Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn
-
Chương 5: Nếu em không cứu anh, chủ nhật anh sẽ treo cổ trong phòng ngủ bọn em đổi lấy trong sạch!
Editor: Ngạn Tịnh.
Buổi tối ngày hôm sau.
Cung Tiểu Kiều lúc đi qua rừng nhỏ gần trường học để đến quán bar Mị Sắc phát hiện trọng bụi cỏ có một đống vật thể không xác định.
Nhanh chóng đi qua, một cước đá vào đó.
Vật thể kia "Oa" một tiếng nhảy dựng lên.
"Đường Dự, sao lại là anh? Anh xem đại học A là nhà mình luôn rồi á! Không có việc gì lại chạy đến đây. Bây giờ cũng là tối khuya rồi, anh lén lút ở đây làm chuyện biến thái gì vậy?" Cung Tiểu Kiều hai tay chống nạnh, một bộ vẻ mặt như muốn thay trời hành đạo.
Đương Dự hai mắt đẫm lệ, rưng rưng ngẩng đầu lên, trên tóc còn dính mấy chiếc lá khô, vẻ mặt tiều tụy.
"Đôi mắt gấu trúc kia là thế nào? Lại bị tiểu Bình đánh?"
Đường Dự ào ào rơi lệ, một bộ như gặp được tri kỷ.
Cung Tiểu Kiều cũng ngồi xuống, "Anh không có chuyện gì lại đi chọc cậu ấy làm gì! Không phải đã nói với anh tiểu Bình nhà chúng tôi chỉ thích chàng trai ôn nhu tao nhã rồi sao? Rảnh rỗi thì theo học Lãnh Thấu ấy, đừng có cả ngày không ngừng nhảy nhót trước mặt cậu ấy, thành thục một chút, ổn trọng một chút nhớ chưa hả? Biết rõ cậu ấy không thích anh rêu rao như vậy đến trường tìm cậu ấy vậy mà anh vẫn đến. Vậy cũng chưa tính, thế mà còn mang chiếc xe mui trần đắt tiền kia mà đến. Chạy chiếc xe kia chưa tính, biết rõ bản thân bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt còn đứng õng ẹo làm dáng. Anh như vậy không phải đến tìm đánh sao!"
"Anh mà giả dối lập tức bị sét đánh, anh mới không thèm học cái đức hạnh kia của tên Lãnh Thấu đó đâu! Tiểu Kiều em cũng đừng mắng anh nữa, lần này anh thật sự không có cách nào khác..." Đường Dự trưng vẻ mặt cầu xin, "Mẹ anh bức anh tuần sau đi xem mắt"
"Ồ... Cho nên?"
"Mẹ anh cho anh hai lựa chọn, nếu cuối tuần không dẫn bạn gái về, vậy thì phải đi xem mắt. Cho nên anh mới đến thông báo cho tiểu Bình"
Cung Tiểu Kiều hiểu rõ đoạn đầu, thò tay sờ sờ đầu tóc rối tung của anh, "Đứa trẻ đáng thương, khó trách lại biến thành như vậy"
"Tiểu Kiều, làm sao bây giờ? Tiểu Bình nếu lại không chấp nhận anh, anh thật sự phải đi xem mắt đấy! Tuyệt đối không thể, anh không thể làm ra chuyện tình có lỗi với tiểu Bình!"
"Haiz! Tôi nên nói anh chung thủy, hay là nói anh ngu ngốc đây?!" Cung Tiểu Kiều thở dài.
"Tiểu Kiều!" Đường Dự đột nhiên nhảy lên, tha thiết mà ao ước nhìn cô. Vẻ mặt giống như chú chó nhỏ nhìn thấy cục xương khiến Cung Tiểu Kiều nổi lên một tầng da gà.
"Gì vậy?" Cung Tiểu Kiều lui ra phía sau từng bước, cảnh giác nhìn anh.
"Em giúp anh đến gặp mẹ anh đi!"
Cung Tiểu Kiều lập tức "vèo" một tiếng lẫn mất thật xa, "Đùa giỡn cái quái gì vậy?"
"Chỉ là giả vờ làm bạn gái của anh mà thôi, trước mắt giúp anh thoát một kiếp này đã! Em có biết mẹ anh đáng sợ đến chừng nào không! Bảo nếu cuối tuần không dẫn bạn gái đến thì ngày hôm sau liền cho anh làm chú rể! Anh còn trẻ, anh không muốn chết! Đương nhiên, trừ phi là chết cùng tiểu Bình... Dục tiên dục tử á, hắc hắc hắc..."
Cung Tiểu Kiều quay đầu không nhìn thấy biểu tình vô cùng thê thảm của anh, "Anh có thể tránh thoát một kiếp, nhưng tôi thì sẽ thảm"
"Em không có bạn trai, cho anh mượn dùng một chút thì có làm sao?" Vẻ mặt Đường Dự như đang trách cô thật keo kiệt.
Cung Tiểu Kiều đen mặt, "Vậy cũng không được! Chị đây là người anh muốn mượn thì mượn sao?"
Đường Dự vội vàng cầu xin, "Tiểu Kiều, anh nghĩ tới nghĩ lui chỉ có em mới thích hợp nhất. Em cùng tiểu Bình quan hệ tốt như vậy, cho dù cô ấy biết chuyện này, em giải thích, cô ấy nhất định sẽ tin tưởng em. Nếu anh tìm cô gái khác, để cho tiểu Bình hiểu lầm, vậy anh hoàn toàn mất hết hy vọng"
"Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, thật đấy" Tiểu Kiều thương hại liếc nhìn anh một cái, tiểu Bình mới không thèm để ý mấy chuyện này.
"Em gái Tiểu Kiều, hiện tại mạng của anh nằm trong bàn tay em, nếu em không cứu anh, chủ nhật này anh sẽ treo cổ tự tử trong phòng bọn em để đổi lấy sự trong sạch!"
"Vậy hiện tại anh đi chết đi!" Cung Tiểu Kiều đá một cước, "Nhát cấy, lại còn học người khác lấy cái chết ra uy hiếp!"
"Tiểu Kiều, chị Kiều, cầu xin chị!" Cung Tiểu Kiều vừa muốn đi ống quần lại bị kéo lại.
"Anh hiện tại tốt nhất co lại thành một đống, tự mình chơi, chị đây còn có việc! Không rảnh quản anh sống hay chết!"
"Em muốn đi đâu, để anh đưa em đi, này này----" Đường Dự ở phía sau không ngừng cao giọng gào.
Buổi tối ngày hôm sau.
Cung Tiểu Kiều lúc đi qua rừng nhỏ gần trường học để đến quán bar Mị Sắc phát hiện trọng bụi cỏ có một đống vật thể không xác định.
Nhanh chóng đi qua, một cước đá vào đó.
Vật thể kia "Oa" một tiếng nhảy dựng lên.
"Đường Dự, sao lại là anh? Anh xem đại học A là nhà mình luôn rồi á! Không có việc gì lại chạy đến đây. Bây giờ cũng là tối khuya rồi, anh lén lút ở đây làm chuyện biến thái gì vậy?" Cung Tiểu Kiều hai tay chống nạnh, một bộ vẻ mặt như muốn thay trời hành đạo.
Đương Dự hai mắt đẫm lệ, rưng rưng ngẩng đầu lên, trên tóc còn dính mấy chiếc lá khô, vẻ mặt tiều tụy.
"Đôi mắt gấu trúc kia là thế nào? Lại bị tiểu Bình đánh?"
Đường Dự ào ào rơi lệ, một bộ như gặp được tri kỷ.
Cung Tiểu Kiều cũng ngồi xuống, "Anh không có chuyện gì lại đi chọc cậu ấy làm gì! Không phải đã nói với anh tiểu Bình nhà chúng tôi chỉ thích chàng trai ôn nhu tao nhã rồi sao? Rảnh rỗi thì theo học Lãnh Thấu ấy, đừng có cả ngày không ngừng nhảy nhót trước mặt cậu ấy, thành thục một chút, ổn trọng một chút nhớ chưa hả? Biết rõ cậu ấy không thích anh rêu rao như vậy đến trường tìm cậu ấy vậy mà anh vẫn đến. Vậy cũng chưa tính, thế mà còn mang chiếc xe mui trần đắt tiền kia mà đến. Chạy chiếc xe kia chưa tính, biết rõ bản thân bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt còn đứng õng ẹo làm dáng. Anh như vậy không phải đến tìm đánh sao!"
"Anh mà giả dối lập tức bị sét đánh, anh mới không thèm học cái đức hạnh kia của tên Lãnh Thấu đó đâu! Tiểu Kiều em cũng đừng mắng anh nữa, lần này anh thật sự không có cách nào khác..." Đường Dự trưng vẻ mặt cầu xin, "Mẹ anh bức anh tuần sau đi xem mắt"
"Ồ... Cho nên?"
"Mẹ anh cho anh hai lựa chọn, nếu cuối tuần không dẫn bạn gái về, vậy thì phải đi xem mắt. Cho nên anh mới đến thông báo cho tiểu Bình"
Cung Tiểu Kiều hiểu rõ đoạn đầu, thò tay sờ sờ đầu tóc rối tung của anh, "Đứa trẻ đáng thương, khó trách lại biến thành như vậy"
"Tiểu Kiều, làm sao bây giờ? Tiểu Bình nếu lại không chấp nhận anh, anh thật sự phải đi xem mắt đấy! Tuyệt đối không thể, anh không thể làm ra chuyện tình có lỗi với tiểu Bình!"
"Haiz! Tôi nên nói anh chung thủy, hay là nói anh ngu ngốc đây?!" Cung Tiểu Kiều thở dài.
"Tiểu Kiều!" Đường Dự đột nhiên nhảy lên, tha thiết mà ao ước nhìn cô. Vẻ mặt giống như chú chó nhỏ nhìn thấy cục xương khiến Cung Tiểu Kiều nổi lên một tầng da gà.
"Gì vậy?" Cung Tiểu Kiều lui ra phía sau từng bước, cảnh giác nhìn anh.
"Em giúp anh đến gặp mẹ anh đi!"
Cung Tiểu Kiều lập tức "vèo" một tiếng lẫn mất thật xa, "Đùa giỡn cái quái gì vậy?"
"Chỉ là giả vờ làm bạn gái của anh mà thôi, trước mắt giúp anh thoát một kiếp này đã! Em có biết mẹ anh đáng sợ đến chừng nào không! Bảo nếu cuối tuần không dẫn bạn gái đến thì ngày hôm sau liền cho anh làm chú rể! Anh còn trẻ, anh không muốn chết! Đương nhiên, trừ phi là chết cùng tiểu Bình... Dục tiên dục tử á, hắc hắc hắc..."
Cung Tiểu Kiều quay đầu không nhìn thấy biểu tình vô cùng thê thảm của anh, "Anh có thể tránh thoát một kiếp, nhưng tôi thì sẽ thảm"
"Em không có bạn trai, cho anh mượn dùng một chút thì có làm sao?" Vẻ mặt Đường Dự như đang trách cô thật keo kiệt.
Cung Tiểu Kiều đen mặt, "Vậy cũng không được! Chị đây là người anh muốn mượn thì mượn sao?"
Đường Dự vội vàng cầu xin, "Tiểu Kiều, anh nghĩ tới nghĩ lui chỉ có em mới thích hợp nhất. Em cùng tiểu Bình quan hệ tốt như vậy, cho dù cô ấy biết chuyện này, em giải thích, cô ấy nhất định sẽ tin tưởng em. Nếu anh tìm cô gái khác, để cho tiểu Bình hiểu lầm, vậy anh hoàn toàn mất hết hy vọng"
"Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, thật đấy" Tiểu Kiều thương hại liếc nhìn anh một cái, tiểu Bình mới không thèm để ý mấy chuyện này.
"Em gái Tiểu Kiều, hiện tại mạng của anh nằm trong bàn tay em, nếu em không cứu anh, chủ nhật này anh sẽ treo cổ tự tử trong phòng bọn em để đổi lấy sự trong sạch!"
"Vậy hiện tại anh đi chết đi!" Cung Tiểu Kiều đá một cước, "Nhát cấy, lại còn học người khác lấy cái chết ra uy hiếp!"
"Tiểu Kiều, chị Kiều, cầu xin chị!" Cung Tiểu Kiều vừa muốn đi ống quần lại bị kéo lại.
"Anh hiện tại tốt nhất co lại thành một đống, tự mình chơi, chị đây còn có việc! Không rảnh quản anh sống hay chết!"
"Em muốn đi đâu, để anh đưa em đi, này này----" Đường Dự ở phía sau không ngừng cao giọng gào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook