Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
-
Chương 2: Nam phụ thực ra cũng không tồi
Trên bàn ăn mọi người bắt đầu nói chuyện: “Ai, ông xã, ông nói xem sao Phó Quốc Hoa có thể để cho vợ của mình bỏ đi theo người khác như vậy” Mẹ Nhị Nha nói.
“ Phụ nữ các bà đúng là thích buôn chuyện, bà đừng có quan tâm đến chuyện đó có được hay không” Cha Nhị Nha không nhịn được chậc miệng nói.
“ Cái ông này, sao tôi có thể không quan tâm được. Ông không phải là đội trưởng sao, việc lớn việc nhỏ trong đội chúng ta đều không phải do ông định đoạt sao, phải không Nhị Nha”. Mẹ Nhị Nha nói xong vẫn không quên hỏi ý kiến sinh viên đại học trong nhà.
Nhìn ánh mắt trong suốt của Nhị Nha, Cha cô lại gắp một miếng rau trộn bỏ vào trong miệng: “Không để cho người ta đi thì có thể làm gì, người nhà Quốc Hoa cũng đồng ý rồi, hơn nữa bà xem, người tìm cô ta là xưởng trưởng ở Thượng Hải về, thuộc đơn vị quốc gia đó. Quốc Hoa có thể so sánh được sao. Hơn nữa, người ta cũng không chê cô ta đã gả cho người khác rồi, cô ta có thể không cảm động sao?”
“Phía trên có đồng ý không” Chị dâu cũng tò mò hỏi chen vào.
“Anh biết người đó, người đàn ông đó đã tìm ra Ma Hoàng (tên một loại thuốc), có thể chữa bệnh cao huyết áp, đã lấy được giấy chứng nhận của nhà nước rồi.” Anh Nhị Nha cũng gia nhập thảo luận (+_+, câu này ta chém hoàn toàn, vì thực sự ko biết nó đang nói về cái gì nữa, mong các bạn thông cảm)
Đúng rồi, đúng rồi, chính là Phó Quốc Hoa, nam phụ bi kịch nhất trong các nam phụ.
“Mẹ Phó Quốc Hoa hiện tại thế nào rồi?” Ăn Nặc mở miệng yếu ớt hỏi.
“Có thể như thế nào, khẳng định là đau lòng muốn chết, ban đầu lúc hai người mới kết hôn cũng chỉ làm bàn rượu, còn chưa làm chứng từ kết hôn, bây giờ người ta đi theo người khác rồi, hắn cũng không thể làm gì được. Thứ nhất, hai người không có giấy đăng ký kết hôn, nhà gái lại không phải là tự nguyện, chỉ có thể nhắm mắt để người ta đi thôi.”
Chị dâu lại nói thêm: “ Quốc Hoa hôm nay phải quay lại doanh trại rồi, người nhà của hắn đều rất lo cho hắn.”
Lúc thời điểm đọc kịch bản Ăn Nặc đã đặc biệt chú ý đến nhân vật này, bởi vì hắn là một người lính, tính cách cũng rất đàn ông, xét về tính tình phương diện An Nặc đều cảm thấy rất thích. Nhớ kịch bản viết về sau, vai nam chính cùng nữ chính có chuyện cần người trong bộ đội giúp, Phó Quốc Hoa lúc đấy không nói hai lời liền giúp, cuối cùng nữ chính cùng nam chính còn để cho con của mình nhận Phó Quốc Hoa làm Cha nuôi, kịch bản đến đó thì kết thúc, có thể nói tất cả mọi người đều vui vẻ rồi.
Nhưng cô cảm thấy cái kết đó không vui chút nào. Phó Quốc Hoa rõ ràng lúc đó vẫn còn thui thủi một mình, còn phải nhận đứa con của vợ cũ làm con nuôi. Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy bất bình thay hắn.
Nhưng bây giờ nghĩ cái gì cũng vô dụng, đầu tiên cần phải nghĩ biện pháp khiến mình có thể độc lập, để cho mình có quyền đứng lên nói chuyện với mọi người, lúc đó giúp hắn cũng không muộn.
Cái thời đại này người có thể gia nhập quân ngũ đều phải là con em trong gia đình bần nông (nông dân nghèo), phú nông muốn đi cũng không được. Mặc dù nói làm lính là vinh quang, nhưng cũng chỉ là vinh quang trên danh nghĩa, người ở nhà khổ vẫn cứ khổ. Hơn nữa kể từ khi nền giáo dục được khôi phục, những người tốt nghiệp ra ngoài liền đè danh tiếng của người lính xuống mấy bậc. (ý là người có tri thức được trọng vọng)
An Nặc đang thất thần nhớ lại, mẹ cô đột nhiên kêu lên một tiếng: “ Thôi chết, lần trước hứa mang trứng muối cho nhà chú ba còn chưa mang đi, Nhị Nha, con ăn xong thì mang cho chú ấy, chú ba của con hôm nào cũng nói với ta muốn gặp sinh viên đại học là con đấy.”
Mấy ngày nay An Nặc cũng đã quen thuộc với đường xá nơi này. Nhà của chú ba cũng rất dễ tìm, ở bên cạnh cây đại thụ trong thôn. Vì vậy gật đầu một cái, cùng chị dâu lấy rổ ra nhặt trứng chuẩn bị mang đi.
Vừa đi vừa suy tính, mình trước kia không học qua y học, cũng một thời gian dài không đọc sách rồi, kinh nhiệm lúc trước của mình cũng không thể phát huy ở thời đại này, nên làm thế nào đây? Mình nên giúp Phó Quốc Hoa thế nào đây?, hắn sống trong quân đội, vốn dĩ đã rất khó gặp, cũng đừng nói đến chuyện giới thiệu đối tượng cho hắn? Hay là giúp đỡ người nhà của hắn. An Nặc vỗ vỗ đầu, cảm giác bản thân suy nghĩ quá nhiều mà một biện pháp thích hợp cũng không nghĩ ra được.
An Nặc trong lòng suy nghĩ, đi trên đường cũng không ngẩng đầu, phanh, đột nhiên đụng phải một người, lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa ngã xuống, may nhờ người đối diện phản ứng nhanh, vội vàng đưa tay ra kéo cô lại. Kiểm tra lại một lượt trứng trong rổ, may quá không bị hỏng quả nào, ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là một người đàn ông mặc quân trang, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, toát ra mùi vị của một người lính.
Người đàn ông đó giúp cô đứng dậy ngay ngắn, sau đó hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô vốn đối với người lính luôn có cảm tình, người ta lại có thái độ tốt như vậy, liền ngẩng đầu cười, trả lời: “Tôi không sao.”
Anh ta gật đầu, sau đó lách người rời đi.
An Nặc quay đầu lại nhìn, anh ta cao khoảng 1m8, quân trang trên người sạch sẽ phẳng phiu, nhìn bóng lưng thôi cũng biết bên trong bộ quân trang đó là vóc người rắn chắc. Không biết cơ bắp của anh ta so với minh tinh thời hiện đại thì ai đẹp hơn?
Buồn cười lắc đầu một cái, cô tiếp tục lên đường giao trứng muối.
Vừa vào cửa nhà chú Ba, liền nghe thấy một hồi tiếng cho sủa. Giương mắt lên tìm kiếm, An Nặc sợ hết hồn, ông trời của tôi ơi, đây không phải là chó ngao Tây Tạng sao (hic còn này rất đắt đấy). Hàm răng sắc bén, mắt lộ ra hung quang. Ở cổ có một cái xích sắt.
An Nặc nhìn con “cho giữ cửa” này tim bùm bùm nhảy loạn, may mà nó được cột lại, bằng không cái mạng nhỏ của mình cũng mất đi một nửa. Vì vậy quyết định về sau đến nàh người ta nhất định phải gọi cửa trước, để cho người ta ra đón mình vào, nếu không gặp chuyện này lần thứ hai đoán chừng cô không còn phúc hưởng cuộc sống tươi đẹp này nữa rồi.
Vừa ẩn núp ánh mắt húng ác của con cho Tây Tạng, vừa đưa cổ hướng bên trong phòng nhìn, cô nghe thấy giọng nói của chú Ba cầm điếu thuốc đi ra, vừa nhìn thấy cô, liền vui vẻ kéo cô vào trong nhà: “Nhị Nha tới chơi à, mau, mau vào nhà.”
Con chó Tây Tạng trong sân thấy cô bước vào nhà sủa càng dữ dội hơn, không ngừng nhảy lên gầm gừ, khiến cô sợ đến nỗi vội tránh bên người chú Ba, ngộ nhỡ dây xích của nó bị đứt, mình hôm nay không phải giao phó ở nơi này.
Chú Ba thấy cô sợ con chó này, vội vàng lên tiếng đe dọa nó: “Chó con, không được sủa, sủa ta đánh chết ngươi.”
Con chó nhìn thấy chủ nhân của mình che chở người phụ nữ kia, suy nghĩ một chút liền quyết định bỏ qua cho cô. Gầm gừ thêm hai tiếng rồi nằm trên đất.
An Nặc nghe thấy tên của con cho đó, liền không nhịn được bật cười. Được rồi, một con chó ngao Tây Tạng uy phong lẫm liệt như thế lại được đặt tên là ‘chó con’. Được rồi, nó uy phong nhưng cũng chỉ là một con chó, cái tên này cũng coi như thích hợp với nó. Vì vậy lại vụng trộm nhìn nó cười nhạo một phen. Không cẩn thận lại bị nó nhìn thấy, Chó nhỏ nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, cô liền vội vàng bước vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà cô đã thấy con trai của chú đang ngồi học bài, nhìn thấy An Nặc vào cửa, liền ngẩng đầu chào: “ Em chào chị”, cô đến bên cạnh sờ đầu nó nói: “Ngoan.”
Vừa lúc chú Ba cầm nước đi tới, đưa cho cô sau đó nói: “ Tiểu tử thối, thấy không, cố gắng mà học tập chị Nhị Nha, thi lên đại học là chuyện vinh quang cỡ nào, Chị Nhị Nha con sau khi tốt nghiệp còn làm bác sĩ, sau này cả nhà được nhờ rồi.”
Thấy chú Ba khen cô, cảm xúc của cô có giao động lớn, được người khác khen ngợi mình, phản ứng đầu tiên không phải là tự hào, mà cảm thấy hơi lúng túng. Không sai, dù sao người thi đậu đại học cũng không phải là cô, ngồi ở chỗ này hưởng thụ thành quả lao động của người khác, nói thế nào cũng cảm thấy bản thân da mặt thật dày.
“Chú Ba, cháu thấy tiểu Bảo cũng không tồi, rất chăm chỉ học tập, tương lai sau này so với cháu nhất định sẽ tốt hơn.” Vừa nói vừa sờ đầu Tiểu Bảo: “Có phải không Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo vội vàng tránh tay của An Nặc nhìn Ba mình nói: “Đúng vậy, con về sau muốn học đại học ở Bắc Kinh.”
Chú Ba nghe vậy vuốt cằm cười ha ha, nói: “Được, được, Tiểu Bảo nhà ta có chí khí.”
Ba người lại thuận miệng hàn huyên mấy câu, An Nặc thật sự là không còn gì để nói, cô vốn không thích tán gẫu nên thực sự không tìm được chủ đề để nói chuyện, cho nên cô đành lấy cớ trong nhà có việc, cô phải về nhà rồi.
Chú Ba định giữ lại cô mấy lần nhưng không thành công, vì vậy không giữ người nữa, chỉ dặn An Nặc có thời gian rảnh thì tới nhà chơi.
An Nặc trước khi ra cửa liền gật đầu đáp ứng.
Ra khỏi nhà chú Ba, An Nặc nghĩ thầm hay là đến nhà Phó Quốc Hoa xem một chút, biết người biết ta mới có thể vạch ra một kế hoạch hoàn hảo được. Hì Hì.
Vì Vậy liền cười hì hì đi đến nhà Phó Quốc Hoa.
Hỏi mấy người dân trong thôn cô mới tìm thấy nhà của Phó Quốc Hoa, nhà của hắn chỉ là một căn nhà nhỏ cũ nát. Cô đứng ngoài cửa nghe ngóng, liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi: “Con cũng đừng nhớ cô ta nữa, mẹ có thể thấy rõ, tâm tư của nó chưa lúc nào đặt ở trên người con, phải gả cho con chẳng qua là do gia cảnh nhà cô ta không đàng hoàng, thấy con làm quân nhân mới kết hôn với con để vớt vát mặt mũi. Lúc ấy cô ta nói không muốn làm giấy đăng ký kết hôn mẹ đã nghi ngờ rồi, cô ta là không muốn cùng con yên ổn sống qua ngày. Mẹ muốn hai đứa sinh con, cô ta liền từ chối. Kết quả bây giờ có người là tìm tới. Cô ta là người thành phố, có thể cùng chúng ta sống cuộc sống khổ sở này ngày qua ngày sao? Mẹ cũng không thể ngăn người ta sống những ngày tốt đẹp. Người con cũng đã để cho chạy rồi, cũng đừng đau buồn nữa, hãy tìm một cô gái tốt khác thật lòng thật dạ với con đi.”
Lại nghe thấy tiếng đàn ông nói: “Con không nhớ cô ấy, cũng không phải không muốn cô ấy sống những ngày tháng tốt đẹp, con cũng biết cô ấy không yêu con. Đi thì đi rồi, lần này con trở về doanh trại sẽ rất bận rộn, không giống như trước đây cách một thời gian có thể về nàh được mấy ngày nữa, không thể về nhà thăm mẹ thường xuyên được, chuyện này coi như quên đi, mà con cũng không muốn chậm trễ cô gái khác nữa.”
Khác ở ngoài cửa nghe lén đến nhiệt huyết sôi trào, quả nhiên không sai, cô cũng biết, Kết thúc kịch bản tất cả đều vui vẻ, hiện tại vừa nghe, quả nhiên tất cả chỉ là bi kịch thôi.
Len lén nhìn vào bên trong, người đàn ông bên trong nhà không phải là người đụng vào cô sáng nay sao, cô còn nghĩ thôn mình chắc có đến mấy người lính cùng được phép về nhà. Chuyện này thật khéo, đúng là có duyên mà. Nói đến đây, cô lại muốn, một người lính tốt như vậy, trước đây trong làng giải trí cô đã thấy đủ loại mỹ nam, có thể quyến rũ vợ của hắn bỏ trốn, không biết nam chính phải là cái dạng gì a.
“ Phụ nữ các bà đúng là thích buôn chuyện, bà đừng có quan tâm đến chuyện đó có được hay không” Cha Nhị Nha không nhịn được chậc miệng nói.
“ Cái ông này, sao tôi có thể không quan tâm được. Ông không phải là đội trưởng sao, việc lớn việc nhỏ trong đội chúng ta đều không phải do ông định đoạt sao, phải không Nhị Nha”. Mẹ Nhị Nha nói xong vẫn không quên hỏi ý kiến sinh viên đại học trong nhà.
Nhìn ánh mắt trong suốt của Nhị Nha, Cha cô lại gắp một miếng rau trộn bỏ vào trong miệng: “Không để cho người ta đi thì có thể làm gì, người nhà Quốc Hoa cũng đồng ý rồi, hơn nữa bà xem, người tìm cô ta là xưởng trưởng ở Thượng Hải về, thuộc đơn vị quốc gia đó. Quốc Hoa có thể so sánh được sao. Hơn nữa, người ta cũng không chê cô ta đã gả cho người khác rồi, cô ta có thể không cảm động sao?”
“Phía trên có đồng ý không” Chị dâu cũng tò mò hỏi chen vào.
“Anh biết người đó, người đàn ông đó đã tìm ra Ma Hoàng (tên một loại thuốc), có thể chữa bệnh cao huyết áp, đã lấy được giấy chứng nhận của nhà nước rồi.” Anh Nhị Nha cũng gia nhập thảo luận (+_+, câu này ta chém hoàn toàn, vì thực sự ko biết nó đang nói về cái gì nữa, mong các bạn thông cảm)
Đúng rồi, đúng rồi, chính là Phó Quốc Hoa, nam phụ bi kịch nhất trong các nam phụ.
“Mẹ Phó Quốc Hoa hiện tại thế nào rồi?” Ăn Nặc mở miệng yếu ớt hỏi.
“Có thể như thế nào, khẳng định là đau lòng muốn chết, ban đầu lúc hai người mới kết hôn cũng chỉ làm bàn rượu, còn chưa làm chứng từ kết hôn, bây giờ người ta đi theo người khác rồi, hắn cũng không thể làm gì được. Thứ nhất, hai người không có giấy đăng ký kết hôn, nhà gái lại không phải là tự nguyện, chỉ có thể nhắm mắt để người ta đi thôi.”
Chị dâu lại nói thêm: “ Quốc Hoa hôm nay phải quay lại doanh trại rồi, người nhà của hắn đều rất lo cho hắn.”
Lúc thời điểm đọc kịch bản Ăn Nặc đã đặc biệt chú ý đến nhân vật này, bởi vì hắn là một người lính, tính cách cũng rất đàn ông, xét về tính tình phương diện An Nặc đều cảm thấy rất thích. Nhớ kịch bản viết về sau, vai nam chính cùng nữ chính có chuyện cần người trong bộ đội giúp, Phó Quốc Hoa lúc đấy không nói hai lời liền giúp, cuối cùng nữ chính cùng nam chính còn để cho con của mình nhận Phó Quốc Hoa làm Cha nuôi, kịch bản đến đó thì kết thúc, có thể nói tất cả mọi người đều vui vẻ rồi.
Nhưng cô cảm thấy cái kết đó không vui chút nào. Phó Quốc Hoa rõ ràng lúc đó vẫn còn thui thủi một mình, còn phải nhận đứa con của vợ cũ làm con nuôi. Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy bất bình thay hắn.
Nhưng bây giờ nghĩ cái gì cũng vô dụng, đầu tiên cần phải nghĩ biện pháp khiến mình có thể độc lập, để cho mình có quyền đứng lên nói chuyện với mọi người, lúc đó giúp hắn cũng không muộn.
Cái thời đại này người có thể gia nhập quân ngũ đều phải là con em trong gia đình bần nông (nông dân nghèo), phú nông muốn đi cũng không được. Mặc dù nói làm lính là vinh quang, nhưng cũng chỉ là vinh quang trên danh nghĩa, người ở nhà khổ vẫn cứ khổ. Hơn nữa kể từ khi nền giáo dục được khôi phục, những người tốt nghiệp ra ngoài liền đè danh tiếng của người lính xuống mấy bậc. (ý là người có tri thức được trọng vọng)
An Nặc đang thất thần nhớ lại, mẹ cô đột nhiên kêu lên một tiếng: “ Thôi chết, lần trước hứa mang trứng muối cho nhà chú ba còn chưa mang đi, Nhị Nha, con ăn xong thì mang cho chú ấy, chú ba của con hôm nào cũng nói với ta muốn gặp sinh viên đại học là con đấy.”
Mấy ngày nay An Nặc cũng đã quen thuộc với đường xá nơi này. Nhà của chú ba cũng rất dễ tìm, ở bên cạnh cây đại thụ trong thôn. Vì vậy gật đầu một cái, cùng chị dâu lấy rổ ra nhặt trứng chuẩn bị mang đi.
Vừa đi vừa suy tính, mình trước kia không học qua y học, cũng một thời gian dài không đọc sách rồi, kinh nhiệm lúc trước của mình cũng không thể phát huy ở thời đại này, nên làm thế nào đây? Mình nên giúp Phó Quốc Hoa thế nào đây?, hắn sống trong quân đội, vốn dĩ đã rất khó gặp, cũng đừng nói đến chuyện giới thiệu đối tượng cho hắn? Hay là giúp đỡ người nhà của hắn. An Nặc vỗ vỗ đầu, cảm giác bản thân suy nghĩ quá nhiều mà một biện pháp thích hợp cũng không nghĩ ra được.
An Nặc trong lòng suy nghĩ, đi trên đường cũng không ngẩng đầu, phanh, đột nhiên đụng phải một người, lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa ngã xuống, may nhờ người đối diện phản ứng nhanh, vội vàng đưa tay ra kéo cô lại. Kiểm tra lại một lượt trứng trong rổ, may quá không bị hỏng quả nào, ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là một người đàn ông mặc quân trang, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, toát ra mùi vị của một người lính.
Người đàn ông đó giúp cô đứng dậy ngay ngắn, sau đó hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô vốn đối với người lính luôn có cảm tình, người ta lại có thái độ tốt như vậy, liền ngẩng đầu cười, trả lời: “Tôi không sao.”
Anh ta gật đầu, sau đó lách người rời đi.
An Nặc quay đầu lại nhìn, anh ta cao khoảng 1m8, quân trang trên người sạch sẽ phẳng phiu, nhìn bóng lưng thôi cũng biết bên trong bộ quân trang đó là vóc người rắn chắc. Không biết cơ bắp của anh ta so với minh tinh thời hiện đại thì ai đẹp hơn?
Buồn cười lắc đầu một cái, cô tiếp tục lên đường giao trứng muối.
Vừa vào cửa nhà chú Ba, liền nghe thấy một hồi tiếng cho sủa. Giương mắt lên tìm kiếm, An Nặc sợ hết hồn, ông trời của tôi ơi, đây không phải là chó ngao Tây Tạng sao (hic còn này rất đắt đấy). Hàm răng sắc bén, mắt lộ ra hung quang. Ở cổ có một cái xích sắt.
An Nặc nhìn con “cho giữ cửa” này tim bùm bùm nhảy loạn, may mà nó được cột lại, bằng không cái mạng nhỏ của mình cũng mất đi một nửa. Vì vậy quyết định về sau đến nàh người ta nhất định phải gọi cửa trước, để cho người ta ra đón mình vào, nếu không gặp chuyện này lần thứ hai đoán chừng cô không còn phúc hưởng cuộc sống tươi đẹp này nữa rồi.
Vừa ẩn núp ánh mắt húng ác của con cho Tây Tạng, vừa đưa cổ hướng bên trong phòng nhìn, cô nghe thấy giọng nói của chú Ba cầm điếu thuốc đi ra, vừa nhìn thấy cô, liền vui vẻ kéo cô vào trong nhà: “Nhị Nha tới chơi à, mau, mau vào nhà.”
Con chó Tây Tạng trong sân thấy cô bước vào nhà sủa càng dữ dội hơn, không ngừng nhảy lên gầm gừ, khiến cô sợ đến nỗi vội tránh bên người chú Ba, ngộ nhỡ dây xích của nó bị đứt, mình hôm nay không phải giao phó ở nơi này.
Chú Ba thấy cô sợ con chó này, vội vàng lên tiếng đe dọa nó: “Chó con, không được sủa, sủa ta đánh chết ngươi.”
Con chó nhìn thấy chủ nhân của mình che chở người phụ nữ kia, suy nghĩ một chút liền quyết định bỏ qua cho cô. Gầm gừ thêm hai tiếng rồi nằm trên đất.
An Nặc nghe thấy tên của con cho đó, liền không nhịn được bật cười. Được rồi, một con chó ngao Tây Tạng uy phong lẫm liệt như thế lại được đặt tên là ‘chó con’. Được rồi, nó uy phong nhưng cũng chỉ là một con chó, cái tên này cũng coi như thích hợp với nó. Vì vậy lại vụng trộm nhìn nó cười nhạo một phen. Không cẩn thận lại bị nó nhìn thấy, Chó nhỏ nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, cô liền vội vàng bước vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà cô đã thấy con trai của chú đang ngồi học bài, nhìn thấy An Nặc vào cửa, liền ngẩng đầu chào: “ Em chào chị”, cô đến bên cạnh sờ đầu nó nói: “Ngoan.”
Vừa lúc chú Ba cầm nước đi tới, đưa cho cô sau đó nói: “ Tiểu tử thối, thấy không, cố gắng mà học tập chị Nhị Nha, thi lên đại học là chuyện vinh quang cỡ nào, Chị Nhị Nha con sau khi tốt nghiệp còn làm bác sĩ, sau này cả nhà được nhờ rồi.”
Thấy chú Ba khen cô, cảm xúc của cô có giao động lớn, được người khác khen ngợi mình, phản ứng đầu tiên không phải là tự hào, mà cảm thấy hơi lúng túng. Không sai, dù sao người thi đậu đại học cũng không phải là cô, ngồi ở chỗ này hưởng thụ thành quả lao động của người khác, nói thế nào cũng cảm thấy bản thân da mặt thật dày.
“Chú Ba, cháu thấy tiểu Bảo cũng không tồi, rất chăm chỉ học tập, tương lai sau này so với cháu nhất định sẽ tốt hơn.” Vừa nói vừa sờ đầu Tiểu Bảo: “Có phải không Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo vội vàng tránh tay của An Nặc nhìn Ba mình nói: “Đúng vậy, con về sau muốn học đại học ở Bắc Kinh.”
Chú Ba nghe vậy vuốt cằm cười ha ha, nói: “Được, được, Tiểu Bảo nhà ta có chí khí.”
Ba người lại thuận miệng hàn huyên mấy câu, An Nặc thật sự là không còn gì để nói, cô vốn không thích tán gẫu nên thực sự không tìm được chủ đề để nói chuyện, cho nên cô đành lấy cớ trong nhà có việc, cô phải về nhà rồi.
Chú Ba định giữ lại cô mấy lần nhưng không thành công, vì vậy không giữ người nữa, chỉ dặn An Nặc có thời gian rảnh thì tới nhà chơi.
An Nặc trước khi ra cửa liền gật đầu đáp ứng.
Ra khỏi nhà chú Ba, An Nặc nghĩ thầm hay là đến nhà Phó Quốc Hoa xem một chút, biết người biết ta mới có thể vạch ra một kế hoạch hoàn hảo được. Hì Hì.
Vì Vậy liền cười hì hì đi đến nhà Phó Quốc Hoa.
Hỏi mấy người dân trong thôn cô mới tìm thấy nhà của Phó Quốc Hoa, nhà của hắn chỉ là một căn nhà nhỏ cũ nát. Cô đứng ngoài cửa nghe ngóng, liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi: “Con cũng đừng nhớ cô ta nữa, mẹ có thể thấy rõ, tâm tư của nó chưa lúc nào đặt ở trên người con, phải gả cho con chẳng qua là do gia cảnh nhà cô ta không đàng hoàng, thấy con làm quân nhân mới kết hôn với con để vớt vát mặt mũi. Lúc ấy cô ta nói không muốn làm giấy đăng ký kết hôn mẹ đã nghi ngờ rồi, cô ta là không muốn cùng con yên ổn sống qua ngày. Mẹ muốn hai đứa sinh con, cô ta liền từ chối. Kết quả bây giờ có người là tìm tới. Cô ta là người thành phố, có thể cùng chúng ta sống cuộc sống khổ sở này ngày qua ngày sao? Mẹ cũng không thể ngăn người ta sống những ngày tốt đẹp. Người con cũng đã để cho chạy rồi, cũng đừng đau buồn nữa, hãy tìm một cô gái tốt khác thật lòng thật dạ với con đi.”
Lại nghe thấy tiếng đàn ông nói: “Con không nhớ cô ấy, cũng không phải không muốn cô ấy sống những ngày tháng tốt đẹp, con cũng biết cô ấy không yêu con. Đi thì đi rồi, lần này con trở về doanh trại sẽ rất bận rộn, không giống như trước đây cách một thời gian có thể về nàh được mấy ngày nữa, không thể về nhà thăm mẹ thường xuyên được, chuyện này coi như quên đi, mà con cũng không muốn chậm trễ cô gái khác nữa.”
Khác ở ngoài cửa nghe lén đến nhiệt huyết sôi trào, quả nhiên không sai, cô cũng biết, Kết thúc kịch bản tất cả đều vui vẻ, hiện tại vừa nghe, quả nhiên tất cả chỉ là bi kịch thôi.
Len lén nhìn vào bên trong, người đàn ông bên trong nhà không phải là người đụng vào cô sáng nay sao, cô còn nghĩ thôn mình chắc có đến mấy người lính cùng được phép về nhà. Chuyện này thật khéo, đúng là có duyên mà. Nói đến đây, cô lại muốn, một người lính tốt như vậy, trước đây trong làng giải trí cô đã thấy đủ loại mỹ nam, có thể quyến rũ vợ của hắn bỏ trốn, không biết nam chính phải là cái dạng gì a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook