Kế Hoạch Hôn Nhân
-
Chương 35
Tôi xúc động nhìn mẹ, xong tôi bắt đầu kể cho mẹ nghe chuyện Hoàng đã xây dựng lại công ty cho nhà mình và bao gồm cả chuyện anh mua lại nhà cũ.
Mẹ tôi nghe xong cũng kinh ngạc giống y như tôi vậy, mẹ thở dài nói:
– Thật không ngờ thằng Hoàng nó lại làm nhiều chuyện vì gia đình mình như vậy.
Ân tình này trả bao giờ cho hết.
Bố con mà biết công ty được xây dựng lại chắc sẽ rất vui.
– Dạ, mong ước duy nhất của con bây giờ là bố sớm tỉnh lại.
Cả nhà ba người chúng tôi ở lại viện đến gần trưa thì về.
Trước khi ra về, đột nhiên Hoàng cúi đầu một cái trước mẹ tôi rồi anh lễ phép nói:
– Mẹ, con xin lỗi vì trước kia đã từng gây nhiều tổn thương cho Linh.
Con xin lỗi bố mẹ rất nhiều.
Con biết là bố vẫn đang nằm kia nhưng con tin bố sẽ nghe thấy những gì con nói.
Con xin phép bố mẹ cho con được chăm sóc mẹ con Linh đến hết cuộc đời này, xin mẹ cho chúng con được quay về bên nhau.
Con muốn tái hôn với Linh!
Tái hôn? Dù đã chấp nhận quay về bên nhau nhưng nghe đến hai từ “tái hôn” khiến tôi vẫn không khỏi sửng sốt.
Mẹ tôi mặc dù cũng kinh ngạc trước lời xin phép bất ngờ này của anh nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được sự mừng rỡ, bà hỏi lại:
– Hai đứa con muốn tái hôn?
– Dạ vâng.
Trước đây là con sai, con không hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Linh nên con đã để tuột mất cô ấy một lần.
Ba năm nay, con đã nghĩ thông suốt nhiều điều.
Con nhận ra con thật lòng với Linh, con không muốn để mất cô ấy thêm một lần nào nữa.
Từng lời anh nói rất chân thành, chân thành đến mức người đối diện cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Mẹ tôi nghe xong cũng khẽ gật đầu, trong hốc mắt còn ngân ngấn giọt nước mắt hạnh phúc.
Bà cầm tay tôi và Hoàng đặt vào nhau:
– Hai đứa đã quyết định rồi thì tất nhiên mẹ sẽ đồng ý.
Chỉ cần hai đứa hạnh phúc, chăm sóc cháu mẹ tốt là được.
– Con…cảm ơn mẹ nhiều.
Sau khi từ bệnh viện về mà hai từ “tái hôn” cứ văng vẳng trong đầu tôi mãi.
Trong lòng tôi tràn ngập niềm vui nhưng đâu đó vẫn có một nỗi sợ.
Cứ nghĩ đến những lời nói mà mẹ anh từng nói hôm ấy lại khiến trái tim tôi như thắt lại.
Nhưng cũng không vì vậy mà tôi sẽ từ bỏ, bởi thế gian này gặp được đúng người đâu phải chuyện dễ dàng.
Tôi tự nhủ mọi khó khăn chỉ là thử thách!!!
******
Thời gian cứ như thế trôi qua thêm nửa tháng nữa.
Thời gian này tôi ở nhà chăm Hiếu là chính, Hoàng sau khi đi làm về sẽ về thẳng nhà tôi.
Nhiều lần anh nói mẹ con tôi dọn về bên nhà trước kia chúng tôi từng sinh sống nhưng tôi đều từ chối, thứ nhất là vì bố còn nằm viện, tôi muốn ở đây trông nom nhà cửa giúp mẹ, thứ hai tôi chưa sẵn sàng quay lại đó vì sợ chạm mặt mẹ chồng.
Hôm nay Hoàng đi làm về muộn nên tôi phải cho Hiếu ăn cơm trước rồi đi nghỉ.
Hiếu hỏi:
– Sao bố chưa về hả mẹ?
– Bố con nói hôm nay sẽ về muộn, mẹ cho con ăn cơm trước rồi đi nghỉ sớm nhé.
– Dạ vâng ạ.
– Cơm mẹ Linh nấu ngon không con?
– Dạ ngon ạ.
– Ngon bằng cơm bố Hoàng nấu không?
Thằng bé chợt dừng lại suy nghĩ vài giây, ánh mắt liếc liếc xem sắc mặt mẹ thế nào.
Chắc là cũng đang sợ nói thật thì mẹ sẽ buồn, tôi bảo:
– Không sao, con cứ nói thật.
– Mẹ Linh nấu ngon, nhưng bố Hoàng nấu ngon hơn mẹ Linh một chút.
Tôi cười tươi xoa đầu con:
– Thằng bé này còn biết nói giảm nói tránh cho mẹ rồi đấy.
Cho con ăn xong rồi đi ngủ thì 9 giờ Hoàng mới về.
Anh vừa nhìn thấy tôi đã hỏi:
– Em ăn tối chưa? Mà con chắc ngủ rồi hả?
– Em vừa cho con ngủ.
Em đợi anh về rồi ăn thể.
Anh đi thay đồ đi, em hâm nóng lại đồ ăn.
– Ngốc, lần sau không được nhịn đói chờ anh như vậy, phải ăn đúng bữa, biết chưa?
– Hôm nay em nấu mấy món anh thích.
Chờ anh về ăn mới vui.
– Nhưng em nhịn đói là anh xót!
Tôi mỉm cười nhìn anh, từ đáy lòng xông lên cảm giác hạnh phúc vô bờ.
Sau đó tôi giục anh đi thay đồ tắm không muộn, lại còn là thời tiết mùa đông nữa.
Sau khi tôi hâm nóng đồ ăn xong xuôi hết rồi vẫn chưa thấy Hoàng từ nhà tắm bước ra.
Tôi ngồi đợi thêm một lúc sốt ruột quá nên đứng dậy thử xem thế nào.
Vừa bước tới cửa tôi đã nghe thấy giọng anh vọng ra rất lớn:
– Chuyện của con mẹ đừng có mà can thiệp vào.
Con đã nói rồi đấy, nếu mẹ còn cứ cố tình can thiệp thì hãy xem như thằng con này chết rồi đi.
……
– Trước nay việc gì con cũng tôn trọng mẹ nên xin mẹ cũng hãy tôn trọng quyết định của con.
Nếu mẹ bảo con không nghe lời mẹ là mất dạy thì mẹ nói đúng rồi đấy.
Giới hạn duy nhất của con bây giờ là mẹ con cô ấy, nên mẹ đừng có mà tuỳ tiện chạm vào giới hạn của con.
Mẹ cứ suy nghĩ kỹ đi, một là mẹ có cả con trai, con dâu lẫn cháu.
Hai là mẹ chẳng có gì.
Mẹ hiểu tính con mà đúng không?
Nói xong tôi không nghe thấy âm thanh nào phát ra nữa.
Cả người tôi hơi sững lại vì không nghĩ anh lại kiên quyết và dứt khoát như vậy với mẹ mình.
Tôi đang không biết phải làm thế nào thì tiếng cạch cửa vang lên, cánh cửa phòng tắm mở ra, Hoàng nhìn tôi, tôi thấy mặt anh vẫn hơi đỏ.
Tôi ấp úng nói:
– Em…em tới định hỏi anh xong chưa thì ra ăn cơm.
– Anh xong rồi đây.
Để xem hôm nay vợ anh nấu món gì nào.
– Em nấu không ngon bằng anh đâu đấy, anh đừng có mà chê nhé.
– Ai dám chê bà xã đại nhân.
Có ăn là tốt rồi.
– Anh…càng ngày càng dẻo miệng.
Tôi và anh mỉm cười nhìn nhau, tôi không dám hỏi anh chuyện vừa nãy nên giả như không nghe thấy gì.
Đến lúc gần anh ăn xong cơm, Hoàng đột nhiên bảo:
– Anh chuyển hết cổ phần công ty Vũ Gia cho em rồi đấy.
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh, hỏi lại:
– Hả? Sao lại chuyển hết cho em?
– Thì công ty vốn dĩ là của em mà.
Thời gian qua anh chỉ giữ hộ em thôi.
Tôi biết mục đích Hoàng xây dựng lại công ty là vì mình nhưng giờ nghe chính miệng anh nói lại lần nữa vẫn khiến tôi xúc động nghèn nghẹn ở cổ họng.
Anh thấy vậy thì khẽ cười nói tiếp:
– Ra tết anh sẽ cho con học ở trường quốc tế, cho vệ sĩ bảo vệ con thật tốt nên vấn đề về con em cứ yên tâm.
Anh biết em ở nhà nhiều cũng chán nên sang năm em quay trở về công ty Vũ Gia làm giám đốc đi.
Em yên tâm, anh sẽ luôn hậu thuẫn phía sau lưng em, sẽ không để ai dám chỉ tay 5 ngón với em.
Em không phải sợ gì cả.
– Nhưng mà em…trước giờ chưa có kinh nghiệm gì cả…với lại….
– Không sợ, vì sau lưng em luôn có anh.
Đúng rồi, chỉ cần sau lưng tôi có anh thì tôi sẽ chẳng sợ sệt gì hết, vì tôi biết bầu trời này có sập xuống vẫn có anh thay tôi gánh vác.
Nhưng tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, không phụ công cố gắng của anh trong suốt 3 năm qua.
Ăn cơm xong thì tôi và Hoàng cùng nhau dọn dẹp, đến khi lên giường ngủ cũng là 10h30 phút tối.
Hôm nay không như mọi hôm, chúng tôi chỉ lặng lẽ nằm bên cạnh nhau, vòng tay ôm nhau thật chặt.
Chẳng cần hứa hẹn dời sông lấp bể, chẳng cần hứa hẹn kiếp sau sẽ gặp lại, chỉ cần cùng nắm tay nhau bình yên đi hết kiếp này là mãn nguyện rồi!!!
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thì đã thấy bố con anh dậy rồi.
Hiếu được anh thay bộ quần áo mới, ngồi sẵn trên bàn ăn:
– A, mẹ Linh dậy rồi?
– Ái chà, hôm nay hai bố con dậy sớm thế?
Hiếu cười tươi khoe:
– Hôm nay con còn đánh trứng cho bố đó mẹ.
Hoàng cũng nói thêm:
– Con trai mình hơi bị giỏi luôn đó.
– Anh huấn luyện con nấu ăn dần đó à? ( tôi tủm tỉm cười trêu)
– À đúng rồi, không nhỡ mai sau lấy vợ mà vợ không biết nấu ăn thì còn biết đường nấu cho vợ ăn con à.
– Giống như anh hay nấu cho em đấy nhỉ?
– Đúng rồi, cha truyền con nối mà.
Tôi bật cười nhìn hai bố con anh.
Đang ăn sáng thì anh hỏi:
– Hai mẹ con có muốn đi đâu chơi không?
– Chơi loanh quanh thành phố nhà mình cũng đi nhiều rồi mà.
Thôi anh cứ đi làm đi, công ty lúc nào cũng nhiều việc.
– Ý anh là một chuyến đi chơi xa của cả gia đình mình.
– Chơi xa?
– Ừ, em thích đi đâu?
– Em nghe nói Đà Lạt rất đẹp.
Nhưng chưa đến đó bao giờ.
– Vậy thì mình sẽ đi Đà Lạt.
Quyết định 1 tuần nữa sẽ đi, tuần này anh sẽ thu xếp công việc ở công ty.
– Dạ vâng.
Thứ 6 tới lịch tái khám của Hiếu, nhưng vì Hoàng bận cuộc họp cổ đông nên tôi bảo anh không cần đưa con đi, hai mẹ con tôi tự đi được.
Bác sĩ khám xong cho Hiếu thì bảo tôi yên tâm sức khỏe của con đã hoàn toàn bình thường, và lần này bác chỉ kê cho tôi mua thêm ít thuốc bổ tăng sức đề kháng cho con thôi.
Khi hai mẹ con tôi chuẩn bị ra về thì bất ngờ tôi gặp mẹ Hoàng đang đi cùng Phương từ ngoài bước vào.
Bà vừa nhìn thấy tôi đã dành cho tôi một cái nhìn đầy xéo sắc.
Bà vừa mở miệng định nói gì đó nhưng khi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Hiếu thì lời nói ấy lại nuốt ngược trở lại, ánh mắt có phần dịu dàng hơn.
Cuối cùng bà quyết định bước qua tôi như chưa từng quen biết nhau.
Tôi khẽ gật đầu chào bà rồi bước đi ra cổng.
Khi hai mẹ con tôi đang đứng chờ taxi tới thì bất ngờ một giọng nói phía sau vang lên:
– Chắc chị đang thỏa mãn lắm nhỉ?
Tôi quay đầu lại thì thấy Phương đang ở trước mặt mình, cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy căm ghét.
Tôi bình thản đáp lại:
– Tôi nghĩ tôi và cô chẳng có gì để nói với nhau cả.
– Chị chia rẽ tình yêu của chúng tôi đã đành, chị lại còn chia rẽ tình cảm mẹ con nhà người ta.
Bây giờ bác gái vì chị mà sinh bệnh, chị hài lòng lắm đúng không? Chị luôn miệng nói sẽ không quay lại với anh Hoàng, nhưng bây giờ chị lại ngang nhiên chung sống với anh ấy.
Ngay từ đầu tôi gặp chị tôi đã biết chị là cái loại không ra gì rồi.
Loại như chị phải mang danh cáo già.
Ở trước mặt con mình, tôi không muốn nói những lời tiêu cực và khó nghe.
Cho nên dù cô ta nói gì tôi cũng cố gắng nhịn, không buồn trả lời mà dắt tay con bước đi tiếp.
Thế nhưng cô ta lại nói:
– Tôi không hiểu người như chị sao mà đủ tư cách làm mẹ.
Tôi xấu hổ giùm thằng bé khi có người mẹ như chị.
Hình như tôi cố gắng im lặng là vì con nhưng cô ta lại nghĩ tôi ngu hay sao đó.
Lúc này chiếc taxi chở mẹ con tôi cũng đã tới, tôi bình thản cho con lên xe ngồi trước rồi quay lại bảo cô ta:
– Cô Phương, hình như cái miệng của cô đi chơi hơi xa rồi đấy.
Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, cô lấy cái tư cách đếch gì mà xen vào chuyện gia đình chúng tôi? Nhiều lúc thấy người khác im lặng không phải là người ta ngu không biết trả lời thế nào, mà là người ta khinh mình không đủ tư cách để nói với người ta đó.
Nói vậy cô hiểu không, hay để tôi nói rõ ra, là tôi khinh cô không đủ tư cách để nói chuyện với tôi.
Giờ hiểu chửa?
Cô ta nghe tôi nói vậy đột nhiên sững lại mất mấy giây rồi nhanh chóng nói:
– Cái loại gia đình phá sản, mặt dày như chị mà cũng dám nói những câu như thế với tôi?
Nói xong cô ta vừa giơ tay lên định tát tôi thì bất ngờ có một bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ tay cô ta siết chặt lại, người ấy gằn từng chữ đầy tức giận:
– Cô bị điên à mà dám động vào cô ấy?
– Anh…Hoàng…em…là chị ta sỉ nhục em! ( giọng ủy khuất)
Hoàng vung mạnh tay cô ta ra khỏi, anh nói:
– Tôi cho phép cô ấy sỉ nhục cô!
– Anh??? Anh bị làm sao vậy? Anh bị chị ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi.
Anh có biết mẹ anh vì lo cho anh mà sinh bệnh rồi không?
– Chuyện nhà tôi không cần người ngoài như cô tham gia.
– Anh….
Cô ta chưa nói hết câu thì Hoàng đã chặn ngang, ánh mắt anh sắc bén nhìn cô ta như là kẻ thù:
– Câm miệng!
Nói xong anh quay sang nhìn tôi, sắc mặt chuyển sang muôn phần yêu thương, anh bảo:
– Mình về thôi em.
Tôi khẽ gật đầu, sau đó Hoàng bế Hiếu sang xe của anh nhưng vẫn thanh toán đầy đủ cho bác lái tãi.
Trên đường về tôi hỏi anh:
– Em tưởng anh bận họp cơ mà.
Sao lại….
– Anh cho kết thúc cuộc họp sớm rồi.
– Em vừa có gặp mẹ anh đó.
Hình như bà đang bệnh.
– Em cứ kệ đi, để cho bà diễn vài ngày.
– Biết đâu mẹ bệnh thật thì sao?
– Thì có bố chăm sóc rồi.
Em đừng lo.
Tôi nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa.
Cứ như thế cho đến trước ngày chúng tôi chuẩn bị đi Đà Lạt một hôm thì buổi tối hôm ấy tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến báo bố tôi đã tỉnh lại.
Lúc này Hoàng vừa cho Hiếu đi ra ngoài, đi đâu tôi cũng không rõ.
Tôi gọi điện cho anh nhưng anh không nghe máy, cuối cùng tôi khoác vội chiếc áo choàng rồi chạy ra ngoài đường chính bắt taxi đến bệnh viện trước.
Khi tôi đang đứng chờ xe thì điện thoại trong túi vang lên, nhìn thấy số Hoàng gọi đến nhưng tôi chưa kịp bấm nút nghe thì đã bị một lực rất mạnh từ đâu đập thẳng vào gáy khiến toàn thân tôi ngã quỵ xuống đất.
Trước khi mất đi ý thức tôi chỉ kịp nghe tiếng người phụ nữ khá quen thuộc vang lên:
– Tống nó lên xe nhanh.
Tôi không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lâu, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình ngồi trong một căn nhà cũ kỹ.
Lúc này tôi cũng phát hiện hai tay mình bị trói chặt vào một chiếc ghế nên không thể nhúc nhích.
Tôi nhìn xung quanh căn nhà một lượt không thấy bóng dáng ai cả, còn đang hoang mang thì một giọng nói vang lên:
– Tỉnh rồi à chị đẹp?
Tiếng bước chân vang lên, khuôn mặt của người phát ra giọng nói đó cũng xuất hiện rõ mồn một trước mặt tôi.
Ngàn vạn lần tôi không thể ngờ người đó lại là Phương, chẳng lẽ cô ta điên tình không có được tình cảm của Hoàng nên đã bắt cóc tôi sao?
Tôi hét lên:
– Thả tôi ra!
Cô ta nhìn tôi, bật cười một nụ cười rất kinh dị, khác hẳn với hình tượng tôi từng nhìn thấy ở cô ta:
– Thả chị ra? Xin lỗi tôi đâu có điên.
– Rốt cục cô muốn gì?
– À thì cũng không có gì quan trọng.
Chỉ là tôi muốn rạch nát cái bộ mặt chị ra rồi 12 giờ đêm hôm nay gửi gắm chị cho bọn buôn người sang Trung Quốc lấy nội tạng.
Tôi nghe cô ta nói mà gai ốc khắp người nổi hết lên, sống lưng truyền đến cơn lạnh buốt.
Tôi tin không phải cô ta doạ mình, với những kẻ điên tình thì việc gì cũng dám làm.
Thế nhưng tôi vẫn cố làm vẻ mặt bình tĩnh bảo:
– Cô điên rồi à? Cô suy nghĩ kỹ lại đi, như vậy là phạm pháp đó.
– Haha phạm pháp? Chị tưởng tôi sợ sao? So với chuyện phạm pháp nó không nhục bằng bị người khác cướp trắng trợn đồ của mình.
Tôi thà c.h.ế.t cũng không cho phép điều đó xảy ra.
Chị hiểu chưa?
Nói rồi cô ta bắt đầu ngồi luyên thuyên câu chuyện của mình và Hoàng.
Càng nói tôi càng thấy trí óc cô ta không được bình thường, là một kiểu người không kiểm soát được cảm xúc và hành động.
Tôi hiểu cô ta là loại bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ra, bao gồm cả chuyện cô ta vừa nói với tôi.
Tôi dù trong lòng như nóng như lửa đốt nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh vì tôi biết bây giờ không ai cứu được mình ngoài bản thân mình.
Nhân lúc cô ta luyên thuyên tôi tìm cách nới lỏng dây trói, miệng giả vờ van xin để cô ta thỏa mãn:
– Tôi xin cô, cô thả tôi ra đi.
Tôi sẽ coi như chuyện ngày hôm nay không xảy ra, tôi xin cô đấy.
– Chị nói thế chị tưởng tôi sẽ tin chị sao? Con này đẹp nhưng không có ngu.
– Tôi cầu xin cô đấy.
Cô muốn gì tôi đều cố gắng đáp ứng cho cô, tôi chưa muốn c.h.ế.t.
Cô ta nghe tôi nói vậy cười lớn hơn đáp:
– Chị hỏi tôi muốn gì hả? Chẳng gì làm tôi khoái bằng cảnh thấy chị bị hủy hoại nhan sắc, bị c.h.ế.t không toàn thây.
Haha.
Nói xong cô ta liền rút trong túi quần ra một con dao bấm.
Mũi dao sáng loáng lướt qua ánh mắt tôi khiến chân tay tôi như rụng rời.
Chiếc dao từ từ tiến về gương mặt tôi, cả người tôi như muốn mềm nhũn cả ra.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt quỷ dị và nụ cười nham hiểm kia tôi lại phải cố gắng gồng mình.
Khoảnh khắc mà con dao gần chạm xuống mặt tôi, chỉ cách chưa đầy 1 gang tay thì cũng may tôi nới lỏng được dây trói, bàn tay tôi vội chụp lấy cán dao.
Cô ta thấy tôi cởi bỏ được dây trói lại càng điên hơn, nghiến răng rít lên:
– A con chó này, mày giỏi!!!
Hai chúng tôi giằng co qua lại, có những lúc vết dao sượt qua cổ tay nhưng tôi không thấy đau vì còn nỗi sợ lớn hơn thế đang rình rập lấy tôi.
Cũng không biết chúng tôi giằng co qua lại bao nhiêu lâu, cho tới khí mũi dao phập thẳng vào thân thể, một dòng máu đỏ thẫm chảy ra loen đến bàn tay tôi,nhưng không phải vết thương trên người tôi, mà là cô ta.
Tôi giật mình buông tay mình ra khỏi cán dao, mũi dao đâm trúng bụng Phương, cô ta trợn tròn mắt nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc, trời đất như tối sầm trước mặt tôi.
Mùi máu tanh như bao trùm bầu không khí, trong ánh mắt tôi lúc này là một màu đỏ của máu.
Ký ức kinh hoàng về buổi tai nạn của Hiếu lần nữa ùa về khiến hô hấp của tôi bắt đầu trở lên khó nhọc.
Đầu óc của tôi bắt đầu cảm thấy đau nhói, cả người cô ta loạng choạng rồi ngã xuống trước mặt tôi.
Vô thức tôi cũng lảo đảo lùi về phía sau vài bước, tôi vừa lùi vừa nhìn đôi bàn tay mình, miệng lẩm bẩm:
– Không…tôi không cố ý…tôi….
Nói đến đây cả miệng tôi cứng ngắc lại, căn nhà như dịch chuyển chạy quanh tôi, tôi ngước mắt nhìn về cánh cửa phía trước, bóng tối như thủy triều ập đến cuối cùng tôi chẳng biết gì nữa mà cũng ngã quỵ xuống đất.
Đến khi một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy thân thể tôi, một giọng nói quen thuộc vang lên mới kéo tôi trở về thực tại:
– Linh….Linh….
Tôi mở đôi mắt mơ màng ra nhìn, trước mặt tôi là khuôn mặt quen thuộc của Hoàng.
Ánh mắt anh đầy lo lắng khi nhìn tôi, lúc ấy tôi đã hi vọng mình vừa mơ một giấc mơ, nhưng khi quay sang nhìn thấy Phương đang nằm cách mình một đoạn, mắt trợn tròn không nhắm, nằm im bất động bên vũng máu với một cái c.h.ế.t tức tưởi, cả người tôi run lên, nói mãi mới lên lời:
– Anh…em…em…g.i.ế.t người rồi!!!
Hoàng nhìn tôi, anh đưa hai tay mình áp vào má tôi, anh bình tĩnh nói:
– Linh…em bình tĩnh, bình tĩnh nghe anh nói.
Cả người tôi run lên, lúc này tôi không thể nghĩ được gì khác, gào khóc kêu:
– Em…em không cố ý g.i.ế.t cô ta.
Nhưng….nhưng em g.i.ế.t người rồi anh ơi.
– Ừ anh biết, em không cố ý, em cũng không g.i.ế.t cô ta.
Nghe anh dặn đây này.
5 giờ chiều hôm qua e ở công ty về, 6 giờ tối em về nhà nấu ăn, 8 giờ tối em cho con đi chơi và mua sắm ở siêu thị, em còn mua rất nhiều đồ chơi cho con và quần áo cho anh nữa.
9 giờ 30 phút em về nhà không thấy anh đâu cả.
Cả đêm qua em ôm con ngủ.
Vào giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy trong đầu mình toàn tiếng ong ong khó tả.
Thậm chí, Hoàng nói rất nhiều nhưng tôi chỉ nghe câu được câu không, đại loại anh dặn dò cho tôi một lịch trình gì đó rất mới.
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
– Không…em….
Hoàng nhìn tôi, hai tay vẫn ôm chặt lấy má tôi, anh bất ngờ gắt lên:
– VŨ TUỆ LINH, em tỉnh táo lại cho anh!
Cả người tôi chợt sững lại khi nghe tiếng quát của anh.
Tôi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh lúc này đã đỏ hoe, rưng rưng giọt nước mắt.
Anh chậm rãi nói từng từ một rất rõ ràng:
– Hãy nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây em đều không biết, em không hề có mặt ở hiện trường.
Linh, mọi chuyện đều là anh gây ra, em nhớ chưa?
Nước mắt nhanh chóng thấm đẫm đôi mắt tôi, tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
– Không…Không…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì Hoàng đã nhắm mắt lại đặt lên trán tôi một nụ hôn, giọt nước mắt anh chảy dài xuống hoà chung giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên má tôi.
Sau đó anh cụng trán mình với trán tôi, nghẹn ngào nói:
-Anh yêu em! Nếu như không thể bảo vệ được em, anh cũng không cần bảo vệ chính mình nữa.
– Không…em…không làm được.
– Linh, nghe anh, rời khỏi đây!!!
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu, làm sao tôi có thể làm như vậy khi tất cả lỗi lầm là ở tôi.
Hoàng bất ngờ rút trong chiếc áo vest một cái khăn, anh nhẹ nhàng lau đi những vệt máu trên ngón tay tôi, vừa lau anh vừa nói:
– Con cần em.
Vì con, vì anh, hãy rời khỏi đây đi!
Anh vừa dứt lời thì tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Hoàng thấy vậy liền đẩy mạnh tôi về phía sau ngôi nhà.
Anh nhìn tôi, bảo tôi đừng lo lắng gì cả, hãy tin anh.
Nước mắt tôi nhoè đi, tôi lắc đầu:
– Không…không…
– Em phải tin anh!
Nói xong anh xoay người đi về phía Phương đang nằm, vừa cầm trên tay con dao anh lau rất kỹ giống kiểu lau dấu vân tay của tôi.
Sau đó mấy người mặc đồng phục cảnh sát ập vào.
Tôi định tiến lên nhận tội thì bất ngờ bị một người ở phía sau giữ chặt rồi bịp mồm tôi lại, người ấy nói thầm:
– Đừng, cô phải tin sếp Hoàng!
Nước mắt tôi giàn dụa nhìn theo bóng dáng anh, hai tay anh tình nguyện để người ta còng lại.
Cả đời này có c.h.ế.t tôi cũng không bao giờ quên được cái ngoảnh đầu về phía sau nhìn tôi lần cuối.
Ánh mắt ấy, đem hết thảy sự cưng chiều đựng trong đó, nụ cười ấy dịu dàng hơn cả gió mát ngày xuân.
Cả cơ thể tôi như bị ai đó cắt đứt hết mạch máu, chỉ có thể thều thào nói nhỏ:
“ HOÀNG, ĐỢI EM, EM SẼ ĐIỀU TRA RÕ CHUYỆN NÀY, NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐỂ ANH VÌ EM MÀ HÀM OAN”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook