Giây phút giọng nói ấy vang lên trái tim tôi như bị ai gõ mạnh một cái, theo phản xạ quay đầu lại, thấy chồng tôi mặc cả một cây màu đen đang đứng trước mặt mình.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, ngàn vạn lần tôi không thể tin nổi chồng mình đang bằng da bằng thịt đứng ở đây, khoảng cách chỉ cách tôi vài bước chân.

Đúng lúc này anh cũng nhướng mắt nhìn về phía tôi, sắc mặt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có ánh mắt mang vẻ hứng thú lạ thường.

Mọi người đối với sự xuất hiện của anh ai cũng ngạc nhiên, sau khi định thần lại được thì nháo nhác lên tiếng chào:
– Sếp Hoàng ạ.
Thịnh là lãnh đạo của công ty, anh đứng dậy đi ra trước mặt Hoàng, lịch sự nói:
– Chào sếp Hoàng, không ngờ lại gặp sếp Hoàng ở đây.

Vinh dự cho tôi và anh chị em công ty quá.
Lần đầu tiên tôi thấy chồng mình kiên nhẫn hỏi lại một câu hai lần:
– Tôi chơi cùng được không?
Tất nhiên ai dám từ chối anh, tất cả đều đồng thanh “được chứ ạ”, ngoại trừ tôi nãy giờ vẫn chưa lên tiếng nào.

Sau đó một người ngồi bên cạnh tay phải tôi vừa nãy chủ động nhường ghế cho Hoàng.

Thịnh sau khi mời anh ngồi xuống ngay ngắn rồi mới dám vào chỗ của mình.

Tự nhiên phải ngồi giữa hai người đàn ông, trái tim tôi bỗng chốc đập nhanh như sắp nhảy văng ra khỏi lồng ngực.

Tôi khẽ liếc mắt sang nhìn Hoàng, không biết cơn gió nào đã thổi ông chồng khó tính lạnh lùng của tôi tới đây chơi mấy trò như này.

Khi mà tôi còn chưa kịp lên tiếng thì chồng tôi đã nhếch môi cười một cái rồi thản nhiên nói:
– Mới xa nhau chưa đầy một ngày, em gặp chồng không cần kích động tới đờ đẫn vậy đâu.
Mọi người nghe Hoàng nói thế thì tất cả đều “ồ” lên rồi nhìn nhau tủm tỉm cười.

Còn riêng tôi gần như bị bội thực bởi một câu nói của anh, lập tức ho lên sù sụ.

Tôi đột nhiên không thể phân biệt nổi đây có phải chồng mình không nữa, hay là thân xác của anh nhưng hồn đã bị người khác nhập vào rồi.
Sau đó mọi người bắt đầu chơi trò chơi, mới đầu khi Hoàng bước vào thì ai nấy còn dè chừng.

Sau khi chơi được vài vòng rồi thì không khí sôi động hẳn, ai ai cũng chọn theo cách làm theo yêu cầu của đối phương, dù khó cũng làm chứ nhất quyết không uống nước cốt chanh làm cả đám cười đau cả ruột.
Đến khi chiếc chai quay trúng một anh đồng nghiệp, anh ấy dõng dạc đọc:
– 7 bích và 9 rô, hai người hôn nhau một cái đi.
Với yêu cầu này thì ai khi lật lá bài lên cũng run, đặc biệt là tôi, xui cái mà lật lá bài có mình mà ông chồng sạch sẽ đang kè kè ở bên cạnh thì thà uống nước cốt chanh còn hơn.

Khi mọi người lần lượt gần hết rồi thì Thịnh lên tiếng:
– Tôi 7 bích.
Thịnh vừa dứt lời thì nhanh như chớp Hoàng ở bên cạnh đã rút lá bài của tôi đổi sang lá bài của anh một cách rất nhanh chóng, nhanh đến mức mãi tôi mới định thần được lá bài trong tay mình đã bị đổi.

Sau khi đổi xong xuôi cho tôi, Hoàng thản nhiên nói:
– Tôi 9 rô.
Lúc này cả đám im lặng nhìn nhau vì không ngờ hai lá bài rơi vào tay hai ông sếp lớn, Thịnh cũng quay sang nhìn lá bài trên tay Hoàng với ánh mắt đầy ngỡ ngàng.

Tôi lúc này mới ý thức được chồng mình là người cứu cánh cho mình ván này, bảo sao anh đổi bài nhanh thế.

Hoàng chủ động nâng cốc nước ép chanh lên rồi bảo Thịnh:
– Chúng ta cùng uống.
Thịnh vừa gật đầu xong thì anh đã thản nhiên đưa cốc nước lên miệng uống một hơi hết sạch, rõ ràng nước cốt chanh chua gần chết mà anh uống giống hệt nước lọc, mặt mày chẳng biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí tôi ngồi nhìn cũng phải nhíu mày nhăn mặt thay anh.

Cái An nháy mắt với tôi vài cái, tôi mới giật mình đưa chai nước lọc bên cạnh mình cho anh:
– Anh uống đi.
– Cảm ơn.
Tôi cứ tưởng như vậy là kết thúc rồi, chồng tôi sẽ dừng cuộc chơi rời đi ngay sau đó.

Nhưng không, anh vẫn kiên trì chơi cho tới lượt cuối cùng.

Cái An là người được yêu cầu, nó nói lớn:

– Haha lần này tới lượt em được yêu cầu rồi.

10 tép với 3 cơ.

Lại hôn nhau!!!
Mọi người cứ nghe đến yêu cầu phải hôn là khoái chí cười ầm lên.

Tôi là người đầu tiên phải lật lá bài, tôi đã hi vọng không phải mình nhưng cuối cùng vừa lật lên đã ăn trọn con 3 cơ đỏ chót.

Có điều không thể ngờ trùng hợp hơn nữa là Hoàng nắm trong tay lá bài 10 tép.

Tôi ngượng ngùng quay sang nhìn chồng, định bụng chắc nhẩm phải cầm ly nước cốt chanh lên uống rồi thì bất ngờ Hoàng kéo sát tôi lại, không chần chừ anh đặt một nụ hôn lên môi tôi trước mặt bao nhiêu người.

Nụ hôn nhanh chóng nhưng có lẽ nụ hôn này sẽ khắc sâu vào ký ức, cả đời khó phai.

Mãi cho tới khi nụ hôn kết thúc rồi mà trên môi tôi vẫn còn vương vấn hơi thở thơm mát mùi bạc hà của anh.
Chúng tôi chơi đến hơn 10 giờ thì giải tán.

Lúc tôi định quay về phòng ngủ cùng cái An thì Hoàng chủ động bảo:
– Cô là An đúng không, chắc cô không ngại khi ngủ một mình đâu nhỉ?
Cả tôi và cái An đều tròn xoe mắt nhìn anh, thứ nhất vì không nghĩ Hoàng sẽ biết tên cái An, thứ hai là anh nói như vậy khác nào nhắn nhủ cho cái An biết rằng đêm nay tôi sẽ phải ngủ cùng phòng với anh.

Tôi vừa định lên tiếng nói “ tôi sẽ ngủ cùng bạn mình” thì cái An đã cười tươi nói:
– Dạ vâng, tất nhiên là em không ngại đâu ạ.
Nói xong chưa để tôi phản ứng thì nó đã cười toe toe chúc tôi ngủ ngon rồi chạy một mạch về phía trước.

Tôi sang quay nhìn Hoàng, nhíu mày bảo:
– Hôm nay anh uống lộn thuốc à?
Mặt Hoàng vẫn điềm nhiên như không:
– Về phòng, tôi mệt rồi.
Nói xong anh liền thong dong bước đi trước, tôi vẫn ở lỳ mãi chưa chịu đi.

Cuối cùng khi đi được một đoạn rồi Hoàng liền quay đầu lại bảo “ Muốn tự đi hay để tôi ra tay”.

Tôi biết cái tên hâm này nói được làm được nên cuối cùng dù ngang bướng cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn lẽo đẽo đi sau anh.
Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, Hoàng ngay sau đó liền ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, vẻ mặt giống như vô cùng mãn nguyện.

Tôi lúc này mới dám hỏi anh:
– Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
– Có việc.
– Việc gì mà lại trùng hợp với chuyến đi du lịch của tôi thế?
Tôi chỉ nói bâng quơ vậy thôi, ai ngờ Hoàng khi nghe xong liền thay đổi sắc mặt, thái độ sồn sồn lên giống kiểu bị người khác nói trúng tim đen thì không chịu được:
– Cô tưởng tôi vào đây là vì cô?
– Tôi nghĩ đúng là như vậy rồi chứ còn tưởng bở gì nữa.
– Vũ Tuệ Linh, cô đánh giá cao bản thân cô quá nhỉ?
– Tất nhiên, tôi phải thế nào thì mới làm vợ anh chứ.
– Cô???
Sau đó tôi cũng không thèm đôi co với anh nữa, thản nhiên trèo lên giường ngủ trước.

Mỗi tội dù cơ thể mệt mỏi nhưng tôi nằm mãi cũng chẳng ngủ được, cảm giác này khó diễn tả quá, hồi hộp và bí bách kiểu gì ấy.

Tôi nằm xoay ngang xoay dọc không biết bao nhiêu lâu mới thiêm thiếp vào giấc ngủ.

Chỉ là đến nửa đêm lại bị tỉnh giấc bởi tiếng động trong phòng tắm.

Mới đầu tôi cũng không quan tâm, nhưng lúc sau nghe được như tiếng ai đó đang nôn, phòng lại chỉ có tôi và chồng.

Ngay sau đó tôi liền bật dậy bước xuống giường xem thử, quả đúng là ông chồng tôi đang chống tay nôn thốc nôn tháo.

Tôi vội vàng chạy lại hỏi:

– Anh sao thế? Sao tự nhiên lại nôn thế này? Bị cảm à?
Hoàng ngẩng đầu lên nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại ngay lập tức cúi người nôn tiếp.

Lần đầu tiên thấy chồng yếu đuối như vậy, tôi cứ đứng vỗ vai cho anh tới khi nôn bằng xong mới thôi.

Sau đó tôi vội vàng chạy đi lấy một cốc nước lọc đưa anh uống.

Tôi hỏi tiếp:
– Anh sao vậy?
Chồng tôi chỉ lạnh lùng trả lời một câu:
– Không sao.
– Không sao mà lại nôn nhiều vậy, anh cảm lạnh hay gì?
Nói xong tôi mới để ý tay phải của chồng đang sờ lên thóp bụng, hàng lông mày anh khẽ cau lại như kiểu đang đau đớn gì đó.

Hình như chồng tôi cũng có bệnh đau dạ dày giống tôi.

Trời ạ, vậy mà hồi tối anh còn chủ động uống nửa cốc nước cốt chanh, bộ anh muốn c.h.ế.t hay gì? Tôi lo lắng hỏi:
– Anh đau dạ dày sao?
Chồng tôi im lặng một lát rồi mới trả lời:
– Ừ.
– Anh mang theo thuốc giảm đau gì không?
– Không.

Mà cô đi ngủ đi,không phải lo cho tôi.
Anh ta nói thế nhưng làm sao tôi nỡ lòng nào đi ngủ, dù sao anh bị vậy một phần cũng là vì tôi.

Biết tính chồng mình cũng ương bướng nên tôi không nói gì cả, lẳng lặng chạy xuống quầy lễ tân khách sạn hỏi thử xem có thuốc giảm đau không.

Cũng may là nửa đêm nhưng mấy chị lễ tân cũng nhiệt tình lắm, tôi hỏi thuốc giảm đau cái là mấy chị tìm ngay cho tôi, sau đó đưa cho tôi 2 viên đem về phòng.

Về tới phòng tôi lập tức bảo chồng:
– Anh uống đi này, à anh ăn ít bánh mì xong rồi hẵng uống.
Chồng tôi vẫn không phản ứng, tôi nói tiếp:
– Tôi vừa xuống hỏi quầy lễ tân.

Tôi cũng bị đau dạ dày nên tôi biết loại nào uống được loại nào không.

Yên tâm tôi không cho anh uống nhầm thuốc đâu mà sợ.

Anh mà có làm sao thì chỉ thiệt thân tôi, tôi đâu có dại.
Sau khi nghe tôi nói câu đó, Hoàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt giống kiểu chưa gặp người phụ nữ nào mất hết liêm sỉ như tôi.

Sau đó anh vẫn cầm hai viên thuốc đưa vào miệng rồi nuốt chửng.

Qua một lát cơn đau có vẻ giảm hơn, sắc mặt anh cũng giãn hẳn ra:
– Cảm ơn.
– Không cần, tôi cũng còn phải nhờ anh nhiều nữa mà.
– Cô muốn bao nhiêu?
– Cái gì bao nhiêu?
– Tôi thanh toán sòng phẳng cho cô lần này, để từ nay về sau cô đỡ làm phiền tôi nữa.
Nghe Hoàng nói vậy không hiểu vì lý do gì trong lòng tôi bỗng cảm thấy có chút buồn buồn, hoá ra anh không muốn tôi làm phiền, anh muốn sòng phẳng với tôi, vậy mà tôi lại cứ ngu ngơ cho rằng vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình.

Tôi nhìn anh ta rất lâu đáp:
– Để tôi xem cái túi của D.i.o.r mới ra bao nhiêu đã.

Còn giờ tôi mệt rồi, tôi đi ngủ trước đây.
Nói xong tôi mặc kệ anh mà trèo lên giường nằm trước.


Lúc sau tôi thấy Hoàng cũng lẳng lặng nằm xuống bên cạnh tôi.

Nằm một tư thế mãi cũng mỏi lưng, khi tôi xoay người lại thì thấy chồng cũng đang quay mặt về hướng mình, mắt anh đã nhắm nghiền ngủ say, hơi thở phát ra đều đều.

Gương mặt của anh dưới ánh đèn phòng tuy không rực rỡ chói loá nhưng toát ra sức hút đàn ông trí mạng, khiến bất kỳ người phụ nữ nào khi nhìn vào đều có thể đắm say.

Mắt này, mũi này, miệng này, vầng trán anh khí này, từng chi tiết nhỏ nhặt trên gương mặt đều hoàn hảo vô cùng.

Chưa kể trên người anh lúc nào cũng toả ra một hương thơm rất đặc biệt, mùi hương của sự quyến rũ lạnh lùng.

Tôi cứ nhìn anh mãi, sau đó thiếp ngủ đi lúc nào cũng chẳng hay biết.
Trong giấc ngủ say, tôi có cảm giác như vòng tay ai đó đang ôm lấy cơ thể mình trọn vào trong lòng, cánh mũi thoang thoảng mùi hương thơm tựa như đứng giữa một rừng hoa.

Tôi còn nghe thấy ai đó nói:
– Ngủ ngon!
Sáng hôm sau tôi bị tỉnh giấc bởi tiếng chuông tin nhắn, mở mắt ra thấy cả người đang vùi trong lồng ngực rắn chắc của chồng.

Tôi thấy sắc mặt anh hôm nay đã trở lại bình thường so với dáng vẻ đau đớn đêm qua.

Nghĩ người mới đau dạ dày xong ăn cháo có lẽ là tốt nhất nên cuối cùng tôi nhón nhén ngồi dậy, đánh răng rửa mặt xong liền xuống bên dưới nhà ăn của khách sạn hỏi có cháo không.

Cũng may là thực đơn sáng nay có cả cháo gà nên tôi liền gọi cho anh một bát.

Nhân viên khách sạn phục vụ chu đáo đến mức kêu tôi về phòng trước rồi sẽ có người mang lên.
Trên đường trở về phòng tôi gặp mọi người đang đi xuống, một chị bảo tôi:
– Ơ Linh xuống đây rồi à? Mọi người sợ vợ chồng em vẫn đang ngủ nên không dám gọi.
– Dạ vâng, nhà mình đi ăn sáng ạ?
– Ừ, em gọi chồng ra ăn cùng mọi người luôn không.
– Dạ thôi, mọi người thông cảm giúp em cứ ăn trước đi nhé.

Em quay trở về phòng có tí việc đã, lát em ăn sau.
Cái An nghe vậy mới tủm tỉm bảo:
– Thôi kệ đôi vợ chồng trẻ đi mọi người ơi.

Mình cứ đi ăn trước.
– Ừ, thế cũng được.
Lúc tôi đi qua Thịnh, anh cười nhẹ nói:
– Nếu rủ được sếp Hoàng xuống thì ăn cùng mọi người cho vui em ạ.

Ăn sáng muộn quá cũng không tốt.
– Dạ vâng, em biết rồi.
Khi tôi quay trở về phòng thì cháo đã được bê lên trước cả tôi.

Hoàng nhìn bát cháo nóng trên bàn, nhíu mày bảo:
– Cô gọi cháo à?
– Đúng rồi, anh mới đau dạ dày xong thì ăn cháo mới tốt.
– Cô gọi thì đi mà ăn, tôi không ăn.
– Không ăn cũng phải ăn.

Đêm qua đau như thế anh chưa sợ à?
– Trong từ điển của tôi không có chữ “sợ”.
Tính ông này lì lợm thế nào thì gần hai năm chung sống tôi được trải nghiệm đủ cả rồi.

Cuối cùng tôi phải nói đến rát cổ bỏng họng thì anh ta mới chịu ăn vài miếng.

Khi ăn xong anh liền thay đồ rời đi, tôi nghe mang máng trong lúc anh nghe điện thoại vừa nãy có cuộc hẹn gấp thì phải.

Bỗng dưng tôi tự hỏi liệu chồng mình đã có ngày nào được nghỉ ngơi thật sự chưa.

Một người như anh, hình như không được phép ốm, không được phép mệt.
Cả ngày hôm ấy tôi không thấy bóng dáng chồng tôi xuất hiện nữa, nhưng chắc chắn anh chưa quay trở về Hà Nội vì vali vẫn ở trong phòng.

Tôi cả ngày đi chơi cùng mọi người, dù là rất vui nhưng không hiểu sao trong lòng cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó, giống kiểu nếu có thứ đó thì cuộc vui ấy sẽ trọn vẹn hơn.
Buổi chiều mấy anh em trong công ty rủ nhau ra sân golf, còn mấy chị em chúng tôi ngồi uống nước chém gió với nhau vài câu chuyện.

Đang nói về vấn đề làm đẹp thì tự nhiên một chị bảo tôi:
– Trong đây chị em nào chưa chồng thì phải tranh thủ xin vía Linh đi.
– Hả, sao lại là em?
– Em là cuộc sống viên mãn nhất trong đây đó.


Có chồng vừa đẹp trai tài giỏi lại yêu vợ hết mực.

Mọi người có để ý ánh mắt tối qua sếp Hoàng dành cho Linh nhà mình không, eo ôi cái ánh mắt thâm tình, ánh mắt chỉ một người chồng yêu thương vợ thì mới có ánh mắt đó.
“ Ánh mắt thâm tình, ánh mắt người chồng yêu thương vợ” ư? Nghe vậy trong lòng tôi chỉ biết cười chua xót, thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn vẻ nửa đùa nửa thật đáp:
– Chị cứ nói quá rồi.
– À còn cái vụ thấy sếp Thịnh có 7 bích, sếp Hoàng nhanh tay tráo con bài 9 rô từ tay em, xong tình nguyện uống hết cốc nước cốt nhanh.

Chị thề với mày chồng em ngầu vãi Linh ạ, giống kiểu “đừng mong chạm được vào vợ anh”
Mọi người nghe chị ấy nói thế cùng ùa vào tung hứng, cái An cười tươi đáp:
– Đúng rồi, hành động đó soái ca ngôn tình ghê mấy chị nhỉ?
– Trời ạ, mọi người nhìn thấy hết sao?
– Tất nhiên, lúc ấy vợ chồng em là trung tâm, ai mà không để ý cho được.

Mà đấy nói mới nhớ, thời buổi nay công nhận lắm người thối mồm, tình yêu vợ chồng em chân thành như vậy mà người ta đồn lệch lạc hết cả đi.
Một người khác cũng lên tiếng:
– Đúng đấy, làm mấy bữa trước chị em mình cũng hiểu nhầm.
….
– Đúng vậy!!! Ghét mấy bọn ăn điêu nói hớt ghê.
Tôi không biết giải thích sao cho mọi người hiểu nên đành im lặng cho xong.

Mấy ngày ở Nha Trang trôi qua nhanh hơn một cơn gió.

Ban ngày tôi đi chơi cùng mọi người nhưng tối Hoàng là người chủ động đưa tôi đi chơi, đi ăn.

Tôi cảm giác nhờ chuyến đi lần này mà sự gắn kết của tôi và chồng tăng lên một ít.

Tuy không quá nhiều nhưng đủ để tôi có cảm giác hạnh phúc.

Đến ngày về, tự nhiên tôi lại lưu luyến chuyến đi này, muốn ở lại lâu hơn nữa.Cho đến mãi sau này, Nha Trang vẫn là nơi tôi luôn muốn đặt chân đến, bởi vì ở đây có kỷ niệm của riêng tôi và anh.

Chuyến đi xa ấy là đầu tiên nhưng hi vọng không phải cuối cùng!!!
Hôm trở về Hà Nội, chuyến bay của chúng tôi khởi hành sau chuyến bay của Hoàng 2 giờ đồng hồ.

Khi về đến sân bay có xe công ty đến đón sẵn.

Lúc tôi kéo Vali đến cổng nhà thì gặp cô Hoa đang tưới cây, tôi mỉm cười chào cô:
– Cô Hoa, cháu về rồi nè.
– Ơ mợ, mợ về sớm vậy hả?
– Dạ vâng, bọn cháu đi có 3 ngày 2 đêm thôi.

Mà anh Hoàng về nhà chưa cô?
– Cậu chưa mợ à.

Nhưng…
Nói đến đây thì cô Hoa ngập ngừng với vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi nghĩ hình như có chuyện gì chẳng lành liền hỏi:
– Sao vậy cô?
– Bà chủ đang ở bên trong đợi mợ.

Hay là mợ đợi cậu về rồi hẵng vào trong.
Cô Hoa vừa dứt lời thì tiếng mẹ chồng tôi đã vang lên đầy tức giận:
– Cuối cùng chị cũng vác cái mặt về rồi hả? Chị mau vào đây tôi nói chuyện với chị.
Lúc nghe mẹ chồng chửi quả thực tôi không hiểu cái mô tê gì sất, không biết làm sao mà bà tức giận như thế.

Cho đến khi tôi bước vào trong nhà, mẹ chồng liền giơ vỉ thuốc tránh thai lên trước mặt tôi, nghiến răng hỏi:
– Chị trả lời tôi biết, đây là gì?
Tôi ngước mắt nhìn vỉ thuốc tránh thai trên tay bà, không thể chối cãi vì đây là vỉ thuốc trước kia vợ chồng tôi hay dùng để kế hoạch.

Nhưng tôi nhớ hôm vừa rồi dọn phòng đã thu dọn hết rồi mà, tại sao giờ bà lại có nó.

Thấy tôi chưa trả lời mẹ chồng tôi liền ném vỉ thuốc tránh thai vào mặt tôi rồi bảo:
– Chị Linh, chị giỏi lắm, nếu chị không muốn sinh con cháu cho cái nhà này thì chị bảo thẳng tôi để tôi cưới vợ khác cho con trai tôi.

Đằng này chị dám dùng thuốc tránh thai để trốn tránh việc sinh đẻ cho nhà chồng hả? Ôi trời ơi sao tôi lại có đứa con dâu như chị? Ngay hôm nay chị cút ra khỏi nhà tôi cho tôi.

Chị không xứng đáng làm dâu nhà này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương