Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm
-
Chương 24: Bảo Bảo nổi giận
Cảnh báo: chương này Mew tự nhận là mình viết có hơi rùng rợn, ai đang ăn uống gì thì đề nghị xử lý xong suất ăn hãy đọc nhé!
Rồi, vào truyện thôi. Chúc mn đọc truyện vui vẻ!
Trong một căn phòng tối đen, ánh lửa mờ ảo chiếu rọi lên vài bóng đen trong phòng, không gian yên tĩnh, từng tiếng quất roi cùng tiếng mắng chửi phá lệ rõ ràng.
Bốp.
Chát chát chát.
Hự.
“Mẹ nó, có nói không thì bảo? Mày có tin là tao giết chết cái mạng chó của mày không hả? Thằng khốn!” Giọng một người đàn ông thô tục vang lên.
“ĐM, đánh cho đến khi nào nó chịu mở mồm mới thôi.” Một giọng nữ chanh chua khác chen vào.
“Aiz, tụi bay nha! Cứ thế có mà nó chết à? Để tao! Nào, nói đi. Mày cũng đâu muốn chết đâu, phải không?
Việc quái gì phải vì thằng boss còn không thèm quan tâm đến mày mà tự hành hạ bản thân mình thế chứ.” Một giọng nam từ tốn khác ôn hòa dụ dỗ.
Bị chửi mắng người nọ rốt cuộc mở mắt, khinh thường nói:
“Hừ, tao có nói chúng mày vẫn giết tao thôi. Mà chúng mày nghĩ mình là ai? Một lũ chó săn mà thôi, ** là cái thá gì hết.
Thế mà dám mở mồm chó ra nhận xét boss của tao? Thực tức cười, lấy nước tiểu ra mà soi gương đi, xem xem...Hự.”
Bốp bốp.
“Ây da, xin lỗi nha. Tao lỡ chân, tại mày nói bậy quá nên tao muốn giúp mày thôi. Nào, nhìn này!”
Xèo xèo.
Hắn đá cho người nọ một cước vào mặt rồi đưa lên một thanh sắt được nung đỏ, ánh lửa văng tung toé trước mặt người nọ, cười nói:
“Ừm, nói thật chứ một gương mặt điển trai thế này mà bị vài vết sẹo thì sao nhỉ?
Thứ kim loại nóng hổi này mà được chạm vào thịt tươi thì...chậc chậc chậc....tư vị nhất định là a, tao thật xấu tính, tao muốn thử nó quá đi.”
Ừng ực.
Mình không sợ bị tra tấn nhưng nếu gương mặt lam nhan họa thủy của mình bị hủy thì khả năng theo đuổi boss sẽ ít đi một chút, dù thật sự boss không bận tâm mấy đến cái túi da này.
“Nếu tao nói tụi mày sẽ thả tao ra?” Người nọ hỏi.
Trong mắt khinh thường chợt lóe mà qua, người đàn ông cầm thanh sắt nung ôn hòa đáp:
“Dĩ nhiên rồi! Nào, nói cho tôi biết boss của các người thật ra là ai?
Theo tôi biết thì vị trí của cậu trong tổ chức khá là quan trọng, hắn còn giao con chíp cho cậu giữ nữa, vậy nó đâu?
Hãy đưa nó cho tôi nào! Và cậu sẽ không phải chịu đựng đau đớn về thể xác nữa,“
“Hừ, phế vật!” Giọng nữ chanh chua lại vang lên, người đàn ông có giọng nói ôn hòa gắt lên:“R! Câm mồm ngay cho tôi, hoặc là thanh sắt này sẽ giúp cô biết im lặng là gì?”
“Thật xin lỗi, Phó bang chủ.” R thấp giọng nói.
“Hừ! Nào nói đi!” Người được gọi là phó bang chủ hừ lạnh một tiếng rồi ông hòa nhìn người đang bị mình tra tấn hỏi.
“Tao có ba điều muốn nói.
Một. Con gà mái này quá kinh tởm, lố lăng, bang tụi mày nên trục xuất đi nếu không muốn có ngày bị ả hại chết.”
“ĐM, mày nói cái gì thằng khốn?”
Bốp.
R rống lên, định đá một phát vào mặt người nọ nhưng bị túm lấy chân, giọng nói ôn hòa cùng ánh mắt cảnh cáo làm R rét run.
“Ân! Cảm ơn đã nhắc nhở, tiếp tục đi.”
“Thứ hai, mùi thối trên người ả làm tao nhịn đến sắp nôn rồi. Đề nghị mày đổi mùi thuốc khử trùng khác, gà mái đỏ.”
Răng rắc.
R nắm chặt tay phát ra tiếng kêu rợn người, mắt ả đỏ ngầu, như muốn ăn tươi nuốt sống người nọ.
“Thứ ba, tao éo có gì để nói nữa.”
Bốp.
Lần này người đàn ông thô tục đá thẳng vào bụng anh, hắn đốt một điếu thuốc lá, gằn giọng nói:
“Đừng giỡn mặt với bọn tao. Nói! Con chíp ở đâu?”
“A! Để tao nhớ thử, hình như là mông bên trái.”
Bốp.
“Này thì mông trái.” R đá một phát vào mông bên trái nói.
“Không, không. Hình như là mông bên phải.”
Bốp.
“Này thì mông bên phải.” Người thô tục đá một phát vào mông phải nói.
“Lần này chắc chắn là đúng, chính giữa mông của tao. Trong quần lót, hình như thế.”
Bốp.
“Giỡn mặt thế là đủ rồi! Đừng để tao nổi nóng, bằng không...”
Người ôn hòa cũng phát cáu, đá thẳng vào giữa mông, một tay ôm trán nói.
“Bằng không thì sao?” Một giọng nữ trong trẻo cắt đứt câu nói của hắn.
“Cô....Cô là ai? Làm sao vào được đây?” Người ôn hòa kinh hãi, bốn người đồng loạt nhìn cô, ba khiếp sợ, một sung sướng.
“Honey, finally you came to save me! I'm really happy! I đớp you!”
Bốp.
Một chiếc dép bay thẳng vào cái miệng đang liếng thoắng, Bảo Bảo bực mình nói:
“Shyk, im lặng nào! Đã thảm hại thế này mà còn bi ba bi bô.”
“Hức...ư...ư...ư...ô...ô...” hu hu, em không xương anh.
“Cô là ai?” Người ôn hòa lặp lại câu hỏi.
“Là người đến giúp mấy người.” Bảo Bảo thản nhiên nói.
“Giúp? Mày thì giúp được gì? Đi mẹ cái giúp của mày đi.”
R khinh thường nói, vừa thấy gương mặt thanh tú, đáng yêu của cô, ả liền ghen ghét. Tuổi trẻ, sắc đẹp, mọi thứ giờ đã xa tầm tay ả rồi, ả hận mấy đứa xinh đẹp như vầy.”Haiz, vậy nên tôi mới nói giúp.” Bảo Bảo đau đầu nói.
“Có ý gì?” Người thô tục hỏi.
“Thì giúp mấy người....Đi đầu thai chứ chi!” Bảo Bảo mỉm cười, vô tội nói.
Một cây cọ đã thấm mực từ trong không khí được cô lấy ra, không đợi ba người kia kịp phản ứng liền vung lên, một chiếc lồng sắt bao bọc ba người họ lại.
Cạch, rầm rầm.
“Con kia, mày làm cái gì vậy hả? Thả bọn tao ra, mày tưởng thứ này trụ được bọn tao sao? Đồ nhãi ranh!”
R nhìn thấy lồng sắt hét lớn, ra hiệu với người thô tục, hắn liền tiến tới, giơ bàn tay to lớn của mình ra, ý đồ bẻ gãy lồng sắt thì...
“Aaaaaaaaaa! Đau, đau quá. “
Người thô tục hét lớn, bàn tay chạm vào lồng sắt không tài nào gỡ ra được, lúc đỏ lúc xanh, khi tím, rồi đen thui.
Ngay tại hắn chạm vào lồng sắt khi, hắn cảm thấy, nóng của lửa, lạnh của băng, tê dại của điện và cảm giác bị ăn mòn, tay hắn dần bị hoại tử.
“K! Làm sao vậy?” R hoàn toàn sợ hãi, ả lắp bắp hỏi nhưng không dám lại gần hắn, hay giúp đỡ gì.
“Cái lồng...có cổ quái...tay tao.....” K run run nhìn đôi tay mình sợ hãi đáp.
R nhìn mà hãi, ả lắp bắp chỉ vào mặt Bảo Bảo:
“Mày....Mày đã làm gì?”
Bảo Bảo không bận tâm đến họ, cúi người xuống giải thoát cho Shyk, ngay khi được tự do, Shyk lao đến định ôm cô, ngay cả cái dép trong miệng cũng chưa kịp nhổ ra, khóc rấm rứt:
“Ô ô ô...ơ y....úng ành ạ anh...” honey, chúng hành hạ anh.
“Biết biết, đừng khóc, để yên tôi trị thương cho.” Bảo Bảo vỗ lưng anh, an ủi.
Shyk vờ sụt sịt nhưng vẫn buông cô ra, Bảo Bảo lấy ra một viên thuốc màu trắng, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí, nhẹ giọng nói:
“Nói A nào!”
“A! Ực.” Shyk ngoan ngoãn phối hợp, không quên ăn tý đậu hủ.
“Tốt rồi. Ngồi nghỉ tý đi, để tôi báo thù cho anh ha! Nói, họ đã làm gì anh?” Bảo Bảo dịu dàng nói với Shyk, nhưng vào tai ba người kia thì như tiếng gọi hồn của tử thần.
“Hức, họ dùng roi điện quất anh!” Shyk dùng khăn ướt Bảo Bảo đưa lau mặt, chậm rãi đáp.
“Ồ! Như thế này?”
Không biết từ đâu lấy ra một sợi roi điện màu đỏ, có đầy xước mang rô màu đen to bằng bắp tay, bên trên roi, từng tia lửa điện xẹt xẹt bắn ra ánh sáng xinh đẹp, vòng quanh roi.
Bảo Bảo vung tay về phía lồng sắt, việc kỳ lạ đã xảy ra.
“Aaaaaaa! Đau...đau...quá aaaaaaaa!”
R quay cuồng, co rúc lại như con chuột thống khổ hét, trên người được vô số sợi lửa điện vòng quanh như những con rắn nhỏ, chúng không ngừng rót vào sâu trong cơ thể ả.
Người thô tục bị roi rút trúng tay, vừa lúc ngay vị trí bị hoại tử, nháy mắt tay lìa thân, mà hắn chỉ thấy nơi vừa đứt lìa truyền tới đến xương ngứa ngáy, hắn nhỏ giọng rên rỉ, như thống khổ lại như sung sướng.
Người ôn hòa cũng bị roi rút trúng, gương mặt tuấn tú của hắn nhăn thành một đoàn nhưng cắn chặt môi không rên một tiếng.
Kỳ lạ nhất là sợi dây chỉ múa máy ngoài lồng sắt thôi, không vào trong lồng, không chạm vào da thịt ba người vẫn khiến chúng đau khổ đến thế.
“Và....”
“Họ còn xát muối ớt, nước pha mắt mèo lên người anh!” Shyk lau người xong, lấy điện thoại của Bảo Bảo ra quay phim, hợp thời lên tiếng.
Cọ vẽ vung lên, một chậu hỗn hợp muối ớt, nước pha mắt mèo, thêm chút gừng, một chút chanh, hành tím và nước dãi của cóc xuất hiện bên trên lồng sắt, “ào ào” đổ xuống người cả ba.
“Aaaaaaaaáa!”
Lần này đến người thô tục như K cũng phải hét rầm lên chứ đừng nói chi là R, ả như con thú hoang bị người bắt lại, không ngừng la hét, người ôn hòa càng cắn chặt môi đến rướm máu, hơi rên rỉ, con ngươi hắn đỏ ngầu gần xuất huyết.
“Họ còn đá mông trái, mông phải và giữa mông anh nữa! Ý đồ khiến anh đoạn tử tuyệt tôn! Vô cùng độc ác!
Trên hết là hai kẻ đang la hét kia từng đá vào bụng anh rất nhiều lần, tên cắn môi đằng kia cũng từng đá anh một phát, còn đe dọa mang anh đi nướng.
Mụ già kia là ghê tởm nhất, ả cứ dùng mùi hôi nách, hôi miệng và nước xịt nhà cầu trên người mình phả vào mặt anh, lỗ tai cùng mũi anh!
Ý đồ dùng mùi hôi huân chết anh. Thật độc ác! Thật xấu xa! Thật kinh khủng!”
Phần phật.
Một loạt những gián, chuột cống, zombie chuột lòi mắt lòi ruột, giòi, rắn rết, sâu bọ không ngừng chui vào trong lồng, chúng không bị lồng sắt thương tổn, thuận lợi vào trong, chui vào cơ thể cả ba, đặc biệt là R.
“Áaaaaaaa! Bỏ ra, đem chúng đi! Không, hôi quá, tởm quá, đau, đau quá...aaaaaa....giết tao đi, giết tao đi.....tao không muốn sống nữa...”
R điên cuồng hét, ả định cắn lưỡi tự sát thì một zombie chuột chui vào miệng ả, phập, ả cắn đứt đôi con chuột, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp khoang miệng.
Vài con giòi cùng ruột gan, phèo phổi của con chuột bị ả không kịp ngậm miệng, chui tọt xuống cuống họng, khỏi nói nhiều ghê tởm, ả hét lên, “ọc ọc ọc”, càng nhiều giòi và thịt thối của con chuột chui xuống bụng ả, đúng lúc bụng ả kêu lên, thế là xong một món chuột chết.
Thông báo nhỏ!
Nè nè, sau hai ngày xem xét. Ở câu 1. Mew thấy đa số mn thích Richard, Kei, Tử Đồng. Ngạo Luân, Bảo Minh thì hơi ít, một số thì muốn có người bất ngờ.
2. Đa số là D, C, một ít là A.
Tổng kết: 1. Richard, Kei, Tử Đồng, Ngạo Luân, người bất ngờ.
2. C. Rượu say loạn tính. Có điều ai loạn thì chưa nói trước, tất nhiên để thỏa mãn trái tim 'trong sáng' của mn, Mew quyết định sẽ kết hợp thêm vài yếu tố. Không bật mí nhé!
Ô hô, cuối cùng là một câu hỏi, mn thấy thế được chưa? Có cần thêm gì nữa không? Nói trước là đạo cụ cái gì Mew không biết đâu nhé! Khả năng nấu thịt đang có tiến bộ chứ không hoàn hảo đâu. T~T.
Rồi, vào truyện thôi. Chúc mn đọc truyện vui vẻ!
Trong một căn phòng tối đen, ánh lửa mờ ảo chiếu rọi lên vài bóng đen trong phòng, không gian yên tĩnh, từng tiếng quất roi cùng tiếng mắng chửi phá lệ rõ ràng.
Bốp.
Chát chát chát.
Hự.
“Mẹ nó, có nói không thì bảo? Mày có tin là tao giết chết cái mạng chó của mày không hả? Thằng khốn!” Giọng một người đàn ông thô tục vang lên.
“ĐM, đánh cho đến khi nào nó chịu mở mồm mới thôi.” Một giọng nữ chanh chua khác chen vào.
“Aiz, tụi bay nha! Cứ thế có mà nó chết à? Để tao! Nào, nói đi. Mày cũng đâu muốn chết đâu, phải không?
Việc quái gì phải vì thằng boss còn không thèm quan tâm đến mày mà tự hành hạ bản thân mình thế chứ.” Một giọng nam từ tốn khác ôn hòa dụ dỗ.
Bị chửi mắng người nọ rốt cuộc mở mắt, khinh thường nói:
“Hừ, tao có nói chúng mày vẫn giết tao thôi. Mà chúng mày nghĩ mình là ai? Một lũ chó săn mà thôi, ** là cái thá gì hết.
Thế mà dám mở mồm chó ra nhận xét boss của tao? Thực tức cười, lấy nước tiểu ra mà soi gương đi, xem xem...Hự.”
Bốp bốp.
“Ây da, xin lỗi nha. Tao lỡ chân, tại mày nói bậy quá nên tao muốn giúp mày thôi. Nào, nhìn này!”
Xèo xèo.
Hắn đá cho người nọ một cước vào mặt rồi đưa lên một thanh sắt được nung đỏ, ánh lửa văng tung toé trước mặt người nọ, cười nói:
“Ừm, nói thật chứ một gương mặt điển trai thế này mà bị vài vết sẹo thì sao nhỉ?
Thứ kim loại nóng hổi này mà được chạm vào thịt tươi thì...chậc chậc chậc....tư vị nhất định là a, tao thật xấu tính, tao muốn thử nó quá đi.”
Ừng ực.
Mình không sợ bị tra tấn nhưng nếu gương mặt lam nhan họa thủy của mình bị hủy thì khả năng theo đuổi boss sẽ ít đi một chút, dù thật sự boss không bận tâm mấy đến cái túi da này.
“Nếu tao nói tụi mày sẽ thả tao ra?” Người nọ hỏi.
Trong mắt khinh thường chợt lóe mà qua, người đàn ông cầm thanh sắt nung ôn hòa đáp:
“Dĩ nhiên rồi! Nào, nói cho tôi biết boss của các người thật ra là ai?
Theo tôi biết thì vị trí của cậu trong tổ chức khá là quan trọng, hắn còn giao con chíp cho cậu giữ nữa, vậy nó đâu?
Hãy đưa nó cho tôi nào! Và cậu sẽ không phải chịu đựng đau đớn về thể xác nữa,“
“Hừ, phế vật!” Giọng nữ chanh chua lại vang lên, người đàn ông có giọng nói ôn hòa gắt lên:“R! Câm mồm ngay cho tôi, hoặc là thanh sắt này sẽ giúp cô biết im lặng là gì?”
“Thật xin lỗi, Phó bang chủ.” R thấp giọng nói.
“Hừ! Nào nói đi!” Người được gọi là phó bang chủ hừ lạnh một tiếng rồi ông hòa nhìn người đang bị mình tra tấn hỏi.
“Tao có ba điều muốn nói.
Một. Con gà mái này quá kinh tởm, lố lăng, bang tụi mày nên trục xuất đi nếu không muốn có ngày bị ả hại chết.”
“ĐM, mày nói cái gì thằng khốn?”
Bốp.
R rống lên, định đá một phát vào mặt người nọ nhưng bị túm lấy chân, giọng nói ôn hòa cùng ánh mắt cảnh cáo làm R rét run.
“Ân! Cảm ơn đã nhắc nhở, tiếp tục đi.”
“Thứ hai, mùi thối trên người ả làm tao nhịn đến sắp nôn rồi. Đề nghị mày đổi mùi thuốc khử trùng khác, gà mái đỏ.”
Răng rắc.
R nắm chặt tay phát ra tiếng kêu rợn người, mắt ả đỏ ngầu, như muốn ăn tươi nuốt sống người nọ.
“Thứ ba, tao éo có gì để nói nữa.”
Bốp.
Lần này người đàn ông thô tục đá thẳng vào bụng anh, hắn đốt một điếu thuốc lá, gằn giọng nói:
“Đừng giỡn mặt với bọn tao. Nói! Con chíp ở đâu?”
“A! Để tao nhớ thử, hình như là mông bên trái.”
Bốp.
“Này thì mông trái.” R đá một phát vào mông bên trái nói.
“Không, không. Hình như là mông bên phải.”
Bốp.
“Này thì mông bên phải.” Người thô tục đá một phát vào mông phải nói.
“Lần này chắc chắn là đúng, chính giữa mông của tao. Trong quần lót, hình như thế.”
Bốp.
“Giỡn mặt thế là đủ rồi! Đừng để tao nổi nóng, bằng không...”
Người ôn hòa cũng phát cáu, đá thẳng vào giữa mông, một tay ôm trán nói.
“Bằng không thì sao?” Một giọng nữ trong trẻo cắt đứt câu nói của hắn.
“Cô....Cô là ai? Làm sao vào được đây?” Người ôn hòa kinh hãi, bốn người đồng loạt nhìn cô, ba khiếp sợ, một sung sướng.
“Honey, finally you came to save me! I'm really happy! I đớp you!”
Bốp.
Một chiếc dép bay thẳng vào cái miệng đang liếng thoắng, Bảo Bảo bực mình nói:
“Shyk, im lặng nào! Đã thảm hại thế này mà còn bi ba bi bô.”
“Hức...ư...ư...ư...ô...ô...” hu hu, em không xương anh.
“Cô là ai?” Người ôn hòa lặp lại câu hỏi.
“Là người đến giúp mấy người.” Bảo Bảo thản nhiên nói.
“Giúp? Mày thì giúp được gì? Đi mẹ cái giúp của mày đi.”
R khinh thường nói, vừa thấy gương mặt thanh tú, đáng yêu của cô, ả liền ghen ghét. Tuổi trẻ, sắc đẹp, mọi thứ giờ đã xa tầm tay ả rồi, ả hận mấy đứa xinh đẹp như vầy.”Haiz, vậy nên tôi mới nói giúp.” Bảo Bảo đau đầu nói.
“Có ý gì?” Người thô tục hỏi.
“Thì giúp mấy người....Đi đầu thai chứ chi!” Bảo Bảo mỉm cười, vô tội nói.
Một cây cọ đã thấm mực từ trong không khí được cô lấy ra, không đợi ba người kia kịp phản ứng liền vung lên, một chiếc lồng sắt bao bọc ba người họ lại.
Cạch, rầm rầm.
“Con kia, mày làm cái gì vậy hả? Thả bọn tao ra, mày tưởng thứ này trụ được bọn tao sao? Đồ nhãi ranh!”
R nhìn thấy lồng sắt hét lớn, ra hiệu với người thô tục, hắn liền tiến tới, giơ bàn tay to lớn của mình ra, ý đồ bẻ gãy lồng sắt thì...
“Aaaaaaaaaa! Đau, đau quá. “
Người thô tục hét lớn, bàn tay chạm vào lồng sắt không tài nào gỡ ra được, lúc đỏ lúc xanh, khi tím, rồi đen thui.
Ngay tại hắn chạm vào lồng sắt khi, hắn cảm thấy, nóng của lửa, lạnh của băng, tê dại của điện và cảm giác bị ăn mòn, tay hắn dần bị hoại tử.
“K! Làm sao vậy?” R hoàn toàn sợ hãi, ả lắp bắp hỏi nhưng không dám lại gần hắn, hay giúp đỡ gì.
“Cái lồng...có cổ quái...tay tao.....” K run run nhìn đôi tay mình sợ hãi đáp.
R nhìn mà hãi, ả lắp bắp chỉ vào mặt Bảo Bảo:
“Mày....Mày đã làm gì?”
Bảo Bảo không bận tâm đến họ, cúi người xuống giải thoát cho Shyk, ngay khi được tự do, Shyk lao đến định ôm cô, ngay cả cái dép trong miệng cũng chưa kịp nhổ ra, khóc rấm rứt:
“Ô ô ô...ơ y....úng ành ạ anh...” honey, chúng hành hạ anh.
“Biết biết, đừng khóc, để yên tôi trị thương cho.” Bảo Bảo vỗ lưng anh, an ủi.
Shyk vờ sụt sịt nhưng vẫn buông cô ra, Bảo Bảo lấy ra một viên thuốc màu trắng, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không khí, nhẹ giọng nói:
“Nói A nào!”
“A! Ực.” Shyk ngoan ngoãn phối hợp, không quên ăn tý đậu hủ.
“Tốt rồi. Ngồi nghỉ tý đi, để tôi báo thù cho anh ha! Nói, họ đã làm gì anh?” Bảo Bảo dịu dàng nói với Shyk, nhưng vào tai ba người kia thì như tiếng gọi hồn của tử thần.
“Hức, họ dùng roi điện quất anh!” Shyk dùng khăn ướt Bảo Bảo đưa lau mặt, chậm rãi đáp.
“Ồ! Như thế này?”
Không biết từ đâu lấy ra một sợi roi điện màu đỏ, có đầy xước mang rô màu đen to bằng bắp tay, bên trên roi, từng tia lửa điện xẹt xẹt bắn ra ánh sáng xinh đẹp, vòng quanh roi.
Bảo Bảo vung tay về phía lồng sắt, việc kỳ lạ đã xảy ra.
“Aaaaaaa! Đau...đau...quá aaaaaaaa!”
R quay cuồng, co rúc lại như con chuột thống khổ hét, trên người được vô số sợi lửa điện vòng quanh như những con rắn nhỏ, chúng không ngừng rót vào sâu trong cơ thể ả.
Người thô tục bị roi rút trúng tay, vừa lúc ngay vị trí bị hoại tử, nháy mắt tay lìa thân, mà hắn chỉ thấy nơi vừa đứt lìa truyền tới đến xương ngứa ngáy, hắn nhỏ giọng rên rỉ, như thống khổ lại như sung sướng.
Người ôn hòa cũng bị roi rút trúng, gương mặt tuấn tú của hắn nhăn thành một đoàn nhưng cắn chặt môi không rên một tiếng.
Kỳ lạ nhất là sợi dây chỉ múa máy ngoài lồng sắt thôi, không vào trong lồng, không chạm vào da thịt ba người vẫn khiến chúng đau khổ đến thế.
“Và....”
“Họ còn xát muối ớt, nước pha mắt mèo lên người anh!” Shyk lau người xong, lấy điện thoại của Bảo Bảo ra quay phim, hợp thời lên tiếng.
Cọ vẽ vung lên, một chậu hỗn hợp muối ớt, nước pha mắt mèo, thêm chút gừng, một chút chanh, hành tím và nước dãi của cóc xuất hiện bên trên lồng sắt, “ào ào” đổ xuống người cả ba.
“Aaaaaaaaáa!”
Lần này đến người thô tục như K cũng phải hét rầm lên chứ đừng nói chi là R, ả như con thú hoang bị người bắt lại, không ngừng la hét, người ôn hòa càng cắn chặt môi đến rướm máu, hơi rên rỉ, con ngươi hắn đỏ ngầu gần xuất huyết.
“Họ còn đá mông trái, mông phải và giữa mông anh nữa! Ý đồ khiến anh đoạn tử tuyệt tôn! Vô cùng độc ác!
Trên hết là hai kẻ đang la hét kia từng đá vào bụng anh rất nhiều lần, tên cắn môi đằng kia cũng từng đá anh một phát, còn đe dọa mang anh đi nướng.
Mụ già kia là ghê tởm nhất, ả cứ dùng mùi hôi nách, hôi miệng và nước xịt nhà cầu trên người mình phả vào mặt anh, lỗ tai cùng mũi anh!
Ý đồ dùng mùi hôi huân chết anh. Thật độc ác! Thật xấu xa! Thật kinh khủng!”
Phần phật.
Một loạt những gián, chuột cống, zombie chuột lòi mắt lòi ruột, giòi, rắn rết, sâu bọ không ngừng chui vào trong lồng, chúng không bị lồng sắt thương tổn, thuận lợi vào trong, chui vào cơ thể cả ba, đặc biệt là R.
“Áaaaaaaa! Bỏ ra, đem chúng đi! Không, hôi quá, tởm quá, đau, đau quá...aaaaaa....giết tao đi, giết tao đi.....tao không muốn sống nữa...”
R điên cuồng hét, ả định cắn lưỡi tự sát thì một zombie chuột chui vào miệng ả, phập, ả cắn đứt đôi con chuột, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp khoang miệng.
Vài con giòi cùng ruột gan, phèo phổi của con chuột bị ả không kịp ngậm miệng, chui tọt xuống cuống họng, khỏi nói nhiều ghê tởm, ả hét lên, “ọc ọc ọc”, càng nhiều giòi và thịt thối của con chuột chui xuống bụng ả, đúng lúc bụng ả kêu lên, thế là xong một món chuột chết.
Thông báo nhỏ!
Nè nè, sau hai ngày xem xét. Ở câu 1. Mew thấy đa số mn thích Richard, Kei, Tử Đồng. Ngạo Luân, Bảo Minh thì hơi ít, một số thì muốn có người bất ngờ.
2. Đa số là D, C, một ít là A.
Tổng kết: 1. Richard, Kei, Tử Đồng, Ngạo Luân, người bất ngờ.
2. C. Rượu say loạn tính. Có điều ai loạn thì chưa nói trước, tất nhiên để thỏa mãn trái tim 'trong sáng' của mn, Mew quyết định sẽ kết hợp thêm vài yếu tố. Không bật mí nhé!
Ô hô, cuối cùng là một câu hỏi, mn thấy thế được chưa? Có cần thêm gì nữa không? Nói trước là đạo cụ cái gì Mew không biết đâu nhé! Khả năng nấu thịt đang có tiến bộ chứ không hoàn hảo đâu. T~T.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook