Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ
-
Chương 1
Vừa mới bước vào công ty, trợ lý đặc biệt của Ôn Như Thị liền tiến lên đón, đặt một phần văn kiện màu lam vào trong tay cô.
“Chị Như, lần này là án lệ đặc biệt, đã có hai người chấp hành bị thất bại.”
Tiểu trợ lý nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô, Ôn Như Thị hơi nhíu mày, một câu cũng không nói, đôi giày cao gót tám phân đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng của chính mình...
Trọn một tầng là không gian tư nhân, phân nửa tường là thủy tinh chống đạn, đứng ở đây, có thể nhìn thấy toàn bộ. Ôn Như Thị thích loại cảm giác này, từ trên cao nhìn xuống, mênh mông tự do...
Ngồi ở trên ghế xoay thoải mái xoay một vòng, Ôn Như Thị thế này mới mở tài liệu trong tay ra, nhìn đọc lướt qua một lần.
Thẩm Văn Hãn, Kim Phượng Hoàng bay ra từ vùng núi nghèo, lấy thành tích xuất sắc nổi trội đứng thứ 2 toàn tỉnh, điểm số vượt qua điểm chuẩn của trường đại học trọng điểm.
Nhưng anh ta lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người, xé giấy báo trúng tuyển, một mình xách hành lý đi nhập ngũ, cả nhà từ trên xuống dưới không một ai biết chuyện này.
Thẳng đến khi khoản tiền trợ cấp đầu tiên của Thẩm Văn Hãn, từ bưu điện kí gửi đến nhà thôn trưởng, nhờ thôn trưởng mang đến nhà, ba Thẩm mẹ Trầm mới biết đứa con trai xấu xa đó vì không để cả nhà khắp nơi vay tiền cung anh ta đọc sách, đã tiền trảm hậu tấu chạy mất.
Từ điểm này có thể thấy được, Thẩm Văn Hãn là một người đàn ông rất quật cường. Anh ta đã nhận thức việc gì, cho dù người khác có tận tình khuyên nhủ nói đến rách miệng cũng không nghe vào.
Có điều, dựa theo gia cảnh hiện giờ của anh ta mà nói, nuôi một đứa nhỏ đến nơi khác đi học, đúng là sẽ kéo sụp gia đình vốn nghèo rớt mùng tơi đó.
Ôn Như Thị như có đăm chiêu gõ gõ xuống lý lịch sơ lược trong tay.
Lúc này tiểu trợ lý vừa khéo đẩy cửa tiến vào, đặt một cốc cafe không thêm đường chỉ thêm sữa lên bàn trước mặt cô.
“Người thất bại, là số mấy với số mấy?” Cô cầm chiếc muỗng nhỏ bên trên chiếc đĩa lên, nhẹ nhàng vẽ một vòng giữa chất lỏng màu nâu đen.
“Người đầu tiên tiếp nhận chính là số 75, người thứ hai là số 6.”
“Số sáu?” Ôn Ly khó được nhướng mày, chọn lựa người chấp hành là cực kỳ khắc nghiệt, tính đến trước mắt, toàn bộ công ty chỉ có 100 người chấp hành chính thức treo biển hành nghề. Đánh số thứ tự đến 100, số càng nhỏ, năng lực càng mạnh.
Cứ cách nửa năm, giám thị nghành sẽ sắp xếp lại bài danh một lần, chỉ có mười người đứng đầu mới có thể ở khu vực mười tầng cao nhất, có được không gian văn phòng độc lập rộng lớn như của Ôn Như Thị.
Đồng dạng, người ở vị trí càng cao, trách nhiệm lại càng lớn. Bình thường án lệ phòng hậu cần đưa đến, đều là từ vị trí tầng thấp nhất bắt đầu, nếu thất bại, như vậy án lệ sẽ được đưa trực tiếp lên tầng cao nhất, từ trợ lý của mười người chấp hành cao nhất sàng lọc tiếp nhận.
Rất rõ ràng, người chấp hành số 6 tiếp nhận án lệ của Thẩm Văn Hãn cũng đã gặp phải tấm sắt.
“Không phải thân thủ của số 6 rất tốt sao, lần này làm sao có thể thất thủ?” Nói đến số 6 này, cũng chính là một dị số của mười tầng. Anh ta là một người đàn ông không hơn không kém, trong kế hoạch cứu vớt nam phụ, vừa không làm căng, cũng không chơi trò mập mờ, hoàn toàn chính là một người quán triệt hành vi thô bạo. Anh ta trực tiếp giết người!
Không sai, anh ta có thể lội đến tầng thứ 6 của đỉnh, hoàn toàn chính là dựa vào một đường giết đi ra. Giết chết nam phụ, cũng theo đó, giúp bọn họ thoát khỏi vực sâu thống khổ, chính là tôn chỉ thi hành của anh ta.
Như vậy vẫn có thể trợ giúp nam nữ chính tương thân tương ái đến cuối cùng, thỏa mãn cân bằng kịch tình mà đại kết cục cần.
Tuy rằng phương thức như vậy có chút hơi quá mức thô bạo, nhưng là thắng ở hữu dụng, nếu có thể để nhóm nam phụ đi lệch quỹ đạo sớm ngày giải thoát, cũng vẫn có thể xem là một loại thủ đoạn hợp pháp.
Dù sao, ở trong kế hoạch cứu vớt nam phụ, cần nhóm người chấp hành cứu vớt, chủ yếu là ở chỗ hành vi điên cuồng của bọn họ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, càng sâu hơn là trình tự tâm lý biến hóa -- chuyện này quá khó khăn.
Có thể thay đổi là tốt nhất, nếu không thể, công ty không bắt buộc.
Vì thế, ở phương diện này đặc biệt đưa ra văn bản quy định rõ ràng, chỉ cần có thể đạt được mục đích, vô luận mọi người sử dụng phương pháp gì, nội bộ tầng trên đều sẽ không ngang ngược can thiệp.
“Đúng, theo số liệu chảy về biểu hiện, trong một lần ám sát gần nhất, số 6 chết dưới tay Thẩm Văn Hãn, nguyên nhân cụ thể hắn không chịu lộ ra, phỏng chừng không phải khinh địch, chính là tài nghệ thật sự không bằng người.” Tiểu trợ lý rất có nhãn lực trực tiếp nói ra đáp án Ôn Như Thị nghĩ, lát sau, dừng một chút lại nói: “Bởi vì hai thời điểm tốt nhất đều bị số 75 và số 6 dùng hết, cho số 2 và số 5 đều không muốn tiếp nhận án lệ này.” Mà những thành viên khác thấp hơn số 6 thì không thể tiếp nhận án lệ người chấp hành đẳng cấp cao không hoàn thành.
“Cho nên, cô liền giúp tôi nhận về? Cô thật đúng là thích tạo phiền toái cho tôi đấy.” Ôn Như Thị bĩu môi liếc xéo tiểu trợ lý đang kính cẩn lễ phép đứng trước bàn.
“Ngài là tốt nhất, tôi tin tưởng, nếu ngài cũng thất bại, như vậy trong công ty không ai có thể hoàn thành công tác này nữa.” Tiểu trợ lý đứng thẳng người, nịnh bợ nói.
Ôn Như Thị bật cười, tuy rằng đây chỉ là câu vuốt mông ngựa, thế nhưng nghe vẫn thấy sảng khoái, bởi vì, đây cũng là sự thật.”
Cô là người chấp hành tốt nhất, từ khi chính thức treo biển hành nghề đến nay, chưa từng thất bại!
Cô được số cao nhất.
Cách nửa năm, tất cả số thứ tự của người chấp hành trong công ty đều bị luân chuyển, chỉ có số một chư từng thay đổi, vẫn luôn là cô - Ôn Như Thị.
“Được rồi, đưa khảm quyết cho tôi.” Ôn Như Thị sảng khoái đứng lên, tay khẽ vuốt.
“Tư liệu kỹ càng đều đã đưa hết vào trong đó.” Tiểu trợ lý vội vàng trả lời, tiến lên một bước, đặt khảm quyết đã sớm chuẩn bị tốt vào trong lòng bàn tay cô.
Ngọc quyết ôn nhuận vừa rơi vào trong tay Ôn Như Thị, nhanh chóng biến thành một chiếc vòng ngọc tinh xảo, tự động quấn lên cổ tay cô.
Cô khẽ vuốt cổ tay, cười nhẹ: “Cô có thể đi ra ngoài, cơm trưa giúp tôi đặt một phần cua sốt hoa sen.” Nhiệm vụ trong mười năm cũng chỉ là nửa giờ trong hiện thực, cô tin tưởng, sau khi tỉnh lại, vừa khéo đến giờ dùng cơm.
Cách giữa trưa còn có ba giờ, cô có thể đặt hết 60% thời gian còn lại lên việc tấn công chiếm đóng Thẩm Văn Hãn. Đối với nam phụ mục tiêu không suy diễn dựa theo phương hướng kịch bản, Ôn Như Thị vẫn luôn là một người đi săn phi thường có nhẫn nại.
Chỉ cần có cô ở đây, tuyệt đối không có khả năng để anh ta có cơ hội biến đen.
Đợi đến khi tiểu trợ lý vui vẻ chạy đi đặt bữa trưa, Ôn Như Thị lúc này mới chậm rãi đi về phía giường to ở cách vách. Mặc kệ là dưới tình huống nào, cô đều sẽ không bạc đãi bản thân, trước khi đi vào nhiệm vụ, khẳng định sẽ an trí thân thể chính mình ở trên giường lớn mềm mại.
Khi cô lần nữa mở to mắt, hoàn cảnh chung quanh đã thay đổi, căn phòng tràn ngập màu đỏ, đủ các loại trang sức phẩm màu tươi sáng chói mắt.
Ôn Như Thị chống người muốn ngồi dậy, kết quả lại bị một cơn choáng váng và đau đớn trong não bức ngã về giường.
Trên mặt chăn đỏ thầm thêu long phượng trình tường màu vàng, đầu giường còn có chữ hỉ màu đỏ dán trên đó. Cô nhịn không được đỡ trán rên một tiếng, ngày vui, cô dâu say rượu, chú rể không thấy bóng dáng, đây đúng là một cái bắt đầu "tốt" đến không thể "tốt" hơn!
Ôn Như Thị chậm rãi nằm ngửa ra, chờ đợi cơn choáng váng đi qua, bây giờ nói mấy cái đó cũng không dùng được. Cô đặt nhẹ ngón tay lên vòng ngọc, tất cả tư liệu ùa hết vào trong đầu cô.
Đêm qua là đêm tân hôn của cô và Thẩm Văn Hãn, đây cũng không có gì đáng giá vui vẻ, nếu có thể, cô tình nguyện khi mình tiến vào, là thời điểm khi hai người mới gặp nhau mà số 75 đã chiếm mất.
Không được nữa thì cho dù là trước đêm thân cận mà số 6 đi vào thế giới này cũng tốt.
Bởi vì, Thẩm Văn Hãn là bị bức hôn.
Trước khi cưới ba Ôn bỗng nhiên thay đổi chủ ý, ông đột nhiên lấy lý do chữa bệnh cho anh trai bị liệt của Thẩm Văn Hãn, bức Thẩm Văn Hãn ở rể nhà họ Ôn. Đối với gia đình có tư tưởng truyền thống như nhà họ Thầm mà nói, đây quả thực là vô cùng nhục nhã. Nhưng là, vì con trai lớn thật thà, bọn họ không thể không khuất phục.
Không chỉ như vậy, ngày cưới, Thẩm Văn Hãn giấu vợ, lấy ra một phần tư tiền mừng muốn trợ cấp cho ba mẹ mình, lại bị mẹ Ôn bắt gặp.
Mẹ Ôn cả đời suôn sẻ, được chồng sủng thành ngang ngược, không phải là một phu nhân có thể nuốt trôi ngậm bồ hòn. Ở trong mắt bà, tất cả của đôi bọn họ, đều là của con gái Ôn Nhi Thị của bà. Hành vi giấu vợ đưa tiền về nhà mình của Thẩm Văn Hãn, quả thực chính là mười tội ác khó tha thứ!
Ôn Như Thị cũng không phải đèn cạn dầu, đêm qua trực tiếp ở trước mặt khách khứa làm bẽ mặt Thẩm Văn Hãn, bắt mẹ anh ta giao hết tiền mừng mà mẹ anh ta đã nhận ra.
Giờ thì tốt rồi, Thẩm Văn Hãn trong cơn tức giận liền dẫn theo ba mẹ và em gái cùng nhau trở về quê nhà, ngay cả một lời nhắn cũng không để lại cho cô.
“Haiz,“ Ôn Như Thị day day huyệt thái dương, cục diện rối rắm này, không đi thu thập cũng không được. Cô gắng gượng đứng dậy, tùy tiện thay một bộ quần áo rồi xuống nhà, “Mẹ Lý, cho cháu chút đồ ăn nóng, cháu đói rồi.”
“A, được.” Đặt bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo lên bàn, mẹ Lý dừng một chút, cuối cùng vẫn nhịn không nhịn được mở miệng, “Cô chủ à, bên phía cậu Thẩm, hay là cô gọi một cuộc điện thoại đi, như vậy chung quy là không được tốt lắm.” Bà ở nhà họ Ôn đã mấy chục năm, tay xách tay mang Ôn Như Thị lớn lên không phải người mẹ tính cách ngang ngược kia của cô, mà là quản gia bà. Bà thật tâm hi vọng đứa nhỏ chính mình nhìn lớn lên có thể có nơi quy túc tốt.
“Cái nơi thâm sơn cùng cốc ấy của nhà anh ta, ngay cả tín hiệu cũng không có, có thể liên lạc được mới là lạ đấy.” Ôn Như Thị húp một ngụm cháo, trong bụng cuối cùng cũng thoải mái hơn chút, giương mắt thì thấy mẹ Lý nhíu mày, không khỏi khẽ cười, “Cháu biết rồi, dì yên tâm đi, cháu sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Nói chuyện thì khẳng định là phải nói, về phần nói thế nào, nói khi nào, cô nên cẩn thận suy nghĩ.
Nhưng là có khả năng cô sẽ không suy nghĩ lâu lắm, bởi vì, lần này Thẩm Văn Hãn về nhà, sẽ gặp lại nữ chính trong quyển sách này - Tần Hiểu Lăng.
“Chị Như, lần này là án lệ đặc biệt, đã có hai người chấp hành bị thất bại.”
Tiểu trợ lý nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô, Ôn Như Thị hơi nhíu mày, một câu cũng không nói, đôi giày cao gót tám phân đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng của chính mình...
Trọn một tầng là không gian tư nhân, phân nửa tường là thủy tinh chống đạn, đứng ở đây, có thể nhìn thấy toàn bộ. Ôn Như Thị thích loại cảm giác này, từ trên cao nhìn xuống, mênh mông tự do...
Ngồi ở trên ghế xoay thoải mái xoay một vòng, Ôn Như Thị thế này mới mở tài liệu trong tay ra, nhìn đọc lướt qua một lần.
Thẩm Văn Hãn, Kim Phượng Hoàng bay ra từ vùng núi nghèo, lấy thành tích xuất sắc nổi trội đứng thứ 2 toàn tỉnh, điểm số vượt qua điểm chuẩn của trường đại học trọng điểm.
Nhưng anh ta lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người, xé giấy báo trúng tuyển, một mình xách hành lý đi nhập ngũ, cả nhà từ trên xuống dưới không một ai biết chuyện này.
Thẳng đến khi khoản tiền trợ cấp đầu tiên của Thẩm Văn Hãn, từ bưu điện kí gửi đến nhà thôn trưởng, nhờ thôn trưởng mang đến nhà, ba Thẩm mẹ Trầm mới biết đứa con trai xấu xa đó vì không để cả nhà khắp nơi vay tiền cung anh ta đọc sách, đã tiền trảm hậu tấu chạy mất.
Từ điểm này có thể thấy được, Thẩm Văn Hãn là một người đàn ông rất quật cường. Anh ta đã nhận thức việc gì, cho dù người khác có tận tình khuyên nhủ nói đến rách miệng cũng không nghe vào.
Có điều, dựa theo gia cảnh hiện giờ của anh ta mà nói, nuôi một đứa nhỏ đến nơi khác đi học, đúng là sẽ kéo sụp gia đình vốn nghèo rớt mùng tơi đó.
Ôn Như Thị như có đăm chiêu gõ gõ xuống lý lịch sơ lược trong tay.
Lúc này tiểu trợ lý vừa khéo đẩy cửa tiến vào, đặt một cốc cafe không thêm đường chỉ thêm sữa lên bàn trước mặt cô.
“Người thất bại, là số mấy với số mấy?” Cô cầm chiếc muỗng nhỏ bên trên chiếc đĩa lên, nhẹ nhàng vẽ một vòng giữa chất lỏng màu nâu đen.
“Người đầu tiên tiếp nhận chính là số 75, người thứ hai là số 6.”
“Số sáu?” Ôn Ly khó được nhướng mày, chọn lựa người chấp hành là cực kỳ khắc nghiệt, tính đến trước mắt, toàn bộ công ty chỉ có 100 người chấp hành chính thức treo biển hành nghề. Đánh số thứ tự đến 100, số càng nhỏ, năng lực càng mạnh.
Cứ cách nửa năm, giám thị nghành sẽ sắp xếp lại bài danh một lần, chỉ có mười người đứng đầu mới có thể ở khu vực mười tầng cao nhất, có được không gian văn phòng độc lập rộng lớn như của Ôn Như Thị.
Đồng dạng, người ở vị trí càng cao, trách nhiệm lại càng lớn. Bình thường án lệ phòng hậu cần đưa đến, đều là từ vị trí tầng thấp nhất bắt đầu, nếu thất bại, như vậy án lệ sẽ được đưa trực tiếp lên tầng cao nhất, từ trợ lý của mười người chấp hành cao nhất sàng lọc tiếp nhận.
Rất rõ ràng, người chấp hành số 6 tiếp nhận án lệ của Thẩm Văn Hãn cũng đã gặp phải tấm sắt.
“Không phải thân thủ của số 6 rất tốt sao, lần này làm sao có thể thất thủ?” Nói đến số 6 này, cũng chính là một dị số của mười tầng. Anh ta là một người đàn ông không hơn không kém, trong kế hoạch cứu vớt nam phụ, vừa không làm căng, cũng không chơi trò mập mờ, hoàn toàn chính là một người quán triệt hành vi thô bạo. Anh ta trực tiếp giết người!
Không sai, anh ta có thể lội đến tầng thứ 6 của đỉnh, hoàn toàn chính là dựa vào một đường giết đi ra. Giết chết nam phụ, cũng theo đó, giúp bọn họ thoát khỏi vực sâu thống khổ, chính là tôn chỉ thi hành của anh ta.
Như vậy vẫn có thể trợ giúp nam nữ chính tương thân tương ái đến cuối cùng, thỏa mãn cân bằng kịch tình mà đại kết cục cần.
Tuy rằng phương thức như vậy có chút hơi quá mức thô bạo, nhưng là thắng ở hữu dụng, nếu có thể để nhóm nam phụ đi lệch quỹ đạo sớm ngày giải thoát, cũng vẫn có thể xem là một loại thủ đoạn hợp pháp.
Dù sao, ở trong kế hoạch cứu vớt nam phụ, cần nhóm người chấp hành cứu vớt, chủ yếu là ở chỗ hành vi điên cuồng của bọn họ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, càng sâu hơn là trình tự tâm lý biến hóa -- chuyện này quá khó khăn.
Có thể thay đổi là tốt nhất, nếu không thể, công ty không bắt buộc.
Vì thế, ở phương diện này đặc biệt đưa ra văn bản quy định rõ ràng, chỉ cần có thể đạt được mục đích, vô luận mọi người sử dụng phương pháp gì, nội bộ tầng trên đều sẽ không ngang ngược can thiệp.
“Đúng, theo số liệu chảy về biểu hiện, trong một lần ám sát gần nhất, số 6 chết dưới tay Thẩm Văn Hãn, nguyên nhân cụ thể hắn không chịu lộ ra, phỏng chừng không phải khinh địch, chính là tài nghệ thật sự không bằng người.” Tiểu trợ lý rất có nhãn lực trực tiếp nói ra đáp án Ôn Như Thị nghĩ, lát sau, dừng một chút lại nói: “Bởi vì hai thời điểm tốt nhất đều bị số 75 và số 6 dùng hết, cho số 2 và số 5 đều không muốn tiếp nhận án lệ này.” Mà những thành viên khác thấp hơn số 6 thì không thể tiếp nhận án lệ người chấp hành đẳng cấp cao không hoàn thành.
“Cho nên, cô liền giúp tôi nhận về? Cô thật đúng là thích tạo phiền toái cho tôi đấy.” Ôn Như Thị bĩu môi liếc xéo tiểu trợ lý đang kính cẩn lễ phép đứng trước bàn.
“Ngài là tốt nhất, tôi tin tưởng, nếu ngài cũng thất bại, như vậy trong công ty không ai có thể hoàn thành công tác này nữa.” Tiểu trợ lý đứng thẳng người, nịnh bợ nói.
Ôn Như Thị bật cười, tuy rằng đây chỉ là câu vuốt mông ngựa, thế nhưng nghe vẫn thấy sảng khoái, bởi vì, đây cũng là sự thật.”
Cô là người chấp hành tốt nhất, từ khi chính thức treo biển hành nghề đến nay, chưa từng thất bại!
Cô được số cao nhất.
Cách nửa năm, tất cả số thứ tự của người chấp hành trong công ty đều bị luân chuyển, chỉ có số một chư từng thay đổi, vẫn luôn là cô - Ôn Như Thị.
“Được rồi, đưa khảm quyết cho tôi.” Ôn Như Thị sảng khoái đứng lên, tay khẽ vuốt.
“Tư liệu kỹ càng đều đã đưa hết vào trong đó.” Tiểu trợ lý vội vàng trả lời, tiến lên một bước, đặt khảm quyết đã sớm chuẩn bị tốt vào trong lòng bàn tay cô.
Ngọc quyết ôn nhuận vừa rơi vào trong tay Ôn Như Thị, nhanh chóng biến thành một chiếc vòng ngọc tinh xảo, tự động quấn lên cổ tay cô.
Cô khẽ vuốt cổ tay, cười nhẹ: “Cô có thể đi ra ngoài, cơm trưa giúp tôi đặt một phần cua sốt hoa sen.” Nhiệm vụ trong mười năm cũng chỉ là nửa giờ trong hiện thực, cô tin tưởng, sau khi tỉnh lại, vừa khéo đến giờ dùng cơm.
Cách giữa trưa còn có ba giờ, cô có thể đặt hết 60% thời gian còn lại lên việc tấn công chiếm đóng Thẩm Văn Hãn. Đối với nam phụ mục tiêu không suy diễn dựa theo phương hướng kịch bản, Ôn Như Thị vẫn luôn là một người đi săn phi thường có nhẫn nại.
Chỉ cần có cô ở đây, tuyệt đối không có khả năng để anh ta có cơ hội biến đen.
Đợi đến khi tiểu trợ lý vui vẻ chạy đi đặt bữa trưa, Ôn Như Thị lúc này mới chậm rãi đi về phía giường to ở cách vách. Mặc kệ là dưới tình huống nào, cô đều sẽ không bạc đãi bản thân, trước khi đi vào nhiệm vụ, khẳng định sẽ an trí thân thể chính mình ở trên giường lớn mềm mại.
Khi cô lần nữa mở to mắt, hoàn cảnh chung quanh đã thay đổi, căn phòng tràn ngập màu đỏ, đủ các loại trang sức phẩm màu tươi sáng chói mắt.
Ôn Như Thị chống người muốn ngồi dậy, kết quả lại bị một cơn choáng váng và đau đớn trong não bức ngã về giường.
Trên mặt chăn đỏ thầm thêu long phượng trình tường màu vàng, đầu giường còn có chữ hỉ màu đỏ dán trên đó. Cô nhịn không được đỡ trán rên một tiếng, ngày vui, cô dâu say rượu, chú rể không thấy bóng dáng, đây đúng là một cái bắt đầu "tốt" đến không thể "tốt" hơn!
Ôn Như Thị chậm rãi nằm ngửa ra, chờ đợi cơn choáng váng đi qua, bây giờ nói mấy cái đó cũng không dùng được. Cô đặt nhẹ ngón tay lên vòng ngọc, tất cả tư liệu ùa hết vào trong đầu cô.
Đêm qua là đêm tân hôn của cô và Thẩm Văn Hãn, đây cũng không có gì đáng giá vui vẻ, nếu có thể, cô tình nguyện khi mình tiến vào, là thời điểm khi hai người mới gặp nhau mà số 75 đã chiếm mất.
Không được nữa thì cho dù là trước đêm thân cận mà số 6 đi vào thế giới này cũng tốt.
Bởi vì, Thẩm Văn Hãn là bị bức hôn.
Trước khi cưới ba Ôn bỗng nhiên thay đổi chủ ý, ông đột nhiên lấy lý do chữa bệnh cho anh trai bị liệt của Thẩm Văn Hãn, bức Thẩm Văn Hãn ở rể nhà họ Ôn. Đối với gia đình có tư tưởng truyền thống như nhà họ Thầm mà nói, đây quả thực là vô cùng nhục nhã. Nhưng là, vì con trai lớn thật thà, bọn họ không thể không khuất phục.
Không chỉ như vậy, ngày cưới, Thẩm Văn Hãn giấu vợ, lấy ra một phần tư tiền mừng muốn trợ cấp cho ba mẹ mình, lại bị mẹ Ôn bắt gặp.
Mẹ Ôn cả đời suôn sẻ, được chồng sủng thành ngang ngược, không phải là một phu nhân có thể nuốt trôi ngậm bồ hòn. Ở trong mắt bà, tất cả của đôi bọn họ, đều là của con gái Ôn Nhi Thị của bà. Hành vi giấu vợ đưa tiền về nhà mình của Thẩm Văn Hãn, quả thực chính là mười tội ác khó tha thứ!
Ôn Như Thị cũng không phải đèn cạn dầu, đêm qua trực tiếp ở trước mặt khách khứa làm bẽ mặt Thẩm Văn Hãn, bắt mẹ anh ta giao hết tiền mừng mà mẹ anh ta đã nhận ra.
Giờ thì tốt rồi, Thẩm Văn Hãn trong cơn tức giận liền dẫn theo ba mẹ và em gái cùng nhau trở về quê nhà, ngay cả một lời nhắn cũng không để lại cho cô.
“Haiz,“ Ôn Như Thị day day huyệt thái dương, cục diện rối rắm này, không đi thu thập cũng không được. Cô gắng gượng đứng dậy, tùy tiện thay một bộ quần áo rồi xuống nhà, “Mẹ Lý, cho cháu chút đồ ăn nóng, cháu đói rồi.”
“A, được.” Đặt bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo lên bàn, mẹ Lý dừng một chút, cuối cùng vẫn nhịn không nhịn được mở miệng, “Cô chủ à, bên phía cậu Thẩm, hay là cô gọi một cuộc điện thoại đi, như vậy chung quy là không được tốt lắm.” Bà ở nhà họ Ôn đã mấy chục năm, tay xách tay mang Ôn Như Thị lớn lên không phải người mẹ tính cách ngang ngược kia của cô, mà là quản gia bà. Bà thật tâm hi vọng đứa nhỏ chính mình nhìn lớn lên có thể có nơi quy túc tốt.
“Cái nơi thâm sơn cùng cốc ấy của nhà anh ta, ngay cả tín hiệu cũng không có, có thể liên lạc được mới là lạ đấy.” Ôn Như Thị húp một ngụm cháo, trong bụng cuối cùng cũng thoải mái hơn chút, giương mắt thì thấy mẹ Lý nhíu mày, không khỏi khẽ cười, “Cháu biết rồi, dì yên tâm đi, cháu sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Nói chuyện thì khẳng định là phải nói, về phần nói thế nào, nói khi nào, cô nên cẩn thận suy nghĩ.
Nhưng là có khả năng cô sẽ không suy nghĩ lâu lắm, bởi vì, lần này Thẩm Văn Hãn về nhà, sẽ gặp lại nữ chính trong quyển sách này - Tần Hiểu Lăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook