Edit: Quýt
Beta: Mai
======================================
Hai con sói này một xám một trắng, hình thể tráng kiện, nhưng qua mùa đông, đều gầy đến da bọc xương, nhìn Vân Ngũ bốn con mắt mang theo khát vọng sống sót.

Vân Ngũ ánh mắt sâu thẳm, cũng có khát vọng như vậy, hắn lui về sau vài bước, dựa vào một cục đá lớn, cơ bắp toàn thân căng chặt, không chút yếu thế nhìn chằm chằm hai con súc sinh.

Sói xám rống lên một tiếng, hai con sói một trái một phải phóng tới Vân Ngũ.

Súc sinh giam xảo!
Vân Ngũ nắm chuẩn thời cơ, đột nhiên vọt sang trái hai bước, quỳ xuống ở nơi vừa trượt, dùng hết toàn lực đem đao trong tay chém về phía trước.

Cán đao quá dài, con sói đó nhảy cũng không đủ cao, một đao này không như Vân Ngũ dự đoán, không rạch mở phần bụng mềm của con súc sinh đó, mà là chém vào vị trí gần xương bả vai, máu văng tung toé, xối thẳng lên mặt Vân Ngũ.

Vân Ngũ trước mắt dính một lớp máu sói, trở tay rút đao mới phát hiện bị xương của con súc sinh đó giữ chặt, mà sói xám đau đến phát cuồng, há mồm muốn cắn cổ Vân Ngũ.

Vân Ngũ dứt khoát buông đao ra, đấm một đấm vào đầu sói, sau đó thuận thế lăn người, từ dưới thân sói xám lăn ra ngoài, hắn thậm chí không kịp đứng dậy, tầm mắt chợt thấy một mảng trắng.

Không phải Bắc Cảnh đầy trời bông tuyết, mà là vẫn luôn tùy thời mà động sói trắng!
Vân Ngũ lập tức giơ cánh tay lên bảo vệ cổ, sói trắng “Leng keng” cắn bao cổ tay Vân Ngũ, nhưng bao cổ tay thì nhỏ, súc sinh kia vẫn cắn được cánh tay Vân Ngũ.

Vân Ngũ mặc đồ rất dày, nhưng lang ghé vào trên người Vân Ngũ lắc đầu lôi kéo, hắn đau đến kêu to, dùng cái tay khác đấm vào đầu sói trắng, dùng chân hết sức đá bụng mềm mại của sói trắng.


“Hô…… Hô…… Hô……”
Quá mệt mỏi, Vân Ngũ nghĩ, mắt hắn mơ hồ, cảm giác chính mình liền phải bị súc sinh này xé thành mảnh nhỏ, là sẽ chết sao?
Cả đời này, ngắn ngủn mười sáu năm, ở vũng bùn, bụi bặm giãy giụa mười sáu năm, cuối cùng không phải cũng rơi vào cái kết cục như vậy sao.

Hắn bừng tỉnh thấy ngày xuân ánh nắng ấm áp, cành liễu rủ xuống nơi tiểu nam hài đọc sách, một nữ nhân ngồi bên cạnh nhìn hắn, trong tay nắm thước.

“Mẫu phi, chừng nào phụ hoàng tới đón chúng ta?”
“Hắn sẽ không tới.” Nữ nhân nói lạnh như băng: “Ngươi phải nhớ, thân là Địa Khôn, ngươi cũng là cái trời sinh phế vật, nếu ngươi muốn dựa vào người khác, dựa, không bằng bây giờ liền treo cổ, đỡ phải sau này bị người làm nhục, sống ở bên trong hậu viện cả đời.”
……
Sống trong hậu viện cả đời có gì không tốt? Vân Ngũ nghĩ, hậu viện không có bão tuyết, không có man tử, không có sói…..

Thật tốt a! Nói không chừng hắn còn có thể có một tiểu tướng công như hoa như ngọc…...!
“Ngươi không sao chứ? Tiểu huynh đệ? Tiểu huynh đệ?”
Một gương mặt trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt, mặt mày cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, giống như bước ra từ trong tranh thuỷ mặc, Vân Ngũ ngoại trừ hắn mẫu phi thì chưa bao giờ thấy người đẹp như vậy, không khỏi ngốc hề hề cười.

“Tiểu tướng công……”
Hắn còn duỗi tay muốn sờ khuôn mặt non mịn của người ta, nhưng mà thật sự là không có sức lực, tầm mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Cố Viễn Tranh nhướng mày, cảm thấy chính mình phỏng chừng là cứu một tên lưu manh đoạn tụ chi phích, còn là cái dạng muốn sắc không muốn sống, sắp chết đến nơi mà còn có thể nổi sắc tâm, cũng là một nhân tài.

Hắn đem Vân Ngũ nửa đỡ nửa ôm kéo lên, kéo thiếu niên này đi vào gió tuyết.

Khi Vân Ngũ tỉnh lại, như phản xạ có điều kiện quát to một tiếng: “ Làm con mẹ ngươi”! lăn người nhảy dựng lên, giống như tiểu dã thú đang ngủ bị kinh sợ, Cố Viễn ngồi đối diện nhìn thấy kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.


Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi.

“Ngươi tỉnh?” Cố Viễn Tranh đành phải hỏi một câu vô nghĩa, đánh vỡ cục diện xấu hổ này.

“Ách…… A! Là ngươi!” Vân Ngũ kinh hỉ trừng lớn đôi mắt: “Tiểu tướng công!”
Cố xa bất đắc dĩ đỡ trán:“Tại hạ là Bắc Cảnh quân dưới trướng Tần soái, Cố Viễn.”
“Nga.” Vân Ngũ ngượng ngùng sờ sờ mũi, hắn vừa mới trợn mắt, có hơi không thanh tỉnh, giống như tên côn đồ: “Chúng ta là tới đưa lương thảo cho các ngươi, nửa đường bị man tử chặn giết, ta cùng chiến hữu trốn thoát, hắn đã chết.”
“Chúng ta theo thiên hộ tới tiếp ứng các ngươi, cũng gặp man nhân mai phục, bị đánh tan.

Chỉ là…… Rất kỳ quái……” Cố Viễn trầm ngâm nói: “Vì sao man nhân vòng tới sau Tưu Thủy Quan, chúng ta thế nhưng không phát hiện được chút nào?”
“Dựa theo địa thế, man nhân muốn đi vòng qua, cũng chỉ có thể từ phía tây Tưu Thủy Quan hồng chín sườn núi vòng qua, nhưng nơi đó tại sao lại không có đóng quân?” Vân Ngũ hỏi.

“Trừ phi……”
Hai cái thiếu niên liếc nhìn nhau, chẳng lẽ có nội gián?
“Việc này còn rất nhiều nghi vấn, phải nhanh mang tin tức về.” Cố Viễn nói:“Ta chuẩn bị sáng ngày mai chạy ngay về Tưu Thủy Quan, ngươi tính thế nào?”
“Ta……” Theo đạo lý, Vân Ngũ tự nhiên hẳn là trở về bên chỗ Lý Ngư, nhưng chỗ này càng gần Tưu Thủy Quan, Nguyệt Nha Sạn bọn họ nếu còn sống, hẳn là đều sẽ đi tới Tưu Thủy Quan, huống chi hắn cùng vị tuấn tú tiểu đội trưởng này nếu tách ra đơn lẻ, xui xẻo còn có thể bị man tử giải quyết từng người….

Nghĩ đến đây, Vân Ngũ nói: “Ta và ngươi cùng đi Tưu Thủy Quan, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
“Tốt….” Thiếu niên tên Cố Viễn Tranh cười cười:“Còn không biết huynh đệ gọi là gì?”
“Vân Ngũ.” Vân Ngũ liền chắp tay: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Ngươi đã cứu ta một mạng, về sau chính là ân nhân của ta, về sau ngươi kêu ta làm cái gì, chỉ cần không vi phạm thiên lý luân thường, ta Vân Ngũ tuyệt không chối từ!”
Thanh âm hắn thanh thúy, vang dội lại trịnh trọng, Cố Viễn Tranh dựa vào ánh lửa màu cam thấy rõ thiếu niên lang mặt mày thâm thúy mà diễm lệ, lại không tầm thường, đuôi mắt nhọn rất có phong tình, là một vị mỹ nhân tuyệt đỉnh.


“Vân huynh khách khí.” Cố Viễn đáp lễ nói:
“Ngươi và ta đều là tướng sĩ Đại Chiêu, vốn là đồng chí, cứu trợ đồng bào là việc đương nhiên.” “Ngươi cũng không cần kêu ta vân huynh, nghe quái khó chịu, kêu ta ‘ Vân Ngũ ’ là được.” Vân Ngũ dựa vào vách núi đá, gập một chân lên:“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Thật tuấn tú, không giống binh lính một chút nào.”
Cố Viễn Tranh nghĩ, huynh đệ ngươi khen một nam nhân là tuấn tú, thật sự thỏa đáng sao? Nhưng Vân Ngũ biểu tình chân thành tha thiết, đôi mắt đen như mực dưới ánh lửa làm nổi bật lại vẫn hơi hơi phát ra ánh sáng, giống như thiếu niên này không hề có lòng dạ, mỗi một câu nói đều là thật, làm người khác không khỏi cao hứng.

Trong đời Cố Viễn Tranh trước đây chưa từng gặp qua người tự quen thuộc như vậy, cảm giác rất là mới mẻ, hơn nữa thiếu niên này rõ ràng chính mình liền tuấn tú khác thường, cố tình còn không tự biết, một đầu tóc đen đánh cuốn, lại là bùn lại là máu, mặt thì trắng, vẫn là Cố Viễn dùng tuyết lau sạch, rất giống tiểu sư tử vừa lăn trong vũng bùn xong.

Có hơi đáng yêu…… Cố Viễn Tranh nghĩ.

Hắn cúi đầu che giấu ho khan vài tiếng, không biết vì cái gì có hơi quẫn bách, mới nhớ tới chính mình nhìn chằm chằm người ta nửa ngày, còn không trả lời vấn đề của người ta, liền nói: “Mười bảy, đúng là người kinh thành.

Ngươi…… Vân Ngũ, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu.” Vân Ngũ phát quan vấn tóc đã sớm rơi mất, một đầu hơi cuộn đầu tóc chống đỡ đôi mắt đặc biệt khó chịu, hắn đem đầu tóc hợp lại đến sau đầu tưởng trói lại, lại phát hiện chính mình trên người trừ bỏ đai lưng liền không khác dây thừng, vì thế ngẩng đầu hỏi cố xa: “Cố Viễn Tranh, ngươi có dây thừng không, cho ta một sợi.”
Cố Viễn Tranh tìm tìm, tháo dây buộc cổ tay xuống đưa cho hắn.

Tay cũng đẹp! Vân Ngũ nghĩ, đúng là mỹ nhân chỗ nào cũng tinh xảo, hắn nhịn không được hỏi: “Cố Viễn Tranh ngươi…… Là Thiên Càn?”
“Phải, ngươi không phải sao?”
“A? Ta…… Đúng vậy…… Đương nhiên phải.”
Vân Ngũ trong mắt hiện ra thần sắc cực kỳ hâm mộ, Cố Viễn Tranh thấy, lại xem không hiểu.

“Nhưng ta…… Vẫn chưa cảm giác được tin dẫn của ngươi...” Cố Viễn Tranh cực kỳ kinh ngạc.

“Đại khái là bởi vì khi ta còn nhỏ từng bị bệnh, thân thể có hơi suy yếu!” Vân Ngũ nhún nhún vai: “Ai biết được? Ta cũng không cảm giác được tin dẫn của các ngươi.”
Vân Ngũ đã khôi phục thần sắc như thường, Cố Viễn Tranh cũng không phải người phải dò hỏi tới cùng, thấy Vân Ngũ tựa hồ không muốn nhắc tới những việc này, thì không hỏi nhiều nữa, hắn cho rằng Vân Ngũ là bởi vì khi còn nhỏ bị bệnh, bởi vậy thân thể suy yếu, ở trong quân đã bị người khác mượn chuyện này làm khó, nhịn không được mở miệng an ủi: “Vân Ngũ, người khác đồn đãi vớ vẩn, ngươi không cần để ở trong lòng, cũng không cần tự coi nhẹ mình……”
“A?” Vân Ngũ nhìn Cố Viễn Tranh, vẻ mặt ngốc ngốc: “Ai dám nhai lão tử lưỡi căn tử, lão tử đem đầu lưỡi hắn cắt!”
Cố Viễn Tranh:……
Được rồi, hắn hiểu sai ý, cái người sắp chết đến nơi cũng muốn đấm đầu sói thêm mấy quyền tiểu gia hoả, ở trong quân phỏng chừng cũng chỉ có hắn đi khi dễ người khác.


“ Vậy cái kia…..

Cố Viễn Tranh ngươi ngủ một lát.” Vân Ngũ nói: “Ta mới vừa tỉnh, ta gác đêm cho ngươi.”
Trước đó Cố Viễn Tranh cũng là từ vòng vây man nhân chém giết ra, một đường chạy trốn, lại cứu hận không thể cùng sói đấm cắn Vân Ngũ, xác thật rất mệt, hắn cũng không từ chối, gật đầu nói câu “Được”, nằm ở đống lửa bên chợp mắt ngủ ngay.

Vân Ngũ lúc này mới nhe răng nhếch miệng cởi nửa bên áo trên, xem cánh tay của chính mình.

Con sói cắn áo bông của Vân Ngũ thủng hai lỗ to, may mắn quân bị(trang bị quân đội) áo bông thật dày, bên trong cũng lót đầy bông, Vân Ngũ trong lòng cảm ơn làm quần áo cô nương, hận không thể cưới người ta làm vợ.

Cho dù như thế, trên cánh tay Vân Ngũ vẫn xanh tím một mảng lớn, cực kỳ đau.

Đang ở nơi này nhỏ giọng “Tê tê ha ha” thì nghe thấy Cố Viễn Tranh hỏi hắn: “Có đau lắm không? Ta có ít thuốc này.”
“A! Có phải ta làm ồn đến ngươi không?” Vân Ngũ hỏi: “Không có chuyện lớn gì, ta cho rằng cánh tay này còn có thể bị sói ăn rồi, may mắn là ngươi đã đến, đúng rồi, lúc ngươi đến con súc sinh cắn ta đâu rồi?”
“Đã chết.” Cố Viễn Tranh ngồi dậy, từ trong ngực móc ra một cái bình thuốc nhỏ màu xanh biếc, lại chỉ chỉ một thanh binh khí ở bóng râm:“Bị ta đâm một thương chết rồi.”
Vân Ngũ lúc này mới nhìn đến nơi đó còn có một cây thương màu trắng kim, thực sự uy phong đẹp, hắn có hơi ngứa tay, đôi mắt đen mực tràn ngập khát vọng: “Cố ca, có thể cho ta xem thử thương của ngươi được không?”
Còn chưa qua một đêm, Cố Viễn Tranh liền từ “Vị huynh đệ này” lắc mình biến thành “Cố ca”, nhưng Cố Viễn Tranh cũng không phản cảm, ngược lại còn rất cao hứng.

Hắn cũng không miệt mài theo đuổi chính mình tại sao lại cao hứng, gật gật đầu, ý bảo Vân Ngũ tùy ý.

Vân Ngũ phát ra một tiếng hoan hô như tiếng tiểu động vật kêu, chạy tới phía trước cây thương, chùi chùi tay vào quần của mình, mới trân trọng cầm lấy.

Vân Ngũ chuyên dùng đao, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một cây thương cực tốt, cầm trong tay mà giật mình, thương này rất nặng, trong sơn động nhỏ hẹp, không múa thương được, hắn chỉ có thể ước lượng vài cái, quay đầu lại cùng Cố Viễn Tranh nói chuyện: “Oa! Cố ca ngươi thật có khả năng a! Lực cánh tay này của ngươi chính là cực lớn a……”
“Khụ……” Cố Viễn Tranh bên tai ửng đỏ, cúi đầu nói: “Ngươi trước đem quần áo mặc…..

Mặc lại đã.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương