Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y
Chương 66: 66: Tuyệt Cảnh Phùng Sinh


Bầu trời đêm trên sa mạc rất đẹp, ở đây rất ít ô nhiễm, bầu trời đầy sao bao la kéo dài vô tận có một vẻ đẹp quyến rũ.

Mọi người đều đi bộ vào ban ngày, để tiết kiệm sức lực, ngay cả nói chuyện cũng hạn chế, vào ban đêm, họ nằm bên nhau trên cồn cát ấm áp và nhìn bầu trời đầy sao sáng trong im lặng.
Đã là đêm thứ tư, ban ngày bắt được hai con chuột, Dương Diệp và Thiệu Chính mỗi người ăn sống một con bổ sung năng lượng, hai người thay phiên nhau cõng Tống Đình Ngọc, đêm xuống, ba người bọn họ thể lực đã tiêu hao đến cực hạn.
Hành quân trên sa mạc, thống khổ nhất là tình trạng mất nước, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều kêu gào, nguy cơ tử vong rình rập như hình với bóng, họ không chỉ phải chịu đựng những đau đớn về thể xác mà còn phải vượt qua sự hoảng loạn tinh thần.
Cũng may Dương Diệp trầm ổn nhiều kinh nghiệm, thỉnh thoảng chuyển hướng sự chú ý của mọi người trên đường đi để động viên khuyến khích họ.

Thiệu Chính mặc dù còn trẻ nhưng thể lực rất tốt, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt nên ý chí kiên nghị không dễ dàng bỏ cuộc.
Với sự giúp đỡ của hai bộ đội đặc chủng, Tống Đình Ngọc đã tồn tại một cách thần kỳ đến bây giờ.
Thiệu Chính đã làm một chiếc ná cao su đơn giản, sau nhiều nỗ lực, cậu đã bắn hạ một con én xám, nhổ sơ lông của nó và đưa cho Tống Đình Ngọc, nghiêm mặt nói: “Chuột anh ghét bỏ cũng được, chim này có thể ăn đấy!”
Tống Đình Ngọc sắc mặt tái nhợt, cổ họng sớm đã bốc hỏa không nói nên lời, chỉ có thể yếu ớt lắc đầu, mùi máu nồng nặc khiến dạ dày anh quặn lên, ngay cả nước axit cũng không thể nôn ra.
Thiệu Chính sắc mặt hàn ý bức người, ra lệnh không cho phép cự tuyệt: “Không được! Phải ăn!”
Dương Diệp nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bác sĩ Tống, hãy nghe lời A Chính.

Ăn đi...!Cậu ấy muốn tốt cho anh thôi! Bánh quy nén hoàn toàn không thể nuốt được.

Nếu anh ăn chúng, cơ thể sẽ bị mất nước nhanh hơn, nhưng nếu anh không ăn cái gì, sẽ càng mất nước nặng và không trụ nổi đâu! Tuy rằng thịt sống không dễ ăn nhưng dù sao trong đó có máu, có thể bổ sung thêm chút nước!”
Tống Đình Ngọc sắc mặt tái nhợt, nhìn chim én xám đẫm máu, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Dương Diệp thở dài: “Bác sĩ Tống, không biết sắp tới sẽ gặp phải nguy hiểm gì...!Nghe nói anh thích chơi game, sa mạc này cũng giống như game vậy đó.


Anh là bác sĩ duy nhất của chúng tôi, tôi và A Chính ai ngã xuống cũng được, chỉ cần có bác sĩ thì vẫn cứu được.

Nhưng nếu anh ngã xuống, thì chúng tôi cũng chịu chung số phận đấy!”
Tống Đình Ngọc ánh mắt vừa động động dung, hít vào một hơi thật sâu, nhìn Thiệu Chính nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tống Đình Ngọc đời này tuy rằng không tính là ăn sung mặc sướng nhưng cũng chưa từng thiếu thốn đến vậy, đây là lần đầu tiên vì đói bụng mà ăn quàng… Nhìn lên bầu trời đêm bao la đầy sao, anh bỗng nhiên thấy rất nhớ nhà.
Dương Diệp vẫn luôn chú ý tới anh, nhìn thấy vẻ mặt cô đơn, ánh mắt tuyệt vọng liền biết tinh thần của anh sắp đến bờ vực sụp đổ.
Dương Diệp ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn bầu trời đêm khẽ nói: “Khi tôi còn bé cũng có ước mơ làm bác sĩ, mặc áo blouse trắng sạch sẽ cứu người.”
Tống Đình Ngọc hơi động đậy, quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.
Dương Diệp mỉm cười: “Khi tôi còn rất nhỏ ba tôi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, công trường không đạt tiêu chuẩn an toàn, ông ấy gặp tai nạn bị liệt từ vai trở xuống, mẹ tôi chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, không biết đọc, chỉ biết nuôi gà, vịt, lợn.

Trụ cột trong nhà ngã xuống, mẹ tôi phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, nhiều năm mệt nhọc nên sức khỏe yếu dần, thân thể đầy bệnh tật…
Thuở nhỏ tôi sống trong mùi thuốc mỡ nồng nặc, mỗi ngày tôi giúp xoa bóp cho ba rồi lại phụ giúp mẹ việc nhà.

Nhìn họ bệnh tật đau đớn, tôi nghĩ rằng khi lớn lên tôi phải trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho họ.”
“Vậy sau này...”
Tống Đình Ngọc khàn giọng hỏi.
Dương Diệp ánh mắt mơ hồ, thản nhiên nói: “Nhà tôi quá nghèo, tôi mới học hết cấp hai liền cùng chú trong thôn ra ngoài làm việc...!Ba tôi cũng mất vài năm sau đó.

Sau này trưởng thôn thấy gia đình tôi rất khó khăn nên đã giúp tôi xin chỉ tiêu và giới thiệu tôi nhập ngũ.”
Tống Đình Ngọc chăm chú lắng nghe, nhịn không được mở miệng: “Anh có thể đi học viện quân sự...”
Dương Diệp sắc mặt ảm đạm: “Tôi cũng nghĩ tới làm việc chăm chỉ để đạt thành tích tốt, sau đó quân đội có thể tiến cử tôi đến học viện quân sự...!Khi đó tôi và Đại Soái cùng một đội, đều là trinh sát.


Đội trưởng đã dẫn dắt chúng tôi rất tốt bụng.

Chúng tôi đã cùng nhau tham gia cuộc thi tuyển và được chọn vào Lữ đoàn tác chiến đặc biệt, nếu tôi lập được thành tích quân sự vào thời điểm đó, Đại đội trưởng Trần sẽ có thể để giúp tôi giành được vị trí được đề xuất.”
Dương Diệp thở dài: “Nhưng là không ngờ...!Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, đội trưởng vì cứu tôi mà hy sinh...!Sau đó phát sinh quá nhiều chuyện, tôi tự xin giáng cấp đi nông trường nuôi heo từ đó.”
“Dương đội, anh muốn nói cái gì?”
Tống Đình Ngọc không phải ngu ngốc, anh và Dương Diệp căn bản là không thân thiết, đối phương bỗng nhiên chạy tới nói với anh nhiều chuyện như vậy, khẳng định là có nguyên nhân .
Dương Diệp hướng đến không chút để ý hai mắt lúc này chuyên chú còn thật sự, nhẹ giọng hỏi: “Tôi là bởi vì nghèo mới tham gia quân ngũ, bởi vì chức trách của quân nhân mà không màng tới tính mạng, bởi vì gánh vác chí nguyện của đội trưởng đã hy sinh nên tôi mới một lần nữa trở lại Hoa Nam Lợi Nhận...!Bác sĩ Tống, anh là vì cái gì mà dấn thân vào đây chịu đựng bão cát và ăn thịt sống với chúng tôi?”
Tống Đình Ngọc sững người, đột nhiên trầm mặc.
Vì cái gì?
Tống Đình Ngọc chán ghét người khác nói mình là ẻo lả, chán ghét gia đình đối xử với mình như hoa trong nhà kính...!Để rèn giũa bản thân ra dáng đàn ông hơn, anh bất chấp sự phản đối của người thân, trở thành một bác sĩ quân y, không ngờ cũng đã hơn một năm.
Điều gì đã khiến anh kiên trì đến bây giờ?
Tống Đình Ngọc vẫn như cũ sợ đau, sợ chết, nhưng bây giờ anh cũng có thể chạy mười nghìn mét theo tiêu chuẩn của bộ đội, thậm chí có thể không chút do dự đi theo Hoa Nam Lợi Nhận tham gia tác chiến đặc biệt!
Anh vẫn như cũ hay mít ướt và lải nhải không dứt...!Nhưng thỉnh thoảng về thăm người thân bạn bè cũng không có ai nói anh yếu ớt ẻo lả nữa…
Tống Đình Ngọc cẩn thận nhớ lại từng chi tiết của một năm này, anh không nhớ nổi những lần Niếp Duy An hùng hổ bắt anh huấn luyện đau đớn như thế nào, điều đầu tiên in sâu trong tâm trí anh là buổi sáng mùa thu khi Niếp Duy An dạy cho Thiệu Chính một bài học, sau đó cô dẫn anh đứng trong góc để xem cảnh huấn luyện của bộ đội đặc chủng.
Đến ngày hôm nay, bên tai Tống Đình Ngọc vẫn còn văng vảng khẩu hiệu kinh thiên động địa của các chiến sĩ, vẫn làm rung động trái tim anh, khiến máu huyết sôi trào và thôi thúc anh chiến đấu như một người đàn ông.
Tống Đình Ngọc đột nhiên cảm thấy những cảm xúc tiêu cực mấy ngày qua trong nháy mắt biến mất, toàn thân tràn đầy năng lượng tích cực, trên khuôn mặt vốn là u ám tuyệt vọng nay lại toát ra sinh khí, anh nở nụ cười đầy hy vọng: “Cảm ơn Dương đội!”
Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Tống Đình Ngọc dù sao cũng không vô dụng như vậy...!Người bình thường đã suy sụp từ lâu, anh ta có thể trụ đến bây giờ thật sự không dễ dàng, huống chi là nghe được vài câu của anh lại thoát khỏi sự tuyệt vọng quá dễ dàng.
Dương Diệp há miệng đang định nói gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, quay đầu nhìn về phương xa đen kịt, cau mày thật sâu.
“Làm sao vậy?”

Dương Diệp đứng dậy, giơ lên ống nhòm nhìn đêm, cẩn thận quan sát, lo lắng nói: “Mau, có biến!”
Thiệu Chính cả kinh ngồi dậy, nhanh chóng nhặt súng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Đình Ngọc bất an cầm súng đứng lên, mím môi hỏi: “Có phải cứu viện tới không?”
Dương Diệp lắc đầu, quyết định thật nhanh nói: “Nương nương, mang theo bác sĩ Tống đi về hướng nam, tôi sẽ dụ bọn chúng rời đi!”
“Không!” Thiệu Chính lập mã phản đối, “Tôi đi đánh lạc hướng bọn chúng, anh mang theo anh ta đi!”
Dương Diệp nghiêm mặt, không còn thấy bọ dáng lười biếng cà lơ phất phơ như mọi ngày nữa, lạnh lùng nói: “Tôi là đội trưởng! Là cấp trên của cậu! Tôi hiện tại hạ lệnh cho cậu, phục tùng quân lệnh!”
Thiệu Chính cắn chặt răng, quật cường trừng mắt nhìn anh.
Kẻ địch càng ngày càng gần, không có thời gian vùng vằng nữa, nếu chậm trễ một chút, bọn họ nhất định ai cũng không sống sót!
Dương Diệp thật sâu hít một hơi, lạnh lùng thốt: “Thể lực của cậu tốt hơn tôi, mang theo bác sĩ Tống chạy trốn tỷ lệ sống sót cao hơn! Chúng ta là Hoa Nam Lợi Nhận, tuyên thệ ngày đó đã giác ngộ được quang vinh hy sinh, nhưng bác sĩ Tống thì không phải!”
Tống Đình Ngọc nóng nảy, vội vàng nói: “Tôi không đi, tôi...!Tôi không sợ chết!
Tôi không làm kẻ hèn nhát chạy trốn...”
“Lúc này đừng làm loạn!” Dương Diệp tức giận mắng, “Mẹ kiếp, nghe tôi an bài!”
Dương Diệp nặng nề thở hổn hển, cố gắng giữ cho thanh âm của mình ổn định, thấp giọng nói: “Yên tâm, tôi có chừng mực...!Tôi so với cậu kinh nghiệm nhiều hơn cho nên sẽ không có chuyện gì! Nương nương, nghe lời , đưa bác sĩ Tống đi về phía nam, đừng quay đầu lại! Các người còn sống, mới có thể liên lạc với Đại Soái cứu viện!”
Dương Diệp chỉ chỉ phương hướng, lúc nãy anh nhìn nửa ngày mới ước định được phương hướng, chỉ hy vọng không có đoán sai...
Thiệu Chính đôi mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, sau một lúc rốt cuộc không thể chống lại sự kiên quyết của Dương Diệp, càu hành lễ và kéo Tống Đình Ngọc đi về phía nam, không quay đầu lại.
Dương Diệp nhắm mắt lại sau đó mở ra, ánh mắt bình tĩnh, lăn một vòng trốn sau cồn cát, âm thầm tính toán khoảng cách, sắc mặt lãnh khốc, tay cầm súng nâng lên.
Trên sa mạc yên tĩnh, tiếng súng vang xa, tự nhiên không thoát khỏi tai của Thiệu Chính và Tống Đình Ngọc, bọn họ liều mạng chạy về phía trước, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Thân thể mất nước đã lâu đột nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt, Tống Đình Ngọc hung hăng lau mặt, hận bản thân vô năng hơn bao giờ hết.
Bóng đêm che chở tốt cho hai người họ, không biết đã chạy bao xa, hai chân nặng như chì, phía sau không còn động tĩnh, chỉ có tiếng gió rít gào, xen lẫn cát bụi đập vào mặt nóng rát đau đớn.
Chạy dữ dội khiến lồng ngực như muốn nổ tung trong giây tiếp theo, máu trào ra từ cổ họng, trong miệng nồng nặc mùi tanh, cát tràn vào ủng làm xước lòng bàn chân, mỗi bước đi đều như muốn giẫm phải dao nhọn, đau thấu xương tủy, nhưng vẫn không dám thả lỏng một chút...
Gió càng ngày càng mạnh khiến người ta không mở mắt ra được, Thiệu Chính cuối cùng cũng nhận thấy rằng có điều gì đó không đúng, đột nhiên kéo Tống Đình Ngọc dừng lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Sao, sao vậy...?” Tống Đình Ngọc thở hồng hộc, đột nhiên dừng lại, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.
Thiệu Chính nhìn anh, gian nan mở miệng: “Bão cát...”
Vì thuận tiện, trong hai người chỉ có Thiệu Chính mang theo một cái ba lô, Tống Đình Ngọc chỉ có thời gian mang theo hộp cứu thương, lều trại đã bị hư hại nghiêm trọng trong đợt bão cát lần trước, căn bản không chịu nổi thêm một lần nữa.

Tống Đình Ngọc nhất thời mất hết can đảm...
Thiệu Chính dùng sức kéo anh, tức giận mắng: “Đứng dậy! Trốn thoát được bão cát một lần thì cũng có thể trốn thoát lần thứ hai!”
Tống Đình Ngọc bị một lực mạnh túm lên, thất tha thất thểu chạy theo cậu.
May mắn thay có một thiết bị nhìn đêm, mặc dù tầm nhìn cực kỳ thấp nhưng ít nhất nó đã giảm bớt thiệt hại cho mắt do gió và cát gây ra.

Sau khi chạy không biết bao lâu, Thiệu Chính vui sướng phát hiện một chỗ trũng, còn có một tảng đá lớn nham nghiêng ra.
Thiệu Chính không nói một lời đẩy Tống Đình Ngọc vào trong, không gian do tảng đá tạo ra rất hạn chế, Thiệu Chính ép chặt anh ta trốn vào trong, cả tấm lưng của cậu đều gánh hết gió cát...
Trận bão cát này giằng co lâu, lâu đến mức cả người tê liệt, thời gian dài không thể duỗi chân, cơ bắp toàn thân căng cứng đau đớn.
Tống Đình Ngọc được Thiệu Chính che chở rất tốt, Thiệu Chính thê thảm hơn, cả người cơ hồ đều bị chôn ở phía dưới, mặc dù có tảng đá ngăn cản bớt một phần bão cát, nhưng sau lưng gánh một sức nặng như vậy cũng làm cậu chịu không nổi.
Tống Đình Ngọc quay mặt đi, khó khăn nói: “Xem ra gió đã ngừng...”

Thiệu Chính muốn trợn tròn mắt nhưng không còn sức lực, trước mắt tối sầm, cuối cùng ngất đi...
Trận này bão cát làm cho Thiệu Chính và Tống Đình Ngọc lâm vào một mối nguy hiểm, nhưng lại giúp Dương Diệp ở phía bên kia.
Nhờ có trận bão cát này đã chặn sự truy đuổi không ngừng của kẻ địch, giúp Dương Diệp thành công đánh bật đối thủ và trốn thoát.
Trên người còn một băng đạn nhưng không còn đồ ăn và nước...
Ánh mắt trời bắt đầu thiêu đốt mọi thứ, Dương Diệp bước thấp bước cao lê lết di chuyển, không khỏi cười khổ liên tục.
Sau khi lộn qua một đụn cát, Dương Diệp không tự chủ được ngã nhào xuống đất, trong lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy một chiếc xe quân dụng màu xanh lục, thậm chí xa xa còn có một tiếng kêu quen thuộc...
Chẳng lẽ là nóng đến hoa mắt, sinh ra ảo giác?
Dương Diệp híp mắt, dùng sức nhéo đùi của mình, đau đớn làm cho anh khôi phục một chút thanh tỉnh, híp mắt thử nhìn qua...!Sau đó, vẻ mặt chua xót dần dần biến thành vẻ không thể tin được, vui mừng như điên...
– Hết chương 66 –

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương