Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
-
Chương 55
“Thật xin lỗi, A Diệu, đều tại em.”
Trương Diệu về đến nhà thấy Dương Thanh Mỹ mắt ửng đỏ, làm bộ dạng đáng thương nhìn hắn, giống như không thể chịu đựng được áp lực nữa vậy. Mẹ Trương Diệu thấy Dương Thanh Mỹ giả bộ nhưng cũng không lên tiếng trách, chuyện vợ chồng hai đứa nó bà nói nhiều ngược lại sẽ bị ghét bỏ. Vì vậy bà bế cháu ra ngoài đi dạo.
Cửa vừa mới đóng, Dương Thanh Mỹ nói câu đầu tiên là xin lỗi, sau đó nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống. Trương Diệu tâm tình vốn vô cùng nóng nảy, bởi vì hắn chỉ đi công tác có mấy ngày mà chuyện đã loạn đến nỗi không kiểm soát được. Nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Dương Thanh Mỹ, gương mặt ủ rũ, mắt đỏ hồng hắn nhìn liền đau lòng.
Lại nghĩ một chút, loại chuyện như vậy dù hắn có ở nhà cũng khẳng định khó có thể giải quyết, huống chi là một phụ nữ. Nhìn dáng vẻ đáng thương mất đi bộ dáng hăng hái trước kia. Trương Diệu đột nhiêm cảm thấy chính mình là một người đàn ông tại sao có thể để người con gái hắn yêu thương phải lo lắng sợ hãi như vậy.
Bới bới tóc, đi tới bên cạnh Dương Thanh Mỹ nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Không phải lỗi của em, ngoan, đừng khóc, ngay cả chuyện này anh cũng không lường trước được mà.”
“Không, là do em, nếu như em hiểu biết hơn một chút, cũng sẽ không để tình hình đến nỗi như vậy.” Dương Thanh Mỹ vừa nói vừa thút thít khóc.
Trương Diệu cúi đầu canh chừng cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cô cắn một cái. Một nụ hôn liền nổi lên kích động, tiểu biệt thắng tân hôn, cúi đầu hôn sau đó ôm người tiến vào phòng ngủ.
Sau khi mây mưa xong, hai người tựa vào đầu giường, thương lượng nên phải làm gì. Dương Thanh Mỹ mở miệng: “Thật ra nếu trong tài cơ cấu (sở công thương chăng) có thể kịp thời ra mặt, chuyện này đối với chùng ta còn có lợi.”
Trương Diệu một cái tay còn khoác lên trước ngực của cô vuốt ve. Nghĩ một lát: “Nếu không, em đi tìm Phó Quốc Hoa thử xem.”
“À?” Dương Thanh Mỹ nhíu mày. “Tìm hắn có thể có tác dụng đó, hắn cũng là quan chức lớn trong quân đội, chắc chắn mỗi quen biết cũng rộng.” Dương Thanh Mỹ kinh ngạc, cô thật sự không biết Phó Quốc Hoa cũng có thể có chỗ dùng, nếu sớm biết, không cần người khác nói cô đã sớm đi tìm, hơn nữa hắn nhất định sẽ giúp cô, dù sao tình cảm hắn dành cho cỗ cũng không phải ít. (ta cũng sợ ăn dưa bở như cô này lắm)
Vốn Trương Diệu nói chuyện này ra vẫn còn chút do dự, nhưng Dương Thanh Mỹ lại nói hắn hãy an tâm, hắn cho là Dương Thanh Mỹ nói như vậy nguyên nhân chính thật ra là từ chối không muốn đi tìm Phó Quốc Hoa. Mà hắn đối với cô và Phó Quốc hoa vẫn còn chút ái ngại, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu nào khác.
Dương Thanh Mỹ cũng suy tư một chút, sau đó lại nằm xuống trong vòng tay của Trương Diệu.
Trương Diệu thấy phản ứng của cô, vui vẻ cùng hắn nói về tình hình bây giờ. Ban đầu còn nghĩ, bộ đội cùng người bên ngoài không có nhiều liên hệ. Nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi, hơn nữa còn là lầy bộ đội làm ưu tiên. Người trong quân đội, giờ có quyền lợi rất lớn. Quân đội càng được coi trong, những người phải nhìn sắc mặt của họ cũng càng nhiều, cho nên đừng nói cùng bọn họ có liên hệ trực tiếp, chỉ cần liên lạc thôi, cũng phải cấp cho họ chút mặt mũi.
Dương Thanh Mỹ nghe hắn nói, trong lòng suy nghĩ cửa ải khó này chắc chắn sẽ vượt qua được.Cũng không ngờ hoàn cảnh Phó Quốc Hoa hiện tại đã khác trước rồi. Cô và Trương Diệu đều là một loại người, đối với người khác hung ác, đối với mình ác hơn. Biết trên đời không có thuốc hối hận, một vị hối hận là không có biện pháp hảo hảo sống qua ngày. Cô hiện tại chỉ muốn có thể lợi dụng chức vụ của Phó Quốc Hoa để làm lợi cho bản thân mình.
Đàn ông nhà mình bị n gười khác mượn, An Nặc một chút cũng không biết, gần đây công việc của cô rất bận rộn, cái gì cũng không có thời gian để ý tới. Thời gian trôi qua thật nhanh, từ sau buổi hội thảo y học seminar đã được một năm rồi, mà An Nặc là học trò của Văn Nguyên Thiện cũng đã được nửa năm, trong thời gian nửa năm này, An Nặc đi theo Văn Nguyên Thiện học cách giải phẫu tim, đồng thời cũng các giáo sư khác nghiêm cứu làm như thể nào để có thể khiến hậu di chứng cùng biến chứng sau khi giải phẫu giảm đến mức thấp nhất.
Lần này đến hội thảo seminar, không quá bất ngờ, Văn Nguyên Thiện chỏ rõ An Nặc cùng đi trong chuyến này. Mặc dù An Nặc tới chưa được bao lâu, nhưng tinh thần học tập cùng suy nghĩ lại không nhỏ. Mà những người vào trước cô đối với chuyện này cũng không có dị nghị gì, bời vì giáo sự của bọn họ cả bệnh viện đều biết, từ trước đến này chưa từng đặc biệt ưu ái hay lạnh nhạt người nào. Hơn nữa học trò của Văn Nguyên Thiện đều là những người si mê với y học, không có người nào coi trọng danh lợi. An Nặc rất vui, nhưng nhìn những người học trò còn lại của giáo sư. Cô biết học trò của ông đều là người yêu thích y học, ngay cả nếu như cô không phải ban đầu gây ấn tượng tốt với giáo sư, cũng phù hợp với tiêu chuẩn chọn học trò của ông, nếu không buốn bái sư, dù có dựa vào mấy câu nói của Phó Quốc Hoa cũng đừng mong được nhận.
Vừa nghĩ như thế, An Nặc nhìn các sư tỷ sư huynh ánh mắt lại càng thêm kính trọng một chút, loại không khí này so với thời ở dưới trướng chủ nhiệm hạ ngươi tranh ta cướp còn tốt hơn rất nhiều.
Trình tự và địa điểm vẫn giống như cũ, có rất nhiều bệnh viện trên cả nước tham gia, lần trước An Nặc cùng chủ nhiệm Hạ đến đây để học tập, lần này lại đúng ở trên dài trợ giúp giáo sư cùng truyền lại kinh nghiệm cho người khác, sự chệnh lệch này có thể nói rằng rất lớn. Nghĩ tới nơi này cô liền nghĩ đến Cố Bình Bình, cũng không biết nên cảm tạ hay là ghi hận cô ta.
Mà ở phía dười hội trường Cố Bình Bình cũng đang nghĩ tới An Nặc. Năm ngoài vào thời gian này, cô bởi vì Chu Trì mà bỏ qua cơ hội tốt, đợi đến khi An Nặc trở về tất cả đồng nghiệp khoa tim mạch đều nhìn cô ta với ánh mắt hâm mộ, Cố Bình Bình mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì. Thật vất vả mới đuổi được cô ta đi, năm nay cô cũng phải đến nơi này để giành cơ hội nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người. Nhưng An Nặc, An Nặc lại lắc mình một cái đứng ở trên đài giảng giảng. Cố B Ình Bình trong lòng giống như bị treo ngược lên, giống như vừa ăn phải một con ruồi chết ghê tởm. Cô đột nhiên không biết vì sao mình lại ở chỗ này, rõ ràng cô không thích nghề này không thích tiếp xúc với bệnh nhân, nhưng vì vượt mặt An Nặc cô lại vui vẻ chịu đựng. Vậy mà, mỗi lần khi cô làm cho mình t hành công, An Nặc cũng có thể cho cô một cái đả kích không nhỏ. Cô đột nhiên không muốn tiếp tục như vậy, không muốn ngày ngày xem bệnh kê đơn làm những chuyện buồn tẻ nữa.
Vì vậy Cố Bình Bình lại thẳng thắn nòi với ba mình, mà người ba vĩnh viễn khiến cô tự hào đó, cũng lập tức tìm cơ hội mời khách ăn cơm, thuận tiện đem chuyện cô không muốn làm bác sĩ nữa nói với cha nuôi của cô. Cha nuôi cô cũng lấy tốc độ cực nhanh đưa cô chuyển xuống cửa hàng thuốc, quản lý dược phẩm của bệnh viện.
Trương Diệu về đến nhà thấy Dương Thanh Mỹ mắt ửng đỏ, làm bộ dạng đáng thương nhìn hắn, giống như không thể chịu đựng được áp lực nữa vậy. Mẹ Trương Diệu thấy Dương Thanh Mỹ giả bộ nhưng cũng không lên tiếng trách, chuyện vợ chồng hai đứa nó bà nói nhiều ngược lại sẽ bị ghét bỏ. Vì vậy bà bế cháu ra ngoài đi dạo.
Cửa vừa mới đóng, Dương Thanh Mỹ nói câu đầu tiên là xin lỗi, sau đó nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống. Trương Diệu tâm tình vốn vô cùng nóng nảy, bởi vì hắn chỉ đi công tác có mấy ngày mà chuyện đã loạn đến nỗi không kiểm soát được. Nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Dương Thanh Mỹ, gương mặt ủ rũ, mắt đỏ hồng hắn nhìn liền đau lòng.
Lại nghĩ một chút, loại chuyện như vậy dù hắn có ở nhà cũng khẳng định khó có thể giải quyết, huống chi là một phụ nữ. Nhìn dáng vẻ đáng thương mất đi bộ dáng hăng hái trước kia. Trương Diệu đột nhiêm cảm thấy chính mình là một người đàn ông tại sao có thể để người con gái hắn yêu thương phải lo lắng sợ hãi như vậy.
Bới bới tóc, đi tới bên cạnh Dương Thanh Mỹ nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Không phải lỗi của em, ngoan, đừng khóc, ngay cả chuyện này anh cũng không lường trước được mà.”
“Không, là do em, nếu như em hiểu biết hơn một chút, cũng sẽ không để tình hình đến nỗi như vậy.” Dương Thanh Mỹ vừa nói vừa thút thít khóc.
Trương Diệu cúi đầu canh chừng cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của cô cắn một cái. Một nụ hôn liền nổi lên kích động, tiểu biệt thắng tân hôn, cúi đầu hôn sau đó ôm người tiến vào phòng ngủ.
Sau khi mây mưa xong, hai người tựa vào đầu giường, thương lượng nên phải làm gì. Dương Thanh Mỹ mở miệng: “Thật ra nếu trong tài cơ cấu (sở công thương chăng) có thể kịp thời ra mặt, chuyện này đối với chùng ta còn có lợi.”
Trương Diệu một cái tay còn khoác lên trước ngực của cô vuốt ve. Nghĩ một lát: “Nếu không, em đi tìm Phó Quốc Hoa thử xem.”
“À?” Dương Thanh Mỹ nhíu mày. “Tìm hắn có thể có tác dụng đó, hắn cũng là quan chức lớn trong quân đội, chắc chắn mỗi quen biết cũng rộng.” Dương Thanh Mỹ kinh ngạc, cô thật sự không biết Phó Quốc Hoa cũng có thể có chỗ dùng, nếu sớm biết, không cần người khác nói cô đã sớm đi tìm, hơn nữa hắn nhất định sẽ giúp cô, dù sao tình cảm hắn dành cho cỗ cũng không phải ít. (ta cũng sợ ăn dưa bở như cô này lắm)
Vốn Trương Diệu nói chuyện này ra vẫn còn chút do dự, nhưng Dương Thanh Mỹ lại nói hắn hãy an tâm, hắn cho là Dương Thanh Mỹ nói như vậy nguyên nhân chính thật ra là từ chối không muốn đi tìm Phó Quốc Hoa. Mà hắn đối với cô và Phó Quốc hoa vẫn còn chút ái ngại, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu nào khác.
Dương Thanh Mỹ cũng suy tư một chút, sau đó lại nằm xuống trong vòng tay của Trương Diệu.
Trương Diệu thấy phản ứng của cô, vui vẻ cùng hắn nói về tình hình bây giờ. Ban đầu còn nghĩ, bộ đội cùng người bên ngoài không có nhiều liên hệ. Nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi, hơn nữa còn là lầy bộ đội làm ưu tiên. Người trong quân đội, giờ có quyền lợi rất lớn. Quân đội càng được coi trong, những người phải nhìn sắc mặt của họ cũng càng nhiều, cho nên đừng nói cùng bọn họ có liên hệ trực tiếp, chỉ cần liên lạc thôi, cũng phải cấp cho họ chút mặt mũi.
Dương Thanh Mỹ nghe hắn nói, trong lòng suy nghĩ cửa ải khó này chắc chắn sẽ vượt qua được.Cũng không ngờ hoàn cảnh Phó Quốc Hoa hiện tại đã khác trước rồi. Cô và Trương Diệu đều là một loại người, đối với người khác hung ác, đối với mình ác hơn. Biết trên đời không có thuốc hối hận, một vị hối hận là không có biện pháp hảo hảo sống qua ngày. Cô hiện tại chỉ muốn có thể lợi dụng chức vụ của Phó Quốc Hoa để làm lợi cho bản thân mình.
Đàn ông nhà mình bị n gười khác mượn, An Nặc một chút cũng không biết, gần đây công việc của cô rất bận rộn, cái gì cũng không có thời gian để ý tới. Thời gian trôi qua thật nhanh, từ sau buổi hội thảo y học seminar đã được một năm rồi, mà An Nặc là học trò của Văn Nguyên Thiện cũng đã được nửa năm, trong thời gian nửa năm này, An Nặc đi theo Văn Nguyên Thiện học cách giải phẫu tim, đồng thời cũng các giáo sư khác nghiêm cứu làm như thể nào để có thể khiến hậu di chứng cùng biến chứng sau khi giải phẫu giảm đến mức thấp nhất.
Lần này đến hội thảo seminar, không quá bất ngờ, Văn Nguyên Thiện chỏ rõ An Nặc cùng đi trong chuyến này. Mặc dù An Nặc tới chưa được bao lâu, nhưng tinh thần học tập cùng suy nghĩ lại không nhỏ. Mà những người vào trước cô đối với chuyện này cũng không có dị nghị gì, bời vì giáo sự của bọn họ cả bệnh viện đều biết, từ trước đến này chưa từng đặc biệt ưu ái hay lạnh nhạt người nào. Hơn nữa học trò của Văn Nguyên Thiện đều là những người si mê với y học, không có người nào coi trọng danh lợi. An Nặc rất vui, nhưng nhìn những người học trò còn lại của giáo sư. Cô biết học trò của ông đều là người yêu thích y học, ngay cả nếu như cô không phải ban đầu gây ấn tượng tốt với giáo sư, cũng phù hợp với tiêu chuẩn chọn học trò của ông, nếu không buốn bái sư, dù có dựa vào mấy câu nói của Phó Quốc Hoa cũng đừng mong được nhận.
Vừa nghĩ như thế, An Nặc nhìn các sư tỷ sư huynh ánh mắt lại càng thêm kính trọng một chút, loại không khí này so với thời ở dưới trướng chủ nhiệm hạ ngươi tranh ta cướp còn tốt hơn rất nhiều.
Trình tự và địa điểm vẫn giống như cũ, có rất nhiều bệnh viện trên cả nước tham gia, lần trước An Nặc cùng chủ nhiệm Hạ đến đây để học tập, lần này lại đúng ở trên dài trợ giúp giáo sư cùng truyền lại kinh nghiệm cho người khác, sự chệnh lệch này có thể nói rằng rất lớn. Nghĩ tới nơi này cô liền nghĩ đến Cố Bình Bình, cũng không biết nên cảm tạ hay là ghi hận cô ta.
Mà ở phía dười hội trường Cố Bình Bình cũng đang nghĩ tới An Nặc. Năm ngoài vào thời gian này, cô bởi vì Chu Trì mà bỏ qua cơ hội tốt, đợi đến khi An Nặc trở về tất cả đồng nghiệp khoa tim mạch đều nhìn cô ta với ánh mắt hâm mộ, Cố Bình Bình mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì. Thật vất vả mới đuổi được cô ta đi, năm nay cô cũng phải đến nơi này để giành cơ hội nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người. Nhưng An Nặc, An Nặc lại lắc mình một cái đứng ở trên đài giảng giảng. Cố B Ình Bình trong lòng giống như bị treo ngược lên, giống như vừa ăn phải một con ruồi chết ghê tởm. Cô đột nhiên không biết vì sao mình lại ở chỗ này, rõ ràng cô không thích nghề này không thích tiếp xúc với bệnh nhân, nhưng vì vượt mặt An Nặc cô lại vui vẻ chịu đựng. Vậy mà, mỗi lần khi cô làm cho mình t hành công, An Nặc cũng có thể cho cô một cái đả kích không nhỏ. Cô đột nhiên không muốn tiếp tục như vậy, không muốn ngày ngày xem bệnh kê đơn làm những chuyện buồn tẻ nữa.
Vì vậy Cố Bình Bình lại thẳng thắn nòi với ba mình, mà người ba vĩnh viễn khiến cô tự hào đó, cũng lập tức tìm cơ hội mời khách ăn cơm, thuận tiện đem chuyện cô không muốn làm bác sĩ nữa nói với cha nuôi của cô. Cha nuôi cô cũng lấy tốc độ cực nhanh đưa cô chuyển xuống cửa hàng thuốc, quản lý dược phẩm của bệnh viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook