Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil
-
Chương 76: Chương 76
Một buổi chiều đẹp trời cách cái hôm Andly đã ra đi 1 tháng 15 ngày, Erica đi ra chiếc xích đu ở phía sau vườn của Villa số 7, vô cùng ngạc nhiên khi đã thấy Brian ngồi ngay ở đó.
- Brian? Anh cũng ngồi ở đây à? – Erica đi tới, mắt không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
- Erica đấy à? – Brian thẳng người lên, cố gượng cười, chào hỏi lại để tỏ phép lịch sự.
- Anh ngồi đây một mình sao? – Erica nhẹ nhàng ngồi xuống phần còn lại của xích đu khi thấy Brian nhích qua một bên để chừa chỗ ình.
- Ừ, như thế này rất thoải mái. – Brian cười, hắn không thể không thừa nhận rằng hắn đã xao xuyến vì người con gái này đến bây giờ đã là bao nhiêu năm rồi.
- Em cũng thường ra đây đấy, nhưng lần này mới gặp anh. – Erica cũng cười, nó muốn kiếm chuyện gì đó để cãi nhau với Brian nhưng lục lọi mãi chẳng có chuyện gì để đem ra cãi cả, thế nên đành an phận ngồi yên một chỗ.
- Anh thường ra vào buổi tối, chẳng biết hôm nay tại sao lại ra vào giờ này nữa. – Brian gãi gãi đầu, ra chiều bối rối (cái này hơi lạ à nha).
- Zậy sao? – Erica hỏi lại cho có, đôi môi không thể nào không tạo thành một đường con xinh xắn được – Anh vẫn đang nhớ đên Andly sao?
- Ừ, em xem đi, nó là em gái mà lại như vậy đấy, có em gái nào lại bỏ anh hai mà đi như nhỏ này chứ! – Giọng nói chua xót ấy vang lên, Erica cảm thấy đau lòng khi phải nghe thấy nó, đau lòng lắm.
- Andly bây giờ chắc cũng nhớ chúng ta lắm nhỉ! – Erica cố nở nụ cười, bây giờ mà trưng ra bộ mặt ủ rũ nữa thì càng làm Brian nhớ về người em gái xấu số ấy da diết hơn thôi.
- Chắc chắn rồi, baby của anh sao lại không nhớ anh được chứ! – Brian cũng cười, đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời xa xăm kia, rồi tự thắc mắc – Lạ thật, tại sao bây giờ là mùa đông rồi mà bầu trời vẫn trong xanh như mùa thu thế kia?
Erica chỉ cười, nó không biết phải trả lời câu thắc mắc đó của Brian như thế nào cả.
- Tại sao hôm nay chúng ta lại không cãi nhau nữa nhỉ? – Đột nhiên Brian quay sang nhìn nó, đôi chân mày đậm chất nam tính nhướng nhướng lên một cách lạ kỳ.
Đây là lần đầu tiên mà nó nhìn Brian ở khoảng cách gần như vậy, thật sự rất khác. Nó nhớ, Andly thường nói là chân mày của anh Brian rất đẹp, nhưng nhiều khi mái tóc màu nâu ấy cứ rũ xuống làm nó chưa bao giờ nhìn thấy rõ. Bây giờ thì khác, nó thấy rõ ràng từng đường nét của gương mặt anh tuấn ấy, đẹp biết chừng nào…
- Em sẽ bị lé nếu cứ nhìn vào một điểm như vậy đấy! – Brian đột nhiên xoa xoa đầu Erica làm nó giật mình tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đó ngay.
“Ôi, tiếc quá đi mất, mới chỉ nhìn anh ấy được tí!” Nó cúi đầu xuống vì xấu hổ, nhưng trong thâm tâm vẫn đang tiếc hùi hụi.
Hai người cứ thế mà ngồi đung đưa trên xích đu rất lâu, ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời (hình như bây giờ Erica đã trở lại trạng thái hiền lành dịu dàng như ban đầu rồi thì phải^^). Rồi cũng có lúc cả hai im lặng để từ từ cảm nhận những làn gió nhẹ nhàng thoảng qua…
- Sao em lại muốn để tóc màu vàng? – Brian nhìn ngắm mái tóc bồng bềnh đang đung đưa theo những cơn gió cuối thu ấy mà hỏi.
- Tóc của em tự có màu vàng mà! – Erica cười, nó thấy Brian thật ngố khi hỏi mấy câu hỏi không nên hỏi này.
- Quên nhỉ, em là bảo bối của dòng quý tộc ở Anh mà! – Hắn cười, nụ cười thật trẻ con, như cười cho chính sự đãng trí của mình vậy.
Erica mỉm cười, thế là nó và Brian đã tiến thêm được một bước nhỏ. Nhìn thấy Andly có một người yêu mình bằng tất cả tấm lòng như vậy thì nó cũng muốn được Brian yêu bằng cả trái tim. Nó sẽ không chọn cách gây áp lực hay tấn công dồn dập như Demi, hay luôn làm ngược lại với trái tim mình như Andly, mà nó sẽ giống như Maya, nhẹ nhàng nhưng đằm thắm, đủ cho đối phương cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ bản thân mình!
Erica nghĩ, bây giờ chính là lúc mà nó nên kéo Brian – người mà nó yêu thương – về phía mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook