Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ
-
Chương 5
Ôn Như Thị vẫn luôn biết thân thủ của Thẩm Văn Hãn không tệ, bằng không cũng sẽ không thể ngay cả số 6 cũng chết dưới tay anh ta, chỉ là không biết bọn họ giao thủ lúc nào.
Nếu như không phải tình huống đặc biệt, người chấp hành có quyền lợi bảo vệ riêng tư của mình, chỉ nhắc đến kết quả, không cần thiết báo cáo quá trình. Dù sao, cũng không ai có thể đảm bảo chính mình vĩnh viễn không thất thủ…
Có điều chỉ nhìn từ bề ngoài của Thẩm Văn Hãn, cũng không thể nhìn ra vũ lực của người đàn ông này hơn người ở chỗ nào. Thẳng đến khi Ôn Như Thị ghé vào trên lưng anh ta, bị anh ta dễ dàng cõng trở về cô mới phát hiện anh ta có một bộ cơ thịt làm người ta hâm mộ.
Cánh tay vòng qua vai anh ta, gần như có thể nhìn xuyên qua đường cong của cơ bắp đang gồng lên, cảm nhận được sức bật tích chứa trong cơ thể Thẩm Văn Hãn. Ôn Như Thị hài lòng thuận tay nhéo nhéo, cũng cảm giác được sự căng thẳng của cơ bắp dưới bàn tay mình.
Thẩm Văn Hãn hơi dừng lại, thản nhiên nói: “Đừng lộn xộn, bằng không tôi ném cô xuống ruộng đấy.”
Ôn Như Thị nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng ruộng đen thui, vươn tay ôm chặt cổ anh, biết nghe lời đổi sang đề tài khác: “Tần Hiểu Lăng ở tại thôn họ Thẩm, tại sao không họ Thẩm mà lại là họ Tần, sao hôm nay lại không thấy ba của cô ấy?” Thật ra cô đã sớm biết Tần Hiểu Lăng là con riêng, sau khi thím Tần mang theo cô ấy gả vào thôn họ Thẩm không được bao nhiêu thì ba mới liền chết. Cô chỉ tò mò vì sao mẹ cô ấy lại luôn bị người khác gọi là thím Tần, mà không phải thím Thẩm.
Được rồi, đúng là có chút khó đọc.
Thẩm Văn Hãn nhíu mày, không biết vì sao anh lại không thích Ôn Như Thị dùng giọng điệu thuận miệng nhắc đến chuyện nhà họ Tần như thế. Hiểu Lăng từ nhỏ đã không có ba, nếu như không phải ba Thẩm mẹ Trầm trường kỳ tiếp tế, phỏng chừng không nhất định sống được.
Bây giờ anh là thật từ tận đáy lòng coi cô như em gái ruột đối đãi, hai mẹ con gian nan sinh hoạt như vậy, không phải nên bị người khác lấy ra tùy ý đàm luận: “Chuyện của người khác ít hỏi thăm đi, bằng không…”
“Bằng không anh sẽ ném em xuống ruộng hả, không cần nhấn mạnh đâu,” Ôn Như Thị khóe miệng giật giật không nói gì, đổi lại một đề tài, “Đã chuyện của người ta không thể nói, vậy chuyện của anh là có thể nói với em đúng không.”
Không nghe được câu trả lời của anh, Ôn Như Thị tự nhiên chấp nhận, dù sao hôm nay mặc kệ anh có thích đề tài về chính mình hay không, cô cũng muốn cho người đàn ông ít nói này mở miệng tán gẫu với mình, “Anh nói xem tại sao ba mẹ anh lại đặt tên anh là “Văn Hãn’ nhỉ? Dáng dấp anh nào có chỗ nào thanh tú đâu, cũng không có chút thư sinh nào mà.”
Thẩm Văn Hãn càng không thích người khác quan tâm đến mình, cô lại càng muốn đùa anh, anh càng không thích nói, cô lại càng thích đi chọc vào chỗ đau của anh.
Ôn Như Thị nhìn trời, chẳng lẽ lần này là yêu nhau giết nhau hả? Bỗng nhiên, chân mày cô cong lên, hình như như vậy cũng không tệ.
Lúc này đây, Thẩm Văn Hãn càng thêm im lặng.
Ôn Như Thị chờ mãi không nhận được câu trả lời ghé vào trên lưng anh, nhàm chán nghịch sợi vải bung ra trên cổ áo anh, có lẽ sau này có thể đưa chút quần áo làm anh vui lòng.
Gió lạnh phơ phất, tiếng côn trùng râm ran, nhiệt độ cơ thể ấm áp, bước chân có quy luật của Thẩm Văn Hãn làm người ta có loại cảm giác đang nằm trong nôi. Ôn Như Thị đã sớm mệt mỏi không chịu được nghĩ như vậy, không qua bao lâu liền ngủ say sưa.
Hơi thở ấm áp thổi lên cổ, Thẩm Văn Hãn nhận thấy cô gái trên lưng cuối cùng cũng im lặng, lúc này mới thật sâu thở ra một hơi, tháo xuống trái tim phòng bị.
Anh giảm tốc độ dưới chân, hơi nâng mông cô lên, suy nghĩ dần bay xa.
Nhà họ Thẩm nghèo, ba Thẩm mẹ Trầm chữ to không biết cái cái, ăn đủ khổ sở của việc không có văn hóa. Hai người con trai nhà họ Thẩm, tên chữ đều là chuyên môn tìm lão trung y có văn hóa ở trấn trên lấy, vợ chồng già bỏ ra giá của ba cân thịt heo.
Thẩm Văn Duệ, Thẩm Văn Hãn, hai cái tên này ký thác hi vọng vừa dày vừa nặng của bậc cha chú đối hai anh em họ.
Anh từ nhỏ đã thông minh, nhiều cuộc thi đều là cầm cờ đi trước, nhưng là nhà bọn họ không có tiền, không cung nổi cho anh đi học đại học. Thẩm Văn Hãn có thẹn với bọn họ, bởi vì anh tự chủ trương cắt đứt hi vọng của bọn họ, nhưng anh không hề có chút hối hận nào, anh tình nguyện chính mình đi ra ngoài xông xáo một lần.
Tham gia quân ngũ cũng có thể đọc sách, Thẩm Văn Hãn vẫn tham gia tự học đại học, anh cho tới bây giờ đều không tin, cách ngôi trường đó anh sẽ không thể trở nên nổi bật, làm rạng rỡ tổ tông.
Bất tri bất giác, cửa lớn nhà họ Thẩm cũng đã xuất hiện ở trước mắt. Thẩm Văn Hãn dùng một tay đẩy cửa ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Hương, cõng Ôn Như Thị đang ngủ ngon vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Khi ngủ mặt cô điềm tĩnh, ánh đèn mờ chiếu lên mái tóc dài gợn sóng của cô, phảng phất có loại ánh sáng nhu hòa sáng rọi.
Kéo chăn qua đắp cho cô, Thẳm Văn Hãn ngồi ở cạnh giường, lẳng lặng nhìn cô.
Hình như anh cho tới bây giờ chưa từng cẩn thận nhìn kỹ mặt cô như vậy, Ôn Như Thị có một đôi mắt xinh đẹp, đáng tiếc khi cô mở mắt ra, bên trong luôn mang theo lăng liệt làm người ta bài xích. Giờ phút này chúng nó an tĩnh đóng lại, lông mi dài như cánh quạt nhỏ, một hàng dày dưới mí mắt tạo ra một tầng bóng ma vừa dày vừa nặng.
Thẩm Văn Hãn không biết, nếu cô thật sự sửa lại tính tình, chính mình có thể quen với phương thức ở chung với người nhà họ Ôn hay không. Nhưng là, có một điều sẽ không thay đổi, anh đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Mặc kệ Ôn Như Thị là người phụ nữ thế nào, anh sớm hay muộn sẽ có một ngày ly hôn với cô.
Đàn ông nhà họ Thẩm, tuyệt đối không có khả năng ở rể, đó là ranh giới cuối cùng.
Trong phòng ngọn đèn mờ lay động, Ôn Như Thị một thân một mình bọ bỏ lại trong phòng lông mi hơi rung rung, từ từ mở mắt, ngoài cửa phòng đóng chặt có tiếng nói chuyện bị đè thấp của hai anh em nhà họ Thẩm. Sau một lúc lâu, cô một lần nữa đóng mắt lại, lúc này đây là thật đang ngủ.
Nửa đêm khi Ôn Như Thị tỉnh lại, phát hiện lòng bàn chân đau đớn đã tốt hơn rất nhiều.
Bên cạnh có tiếng hít thở vững vàng, cô hơi hơi nghiêng đầu, trong bóng đêm loáng thoáng nhìn đến hình dáng của một người đàn ông. Thẩm Văn Hãn cho dù là trong giấc ngủ say cũng vẫn duy trì tư thế nằm thẳng quy củ, hai cánh tay thẳng tắp đặt bên sườn, Ôn Như Thị rất hoài nghi, nếu như anh ta mặc đồ ngủ, sáng sớm thức dậy nói không chừng ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Cô kéo kéo cổ áo mình, người kia thế nhưng cứ vậy ném cô lên giường, ngay cả quần áo cũng không để để cô ngủ, cô dầu gì cũng là ‘đại mỹ nữ thơm ngát’, tại đây không được người ta thích vậy à?!
Ôn Như Thị không nói gì, đành phải sờ soạng đứng dậy đi đến chân giường tìm quần áo mình mang đến rồi thay.
Hai chân vừa mới rời khỏi chăn cũng cảm giác được cảm xúc dưới chân hơi khác, đưa tay tìm kiếm mới phát hiện là một tầng vải mềm.
Ít nhất anh ta còn biết giúp cô xử lý chỗ đau, Ôn Như Thị hơi cong môi, xem ra tối nay cô ép buộc cũng không tính là hoàn toàn vô dụng.
Ngồi ở bên giường, dùng chân dò nửa ngày cũng không đụng đến giày của mình, Ôn Như Thị không rõ vị ví của công tắc điện trong phòng, chỉ phải cứ vậy nén nhịn tính thích sạch sẽ, chân trần đi về phía đặt túi.
Ôn Như Thị ngược lại không ngờ, mấy động tác của cô đã sớm đánh thức Thẩm Văn Hãn ngủ không sâu.
Trong đêm tối, u quang trong đáy mắt anh đi theo bóng dáng của cô, nhìn nàng từng chút từng chút nhảy đến chân giường, nhìn cô ngồi xổm xuống tìm kiếm, nhìn cô từ trong túi lấy ra một bộ quần áo nhìn qua chất liệu rất tốt.
Sau đó, cô bắt đầu đưa lưng về phía giường… Cởi quần áo?
Con ngươi Thẩm Văn Hãn lóe sáng, không có dời tầm mắt đi, trong phòng ánh sáng phi thường ám, chỉ có thể nhìn được thân ảnh yểu điệu mơ hồ của cô, mặc dù như vậy, nhất cử nhất động của thân hình màu đen cũng vẫn mang theo một loại ôn nhu vô cùng nữ tính.
Không qua bao lâu Ôn Như Thị liền đổi xong váy ngủ, ba chân bốn cẳng nhảy lên giường. Thấy nàng ngồi bên mép giường từng chút từng chút lau sạch chân mình, Thẩm Văn Hãn phảng phất có thể tưởng tượng ra cô đang cau mày.
Lau một lúc lâu, tựa hồ vẫn cảm thấy chưa được sạch lắm, Ôn Như Thị móc drap cạnh giường lên lau, Thẩm Văn Hãn khóe miệng giật giật, mắt không thấy lòng không phiền trực tiếp nhắm mắt lại, không nhìn cô nữa.
Như mộng lại như không, một thân thể mềm mại không xương dán lên.
Thẩm Văn Hãn bừng tỉnh, theo bản năng đưa tay đánh về chỗ yếu hại của đối phương, dưới tay là một mảnh da thịt trơn nhẵn, hương thơm ngào ngạt bay vào chóp mũi anh. Lúc này anh mới tỉnh táo lại, nhanh như tia chớp rút lại bàn tay to đang đặt trên cổ cô.
Ôn Như Thị ngủ rất say ngọt, một chút cũng không bị động tác của anh đánh thức.
Thẩm Văn Hãn thở phào nhẹ nhõm, anh kém chút cho là mình còn ở trong quân.
Nâng tay gạt cô qua một bên, Thẩm Văn Hãn dịch vào bên trong, trung gian thừa ra khoảng cách một cánh tay. Nhung là không quá bao lâu, người phụ nữ kia lại không biết sống chết chuyển qua, cánh tay ôn nhuận sáng bóng trực tiếp vòng qua eo anh.
Thẩm Văn Hãn cắn răng, không khỏi không thừa nhận, Ôn Như Thị thật sự có vốn để kiêu ngạo, anh cũng không tránh khỏi có phản ứng của tất cả những người đàn ông bình thường nên có, nhưng là — anh không muốn cùng cô viên phòng, cũng không muốn bị cô dụ hoặc! Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ cùng cô mỗi người một ngả, thành lập đế quốc chân chính giành cho mình.
Chỉ cần bọn họ không có một đứa nhỏ họ ‘Ôn’, tất cả những thứ này đều có khả năng thực hiện được.
Vươn hai ngón tay, anh cầm bàn tay mịn màng của cô lên đặt ra xa, lại một lần nữa đẩy cô ra.
Trong giấc ngủ Ôn Như Thị tựa hồ có chút bất mãn hừ hừ, lại một lần nữa hướng về phía anh dựa lại gần, lẩm bẩm một tiếng: “Lạnh.”
Thẩm Văn Hãn bất đắc dĩ, nếu như không phải hơi thở của người phụ nữ trong ngực vững vàng, quấn chặt lấy người khác nhưng không có động tác gì khác người, anh gần như cũng hoài nghi đây là Ôn Như Thị kiên nhẫn không bỏ ngã vào lòng.
Trong nhà thật sự rất lạnh à, hay là xuất thân nhà giàu sang, bất luận xuân hạ thu đông cũng phải có điều hòa?
Kẻ có tiền đáng chết!
Ôn Như Thị đang ngủ say khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một cụ cười, không phải tất cả phụ nữ giả vờ ngủ đều sẽ bị đàn ông phát hiện.
Lần này coi như là trừng phạt Thẩm Văn Hãn vô lễ dẫn người vòng đường xa.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm nóc nhà đến bình minh, Thẩm Văn Hãn vô cùng táo bạo.
Nếu như không phải tình huống đặc biệt, người chấp hành có quyền lợi bảo vệ riêng tư của mình, chỉ nhắc đến kết quả, không cần thiết báo cáo quá trình. Dù sao, cũng không ai có thể đảm bảo chính mình vĩnh viễn không thất thủ…
Có điều chỉ nhìn từ bề ngoài của Thẩm Văn Hãn, cũng không thể nhìn ra vũ lực của người đàn ông này hơn người ở chỗ nào. Thẳng đến khi Ôn Như Thị ghé vào trên lưng anh ta, bị anh ta dễ dàng cõng trở về cô mới phát hiện anh ta có một bộ cơ thịt làm người ta hâm mộ.
Cánh tay vòng qua vai anh ta, gần như có thể nhìn xuyên qua đường cong của cơ bắp đang gồng lên, cảm nhận được sức bật tích chứa trong cơ thể Thẩm Văn Hãn. Ôn Như Thị hài lòng thuận tay nhéo nhéo, cũng cảm giác được sự căng thẳng của cơ bắp dưới bàn tay mình.
Thẩm Văn Hãn hơi dừng lại, thản nhiên nói: “Đừng lộn xộn, bằng không tôi ném cô xuống ruộng đấy.”
Ôn Như Thị nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng ruộng đen thui, vươn tay ôm chặt cổ anh, biết nghe lời đổi sang đề tài khác: “Tần Hiểu Lăng ở tại thôn họ Thẩm, tại sao không họ Thẩm mà lại là họ Tần, sao hôm nay lại không thấy ba của cô ấy?” Thật ra cô đã sớm biết Tần Hiểu Lăng là con riêng, sau khi thím Tần mang theo cô ấy gả vào thôn họ Thẩm không được bao nhiêu thì ba mới liền chết. Cô chỉ tò mò vì sao mẹ cô ấy lại luôn bị người khác gọi là thím Tần, mà không phải thím Thẩm.
Được rồi, đúng là có chút khó đọc.
Thẩm Văn Hãn nhíu mày, không biết vì sao anh lại không thích Ôn Như Thị dùng giọng điệu thuận miệng nhắc đến chuyện nhà họ Tần như thế. Hiểu Lăng từ nhỏ đã không có ba, nếu như không phải ba Thẩm mẹ Trầm trường kỳ tiếp tế, phỏng chừng không nhất định sống được.
Bây giờ anh là thật từ tận đáy lòng coi cô như em gái ruột đối đãi, hai mẹ con gian nan sinh hoạt như vậy, không phải nên bị người khác lấy ra tùy ý đàm luận: “Chuyện của người khác ít hỏi thăm đi, bằng không…”
“Bằng không anh sẽ ném em xuống ruộng hả, không cần nhấn mạnh đâu,” Ôn Như Thị khóe miệng giật giật không nói gì, đổi lại một đề tài, “Đã chuyện của người ta không thể nói, vậy chuyện của anh là có thể nói với em đúng không.”
Không nghe được câu trả lời của anh, Ôn Như Thị tự nhiên chấp nhận, dù sao hôm nay mặc kệ anh có thích đề tài về chính mình hay không, cô cũng muốn cho người đàn ông ít nói này mở miệng tán gẫu với mình, “Anh nói xem tại sao ba mẹ anh lại đặt tên anh là “Văn Hãn’ nhỉ? Dáng dấp anh nào có chỗ nào thanh tú đâu, cũng không có chút thư sinh nào mà.”
Thẩm Văn Hãn càng không thích người khác quan tâm đến mình, cô lại càng muốn đùa anh, anh càng không thích nói, cô lại càng thích đi chọc vào chỗ đau của anh.
Ôn Như Thị nhìn trời, chẳng lẽ lần này là yêu nhau giết nhau hả? Bỗng nhiên, chân mày cô cong lên, hình như như vậy cũng không tệ.
Lúc này đây, Thẩm Văn Hãn càng thêm im lặng.
Ôn Như Thị chờ mãi không nhận được câu trả lời ghé vào trên lưng anh, nhàm chán nghịch sợi vải bung ra trên cổ áo anh, có lẽ sau này có thể đưa chút quần áo làm anh vui lòng.
Gió lạnh phơ phất, tiếng côn trùng râm ran, nhiệt độ cơ thể ấm áp, bước chân có quy luật của Thẩm Văn Hãn làm người ta có loại cảm giác đang nằm trong nôi. Ôn Như Thị đã sớm mệt mỏi không chịu được nghĩ như vậy, không qua bao lâu liền ngủ say sưa.
Hơi thở ấm áp thổi lên cổ, Thẩm Văn Hãn nhận thấy cô gái trên lưng cuối cùng cũng im lặng, lúc này mới thật sâu thở ra một hơi, tháo xuống trái tim phòng bị.
Anh giảm tốc độ dưới chân, hơi nâng mông cô lên, suy nghĩ dần bay xa.
Nhà họ Thẩm nghèo, ba Thẩm mẹ Trầm chữ to không biết cái cái, ăn đủ khổ sở của việc không có văn hóa. Hai người con trai nhà họ Thẩm, tên chữ đều là chuyên môn tìm lão trung y có văn hóa ở trấn trên lấy, vợ chồng già bỏ ra giá của ba cân thịt heo.
Thẩm Văn Duệ, Thẩm Văn Hãn, hai cái tên này ký thác hi vọng vừa dày vừa nặng của bậc cha chú đối hai anh em họ.
Anh từ nhỏ đã thông minh, nhiều cuộc thi đều là cầm cờ đi trước, nhưng là nhà bọn họ không có tiền, không cung nổi cho anh đi học đại học. Thẩm Văn Hãn có thẹn với bọn họ, bởi vì anh tự chủ trương cắt đứt hi vọng của bọn họ, nhưng anh không hề có chút hối hận nào, anh tình nguyện chính mình đi ra ngoài xông xáo một lần.
Tham gia quân ngũ cũng có thể đọc sách, Thẩm Văn Hãn vẫn tham gia tự học đại học, anh cho tới bây giờ đều không tin, cách ngôi trường đó anh sẽ không thể trở nên nổi bật, làm rạng rỡ tổ tông.
Bất tri bất giác, cửa lớn nhà họ Thẩm cũng đã xuất hiện ở trước mắt. Thẩm Văn Hãn dùng một tay đẩy cửa ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Hương, cõng Ôn Như Thị đang ngủ ngon vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Khi ngủ mặt cô điềm tĩnh, ánh đèn mờ chiếu lên mái tóc dài gợn sóng của cô, phảng phất có loại ánh sáng nhu hòa sáng rọi.
Kéo chăn qua đắp cho cô, Thẳm Văn Hãn ngồi ở cạnh giường, lẳng lặng nhìn cô.
Hình như anh cho tới bây giờ chưa từng cẩn thận nhìn kỹ mặt cô như vậy, Ôn Như Thị có một đôi mắt xinh đẹp, đáng tiếc khi cô mở mắt ra, bên trong luôn mang theo lăng liệt làm người ta bài xích. Giờ phút này chúng nó an tĩnh đóng lại, lông mi dài như cánh quạt nhỏ, một hàng dày dưới mí mắt tạo ra một tầng bóng ma vừa dày vừa nặng.
Thẩm Văn Hãn không biết, nếu cô thật sự sửa lại tính tình, chính mình có thể quen với phương thức ở chung với người nhà họ Ôn hay không. Nhưng là, có một điều sẽ không thay đổi, anh đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Mặc kệ Ôn Như Thị là người phụ nữ thế nào, anh sớm hay muộn sẽ có một ngày ly hôn với cô.
Đàn ông nhà họ Thẩm, tuyệt đối không có khả năng ở rể, đó là ranh giới cuối cùng.
Trong phòng ngọn đèn mờ lay động, Ôn Như Thị một thân một mình bọ bỏ lại trong phòng lông mi hơi rung rung, từ từ mở mắt, ngoài cửa phòng đóng chặt có tiếng nói chuyện bị đè thấp của hai anh em nhà họ Thẩm. Sau một lúc lâu, cô một lần nữa đóng mắt lại, lúc này đây là thật đang ngủ.
Nửa đêm khi Ôn Như Thị tỉnh lại, phát hiện lòng bàn chân đau đớn đã tốt hơn rất nhiều.
Bên cạnh có tiếng hít thở vững vàng, cô hơi hơi nghiêng đầu, trong bóng đêm loáng thoáng nhìn đến hình dáng của một người đàn ông. Thẩm Văn Hãn cho dù là trong giấc ngủ say cũng vẫn duy trì tư thế nằm thẳng quy củ, hai cánh tay thẳng tắp đặt bên sườn, Ôn Như Thị rất hoài nghi, nếu như anh ta mặc đồ ngủ, sáng sớm thức dậy nói không chừng ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Cô kéo kéo cổ áo mình, người kia thế nhưng cứ vậy ném cô lên giường, ngay cả quần áo cũng không để để cô ngủ, cô dầu gì cũng là ‘đại mỹ nữ thơm ngát’, tại đây không được người ta thích vậy à?!
Ôn Như Thị không nói gì, đành phải sờ soạng đứng dậy đi đến chân giường tìm quần áo mình mang đến rồi thay.
Hai chân vừa mới rời khỏi chăn cũng cảm giác được cảm xúc dưới chân hơi khác, đưa tay tìm kiếm mới phát hiện là một tầng vải mềm.
Ít nhất anh ta còn biết giúp cô xử lý chỗ đau, Ôn Như Thị hơi cong môi, xem ra tối nay cô ép buộc cũng không tính là hoàn toàn vô dụng.
Ngồi ở bên giường, dùng chân dò nửa ngày cũng không đụng đến giày của mình, Ôn Như Thị không rõ vị ví của công tắc điện trong phòng, chỉ phải cứ vậy nén nhịn tính thích sạch sẽ, chân trần đi về phía đặt túi.
Ôn Như Thị ngược lại không ngờ, mấy động tác của cô đã sớm đánh thức Thẩm Văn Hãn ngủ không sâu.
Trong đêm tối, u quang trong đáy mắt anh đi theo bóng dáng của cô, nhìn nàng từng chút từng chút nhảy đến chân giường, nhìn cô ngồi xổm xuống tìm kiếm, nhìn cô từ trong túi lấy ra một bộ quần áo nhìn qua chất liệu rất tốt.
Sau đó, cô bắt đầu đưa lưng về phía giường… Cởi quần áo?
Con ngươi Thẩm Văn Hãn lóe sáng, không có dời tầm mắt đi, trong phòng ánh sáng phi thường ám, chỉ có thể nhìn được thân ảnh yểu điệu mơ hồ của cô, mặc dù như vậy, nhất cử nhất động của thân hình màu đen cũng vẫn mang theo một loại ôn nhu vô cùng nữ tính.
Không qua bao lâu Ôn Như Thị liền đổi xong váy ngủ, ba chân bốn cẳng nhảy lên giường. Thấy nàng ngồi bên mép giường từng chút từng chút lau sạch chân mình, Thẩm Văn Hãn phảng phất có thể tưởng tượng ra cô đang cau mày.
Lau một lúc lâu, tựa hồ vẫn cảm thấy chưa được sạch lắm, Ôn Như Thị móc drap cạnh giường lên lau, Thẩm Văn Hãn khóe miệng giật giật, mắt không thấy lòng không phiền trực tiếp nhắm mắt lại, không nhìn cô nữa.
Như mộng lại như không, một thân thể mềm mại không xương dán lên.
Thẩm Văn Hãn bừng tỉnh, theo bản năng đưa tay đánh về chỗ yếu hại của đối phương, dưới tay là một mảnh da thịt trơn nhẵn, hương thơm ngào ngạt bay vào chóp mũi anh. Lúc này anh mới tỉnh táo lại, nhanh như tia chớp rút lại bàn tay to đang đặt trên cổ cô.
Ôn Như Thị ngủ rất say ngọt, một chút cũng không bị động tác của anh đánh thức.
Thẩm Văn Hãn thở phào nhẹ nhõm, anh kém chút cho là mình còn ở trong quân.
Nâng tay gạt cô qua một bên, Thẩm Văn Hãn dịch vào bên trong, trung gian thừa ra khoảng cách một cánh tay. Nhung là không quá bao lâu, người phụ nữ kia lại không biết sống chết chuyển qua, cánh tay ôn nhuận sáng bóng trực tiếp vòng qua eo anh.
Thẩm Văn Hãn cắn răng, không khỏi không thừa nhận, Ôn Như Thị thật sự có vốn để kiêu ngạo, anh cũng không tránh khỏi có phản ứng của tất cả những người đàn ông bình thường nên có, nhưng là — anh không muốn cùng cô viên phòng, cũng không muốn bị cô dụ hoặc! Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ cùng cô mỗi người một ngả, thành lập đế quốc chân chính giành cho mình.
Chỉ cần bọn họ không có một đứa nhỏ họ ‘Ôn’, tất cả những thứ này đều có khả năng thực hiện được.
Vươn hai ngón tay, anh cầm bàn tay mịn màng của cô lên đặt ra xa, lại một lần nữa đẩy cô ra.
Trong giấc ngủ Ôn Như Thị tựa hồ có chút bất mãn hừ hừ, lại một lần nữa hướng về phía anh dựa lại gần, lẩm bẩm một tiếng: “Lạnh.”
Thẩm Văn Hãn bất đắc dĩ, nếu như không phải hơi thở của người phụ nữ trong ngực vững vàng, quấn chặt lấy người khác nhưng không có động tác gì khác người, anh gần như cũng hoài nghi đây là Ôn Như Thị kiên nhẫn không bỏ ngã vào lòng.
Trong nhà thật sự rất lạnh à, hay là xuất thân nhà giàu sang, bất luận xuân hạ thu đông cũng phải có điều hòa?
Kẻ có tiền đáng chết!
Ôn Như Thị đang ngủ say khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một cụ cười, không phải tất cả phụ nữ giả vờ ngủ đều sẽ bị đàn ông phát hiện.
Lần này coi như là trừng phạt Thẩm Văn Hãn vô lễ dẫn người vòng đường xa.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm nóc nhà đến bình minh, Thẩm Văn Hãn vô cùng táo bạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook