Kế Hoạch Làm Bố
-
Chương 87: Chương 87
Tin dữ đến với mọi người, Kỳ Tuấn nhập viện trong tình trạng “nghìn cân treo sợi tóc”. Minh Thư cố không để mình ngã quỵ vì xúc động và sợ hãi. Băng ca vẫn tiếp tục đẩy nhanh và gấp rút, dừng đến cửa phòng cấp cứu. Y tá nhẹ nhàng khuyên:
- Anh ấy phải vào trong đó.
- Tôi có thể vào không?
- Cô biết là không mà.
Kỳ Tuấn chưa hề buông tay Minh Thư ra, Minh Thư cố nói với Kỳ Tuấn một câu với hi vọng có thể giúp anh xốc lại tinh thần:
- Anh phải cố lên, anh còn có Quang Hy... Anh phải trở ra nhé!
Nhưng Minh Thư chưa kịp nói gì thêm, bàn tay Kỳ Tuấn đã buông lỏng. Anh không còn nắm tay cô nữa, điều đó càng làm Minh Thư sợ hơn. Các bác sĩ tái mặt nhìn nhau và vội vàng đẩy băng ca vào phòng cấp cứu.
Ngay giây phút đèn cấp cứu bật sáng, Minh Thư bắt đầu ngồi đó và cảm thấy lo sợ. Cô sợ rằng cô sẽ không bao giờ còn nghe được Kỳ Tuấn nói chuyện, nhìn thấy Kỳ Tuấn và được Kỳ Tuấn yêu thương nữa. Tại sao cô luôn nhận ra mọi sự yêu thương dành ình một cách muộn màng như thế. Có nhiều người đàn ông yêu thương Thư tha thiết nhưng cũng chỉ mình cô biết rằng cô yêu ai...
Bà Kim và Trình Can cùng với Đàm Phúc tới bệnh viện sau đó khá lâu, khi Thư đã lấy lại được bình tĩnh mới gọi điện báo ọi người. Như vẫn chưa tin vào mắt mình, bà Kim vẫn còn chưa hết nỗi ngạc nhiên khi nghe tin dữ Minh Thư...
- Sao mọi chuyện lại xảy ra như thế? Tại sao nó bị nặng như thế mà con vẫn ngồi đây bình an vô sự? Mọi chuyện là thế nào?
- Bác à, để Minh Thư bình tĩnh đi bác.
Trình Can kéo và Kim ra, Đàm Phúc ân cần hỏi:
- Mọi chuyện là sao vậy?
- Kỳ Tuấn đã cứu em... Chiếc xe mất phanh. Xe của em bị sự cố, anh Hữu Vinh bị kẹt lại, rồi thình lình Kỳ Tuấn phóng xe đến và chen giữa, chiếc xe từ từ va vào xe của Kỳ Tuấn.
- Ý em là Kỳ Tuấn tự va vào để cứu chiếc xe của em và Hữu Vinh... Em đến tòa án cùng Hữu Vinh hả?
Minh Thư khẽ gật đầu. Đàm Phúc thở dài:
- Ôi trời ơi...
- Cô trả thằng con trai lại cho tôi đi. Tôi chỉ có nó là con, giờ nó sống dở chết dở thế này là vì cô đấy. Hết lấy thân mình đỡ cho cô một dao rồi bây giờ lại dùng mạng sống bảo vệ cho cô và nhân tình. Sao cô ác với đứa con trai đáng thương của tôi quá vậy?
- Kìa bác, sao bác lại nỡ nói Minh Thư như thế. Cô ấy có muốn vậy đâu.
- Can à, kể ra con là người may mắn đấy. Con đã sớm dứt khỏi người phụ nữ chỉ toàn gieo nỗi đau khổ cho đàn ông kia.
Lúc Minh Thư xúc động, đúng là cô khóc rất nhiều. Nhưng khi đã lấy lại được bình tĩnh, Thư lại rất nghiêm. Cô không khóc nữa, cô biết điều đó chẳng ích lợi gì. Kỳ Tuấn ra sao thì chỉ có những người yêu thương anh nhất mới hiểu nỗi đau ấy vô tận đến chừng nào. Có thể bà Kim mới là người khóc nhiều, nhưng, người đau lòng hơn chính là cô, mẹ của đứa con trai Kỳ Tuấn, và... vì chưa ra tòa, nên cô vẫn đang còn là vợ của Kỳ Tuấn.
Sau gần 10 tiếng đồng hồ ngồi chờ, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, mọi người hồi hộp nhìn nhau. Bác sĩ từ từ bước ra vẻ mặt đã thấm mệt, bà Kim xông lại:
- Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi ạ?
- Máu bầm trong não đã được lấy ra, anh ấy đã tạm thời qua cơn nguy hiểm. Nhưng nhịp thở vẫn còn yếu và chưa ổn định, cần phải nằm phòng đặc biệt. Phải nói con trai bà có một sức sống mãnh liệt, một ý chí vô cùng cao. Tuy nhiên, hơi thở của anh ấy vẫn còn rất yếu. Chúng tôi cần phải theo dõi ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ vừa bước đi, Minh Thư lại hỏi thêm:
- Vậy, chừng nào anh ấy mới tỉnh lại ạ?
Vị bác sĩ nhìn Minh Thư, rồi lại sắc mặt của bà Kim rồi gượng gạo trả lời:
- Anh ấy đã phải trải qua một thời gian không ngắn để giành lại mạng sống từ Tử thần.Tạm thời... để sức khỏe anh ấy ổn định hơn cái đã. Gia đình đừng quá lo lắng!
Bà Kim lập tức quay trở lại và lạnh lùng:
- Tôi cấm cô từ nay không được đến gần Kỳ Tuấn nữa.
- Kìa mẹ...
- Minh Thư, nghe anh này...
Trình Can kéo Minh Thư ra, cô uất ức:
- Sao lại cư xử như thế chứ?
- Để bác ấy bình tĩnh lại. Bác ấy đã ngất đi trên đường đến đây khi nhận được cú điện thoại của em đấy.
- Em phải làm gì đây? Em có cản anh ấy được đâu.
- Anh hiểu. Nhưng bây giờ em cần phải về nhà, Kỳ Tuấn cần được nghỉ ngơi, nhưng con trai của cậu ấy thì cần em đấy.
- Quang Hy đấy à...
- Em xem, trời đã tối rồi. Để anh đưa em về, sáng em lại vào. Em đã thấm mệt rồi đấy!
- Đành nghe anh vậy.
Minh Thư về đến nhà, cô lại trông thấy Hữu Vinh đang ở nhà cô. Ánh Tuyết thì vừa cho Quang Hy ăn cháo, vừa rối rít:
- Anh Tuấn sao rồi?
- Tạm thời đã giữ được mạng sống.
Rồi Minh Thư nhìn Hữu Vinh, với cổ chân bị bó khá kỹ. Cả hai nhìn nhau, Ánh Tuyết hỏi:
- Cậu có muốn ăn gì không Thư? Để tớ xuống nhà mua cho.
- Thôi khỏi, dù gì tớ cũng chưa ăn uống gì. Em mời anh điểm tâm sáng.
- Được.
Minh Thư và Hữu Vinh cùng nhau xuống ăn sáng. Cô vẫn gọi ly Cappuccino như thường lệ, ngồi với Hữu Vinh mà tâm trí của cô vẫn cứ ở bệnh viện, Hữu Vinh cáu gắt:
- Sao em phải làm như vậy? Em sắp không dính líu gì tới anh ta nữa cơ mà.
- Anh bình tĩnh lại đi. Đây là nơi công cộng mà.
- Làm sao anh có thể bình tĩnh khi anh chờ đợi từng ngày để mong chuyện này diễn ra. Để em có thể độc thân và quang minh chính đại quay về với anh. Nói thẳng ra anh vào Nam là để chờ em giải quyết xong thủ tục rồi lại cùng em về Bắc đấy.
- Em không hề có suy nghĩ đó. Hữu Vinh, em chưa hề có suy nghĩ sẽ nói lại tình xưa với anh.
- Anh không tin. Em đã có thể trả lời nếu như ngày hôm đó chồng cũ của em không xuất hiện đúng lúc.
- Anh đừng ấu trĩ như vậy.
- Anh không ấu trĩ. Anh đang tức giận đấy. Em nâng người ta lên rồi lại bỏ người ta xuống à?
- Từ lúc chúng ta gặp lại nhau. Em chưa hề có ý định nào để cho thấy rằng em có ý định quay lại với anh. Em không hề nâng lên rồi hạ xuống như anh nói. Em không hứa chắc chắn với ai điều gì khi em chưa làm xong việc. Từ đầu tới cuối chỉ có anh tự suy nghĩ, tự hành động mà thôi.
- Tức là tại anh chứ gì?
Minh Thư mím môi:
- Chuyện của chúng ta đã thuộc về quá khứ lâu rồi. Sau mười năm tái ngộ, anh vẫn độc thân nhưng em đã kết hôn. Và cho đến ngày hôm nay, hôn nhân của em vẫn chưa kết thúc. Và dù nó có kết thúc hay không, em cũng không bao giờ lên xe hoa với người khác nữa đâu.
- Vì cái gì chứ?
- Cho đến ngày hôm nay, sau vụ tai nạn xảy ra, em mới biết thực sự trái tim em cần gì. Em đã từng yêu anh, em cũng đã từng hi vọng anh rồi sẽ có ngày trở về để chúng ta lại yêu nhau. Nhưng em không biết bởi vì tình cảm chúng ta vẫn chưa đủ mãnh liệt hay thời gian đã làm em trái tim em thay đổi.
- Em không hề thay đổi, em vẫn yêu anh. Em đã để cho anh hôn em ngày hôm đó...
- Em đã không cự tuyệt anh vì em lầm tưởng rằng tình cảm trong em vẫn còn, nhưng... thực sự không phải. Ngày hôm đó chúng ta dở dang nhưng ngày hôm nay chúng ta phải giải quyết triệt để.
Minh Thư nhìn Hữu Vinh, cô mím môi:
- Mình làm bạn anh nhé!
- Em biết mình đang nói gì không? Hay là em cảm thấy có lỗi... Em có thể bình tĩnh hơn để nói...
- Không. Người em yêu không phải là anh. Mà là anh ấy.
Rồi Minh Thư đứng dậy và thanh toán tiền, bỏ Hữu Vinh thẩn thờ ngồi lại đó. Cô biết nói thẳng ra như thế có khi làm cô mất luôn một người bạn nhưng Thư hiểu rằng, dứt khoát lúc nào cũng hiệu quả hơn là day dưa chần chừ. Cô không muốn để người đàn ông nào nghĩ sai về tình cảm của cô nữa...
Thư mệt mỏi quay trở lên nhà, trông thấy Quang Hy đang khá hứng thú với chương trình Shaun the Sheep. Thư ẵm con trai lên và ôm lấy cậu bé, Ánh Tuyết nói:
- Cậu nghỉ ngơi chút đi!
- Tớ phải vào ngay với anh ấy.
- Thư à, cậu phải biết rằng...
- Biết chuyện gì? Rằng chúng tớ sắp ly hôn à? Nhưng vẫn chưa diễn ra, và bây giờ tớ là vợ anh ấy. Đừng ai cấm cản tớ, tớ trở mặt đấy.
Thư hét to lên, Quang Hy đang ở trên tay mẹ nghe thế nhăn mặt khóc. Ánh Tuyết biết cô bạn đang bị căng thẳng dữ dội nên đã không cãi lại mà chỉ im lặng. Minh Thư dịu giọng:
- Xin lỗi, tớ không cố ý lớn tiếng với cậu. Tớ sẽ trông thằng bé.
Thư đưa con trai vào phòng, nhựng cậu nhóc rất hiếu động, đâu chịu ngồi một chỗ cứ quậy phá lung tung làm cô cũng không ngủ được. Thư lái xe đem cậu nhóc trở lại nhà cũ, vì cô biết dì Tư vẫn còn ở đó và có thể chăm sóc Quang Hy. Trông thấy Minh Thư, dì Tư mừng ra mặt:
- Thư, con đã trở về.
- Chào dì.
- Chuyện của con và Kỳ Tuấn...
- Nói sau đi dì, dì chăm sóc Kimi hộ con được không? Con phải vào bệnh viện.
- Chuyện gì thế?
- Anh Tuấn bị tai nạn.
- Cái gì? Có nặng không con?
- Dạ, cũng đáng lo lắm ạ. Thôi con đi nghe dì... trời ơi Kimi, sao con lại tè lên người mẹ. Con hư quá !
- Con vẫn còn đồ đạc ở đây mà. Thôi con lên thay đi rồi mau vào với Kỳ Tuấn.
Thư cáu gắt nhìn cậu con trai nhưng cậu bé cứ nhe răng cười, đã lâu rồi Thư không trở lên căn phòng của cô và Kỳ Tuấn. Tổ ấm này Thư đã từng lạnh lùng rời bỏ đi mặc cho những lời khẩn thiết từ Kỳ Tuấn, căn phòng vẫn gọn gàng và sạch bóng dù vẫn có cảm giác chưa được hoàn chỉnh lắm. Có vẻ như Kỳ Tuấn đã tự tay dọn dẹp mà không cần đến sự giúp đỡ của ai. Trên sàn bày la liệt những con gấu bông hay đồ chơi của Quang Hy, trên bàn là rất nhiều những cuốn album ảnh của gia đình nhỏ. Điều Thư đặc biệt chú ý chính là cái ba lô quăng ở cạnh cái giường, cô nhận ra đó là cái ba lô hôm nọ Kỳ Tuấn đã mang trên vai khi đến Đường Lâm. Thư tiến lại gần và mở ra xem, là những khung ảnh trong ngày sinh nhật của Kimi. Tấm ảnh đẹp nhất chính là giây phút cả ba cười tươi bên nhau. Bức ảnh được đặt tên là Happy Together. Và cuối cùng là cái đĩa. Thư cầm cái đĩa lên...
- “... Khi em đau khổ và cảm thấy hận anh nhất...”
Thư vội chạy lại mở laptop lên và cho cái đĩa vào. Kỳ Tuấn ngồi trước máy quay, dúi thẳng ống kính vào mình, anh đang ngồi trong căn phòng này đây và nói với một tâm trạng hết sức bình tĩnh:
- Anh đã làm chiếc đĩa này, như một chiếc phao cứu sinh. Và khi em mở nó lên, có lẽ sự thật đã được phơi bày. Anh phải nói gì đây... buồn cười thật... em có tin vào tình yêu sét đánh không? Nhưng với anh thì có đấy. Vì ngay từ giây phút đầu tiên gặp em, anh đã biết định mệnh của anh đến rồi. Anh yêu em trước khi anh biết em liên quan đến Trương Gia Hòa và trước cả khi thực hiện cái hành động ngu ngốc nhất trong cuộc đời là làm em có thai và trói buộc em với anh.
Kỳ Tuấn lại phải dừng lại một chút, anh mỉm cười và tiếp tục nói:
- Tình yêu anh dành cho em ngày càng thêm mãnh liệt mỗi khi được gần em. Em có một sức hút mãnh liệt làm anh mê đắm. Đến nỗi anh rất sợ mất em và phải dùng cái phao cứu sinh này chứ không thể đối mặt với em. Nhưng mà... Dù cơ hội là rất nhỏ nhưng anh cũng xin em hãy nghe anh, ngồi lại đây và xem hết đoạn clip này. Những điều này, dù em có cho rằng nó là giả tạo, dù em có nghĩ rằng đó là một trong hàng nghìn cách anh mong được dung thứ, thì anh cũng xin nhắc lại một lần nữa: Anh yêu em và Kimi rất nhiều.Có một điều rất thật trong tất cả những gì dối trá anh dành cho em. Anh yêu em thật lòng. Yêu rất nhiều và yêu mãi mãi.
Rồi Kỳ Tuấn bắt đầu rơi nước mắt, anh cố gạt qua nỗi xúc động và tiếp tục nhìn thẳng vào màn hình:
- Anh đã sử dụng một loạt những thủ đoạn để rồi có được em bằng cách chân thành nhất. Sao cuộc đời lại bất công như vậy? Có ai phải như anh không? Biết trước một ngày gia đình nhỏ của anh sẽ vỡ nát mà không làm được gì. Vì anh biết rằng ghét sự lừa dối, và em sẽ không bao giờ tha thứ ột người đã lừa dối em một cách trắng trợn như vậy. Cho nên, thế này nhé... Vì anh đã quá sai, anh không mong chúng ta có thể quay lại nhưng đoạn clip này có thể làm em thôi ghét anh được không? Nếu anh biết có ngày anh đạt đến sự tận cùng của niềm hạnh phúc thì anh sẽ không bao giờ làm em đau đâu. Nhưng, thời gian thì không thể quay lại, anh đã nghĩ đến việc kết thúc nỗi đau cho em một cách êm đẹp nhất....
Đoạn clip đã chạy chữ “The end” nhưng vẫn còn thêm một đoạn nữa. Kỳ Tuấn xuất hiện trong bộ quần áo khác...
- Làm sao để em thôi đau và anh khỏi ray rứt? Hôm nay nghe nói đến cái tên Hữu Vinh, anh lại tức tốc ra Bắc. Để làm gì vậy nhỉ? Đến lúc này mà anh vẫn còn có tâm trạng để ghen ư? Hay chỉ đơn giản là ra ngoài đó, trông thấy em quay về bên bóng hình xưa, dặn lòng sẽ cố quên được em??? Thư à, có còn cách nào để níu kéo em quay về không?
Rồi trước khi tiến lại tắt máy quay, Kỳ Tuấn nở nụ cười khá tươi:
- Dù có nhận được thái độ nào từ em, anh cũng sẽ không buồn. Anh luôn luôn yêu em.
Kỳ Tuấn đã không kịp trao cho Minh Thư những thứ này bởi những lời nói quá cự tuyệt của cô bên bờ hồ. Giờ thì Thư mới nhận ra cô yêu Kỳ Tuấn biết dường nào. Đâu phải chỉ mình anh cảm nhận, yêu thương và quý trọng niềm hạnh phúc lớn lao kia. Đến khi Kỳ Tuấn gặp nguy hiểm, cô mới biết Kỳ Tuấn trong cô đã quan trọng đến mức không thể thay thế. Và rồi cô mới hiểu nguyên nhân vì sao Kỳ Tuấn lại cho xe lao vào chiếc xe tải đang tuột dốc không phanh kia. Cô vội vàng thay quần áo và đến ngay bệnh viện, cô cần phải đến đó và chăm sóc, thủ thỉ bên cạnh anh cho đến khi anh tỉnh lại. Để Minh Thư nói với Kỳ Tuấn rằng, anh đã được tha thứ, và mọi chuyện không phải như anh thấy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook