? Bạch tiểu thư đi đâu rồi?” Một giọng nữ khác đáp: “Tôi thấy vừa rồi cô ấy có đi hướng phòng cho khách, chúng ta đi qua tìm xem?” Mấy cô cũng quen biết Bạch Đình quyết định đi tìm thử xem.
Ai ngờ họ đi không bao lâu, bên chỗ phòng cho kháchliền vang lên tiếng kêu sợ hãi “A…” Mọi người cả kinh, vội hướng phòng cho khách mà đi.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy, trước mắt xuất hiện một màn khó coi: Bạch Đình cùng một người đàn ông xa ngủ chung, hai người lộ ra da thịt che kín dấu vết tím tím xanh xanh, giống như vừa thân mật xong.
Người phát ra âm thanh là tiểu thư vừa rồi đi tìm Bạch Đình, cô thấy một màn như vậy giật mình phát ra tiếng thét chói tai.

Mọi người vây xem nhìn một màn này, một ít nhóm thiên kim còn chưa trải qua chuyện này xấu hổ đến nhắm lại mắt, mà quý phu nhân so với thiên kim thì dày dặn hơn bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, trong miệng nói không biết xấu hổ.
Bạch Đình mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người như vậy đang vây quanh mình, cô ta cảm thấy rất kỳ quái.

Lại quay đầu đã thấy, có một người nam nhân cùng mình ngủ chung, cô vội xốc chăn, dưới chăn hai người cả người trần trụi, cô sợ tới mức hét lên một tiếng: “A _! Đây là chuyện gì?”
Nam nhân bị tiếng thét chói tai đánh thức, trợn mắt cũng cả kinh, lại nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy, ánh mắt mang theo khinh thường cùng khinh miệt, trên mặt nóng rát, vội mặc tốt quần áo vội vã rời đi, dư lại Bạch Đình ngây ngốc ngồi ở nơi đó, còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, một giọng nữ trào phúng vang lên: “Bạch tiểu thư thật là có hứng thú, đi tới bữa tụ hội như vậy còn có thể tranh thủ thời gian cùng nam nhân xxx!”
Một giọng nữ khác cũng vang lên: “Cũng không phải? Bản lĩnh này của Bạch tiểu thư làm tôi bội phục không thôi, rốt cuộc không phải ai cũng đều làm được như vậy!”

“Viện Viện, về sau kết giao bạn bè phải cẩn thận một chút, những nữ nhân không biết xấu hổ như vậy cũng đừng có nói chuyện, miễn cho kéo thấp thân phận của chúng ta!” Một quý phu nhân trào phúng mà nói.
Một đám người ngươi một lời ta một ngữ, Bạch Đình thẹn quá thành giận: “Lăn! Đều cút cho tôi!” Vừa nói vừa đẩy ngã đồ vật.
Mọi người chê cười xong xem cũng đủ rồi, sôi nổi rời đi.

Bạch Đình chú ý tới Lãnh Tịch Nhan bình đạm không gợn sóng, bên trong còn mang theo trào phúng, còn không rõ là do cô giở trò quỷ sao? Nhưng mà cô ta lại chỉ có thể nuốt vào trong bụng, không thể nói ra.
Cô ta ở trong lòng thề: Lãnh Tịch Nhan, một ngày nào đó cô nhất định sẽ hối hận! Ánh mắt mang theo hận ý dâng trào.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
22/9/2021
????: Ủa ngộ! Giật chồng người ta mà làm như quang minh chính đại lắm ý..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương