Sáng hôm nay, Andly dậy thật sớm rồi rón rén lấy bộ đồ đồng phục để đi học trước vì ngại gặp mặt Christian đấy.
Rồi sau đó để lại mảnh giấy dán trên cửa với nội dung: “Em đi học trước đây, mấy người cứ từ từ thong thả mà đi nhá!” kèm thêm một cái mặt cười toe toét nữa.
Có nằm mơ thì Andly cũng không nghĩ có ngày nó phải trốn chui trốn nhũi vì sợ gặp mặt bạn trai của mình như thế này.
Mà sao gặp mặt cũng ngượng lắm, có biết nói gì đâu, ngày nào cũng chỉ biết cãi nhau hà!
Nghĩ vậy nên Andly xách cặp xách rồi ra gara lấy xe đi học trước. Đến trường cũng chưa vào lớp mà nằm ngủ ở sân sau (cái nơi mà lúc trước nó bị tụi con Ly Ly bắt vào đây ấy).
Ở nhà lúc này mọi người ai cũng nháo nhào lên vì không biết Andly mất tích ở đâu rồi.
- Ê, không biết nó đi đâu rồi ta? – Maya lo lắng nhìn quanh hỏi.
- Đằng kia có giấy gì dán kìa! – Eris chạy tới cái cửa ra vào giật lấy tờ giấy.
- “Em đi học trước đây, mấy người cứ từ từ thong thả mà đi nhá!” Là sao? – Eris cầm lấy rồi đọc dõng dạc, sau đó lại thắc mắc hỏi.
- Ai biết, sao sáng nay nó lại có cái nhã hứng đi học sớm vậy nhở??? – Erica cũng gãi gãi đầu nói.

- Tao cũng chịu! – Maya nhún vai.
- Baby của tao càng ngày càng lạ lạ à! – Brian trầm ngâm suy nghĩ.
- Vậy chúng ta đi học luôn đi, lên trường rồi ăn sáng cũng được! – Justin nói rồi cả bọn cùng ra xe.
Nãy giờ Demi chỉ nhìn lén Christian. Hắn đang cười khúc khích một mình. Demi hiểu, hiểu tát cả mọi hành động lạ lùng này của hai người họ.
Thật ra thì cả tối hôm qua, Demi đã chứng kiến tất cả mọi sự việc xảy ra trên sân thượng… đứng ở đấy mà gần như nghẹt thở… Christian luôn vui vẻ, luôn mỉm cười khi ở bên cạnh Andly, còn với nó thì chưa bao giờ…
Có lẽ… Christian không thuộc về nó… mãi mãi không thuộc về nó…
Cả đám đến trường, vào trong lớp cũng chẳng thấy Andly đâu.
- Nó đâu rồi? Sao nói đến trường trước mà! – Erica quay lại hỏi bọn hắn ở ngoài cửa lớp.
- Lạ nhở? – Maya gật gật nói.
Christian lúc này bỗng nhiên nghỉ đến một nơi, cứ như có thần giao cách cảm vậy.
- Rút cuộc là Andly đi đâu chứ – Brian và Eris sốt ruột.
- Từ từ nào! – Justin vỗ vỗ vai hai thằng bạn – Chắc Andly đi đâu đó thôi, không cần phải lo lắng như vậy đâu!
- Tụi bây cứ tiếp tục đứng đây đi nhá, tao đi đây có chút việc! – Christian cười rồi đi về phía canteen.
Mua cho Andly một phong kẹo cafe mà nó thích rồi sau đó rảo bước đến nơi mà hắn nghĩ nó sẽ ở đó.
Đến nơi, thật như hắn nghỉ, Andly đang nằm ngủ ở đấy một cách ngon lành.
- Ỉn, dậy đi nào! – Christian lay lay người nó dậy.

- Ai đấy? Bà đang ngủ mà dám kêu dậy à? – Nó tức giận quát nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Khoan, hình như cái cách nói này hơi quen quen. Cả thế giới này chỉ có một mình hắn dám kêu nó là ỉn thôi, không lẽ…
Nó đột nhiên mở to mắt ra… chính xác là như vậy… hắn đang ngồi lù lù ở đấy.
- Dậy rồi đấy à? – Christian cười.
- Sao… ngươi biết ta ở đây? – Andly bật người dậy hẳn luôn.
- Này, đổi cách xưng hô đi, tối qua đã nói rồi mà! – Christian nghiêm mặt nói.
- Thôi, ngại lắm! – Andly ngượng ngùng nói.
- Không được, phải gọi là anh! – Christian cười.
- Thôi, ngại lắm! – Andly vẫn lặp lại cái câu trả lời ấy.
- Tuỳ em, cho này! – Christian chỉ cười cười rồi sau đó đưa cho Andly phong kẹo.
Thấy vậy, nó vui vẻ nhận ngay.
- Cám ơn nhá! – Nó cười tít mắt bóc ra ăn liền, đồ ăn thì phải ăn liền tay chứ nhở! ^^!

Christian từ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào nó, nó cũng cảm nhận được cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau.
Không biết tại sao bây giờ nó không còn cảm thấy ngượng nữa, nó đối diện với tình cảm của mình.
“Chời, em mà cứ nhìn anh như vậy thì anh sẽ không chịu nổi mất!” Christian đau khổ suy nghĩ.
“Gì chứ, sao nhìn mình dữ vậy? Mới hết ngượng đấy mà bây giờ lại cảm thấy ngượng rồi ta!!!” Andly cũng trong hoàn cảnh độc thoại nội tâm.
Đột nhiên Christian từ từ tiến tới, nó không biết làm gì, cai vẻ tự tin ngạo nghễ thường ngày không biết bay đi đâu rồi á, mất mặt chết đi được!!!
Điểm dừng cuối cùng của Christian đương nhiên là môi của nó. Nụ hôn này nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, khiến nó cảm nhận được sự ấm áp lạ thường cứ như là ánh nắng mặt trời ngoài kia đang chiếu lên hai con người đang ngồi sát nhau ở trong này vậy.
Hương thơm từ bờ môi xinh của nó, thêm vào cái hương vị cafe ngọt ngào càng làm cho hắn say hơn.
Bây giờ hắn mới thấm được cái câu nói: “Người con gái mình yêu tuy trong người không có hơi men nhưng cũng làm ta say như rượu.”
Andly vòng tay qua cổ hắn Hai người ấy hôn nhau rất lâu. (hai ông bà này tiến triển có vẻ nhanh quá nhở???)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương