Kế Hoạch Dụ Bắt Merman
-
Chương 20
Du Chi đi ra từ toilet, ánh mắt vừa hay chạm phải ánh mắt của thượng tướng, “Cái kia, tôi rửa xong rồi, anh muốn vào sao?”
“Không cần, tôi đã rửa rồi.”
“À,” thiếu niên xoay người đóng cửa toilet, “Hả? Đã rửa rồi?”
—– Mình không phải mới đi ra sao, thượng tướng rửa mặt từ khi nào…. “Ừm,” thượng tướng lập tức lảng sang chuyện khác, tay vỗ vỗ bên giường, “Lại đây ngồi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Du Chi ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Mẹ tôi rất thích cậu,” thượng tướng nhìn thẳng vào mắt tiểu thiếu niên, hơi dừng lại một chút, “Tôi cũng vậy, cho nên cậu có muốn trở thành con dâu của bà ấy không?”
—– Hả? Hả! Bày bày bày bầy bày bày tỏ?! Thượng tướng? Bày tỏ? Với mình?! ミ Д 彡
“Bà ấy còn có đứa con nào sao…..”
“…..” Thượng tướng nghẹn lời, “Không, có lẽ làm cậu thất vọng rồi, tôi là con trai độc nhất.”
Tiểu thiếu niên nhìn thượng tướng giống như thấy người ngoài hành tinh.
—– Vậy ra thực sự là tỏ tình với mình?! ()
—– Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi! ∑(っ °Д °;)っ
“À phải rồi, quên nói cho cậu biết, kể từ khi cậu đến đây, tôi đại khái đã chi ra năm mươi vạn, chưa kể tiền ăn ở cùng điện nước, nếu quy ra tiền lương, cậu cần phải làm công mười năm mới có thể trả hết nợ.” thượng tướng mỉm cười nhìn Du Chi, “Đương nhiên, nếu cậu đáp ứng làm vợ tôi, vậy thì không cần trả.”
—– Gì cơ ( °, °)
“Không cần phải trả lời vội, cậu có một ngày để suy nghĩ cho kĩ.”
“…..”
“Nhưng mà trước mắt tôi cảm thấy phải đòi một ít lợi tức đã.”
“Hả?” Tiểu thiếu niên cắn môi, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà tôi hình như cái gì cũng không có…”
Thượng tướng tỏ vẻ tiếc nuối nhăn mặt, “Vậy tôi đành phải tự mình đòi rồi.”
Du Chi nghi hoặc ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ đối phương trước mắt liền tối sầm, lập tức cảm thấy trên môi có cái gì ấm áp phủ lên.
—– Bị bị bị bị bị bị hôn môi QAQ
Du Chi vừa muốn hô lên đã bị thượng tướng gắt gao chặn lại, đầu lưỡi nhân cơ hội nhẹ nhàng tách hai cánh hoa ra xâm nhập vào khoang miệng. Du Chi bị hôn đến thân thể như muốn nhũn ra, hai tay để trên ngực đối phương, muốn phản kháng lại có chút trầm luân. Đối phương tựa hồ khẽ cười, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi Du Chi nhẹ nhàng mút. Cảm giác tê dại từ đầu lưỡi truyền đến làm Du Chi hoàn toàn không thể tiếp tục suy nghĩ, gương mặt phiếm hồng giờ đã nóng đến nỗi có thể luộc chín một con tôm.
Cố Quân Điệt rốt cuộc ăn được cảm thấy mùi vị thật thơm, về sau nhất định phải thường xuyên thu lợi tức.
Nhéo nhéo hai má mềm mại của thiếu niên, thượng tướng đại nhân không nhịn được cắn một cái.
Du Chi nhìn chằm chằm đôi môi thượng tướng, nhịn không được nhếch nhếch môi. Người nào đó vốn định dừng lại ánh mắt đột nhiên tối sầm, hai tay chế trụ đầu thiếu niên, môi lại một lần nữa phủ lên.
Hai cánh hoa phấn nộn của Du Chi bị thượng tướng mút rồi lại cắn trở nên hồng hồng, còn mang đến một loại cảm giác nóng bỏng.
Cố Quân Điệt nhìn đôi môi sưng đỏ của Du Chi, rốt cuộc vừa lòng, hôn lên má một cái thật kêu, mới ôm thiếu niên xụi lơ vào trong lòng, “Đi thôi, đi ăn cơm đã.”
Chiu: Bày tỏ rồi :v /
“Không cần, tôi đã rửa rồi.”
“À,” thiếu niên xoay người đóng cửa toilet, “Hả? Đã rửa rồi?”
—– Mình không phải mới đi ra sao, thượng tướng rửa mặt từ khi nào…. “Ừm,” thượng tướng lập tức lảng sang chuyện khác, tay vỗ vỗ bên giường, “Lại đây ngồi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Du Chi ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Mẹ tôi rất thích cậu,” thượng tướng nhìn thẳng vào mắt tiểu thiếu niên, hơi dừng lại một chút, “Tôi cũng vậy, cho nên cậu có muốn trở thành con dâu của bà ấy không?”
—– Hả? Hả! Bày bày bày bầy bày bày tỏ?! Thượng tướng? Bày tỏ? Với mình?! ミ Д 彡
“Bà ấy còn có đứa con nào sao…..”
“…..” Thượng tướng nghẹn lời, “Không, có lẽ làm cậu thất vọng rồi, tôi là con trai độc nhất.”
Tiểu thiếu niên nhìn thượng tướng giống như thấy người ngoài hành tinh.
—– Vậy ra thực sự là tỏ tình với mình?! ()
—– Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi! ∑(っ °Д °;)っ
“À phải rồi, quên nói cho cậu biết, kể từ khi cậu đến đây, tôi đại khái đã chi ra năm mươi vạn, chưa kể tiền ăn ở cùng điện nước, nếu quy ra tiền lương, cậu cần phải làm công mười năm mới có thể trả hết nợ.” thượng tướng mỉm cười nhìn Du Chi, “Đương nhiên, nếu cậu đáp ứng làm vợ tôi, vậy thì không cần trả.”
—– Gì cơ ( °, °)
“Không cần phải trả lời vội, cậu có một ngày để suy nghĩ cho kĩ.”
“…..”
“Nhưng mà trước mắt tôi cảm thấy phải đòi một ít lợi tức đã.”
“Hả?” Tiểu thiếu niên cắn môi, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà tôi hình như cái gì cũng không có…”
Thượng tướng tỏ vẻ tiếc nuối nhăn mặt, “Vậy tôi đành phải tự mình đòi rồi.”
Du Chi nghi hoặc ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ đối phương trước mắt liền tối sầm, lập tức cảm thấy trên môi có cái gì ấm áp phủ lên.
—– Bị bị bị bị bị bị hôn môi QAQ
Du Chi vừa muốn hô lên đã bị thượng tướng gắt gao chặn lại, đầu lưỡi nhân cơ hội nhẹ nhàng tách hai cánh hoa ra xâm nhập vào khoang miệng. Du Chi bị hôn đến thân thể như muốn nhũn ra, hai tay để trên ngực đối phương, muốn phản kháng lại có chút trầm luân. Đối phương tựa hồ khẽ cười, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi Du Chi nhẹ nhàng mút. Cảm giác tê dại từ đầu lưỡi truyền đến làm Du Chi hoàn toàn không thể tiếp tục suy nghĩ, gương mặt phiếm hồng giờ đã nóng đến nỗi có thể luộc chín một con tôm.
Cố Quân Điệt rốt cuộc ăn được cảm thấy mùi vị thật thơm, về sau nhất định phải thường xuyên thu lợi tức.
Nhéo nhéo hai má mềm mại của thiếu niên, thượng tướng đại nhân không nhịn được cắn một cái.
Du Chi nhìn chằm chằm đôi môi thượng tướng, nhịn không được nhếch nhếch môi. Người nào đó vốn định dừng lại ánh mắt đột nhiên tối sầm, hai tay chế trụ đầu thiếu niên, môi lại một lần nữa phủ lên.
Hai cánh hoa phấn nộn của Du Chi bị thượng tướng mút rồi lại cắn trở nên hồng hồng, còn mang đến một loại cảm giác nóng bỏng.
Cố Quân Điệt nhìn đôi môi sưng đỏ của Du Chi, rốt cuộc vừa lòng, hôn lên má một cái thật kêu, mới ôm thiếu niên xụi lơ vào trong lòng, “Đi thôi, đi ăn cơm đã.”
Chiu: Bày tỏ rồi :v /
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook