Kế Hoạch Hôn Nhân
-
Chương 16
Thuốc quả thực là do tôi mua, vợ chồng tôi cũng đã từng dùng biện pháp này để phòng tránh, nhưng tôi làm sao có thể nói rõ cho mẹ chồng biết được bản hợp đồng hôn nhân bí mật kia của hai đứa.
Lúc ấy tôi chưa nghĩ ra được lý do nào hợp lý nên miệng nhất thời cứng ngắc lại như gà mắc tóc.
Mẹ chồng tôi thấy thế lại càng tức giận quát lớn hơn:
– Tôi đang hỏi chị đấy, chị câm à mà không trả lời tôi.
Tôi lắp bắp thừa nhận:
– Con…đúng là vỉ thuốc này con từng dùng.
Nhưng từ rất lâu rồi bọn con không dùng nữa.
– Chị giỏi lắm, chị có biết tôi và cái gia đình này mong mỏi có một mụn cháu thế nào không mà chị còn dùng thuốc tránh thai? Ngày thằng Hoàng nó nói sẽ cưới chị, tôi vốn đã chẳng ưa gì chị rồi nhưng tôi vẫn nhắm mắt nhắm mũi đồng ý.
Gần hai năm qua tôi luôn mong chị sinh cho tôi được một đứa cháu, vậy mà cái việc bất kể người phụ nữ nào cũng có thể làm được thì chị lại không làm được.
Mẹ chồng tôi nói bằng cái giọng đầy ai oán, lúc này tôi mới có thể hiểu rõ bà mong mỏi và khát khao một đứa cháu biết nhường nào.
Bị bà mắng, bị bà chửi tôi cũng không có tư cách để trách bà.
Chỉ là từng lời bà nói tựa như những cây kim sắc dọn đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi chỉ biết cúi đầu đáp:
– Con…con xin lỗi.
– Xin lỗi, chị tưởng xin lỗi là xong? Ngày hôm nay tôi nói thật tôi không thể chấp nhận loại con dâu như chị được nữa.
Tôi biết thừa chị dùng thuốc tránh thai này còn có ý đồ khác, ngày hôm nay tôi thành toàn cho chị.
Nghe mẹ chồng nói đến đây tôi không hiểu liền hỏi lại:
– Mẹ nói thế là sao ạ?
– Là sao hả? Chị đừng tưởng tôi không biết gì.
Chị là một người phụ nữ mất hết đạo đức rồi.
Chị có chồng nhưng chị vẫn còn lăng loạn với thằng Thịnh, sếp chị và cũng là tình đầu của chị.
Từng lời bà nói khiến tôi thấy sống lưng mình trở lên lạnh buốt.
Chuyện tôi dùng thuốc tránh thai là thật nhưng chuyện bà nói tôi lăng loạn với Thịnh thì là chuyện hết sức hoang đường.
Tôi lập tức trả lời:
– Con không biết mẹ nghe ai nói con có quan hệ bất chính với sếp của con vậy ạ? Nhưng con thề có trời đất, con hoàn toàn trong sạch, mối quan hệ của con với anh Thịnh chỉ là mối quan hệ sếp với nhân viên bình thường.
– Thôi chị không phải thề thốt gì cả, chị nghĩ tôi sẽ tin dăm ba cái lời thề vớ vẩn của chị.
Tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy.
Tôi còn biết sếp chị cũng hay đưa chị về đến tận cổng.
Xã hội bây giờ loạn hết rồi, đàn bà ngoại tình còn công khai.
Bảo sao chị không muốn sinh con sinh cháu cho cái gia đình này, để dễ dàng đàng điếm hơn đúng không?
– Mẹ, rốt cuộc ai đã bịa đặt trắng trợn với mẹ về con như vậy ạ? Con chưa bao giờ hổ thẹn lương tâm mình về việc có chung thủy với chồng hay không.
Lúc ấy tôi định nói thêm “ chỉ có anh Hoàng là người không chung thủy với con mà thôi”, nhưng dù uất ức thế nào tôi cũng phải cố gắng kiềm chế lại.
Mẹ chồng tôi vẫn nhất quyết khẳng định:
– Ai nói không quan trọng.
Quan trọng bây giờ là tôi không muốn đôi co với chị nữa, càng không muốn nhìn thấy mặt chị trong cái nhà này nữa.
Chị cút ngay cho tôi, cút khuất mắt tôi, cút cho cuộc đời thằng Hoàng nó được yên.
Nói xong không đợi tôi phản ứng bà đã tiến tới kéo tay tôi lôi xềnh xệch ra ngoài.
Thực ra với cái sức của tuổi trẻ thì tôi thừa sức để kháng lại bà, nhưng tôi sợ sơ ý làm bà ngã hay gì thì khổ nên chỉ có thể xin:
– Mẹ, mẹ bình tĩnh đã mẹ ơi.
Có gì mẹ đợi chồng con về rồi quyết định được không, con không phải người như thế, mẹ phải tin con.
Cô Hoa giúp việc thấy mẹ chồng tôi lôi tôi đi ra ngoài cũng vội vàng chạy tới nói:
– Bà chủ, có gì bà bình tĩnh đã bà ơi.
– Chị không phải xin cho nó.
Nếu chị không muốn mất việc thì lên phòng thu dọn đồ đạc của nó mang xuống đây cho tôi.
Hôm nay tôi phải tống cổ con đàn bà này ra khỏi cái nhà này mới được.
Tôi nhìn mẹ chồng, có vẻ hôm nay bà quyết tâm đuổi tôi ra khỏi cái nhà này lắm rồi.
Tôi biết mẹ chồng trước giờ không ưa mình, dạo gần đây lại còn có thêm sự xuất hiện của Trúc nên cái việc hôm nay chắc chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Hai mẹ con còn đang nói nhau qua lại thì bất ngờ giọng nói của chồng tôi vang lên:
– Hai người đang làm cái trò gì vậy?
Mẹ chồng tôi lúc này mới chịu buông tay tôi ra, bà tức giận nói:
– Hoàng, hôm nay con phải chọn nó hoặc là mẹ.
Nếu có mẹ thì không có nó, nếu có nó thì không có mẹ.
Hoàng nhíu mày nhìn tôi và mẹ anh rồi đáp:
– Có gì thì mẹ từ từ nói xem nào.
Mẹ chồng tôi lúc này mới nói toàn bộ sự việc, Hoàng nghe xong liền quay sang bảo tôi:
– Vừa bay một chặng đường xong vẫn còn rất mệt, lên phòng nghỉ đi.
Tôi nhìn Hoàng, ánh mắt anh bình thản đến lạ, nhìn vào sâu ánh mắt ấy tôi không thể đọc được anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy càng nhìn như càng bị cuốn vào vực sâu vạn trượng.
Mẹ chồng tôi nghe Hoàng nói vậy liền quát:
– Hoàng, con không nghe mẹ nói gì à? Mẹ không…
Mẹ chồng tôi chưa nói hết câu thì anh đã chặn ngang:
– Tôi bảo lên phòng nghỉ.
Tôi nghĩ Hoàng đã có tính toán gì đó trong đầu nên đành mặc kệ thái độ giận dữ của mẹ chồng, gật đầu chào bà một cái rồi xoay người bước đi.
Khi tôi vừa đi được vài bước thì mẹ chồng tôi lại quát:
– Ai cho phép cô bước vào cái nhà này nữa.
– Là con cho phép.
Mẹ không có quyền đuổi cô ấy, nếu muốn đuổi thì chỉ có con là có quyền ( chồng tôi lớn tiếng nói)
Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi dám nói lớn tiếng như vậy với mẹ mình, không những thứ anh lớn tiến còn là vì tôi nữa.
Trong lòng tôi không biết nên vui hay nên buồn nữa đây? Nhưng dù sao cái cảm giác được anh bảo vệ cũng phần nào xua đi những ấm ức tôi đang trải qua.
Khi tôi bước tới cửa nhà rồi vẫn nghe thấy giọng mẹ chồng tôi lớn tiếng bảo:
– Hoàng, con điên thật rồi.
Con dám lớn tiếng với mẹ vì nó?
– Con chỉ đang muốn nhắc cho mẹ biết mẹ đừng đi quá giới hạn của mình.
Nhà này, gia đình này là của con.
Con đã lớn rồi, mẹ không có quyền thay con làm chuyện đấy.
– Con vợ con nó không muốn sinh con cho con là vì nó đằng điếm bên ngoài đấy.
– Mẹ sống với cô ấy được mấy ngày?
– Là sao?
– Cô ấy như thế nào, con tự hiểu.
Còn cái chuyện thuốc tránh thai, là chính con bắt cô ấy uống vì con cảm thấy hiện tại chưa thích hợp để đón thêm một đứa nhỏ.
Việc ai làm người đó chịu, mẹ đừng quy chụp lên đầu một người vô tội.
Nghe Hoàng nói vậy, giọng mẹ chồng tôi lạc đi, ức nghẹn đáp:
– Con…con vừa nói gì? Con điên rồi hả Hoàng?
Tôi thấy Hoàng im lặng không nói gì nữa, sau đó tôi cũng không tiếp tục đứng lại nghe hết câu chuyện mà bước đi lên phòng.
Lúc bước vào trong phòng tôi thấy mấy ngăn kéo tủ đang lộn xộn cả lên, tôi nghĩ chắc là mẹ chồng vừa lục đồ nên không thèm đóng lại.
Có điều tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu trước giờ mẹ chồng tôi có bao giờ tự ý đi vào phòng riêng của chúng tôi đâu, tôi cảm giác như có ai đứng sau xui khiến bà làm chuyện này.
Rồi cả chuyện của tôi và Thịnh nữa, tôi không hiểu ai mồm ác miệng đặt điều như thế.
Cứ nghĩ đến những lời bà vừa nói tôi lại càng thấy ấm ức và tủi thân, hoá ra gần hai năm qua những việc tôi làm chưa có gì có thể lay động được lòng bà.
Chẳng lẽ…không môn đăng hộ đối cũng là cái tội sao? Bất giác sống mũi tôi cay cay, giọt nước mắt rủ nhau ùa về chảy dài trên hai má như những hạt mưa rơi.
Khi đang khóc bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng cô Hoa vang lên:
– Mợ ơi, tôi vào được không?
Tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt rồi đáp:
– Cô vào đi ạ.
Cô Hoa cầm trên tay một cốc nước ép lựu, cô bảo:
– Mợ uống đi, tôi vừa ép xong đấy.
– Dạ cháu cảm ơn cô.
– Mợ đừng buồn nhé, bà chỉ là tức giận quá mới vậy thôi.
– Vâng.
Mà mẹ chồng cháu với anh Hoàng vẫn đang bên dưới ạ?
– Bà vừa về rồi mợ à.
Còn cậu Hoàng bảo tôi lên hỏi mợ có đói không, tôi nấu cái gì cho mợ ăn nhé.
– Dạ thôi, ở trên chuyến bay cháu có ăn chút đồ ăn nhẹ rồi.
Cháu đi tắm rồi ngủ giấc, trưa cô không phải gọi cháu dậy ăn cơm đâu nhé.
– Tôi biết rồi, vậy mợ nghỉ đi.
Cô Hoa đi rồi tôi mới rệu rạo đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong tôi xếp gọn đống quần áo trong vali vào ngăn kéo tủ rồi trèo lên giường nằm nghỉ, nhưng mà cả người bứt dứt khó chịu làm tôi nằm cũng không yên.
Thật ra ngay từ đầu khi bước chân vào cuộc hôn nhân này tôi đã xác định nước mắt sẽ nhiều hơn nụ cười, nỗi buồn sẽ nhiều hơn hạnh phúc.
Tôi biết đây là một canh bạc không thể định liệu trước thắng thua, nhưng tôi vẫn muốn đánh cược một lần.
Nếu thua, coi như tôi thua mấy năm thanh xuân của mình.
Còn nếu thắng, tôi sẽ giành được hạnh phúc một đời.
Nhưng hình như tôi đã thua rồi…
Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu tôi mới thiêm thiếp vào giấc ngủ.
Tôi ngủ một mạch tới khi bầu trời chuyển tối mới tỉnh dậy.
Cảm giác đầu tiên là đầu đau như búa bổ, lưng eo mỏi nhức.
Xoa bóp bờ vai một lúc, tôi chậm chạp lết xuống giường.
Đúng lúc này cửa phòng cũng mở ra, chồng tôi từ ngoài bước vào, anh chủ động hỏi:
– Cuối cùng cô cũng dậy rồi à?
– Mấy giờ rồi anh?
– 8 giờ 30 phút tối.
“ 8 giờ 30 phút” nói như vậy là tôi đã ngủ phải cỡ 5-6 tiếng đồng hồ rồi sao? Tôi buột miệng đáp:
– Sao anh không gọi tôi dậy?
– Gọi? Cô Hoa lên gọi cô 3 lần mà cô không thèm dậy.
Cô xem cô ngủ có khác gì con lợn không?
Hả? Anh ta dám so sánh tôi với con lợn ư? Tôi
phồng mồm trợn mắt nhìn anh đầy bất mãn:
– Tôi mà là lợn thì anh ngủ với lợn thì được gọi là gì? Lợn đực à?
Hoàng khi nghe tôi nói thế liền cau mày nhìn tôi:
– Cô???
Tôi xuỳ môi rồi huých mạnh vai anh một cái rồi bước đi.
Đang định bụng xuống dưới nhà thì Hoàng bất ngờ bảo:
– Muốn đi ăn gì không?
Tôi định nói không nhưng tự nhiên nghĩ trời se lạnh này mà ngồi ăn ốc với ăn bánh gối thì ngon phải biết.
Hơn nữa ra ngoài hít gió trời thoáng mát cũng khiến cơ thể dễ chịu hơn.
Tôi quay lại hỏi anh:
– Anh đưa tôi đi thật hả?
– Ừ.
– Nhưng tôi thèm ăn ốc với bánh gối ngoài bờ hồ thôi.
Anh đi được không?
Hoàng nhíu mày nhìn tôi rồi đáp:
– Được.
Lúc đến quán ốc, anh gọi cho tôi 2 bát ốc và một đĩa bánh gối.
Mùi ốc nóng bốc lên giữa cái mùa thu se lạnh của Hà Nội, tôi nhìn bát ốc mà cười tít cả mắt nói:
– Lâu lắm mới được đi ăn ốc nóng, ngon ghê.
– Cô điêu nó quen thân rồi nhỉ, đã ăn đâu mà biết ngon.
– Thì nhìn với ngửi cũng đủ biết ngon mà.
– Cô thính như…
Hoàng vừa nói đến đây tôi liền biết anh nói vế sau là gì nên lập tức chặn lại:
– Này, tôi như gì thì anh như thế đấy.
Đừng có mà tự vả mặt mình.
Nói xong tôi mặc kệ anh mặc cúi xuống chuyên tâm thưởng thức bát ốc cùng đĩa bánh gối nóng hổi trên bàn.
Suốt cả quá trình ăn thì Hoàng dường như chỉ ngồi làm cảnh, tôi vì thèm với tiếc của nên một mình ăn gần hết hai bát ốc với đĩa bánh gối.
Lúc tôi gần ăn xong thì Hoàng bỗng nói:
– Chuyện mẹ nói sáng nay, cô đừng để tâm.
Tôi không nghĩ một người như anh sẽ quan tâm đến cảm xúc của mình nên khi nghe anh nói vậy động tác tay của tôi chợt dừng lại.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, cười gượng đáp:
– Tôi biết mà.
Với lại tôi cũng quen rồi.
Chỉ là tôi không hiểu sao mẹ lại vào phòng mình lục đồ.
Tôi cảm giác như có ai xúi mẹ vậy đó.
Hoàng nghe tôi nói thế thì cũng dừng lại suy nghĩ vài giây rồi đáp:
– Cô nghĩ xa quá rồi.
– Ơ anh không tin tôi thật à?
– Thế cô thử nói xem đó là ai.
– Tôi mà biết rõ thì tôi sẽ đến đập cho nó toè mỏ.
Tôi vừa dứt lời thì liền thấy khoé môi Hoàng ánh lên nụ cười:
– Cô cũng đanh đá gớm nhỉ?
– Đúng rồi, tôi không dịu dàng giống người yêu anh được.
Nét mặt Hoàng đang vui vẻ nghe tôi nói thế liền xám xịt lại như đít nồi.
Ăn ốc xong anh lái xe đưa tôi về thẳng nhà.
Khi chúng tôi vừa bước vào phòng thì Hoàng nhận được điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình tôi thấy tên hiển thị là Trúc.
Anh liền nhận lấy điện thoại, tôi không nghe rõ cô ta nói gì nhưng Hoàng với dáng vẻ vội vã rời khỏi nhà, vừa đi vừa nói:
– Ở yên đó, anh tới luôn.
Tôi đứng trong phòng tần ngần mất vài giây, cứ nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau trong đêm khuya mà lòng tôi lại cảm thấy khó chịu.
Tối đó tôi cứ tưởng anh sẽ đi qua đêm không về, cho tới khi đồng hồ điểm 12 giờ thì tôi thấy Hoàng lù lù từ ngoài bước vào.
Anh nhíu mày hỏi tôi:
– Sao còn chưa ngủ?
– Hồi chiều tôi ngủ nhiều nên giờ không ngủ được.
– Không ngủ được thì cùng nhau thức đi.
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng thì Hoàng đã nói tiếp:
– Thức để phối giống!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook