Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn
-
Chương 3: Em thừa dịp anh uống say chiếm tiện nghi của anh?
Editor: Ngạn Tịnh
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cung Tiểu Kiều khổ đại cừu thâm nhìn Cố Hành Thâm đang gắt gao ôm lấy mình khiến cô cả một đêm không thể xoay người.
Làm sao bây giờ, thật muốn đấm vào mặt của anh ta!
Anh nhưng thật ra ngủ rất thoải mái, đang thương cô cả một đêm không ngủ. Được rồi, thật ra chính là tỉnh hơi sớm mà thôi.
Lại hơn nửa tiếng, lông mi Cố Hành Thâm run rẩy, dường như sắp tỉnh.
Cung Tiểu Kiều lập tức dùng con ngươi đang phun lửa khóa chặt anh, chuẩn bị chờ anh tỉnh lại liền dùng mắt trừng chết anh.
Anh giật giật, đầu thậm chí cọ cọ trước ngực cô, cọ rồi lại cọ.
Sau đó cuối cùng là tỉnh.
A a! Đáng chết, bộ dáng vừa tỉnh ngủ của người này thật sự là quá gợi cảm!
"Cố Hành Thâm, anh có biết đêm qua xảy ra chuyện gì không?" Cung Tiểu Kều nỗ lực bày mặt lạnh.
Cố Hành Thâm xoa xoa tóc, thần thanh khí sảng, có vẻ như ngủ rất ngon, lười nhác nhìn cô, "Hửm? Chuyện gì?"
"Qủa thực là chuyện điên rồ thiên lý bất dung!" Cung Tiểu Kiều bi phẫn không thôi cầm nắm đấm nhỏ.
"Em thừa dịp anh uống say chiếm tiện nghi của anh? Ừm, quả thực là điên rồ" Cố Hành Thâm ung dung nói.
"Anh, anh... Anh đổi trắng thay đen không phân rõ thị phi! Rõ ràng là anh..."
"Anh làm sao?"
"Anh..." Cung Tiểu Kiều muốn nói gì đó lại không nói nên lời, trong đầu nhịn không được nghĩ đến chuyện anh đã làm với mình. Càng nghĩ mặt càng hông, cuối cùng trước khi nó rực cháy đã ngồi dậy, vô cùng lo lắng chạy ra bên ngoài.
"Tôi trở lại trường học đây!"
Lúc bước ra cửa còn bỏ lại một câu, "Lần sau lại uống rượu tôi sẽ vứt anh ra ngoài!"
Tôi hôm qua đã xảy ra cái gì, anh đương nhiên biết,
Từ nhỏ nhìn cô lớn lên, nha đầu kia luôn luôn xem mình như anh trai, làm không tốt thậm chí trở thành chí, tôi hôm qua có lẽ đã dọa chết cô rồi!
Nhìn cô ngày càng trở nên sáng chói thoát khỏi bóng ma, bên người chàng trai quan tâm đến ngày một nhiều, anh không hiểu ngày cnagf phiền chán, chỉ cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó thì mới có thể bình tĩnh trở lại.
-
"Này, tối hôm qua là Cố Hành Thâm đúng không?"
Cung Tiểu Kiều vừa trở về ký túc xá, cô bạn Tịnh Bình đã lập tức mang theo vẻ mặt bát quái chạy đến.
"Trừ anh ta ra thì còn ai nữa! Tên đó lúc ra cửa quên mang chìa khóa, cư nhiên nửa đêm kêu tớ ra đưa chìa khóa cho anh ta mở cửa"
Tịnh Bình sờ sờ đầu cô, "Đứa nhỏ đáng thương, bị áp bách thực thảm! Đúng rồi, con chó kia không làm khó cậu chứ?"
"Không có, đã sớm lập quan hệ tốt với nó rồi!"
Con chó kia thật ra không làm khó cô, nhưng Cố Hành Thâm lại khiến cô khó xử!
"Ồ, bất quá, cậu đến tận buổi sáng mới trở về, chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó có xảy ra chuyện gì sao?" Tịnh Bình trong con ngươi lộ ra tia sáng khôn ngoan.
"Có thể xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm, lười chạy qua chạy lại, cho nên ngủ bên kia luôn" Cung Tiểu Kiều một bộ nghiêm trang trả lời.
Tịnh Bình còn muốn ép hỏi, trưởng phòng đi đến, "Tiểu Kiều, cậu trở lại rồi. Hội trưởng hội học sinh vừa đến tìm cậu, hình như có việc rất gấp"
Nhóm người phòng 303 đều học nghành biểu diễn, cho nên loại chuyện nữ sinh nửa đêm ra cửa hoặc trắng đêm không về này cũng rất bình thường.
Bất quá Cung Tiểu Kiều vẫn thật không thích bị người khác hiểu lầm, lần này thật sự là không có biện pháp.
-
Cung Tiểu Kiều vội vàng mượn cơ hội này chạy ra ngoài.
Đi vào hội học sinh, hội trưởng hội học sinh Đoan Chính Lâm vừa thấy cô liền nổi giận đùng đùng quát, "Cung Tiểu Kiều!"
"Đây! Hội trưởng đại nhanh, sao mới sáng tinh mơ đã tức giận đến vậy?!"
"Sao á hả? Anh giao nhiệm vụ làm quảng cáo tuyên truyền tiết kiệm nước, vậy mà em đã làm ra cái gì thế này?" Đoan Chính Lâm nổi trận lôi đình ném một sấp giấy tuyên truyền vào người cô.
"Rất tốt mà!" Cung Tiểu Kiều nháy nháy mắt.
Phó hội trưởng tò mò đi đến nhặt lên một tờ, thì thầm đọc, "Sinh viên ký túc xá nam, vì để tiết kiệm nước, xin hãy tắm rửa cùng bạn gái của cậu. Sinh viên ký túc xá nữ, vì để tiết kiệm nước, xin hãy tắm rửa cùng bạn trai..."
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cung Tiểu Kiều khổ đại cừu thâm nhìn Cố Hành Thâm đang gắt gao ôm lấy mình khiến cô cả một đêm không thể xoay người.
Làm sao bây giờ, thật muốn đấm vào mặt của anh ta!
Anh nhưng thật ra ngủ rất thoải mái, đang thương cô cả một đêm không ngủ. Được rồi, thật ra chính là tỉnh hơi sớm mà thôi.
Lại hơn nửa tiếng, lông mi Cố Hành Thâm run rẩy, dường như sắp tỉnh.
Cung Tiểu Kiều lập tức dùng con ngươi đang phun lửa khóa chặt anh, chuẩn bị chờ anh tỉnh lại liền dùng mắt trừng chết anh.
Anh giật giật, đầu thậm chí cọ cọ trước ngực cô, cọ rồi lại cọ.
Sau đó cuối cùng là tỉnh.
A a! Đáng chết, bộ dáng vừa tỉnh ngủ của người này thật sự là quá gợi cảm!
"Cố Hành Thâm, anh có biết đêm qua xảy ra chuyện gì không?" Cung Tiểu Kều nỗ lực bày mặt lạnh.
Cố Hành Thâm xoa xoa tóc, thần thanh khí sảng, có vẻ như ngủ rất ngon, lười nhác nhìn cô, "Hửm? Chuyện gì?"
"Qủa thực là chuyện điên rồ thiên lý bất dung!" Cung Tiểu Kiều bi phẫn không thôi cầm nắm đấm nhỏ.
"Em thừa dịp anh uống say chiếm tiện nghi của anh? Ừm, quả thực là điên rồ" Cố Hành Thâm ung dung nói.
"Anh, anh... Anh đổi trắng thay đen không phân rõ thị phi! Rõ ràng là anh..."
"Anh làm sao?"
"Anh..." Cung Tiểu Kiều muốn nói gì đó lại không nói nên lời, trong đầu nhịn không được nghĩ đến chuyện anh đã làm với mình. Càng nghĩ mặt càng hông, cuối cùng trước khi nó rực cháy đã ngồi dậy, vô cùng lo lắng chạy ra bên ngoài.
"Tôi trở lại trường học đây!"
Lúc bước ra cửa còn bỏ lại một câu, "Lần sau lại uống rượu tôi sẽ vứt anh ra ngoài!"
Tôi hôm qua đã xảy ra cái gì, anh đương nhiên biết,
Từ nhỏ nhìn cô lớn lên, nha đầu kia luôn luôn xem mình như anh trai, làm không tốt thậm chí trở thành chí, tôi hôm qua có lẽ đã dọa chết cô rồi!
Nhìn cô ngày càng trở nên sáng chói thoát khỏi bóng ma, bên người chàng trai quan tâm đến ngày một nhiều, anh không hiểu ngày cnagf phiền chán, chỉ cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó thì mới có thể bình tĩnh trở lại.
-
"Này, tối hôm qua là Cố Hành Thâm đúng không?"
Cung Tiểu Kiều vừa trở về ký túc xá, cô bạn Tịnh Bình đã lập tức mang theo vẻ mặt bát quái chạy đến.
"Trừ anh ta ra thì còn ai nữa! Tên đó lúc ra cửa quên mang chìa khóa, cư nhiên nửa đêm kêu tớ ra đưa chìa khóa cho anh ta mở cửa"
Tịnh Bình sờ sờ đầu cô, "Đứa nhỏ đáng thương, bị áp bách thực thảm! Đúng rồi, con chó kia không làm khó cậu chứ?"
"Không có, đã sớm lập quan hệ tốt với nó rồi!"
Con chó kia thật ra không làm khó cô, nhưng Cố Hành Thâm lại khiến cô khó xử!
"Ồ, bất quá, cậu đến tận buổi sáng mới trở về, chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó có xảy ra chuyện gì sao?" Tịnh Bình trong con ngươi lộ ra tia sáng khôn ngoan.
"Có thể xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm, lười chạy qua chạy lại, cho nên ngủ bên kia luôn" Cung Tiểu Kiều một bộ nghiêm trang trả lời.
Tịnh Bình còn muốn ép hỏi, trưởng phòng đi đến, "Tiểu Kiều, cậu trở lại rồi. Hội trưởng hội học sinh vừa đến tìm cậu, hình như có việc rất gấp"
Nhóm người phòng 303 đều học nghành biểu diễn, cho nên loại chuyện nữ sinh nửa đêm ra cửa hoặc trắng đêm không về này cũng rất bình thường.
Bất quá Cung Tiểu Kiều vẫn thật không thích bị người khác hiểu lầm, lần này thật sự là không có biện pháp.
-
Cung Tiểu Kiều vội vàng mượn cơ hội này chạy ra ngoài.
Đi vào hội học sinh, hội trưởng hội học sinh Đoan Chính Lâm vừa thấy cô liền nổi giận đùng đùng quát, "Cung Tiểu Kiều!"
"Đây! Hội trưởng đại nhanh, sao mới sáng tinh mơ đã tức giận đến vậy?!"
"Sao á hả? Anh giao nhiệm vụ làm quảng cáo tuyên truyền tiết kiệm nước, vậy mà em đã làm ra cái gì thế này?" Đoan Chính Lâm nổi trận lôi đình ném một sấp giấy tuyên truyền vào người cô.
"Rất tốt mà!" Cung Tiểu Kiều nháy nháy mắt.
Phó hội trưởng tò mò đi đến nhặt lên một tờ, thì thầm đọc, "Sinh viên ký túc xá nam, vì để tiết kiệm nước, xin hãy tắm rửa cùng bạn gái của cậu. Sinh viên ký túc xá nữ, vì để tiết kiệm nước, xin hãy tắm rửa cùng bạn trai..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook