“Tạm biệt chị! “

Tiểu Hạo vẫy tay cười với Thiên Tuệ.

Cô bé cũng cười tươi vẫy tay với theo, còn không quên nhắc nhở cậu bé con đường gồ ghề, khó đi.

“Tạm biệt Tiểu Hạo! Cẩn thận nha! “

Nhưng một lần nữa lòng tốt không được báo đáp, Tiểu Hạo cười cười rồi quay phắt đi, nghiến răng nghĩ ' mày là trù t cẩn thận bị lũ người kia hại chết chứ gì? Đồ giả dối '

Đợi khi nó khuất bóng, Thiên Tuệ mới đi trở về.

Trên vực.

Một vài người áo đen, mắt kính đen, cả người toàn màu đen đang ẩn nấp ở vài nơi xung quanh Vô Vọng Sơn.

Cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân từ một con dốc nhỏ thu hút sự chú ý của lũ áo đen, chúng lại gần và nhìn kĩ, nhất thời kinh ngạc.

Là nó! Đứa con hoang của ông chủ đã rơi xuống vực cách đây không lâu. Thì ra nó vẫn còn sống! Ông chủ tiên đoán như thần vậy!

Cả người đứa trẻ tuy mặc đồ hơi cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, chút không dơ bẩn, nhếch nhác.

Tiểu Hạo rất kinh ngạc, tại sao? Đám người này là vệ sĩ của Huỳnh gia mà, sao lại ở đây?

Một tên lại gần nó, nghiêm túc nói:

“Cậu bé, ông chủ cho chúng tôi đợi cậu đã lâu! Mời theo chúng tôi! “

Đợi? Ông ta đợi nó? Làm chi? Chẳng lẽ ông ta biết nó làm gì ở dưới đó?

Trong lòng nghi ngờ, nó vẫn đi theo họ đến gặp 'ông chủ '_ cha nó.

....

Cạch.

“Ông chủ, người đây ạ! “

Đám vệ sĩ cung kính nói.

“Lui ra đi! “

Lành lạnh giọng nam từ trong phát ra, lũ vệ sĩ ngoan ngoãn ra ngoài, đẩy Tiểu Hạo vào trong, đóng cửa lại liền rời đi rồi.

Một mình Tiểu Hạo ở đây, nó rất sợ, người đàn ông bên trong nói:

“Lại đây với ta! Nói cho ta biết, con đã làm gì ở dưới vực? “

Giọng nói không còn lạnh lẽo nữa, nó trầm ấm, say lòng như chất rượu nho hảo hạng khiến Tiểu Hạo bị mê hoặc, nó lại gần, kể hết cho ông ta nghe những gì đã xảy ra dưới vực.

Ông ta hài lòng gợi lên khóe môi, xoa đầu nó, nó ngoan ngoãn phủ phục bên chân ông ta ngủ say.

“Tốt lắm! Con sẽ là người kế vị của ta! “

Giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên, như mê hoặc đứa trẻ trong giấc mộng, nó vô thức gợi lên khóe môi đường cong ngọt ngào.

Sau ngày ấy, Tiểu Hạo được ông ta bồi dưỡng riêng, cách ly những đứa trẻ khác. Nó cũng được đổi tên thành Huỳnh Phi Thiên, trở thành người nối dõi của Huỳnh gia (trong bóng tối).

Nhưng cũng chưa được công nhận hẳn, muốn được công bố thân phận ra ánh sáng, nó phải giúp cha mình đến Vô Vọng Sơn. Vì quyền lực và lợi ích, để trả thù nó phải làm tất cả. Nó đưa mọi người đến nơi đó, cha nó không đi cùng, ông ta cử một người đi theo nó, người đó _chính là kẻ đã cưỡng gian mẹ cô.

Đứng trong một góc khuất, Huỳnh Phi Thiên quan sát hết thảy, từ lúc đám thuộc hạ nổ phát súng đầu tiên, cha mẹ cô bị giết, cô và em gái chạy trốn, cô hy sinh thân mình bảo vệ em gái đấu cùng lũ người của hắn.

Đến đó, hắn quay đi. Rời khỏi cuộc chiến, cha chỉ bảo hắn giết họ, không nói thêm gì nữa.

Khi hắn quay đi là lúc Bỉ Ngạn Hoa thức tỉnh, giết sạch đám người, ngụy tạo chứng cớ chết giả cho hai chị em cô rồi bỏ chạy qua Trung Quốc.

Khi hắn rời đi, bên trong nhà, cảnh mẹ cô bị gian thi, cô và vị lão giả kia tận mắt chứng kiến hết.

“Không! Mẹ ơi, cha ơi, Thiên Thiên! Con đã hại mọi người rồi! Tại sao con không chết đi chứ? Tại sao? Mẹ ơi... “

Cô như đứa trẻ bị lạc lối, lung lay sắp ngã trong bóng tối của sự hối hận, nước mắt cô tuôn rơi ướt đẫm khuôn mặt, tiếng khóc của cô như muốn xé toạc tất cả.

Cô đau đớn quỳ sụp xuống. Vị lão giả bên cạnh vỗ nhẹ vai cô, lão biết giờ cô đang rối bời nhưng cô vẫn phải tiếp tục xem cho hết, nếu không....

“Tuệ Nhi! Đứng lên! Con không được phép gục ngã! Con phải tiếp tục xem, xem cho hết! Rồi con sẽ hiểu!”

“không! Con không muốn xem! Tất cả là lỗi của con! Là con! Hãy để con chết đi! Xin người, con không cần xem nữa! “

“Không thể! Đi thôi, nhanh lên! Theo bước chân Thiên Thiên! Con bé cần con! “

“Thiên Thiên? Em gái của chị?! “

Đôi mắt cô dần có tiêu cự, cô ngẩng đầu nhìn ông lão đầy hi vọng! Con bé còn sống?

....

Ở biệt thự, mọi người đang cuống cuồng cả lên vì cô!

Thân thể cô ngày một đen hơn, ban đầu là chân rồi dần dần nó đã lên đến bụng.

Những nơi hắc khí đi qua, thân thể cô như bị hóa đá vậy. Cứng ngắc, lại tỏa ra hơi nóng kinh người khiến ai cũng lùi bước, nếu không sẽ bị hơi nóng làm bỏng.

“Bảo Bảo! Đừng làm anh sợ! Bảo Bảo! Em tỉnh lại đi! Xin em! “

Richard đã tỉnh lại thấy cảnh này, anh đau đớn hét lên, nó cũng là tiếng lòng của mọi người, họ đau khổ đứng một bên nhìn cô từ từ bị ăn mòn mà bất lực. Có ai hiểu thấu lòng họ đau thế nào?

....

Vũ gia, trong phòng Vũ Mị Nhi.

“Khặc khặc khặc! Đúng vậy! Ăn mòn nó đi! Giết chết nó đi! Con nhỏ khốn kiếp! Mày sẽ phải chết thôi, Vũ Thiên Bảo à! Á ha ha ha!”

Vũ Mị Nhi cười man rợ, ả nhìn trong chậu nước, Bảo Bảo toàn thân bị hắc khí bao trùm, đôi môi tím tái, nửa thân dưới hóa đá thì đắc ý vô cùng.

“Hừm, cứ đà này mình sẽ nuốt trọn nó sớm thôi! Nhưng sao mình không thấy quá khứ của nó nhỉ? Lẽ ra mình là kẻ thúc đẩy, mình phải được thấy chứ? “

Ả khó hiểu gãi gãi đầu, xoa xoa cằm, rồi tặc lưỡi:

“Mà kệ đi, miễn sao giết được nó là được rồi! Lợi ích từ nó sẽ không phải nhỏ đâu! Ha ha ha ha! “

.....

“Tuệ Nhi! Bây giờ ta cho con xem kỹ lại một lần nữa! Nhớ, đừng để cảm xúc chi phối! Hãy tập trung vào Thiên Thiên!”

Lão giả ân cần nói xong, vung tay lên. Khung cảnh hai chị em cô bị cha mẹ đẩy vào trong hầm xuất hiện, cô kìm nén cảm xúc của mình, tập trung nhìn Thiên Thiên.

Bỗng, cô giật mình! Trong túi con bé có gì vậy? Đó... Đó không phải là hạt giống con bé lượm trong vườn lúc cùng cô nhổ cỏ sao?

Sao nó lại chui vào cơ thể con bé?

Nhưng những chuyện kế tiếp diễn ra càng khiến cô kinh hãi. Sau khi cô rời đi, con bé như hóa thành người khác, đôi mắt đỏ rực, nụ cười thị huyết, giết người nhanh như cắt.... Tất cả đều không phải là việc mà con bé có thể làm được... Tại sao lại...

(Nếu mn muốn biết rõ hơn có thể tham khảo phiên ngoại của truyện:nam chủ, nam phụ! Nữ chủ ở đằng kia! Tha cho ta đi!

Ta hơi lười nên sẽ không viết lại đâu, như thế dễ nhàm chán lắm! ^^)

Thiên Tuệ kinh hãi, cô bối rối không biết phải làm sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương