Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 60
Dự án hợp tác Lập Ninh đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, công việc kế tiếp Liễu Dật không cần cả ngày ngó chừng nữa, hắn thay Thẩm Ninh sắp xếp kiểm tra não bộ, chuẩn bị mang báo cáo kiểm tra của Thẩm Ninh bay một chuyến tới Nhật Bản.
Lúc cầm báo cáo kiểm tra Liễu Dật là đi một mình, có chuyện không thể để cho Thẩm Ninh nghe được. Bác sĩ làm kiểm tra biểu thị, tình huống của Thẩm Ninh căn bản đã định hình rồi, hiện tại làm kiểm tra đều là vô bổ, giải phẫu căn bản không thể thành công, hắn còn khuyên Liễu Dật, nói bảo Thẩm Ninh buông tay đi, những chỗ khác trên thân thể cũng không có gì đáng ngại, chỉ là mù mà thôi, cả ngày sầu lo như vậy không tốt.
Liễu Dật tâm nói ngươi biết cái rắm, người không được không có nghĩa là người khác không được, thế giới lớn như vậy, ngươi có thể chịu nổi sao! Biết đâu Maynard có thể là bác sĩ tốt, tới lúc đó ta muốn tới đánh vào mặt nhà ngươi!
Kỳ thực bác sĩ người ta cũng là ý tốt, tình huống của tình huống bất kể tới trong tay bác sĩ phụ trách nào cũng là ý kiến như vậy, Maynard là một bất ngờ.
Ba ngày sau, Liễu Dật bàn giao xong công việc trong nước liền bay tới Nhật Bản, trong lòng hắn có chút bồn chồn, sợ gặp Maynard, sợ đối phương động tay động chân với hắn quấn chặt lấy, nhưng lại muốn gặp Maynard, người này bây giờ là hy vọng duy nhất của Thẩm Ninh.
Hi vọng hết thảy thuận lợi đi......
Tiết Mạch gần đây tâm tình tốt hơn nhiều, gần đây Hạ Lập Nhân luôn khen ngợi tranh của y, thái độ đối với y cũng tốt hơn nhiều, còn có thể cùng y tán gẫu rất nhiều chuyện ngoại trừ vẽ vời, thậm chí còn cùng nhau ăn vài bữa cơm.
Sau khi nghe lời của Hàn Văn Quân mỗi bức họa của y cơ hồ đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ninh, hắn cũng là chuyên nghiệp, chuyện bắt chước họa phong như vậy khó khăn cũng không lớn, bởi vì không cần quá nhiều sáng tạo mới, tốc độ sáng tác của y cũng theo đó tăng lên, cơ hồ mỗi ngày đều có tác phẩm mới ra ngoài, y làm chuẩn bị vì triển lãm tranh chuẩn bị khai mạc mấy tháng nữa.
Trước khi quen biết với Hạ Lập Nhân, y là một họa sĩ nhỏ không có tiếng tăm gì, không có ai biết y, tranh của y căn bản bán không được, chỉ có thể dựa vào nhận một vài tranh minh họa và thiết kế kiếm tiền bên ngoài, tiền này kiếm tới đau xót, cùng chuyên ngành của y chỉ có thể cọ một bên, mặc dù cũng là dựa vào mới có thể ăn cơm, nhưng cùng cuộc sống trong dự tính của y kém quá nhiều.
Mà bây giờ không giống nhau, bởi vì Hạ Lập Nhân, y còn chưa có thành tựu gì trong giới mỹ thuật tạo hình ở trong nước cũng đã rất nổi tiếng rồi, bởi vì y là "Tình nhân mới" trong truyền thuyết của Hạ Lập Nhân, là một người may mắn, rất nhiều người muốn nịnh bợ y truy phủng y, thậm chí đã có người liên lạc muốn mua tranh của hắn.
Đây chính là khác biệt, hắn còn chưa có làm triển lãm tranh đâu.
Chính là bởi vì có đối lập mãnh liệt như vậy, y càng thêm quý trọng hiện tại tốt đẹp, hắn quyết định, phải vững vàng túm lấy trái tim Hạ Lập Nhân.
Từ bắt chước Thẩm Ninh có cái gì không tốt, chỉ cần kết quả khiến y mãn ý là được rồi, y một ngày nào đó sẽ khiến Hạ Lập Nhân quên đi Thẩm Ninh, đầy lòng đầy mặt chỉ có y. Huống chi quan trọng chính là, Hạ Lập Nhân rất ưu tú, Tiết Mạch chưa từng gặp được ai giỏi hơn Hạ Lập Nhân, cho dù là vì danh lợi tiếp cận đối phương, Tiết Mạch cũng không thể không biết có chỗ nào thua thiệt và ủy khuất, đối phương trước kia là đối tượng hắn ở trong mơ mới có thể hy vọng xa vời.
Mà bây giờ hắn phải làm, chính là tận lực khiến cho Hạ Lập Nhân vui vẻ, bắt chước tranh thì bắt chước tranh đi, Hạ Lập Nhân rất vui vẻ không phải sao, anh ấy vui vẻ là tốt rồi, y theo tâm ý của đối phương vẽ tranh, yên lặng chờ đợi triển lãm tranh sau này là được.
Tin tưởng mình nhất định sẽ hồng, Thẩm Ninh buông tha cho Hạ Lập Nhân là chính bản thân anh ta ngu xuẩn, Tiết Mạch y sẽ không, y sẽ vững vàng túm lấy cơ hội này!
Ngày đính hôn của Hạ Tình càng ngày càng gần, Đường Tuyết đã sắp xếp thủ tục Hạ Lập Nhân về nước rồi, em gái ruột sắp đính hôn, làm anh trai đương nhiên phải hảo hảo giúp đỡ chuẩn bị, giữ thể diện.
Chuyện bên Anh phải làm một vài giao tiếp, Hạ Lập Nhân sau khi về nước hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không tới.
Mắt thấy không tới mấy ngày phải trở về nước, Đường Tuyết chuẩn bị xong liền báo cáo công việc sắp tới cho Hạ Lập Nhân, hỏi xem còn có chuyện gì phải chú ý.
Cô là chuyên nghiệp, đi theo Hạ Lập Nhân nhiều năm như vậy, năng lực làm việc là vô cùng tốt, huống chi cô còn có trợ lý hỗ trợ, tất cả công việc đều làm tới phi thường hoàn mỹ, Hạ Lập Nhân phi thường vừa lòng.
Đường Tuyết cũng cảm thấy công việc của mình làm tới không tệ, ngay cả có một chút cô rất kỳ quái, chỉ là vẫn luôn không quá dám hỏi.
Thấy cũng sắp trở về, cô sau khi báo cáo xong công tác thật sự không nhịn được hỏi: "Hạ đổng, tôi nghe Tiểu Mạch nói anh đã bắt đầu chuẩn bị chuyện triển lãm tranh cho cậu ấy rồi, nhưng là......" Câu nói kế tiếp cô không dám nói.
Tiết Mạch nói Hạ Lập Nhân chuẩn bị triển lãm tranh, bởi vì trước khi mở triển lãm tranh phải một kỳ tuyên truyền, cho nên hiện tại bắt đầu chuẩn bị một chút cũng không còn sớm, phải từ rất sớm đã bắt đầu tạo thế.
Nhưng thân là thư ký chủ tịch của Hạ Lập Nhân, Đường Tuyết cho tới bây giờ không có nghe Hạ Lập Nhân nói về chuyện này, chuẩn bị triển lãm tranh cái gì, Hạ Lập Nhân chưa từng chi tiền làm công việc phương diện tuyên truyền, căn bản một chút bóng dáng cũng không có được chứ, chẳng lẽ là Tiết Mạch nghe lầm?
Không thể đi, chuyện như vậy sao có thể nghe nhầm.
Nhưng đối phương cũng không thể nói dối, không cần thiết a, cô là thư ký của Hạ Lập Nhân, lừa cô có ích lợi gì, đâm một phát liền thủng.
"Đúng vậy a, tôi nói với cậu ấy." Hạ Lập Nhân đang xem báo cáo, hắn đầu cũng không ngẩng, nhìn qua cũng không phải quá để trong lòng, tự nhiên giống như đang nói sáng nay ăn cái gì vậy.
"Nhưng là......" Đường Tuyết không rõ, rõ ràng chưa có làm được chứ.
"Cô sẽ không thật sự cho rằng tôi làm triển lãm tranh cho cậu ta đi?" Hạ Lập Nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Tuyết cười khẽ.
Đường Tuyết mở to mắt, cô cũng không phải ngu ngốc, này còn nhìn chưa ra nhiều năm như vậy cũng không uổng công lăn lộn, Hạ Lập Nhân là đùa bỡn người!
TRỜI!
"Mấy thứ kia hắn bắt chước Thẩm Ninh vẽ ra, xứng đáng tôi làm triển lãm tranh cho cậu ta?" Hạ Lập Nhân cảm thấy cực kỳ buồn cười, "Tôi nhiều tiền, nhưng cũng xem tiêu cho ai."
Nhưng mấy bức tranh kia là Hạ Lập Nhân bảo Tiết Mạch vẽ đấy, Tiết Mạch không vẽ hắn còn không cao hứng, đối phương không thể làm gì khác hơn là gắng gượng tiếp tục bắt chước, liền vì khiến hắn vui vẻ.
Đường Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, cô đây coi như là hiểu được, đại boss nhà cô đây chính là cố ý a!
Hắn đâu có người mới quên người cũ a, hắn căn bản là không thích Tiết Mạch, ngược lại cảm thấy Tiết Mạch lợi dụng Thẩm Ninh cố ý tiếp cận mình cực kỳ ghê tởm, cho nên mới cố ý chỉnh đối phương.
Hắn tâm tâm niệm niệm nhớ chỉ có một mình Thẩm Ninh, từ dự án hợp tác Lập Ninh cũng có thể thấy được, hắn có thể Thẩm Ninh tiêu bạo tay như vậy, như thế nào lại lại dễ dàng di tình biệt luyến như vậy, là cô đánh giá quá thấp tình cảm của đại boss nhà mình rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối đâu sẽ dễ dàng liền thay đổi thái độ như vậy, cô quả thực quá trẻ quá ngây thơ (*)!
((*) Bản gốc của câu này là "图样图森破" (hán việt: đồ dạng đồ tâm phá), đây là ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, câu tiếng Anh đồng âm là "Too young, too simple", phiên âm câu gốc khi đọc lên khá giống câu tiếng Anh "tú yàng tú sen pò")
Bất quá cô lại cảm thấy Tiết Mạch quá mức đáng thương, cô biết đối phương không chỉ là họa sĩ nhỏ đơn thuần, nhất định là có ý tứ leo lên Hạ Lập Nhân, nhưng là người đều là có dục vọng và dã tâm, cô cũng không cảm thấy cái này có cái gì không tốt, đã có đường tắt có thể đi, tại sao không đi chứ, cái thế giới này chính là như vậy.
Suy nghĩ một chút cô vẫn là nói tất cả ý nghĩ của mình ra, đối phương đối với tương lai ôm kỳ vọng lớn, đại boss nhà cô như vậy không khỏi quá mức tàn nhẫn, còn không bằng ban đầu liền không phản ứng đối phương, cho hy vọng lại để cho đối phương tuyệt vọng, quá mức tàn nhẫn.
"Cô không hiểu." Hạ Lập Nhân cầm lấy điện thoại di động nhìn hình của Thẩm Ninh, "Cô không hiểu em ấy trong lòng tôi có bao quan trọng, tôi không cho phép có bất kỳ thứ dơ bẩn nào chạm vào em ấy." Nếu Tiết Mạch ý định lợi dụng Thẩm Ninh đến gần hắn, liền phải làm tốt chuẩn bị tiếp nhận thất bại, ban đầu tâm có lớn như vậy, nên biết nguy hiểm có bao lớn.
"Chuyện này cô coi như không biết đi, tôi sẽ để cho người khác xử lý, đừng vì vạy mà ảnh hưởng tới công tác của cô." Hạ Lập Nhân đối với năng lực làm việc của Đường Tuyết vẫn là rất tán thưởng, chính là cảm thấy cô có chút mềm lòng, không chỉ là chuyện của Tiết Mạch, cô cũng luôn là thay những người khác của công ty ở trước mặt hắn nói tốt, dù sao tính tình hắn thật sự không tính là tốt, thường xuyên phát hỏa và giận chó đánh mèo.
Hạ Lập Nhân cảm thấy điều này cũng rất tốt, mềm lòng cũng tốt hơn lòng dạ độc ác.
Đường Tuyết thở dài gật đầu, "Tôi biết rồi, vậy tôi ra ngoài trước." Ai...... Lại sắp có người xui xẻo, cô cảm giác công việc sinh nhai của mình rất bấp bênh, ba ngày hai đầu liền muốn gặp phải pháo hôi, đại boss nhà cô thật là trước mặt ai cũng không cho vui vẻ, muốn thu thập ai liền thu thập người đó, cô đã có thể tưởng tượng ra kết cục của Tiết Mạch.
Thôi vậy, cô giữ khuôn phép làm tốt công việc của mình là được rồi.
Tiết Mạch còn đang mộng đẹp công thành danh toại, y gần đây còn gọi điện thoại cho Hàn Văn Quân báo cáo tin tức tốt này.
Hàn Văn Quân nghe tâm tình có chút phức tạp, trong lòng cô ta rất mâu thuẫn.
Một mặt cao hứng Hạ Lập Nhân di tình biệt luyến không tiếp tục chấp nhất Thẩm Ninh nữa, Thẩm Ninh anh ta không phải rất ngang bướng sao, mù vẫn còn dây dây dưa dưa với Hạ Lập Nhân, cái gì cũng không sánh bằng thời gian, có người mới, đâu còn có thể nhớ tới người cũ có vết nhơ, nốt rồi chu sa sớm muộn gì cũng biến thành máu của muỗi.
Biết vẽ vời có gì đặc biệt hơn người, có thể đoạt giả có gì đặc biệt hơn người, trên cái thế giới này người biết vẽ rất nhiều, chỉ cần lăng xê một chút, chẳng thèm quản hắn là ai, cũng có thể hồng được chứ, mấy thứ ngu xuẩn căn bản phân biệt không rõ kia chỗ nào tốt, tác phẩm của hoạ sĩ nổi danh đương nhiên là có người mua.
Hạ Lập Nhân có thể lăng xê nổi tiếng Thẩm Ninh, vậy đương nhiên là có thể lăng xê nổi tiếng Tiết Mạch.
Nhưng cao hứng đồng thời cô ta lại bắt đầu ghen tỵ căm hận Tiết Mạch.
Hạ Lập Nhân quên Thẩm Ninh rồi, nhưng cũng không nhớ tới Hàn Văn Quân cô ta, Tiết Mạch thay thế vị trí của Thẩm Ninh, cô ta trả thù một người, nhưng vẫn là phải bại bởi một người khác.
Nhìn bộ dáng trong gương người không ra người quỷ không ra quỷ chính cô ta đều cảm thấy sợ hãi, cô ta không biết nên đem đứa nhỏ trong bụng làm thế nào bây giờ, không dám đi nạo thai, lại càng không nguyện ý sinh ra.
Cô thê thảm như vậy, nhưng cái tên trộm Tiết Mạch này lại hạnh phúc như vậy, cô ta như nào có thể không ghen tỵ căm hận.
Bất quá cô ta lại nghĩ một chút, Tiết Mạch là dựa vào cô ta mới nhận được xem trọng của Hạ Lập Nhân, cô ta là hậu thuẫn của y, cũng là xiềng xích của y.
Nếu như sau này Tiết Mạch không nghe lời, cô ta có rất nhiều biện pháp thu thập y, chỉ cần công khai quan hệ và giao dịch của bọn họ, liền đủ cho Tiết Mạch hứng chịu, Hạ Lập Nhân sẽ không bỏ qua cho y.
Chỉ từ điểm này mà nói, Tiết Mạch mạnh hơn Thẩm Ninh nhiều, Thẩm Ninh căn bản là cứng mềm không ăn, Tiết Mạch dễ khống chế hơn nhiều.
Chỉ cần từ từ nghĩ cách, chuyện sau này để cho Tiết Mạch làm nhiều hơn cũng không phải không thể, nếu như đối phương có thể ở trước mặt Hạ Lập Nhân vãn hồi giúp cô ta, vậy thì liền càng tốt.
Cũng không phải không thể không phải sao, chỉ cần cô từ từ chờ, một ngày nào đó sẽ để cho Hạ Lập Nhân biết, Hàn Văn Quân cô đối với Hạ Lập Nhân hắn thật sự là thật lòng.
Hạ Lập Nhân không biết Hàn Văn Quân đang "Nghĩ quá nhiều", đã là hạ tuần tháng 9 rồi, nho ở trang viên không sai biệt lắm đã chín, hắn nên trở về nước.
Cùng hắn trở về ngoại trừ cấp dưới vẫn luôn đi theo hắn, còn có Tiết Mạch, cùng với tác phẩm Tiết Mạch sáng tác trong khoảng thời gian này.
Ngồi máy bay tư nhân của Hạ Lập Nhân trở lại Trung Quốc, tâm tình của Tiết Mạch không thể bảo là không kích động, y đã tưởng tượng triển lãm tranh mấy tháng sau đó.
Đúng rồi, mấy ngày nữa chính là tiệc đính hôn của em gái Hạ Lập Nhân, cũng không biết Hạ Lập Nhân có thể dẫn y cùng đi hay không, nhưng bọn họ kỳ thực cũng chưa có xác định quan hệ, mặc dù tin tức ở trong nước truyền tới sôi sùng sục.
A...... Rất muốn đi a, nếu quả thật dẫn y đi, hẳn là chính là đồng ý y đi......
Lúc cầm báo cáo kiểm tra Liễu Dật là đi một mình, có chuyện không thể để cho Thẩm Ninh nghe được. Bác sĩ làm kiểm tra biểu thị, tình huống của Thẩm Ninh căn bản đã định hình rồi, hiện tại làm kiểm tra đều là vô bổ, giải phẫu căn bản không thể thành công, hắn còn khuyên Liễu Dật, nói bảo Thẩm Ninh buông tay đi, những chỗ khác trên thân thể cũng không có gì đáng ngại, chỉ là mù mà thôi, cả ngày sầu lo như vậy không tốt.
Liễu Dật tâm nói ngươi biết cái rắm, người không được không có nghĩa là người khác không được, thế giới lớn như vậy, ngươi có thể chịu nổi sao! Biết đâu Maynard có thể là bác sĩ tốt, tới lúc đó ta muốn tới đánh vào mặt nhà ngươi!
Kỳ thực bác sĩ người ta cũng là ý tốt, tình huống của tình huống bất kể tới trong tay bác sĩ phụ trách nào cũng là ý kiến như vậy, Maynard là một bất ngờ.
Ba ngày sau, Liễu Dật bàn giao xong công việc trong nước liền bay tới Nhật Bản, trong lòng hắn có chút bồn chồn, sợ gặp Maynard, sợ đối phương động tay động chân với hắn quấn chặt lấy, nhưng lại muốn gặp Maynard, người này bây giờ là hy vọng duy nhất của Thẩm Ninh.
Hi vọng hết thảy thuận lợi đi......
Tiết Mạch gần đây tâm tình tốt hơn nhiều, gần đây Hạ Lập Nhân luôn khen ngợi tranh của y, thái độ đối với y cũng tốt hơn nhiều, còn có thể cùng y tán gẫu rất nhiều chuyện ngoại trừ vẽ vời, thậm chí còn cùng nhau ăn vài bữa cơm.
Sau khi nghe lời của Hàn Văn Quân mỗi bức họa của y cơ hồ đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Ninh, hắn cũng là chuyên nghiệp, chuyện bắt chước họa phong như vậy khó khăn cũng không lớn, bởi vì không cần quá nhiều sáng tạo mới, tốc độ sáng tác của y cũng theo đó tăng lên, cơ hồ mỗi ngày đều có tác phẩm mới ra ngoài, y làm chuẩn bị vì triển lãm tranh chuẩn bị khai mạc mấy tháng nữa.
Trước khi quen biết với Hạ Lập Nhân, y là một họa sĩ nhỏ không có tiếng tăm gì, không có ai biết y, tranh của y căn bản bán không được, chỉ có thể dựa vào nhận một vài tranh minh họa và thiết kế kiếm tiền bên ngoài, tiền này kiếm tới đau xót, cùng chuyên ngành của y chỉ có thể cọ một bên, mặc dù cũng là dựa vào mới có thể ăn cơm, nhưng cùng cuộc sống trong dự tính của y kém quá nhiều.
Mà bây giờ không giống nhau, bởi vì Hạ Lập Nhân, y còn chưa có thành tựu gì trong giới mỹ thuật tạo hình ở trong nước cũng đã rất nổi tiếng rồi, bởi vì y là "Tình nhân mới" trong truyền thuyết của Hạ Lập Nhân, là một người may mắn, rất nhiều người muốn nịnh bợ y truy phủng y, thậm chí đã có người liên lạc muốn mua tranh của hắn.
Đây chính là khác biệt, hắn còn chưa có làm triển lãm tranh đâu.
Chính là bởi vì có đối lập mãnh liệt như vậy, y càng thêm quý trọng hiện tại tốt đẹp, hắn quyết định, phải vững vàng túm lấy trái tim Hạ Lập Nhân.
Từ bắt chước Thẩm Ninh có cái gì không tốt, chỉ cần kết quả khiến y mãn ý là được rồi, y một ngày nào đó sẽ khiến Hạ Lập Nhân quên đi Thẩm Ninh, đầy lòng đầy mặt chỉ có y. Huống chi quan trọng chính là, Hạ Lập Nhân rất ưu tú, Tiết Mạch chưa từng gặp được ai giỏi hơn Hạ Lập Nhân, cho dù là vì danh lợi tiếp cận đối phương, Tiết Mạch cũng không thể không biết có chỗ nào thua thiệt và ủy khuất, đối phương trước kia là đối tượng hắn ở trong mơ mới có thể hy vọng xa vời.
Mà bây giờ hắn phải làm, chính là tận lực khiến cho Hạ Lập Nhân vui vẻ, bắt chước tranh thì bắt chước tranh đi, Hạ Lập Nhân rất vui vẻ không phải sao, anh ấy vui vẻ là tốt rồi, y theo tâm ý của đối phương vẽ tranh, yên lặng chờ đợi triển lãm tranh sau này là được.
Tin tưởng mình nhất định sẽ hồng, Thẩm Ninh buông tha cho Hạ Lập Nhân là chính bản thân anh ta ngu xuẩn, Tiết Mạch y sẽ không, y sẽ vững vàng túm lấy cơ hội này!
Ngày đính hôn của Hạ Tình càng ngày càng gần, Đường Tuyết đã sắp xếp thủ tục Hạ Lập Nhân về nước rồi, em gái ruột sắp đính hôn, làm anh trai đương nhiên phải hảo hảo giúp đỡ chuẩn bị, giữ thể diện.
Chuyện bên Anh phải làm một vài giao tiếp, Hạ Lập Nhân sau khi về nước hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không tới.
Mắt thấy không tới mấy ngày phải trở về nước, Đường Tuyết chuẩn bị xong liền báo cáo công việc sắp tới cho Hạ Lập Nhân, hỏi xem còn có chuyện gì phải chú ý.
Cô là chuyên nghiệp, đi theo Hạ Lập Nhân nhiều năm như vậy, năng lực làm việc là vô cùng tốt, huống chi cô còn có trợ lý hỗ trợ, tất cả công việc đều làm tới phi thường hoàn mỹ, Hạ Lập Nhân phi thường vừa lòng.
Đường Tuyết cũng cảm thấy công việc của mình làm tới không tệ, ngay cả có một chút cô rất kỳ quái, chỉ là vẫn luôn không quá dám hỏi.
Thấy cũng sắp trở về, cô sau khi báo cáo xong công tác thật sự không nhịn được hỏi: "Hạ đổng, tôi nghe Tiểu Mạch nói anh đã bắt đầu chuẩn bị chuyện triển lãm tranh cho cậu ấy rồi, nhưng là......" Câu nói kế tiếp cô không dám nói.
Tiết Mạch nói Hạ Lập Nhân chuẩn bị triển lãm tranh, bởi vì trước khi mở triển lãm tranh phải một kỳ tuyên truyền, cho nên hiện tại bắt đầu chuẩn bị một chút cũng không còn sớm, phải từ rất sớm đã bắt đầu tạo thế.
Nhưng thân là thư ký chủ tịch của Hạ Lập Nhân, Đường Tuyết cho tới bây giờ không có nghe Hạ Lập Nhân nói về chuyện này, chuẩn bị triển lãm tranh cái gì, Hạ Lập Nhân chưa từng chi tiền làm công việc phương diện tuyên truyền, căn bản một chút bóng dáng cũng không có được chứ, chẳng lẽ là Tiết Mạch nghe lầm?
Không thể đi, chuyện như vậy sao có thể nghe nhầm.
Nhưng đối phương cũng không thể nói dối, không cần thiết a, cô là thư ký của Hạ Lập Nhân, lừa cô có ích lợi gì, đâm một phát liền thủng.
"Đúng vậy a, tôi nói với cậu ấy." Hạ Lập Nhân đang xem báo cáo, hắn đầu cũng không ngẩng, nhìn qua cũng không phải quá để trong lòng, tự nhiên giống như đang nói sáng nay ăn cái gì vậy.
"Nhưng là......" Đường Tuyết không rõ, rõ ràng chưa có làm được chứ.
"Cô sẽ không thật sự cho rằng tôi làm triển lãm tranh cho cậu ta đi?" Hạ Lập Nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Tuyết cười khẽ.
Đường Tuyết mở to mắt, cô cũng không phải ngu ngốc, này còn nhìn chưa ra nhiều năm như vậy cũng không uổng công lăn lộn, Hạ Lập Nhân là đùa bỡn người!
TRỜI!
"Mấy thứ kia hắn bắt chước Thẩm Ninh vẽ ra, xứng đáng tôi làm triển lãm tranh cho cậu ta?" Hạ Lập Nhân cảm thấy cực kỳ buồn cười, "Tôi nhiều tiền, nhưng cũng xem tiêu cho ai."
Nhưng mấy bức tranh kia là Hạ Lập Nhân bảo Tiết Mạch vẽ đấy, Tiết Mạch không vẽ hắn còn không cao hứng, đối phương không thể làm gì khác hơn là gắng gượng tiếp tục bắt chước, liền vì khiến hắn vui vẻ.
Đường Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, cô đây coi như là hiểu được, đại boss nhà cô đây chính là cố ý a!
Hắn đâu có người mới quên người cũ a, hắn căn bản là không thích Tiết Mạch, ngược lại cảm thấy Tiết Mạch lợi dụng Thẩm Ninh cố ý tiếp cận mình cực kỳ ghê tởm, cho nên mới cố ý chỉnh đối phương.
Hắn tâm tâm niệm niệm nhớ chỉ có một mình Thẩm Ninh, từ dự án hợp tác Lập Ninh cũng có thể thấy được, hắn có thể Thẩm Ninh tiêu bạo tay như vậy, như thế nào lại lại dễ dàng di tình biệt luyến như vậy, là cô đánh giá quá thấp tình cảm của đại boss nhà mình rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối đâu sẽ dễ dàng liền thay đổi thái độ như vậy, cô quả thực quá trẻ quá ngây thơ (*)!
((*) Bản gốc của câu này là "图样图森破" (hán việt: đồ dạng đồ tâm phá), đây là ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, câu tiếng Anh đồng âm là "Too young, too simple", phiên âm câu gốc khi đọc lên khá giống câu tiếng Anh "tú yàng tú sen pò")
Bất quá cô lại cảm thấy Tiết Mạch quá mức đáng thương, cô biết đối phương không chỉ là họa sĩ nhỏ đơn thuần, nhất định là có ý tứ leo lên Hạ Lập Nhân, nhưng là người đều là có dục vọng và dã tâm, cô cũng không cảm thấy cái này có cái gì không tốt, đã có đường tắt có thể đi, tại sao không đi chứ, cái thế giới này chính là như vậy.
Suy nghĩ một chút cô vẫn là nói tất cả ý nghĩ của mình ra, đối phương đối với tương lai ôm kỳ vọng lớn, đại boss nhà cô như vậy không khỏi quá mức tàn nhẫn, còn không bằng ban đầu liền không phản ứng đối phương, cho hy vọng lại để cho đối phương tuyệt vọng, quá mức tàn nhẫn.
"Cô không hiểu." Hạ Lập Nhân cầm lấy điện thoại di động nhìn hình của Thẩm Ninh, "Cô không hiểu em ấy trong lòng tôi có bao quan trọng, tôi không cho phép có bất kỳ thứ dơ bẩn nào chạm vào em ấy." Nếu Tiết Mạch ý định lợi dụng Thẩm Ninh đến gần hắn, liền phải làm tốt chuẩn bị tiếp nhận thất bại, ban đầu tâm có lớn như vậy, nên biết nguy hiểm có bao lớn.
"Chuyện này cô coi như không biết đi, tôi sẽ để cho người khác xử lý, đừng vì vạy mà ảnh hưởng tới công tác của cô." Hạ Lập Nhân đối với năng lực làm việc của Đường Tuyết vẫn là rất tán thưởng, chính là cảm thấy cô có chút mềm lòng, không chỉ là chuyện của Tiết Mạch, cô cũng luôn là thay những người khác của công ty ở trước mặt hắn nói tốt, dù sao tính tình hắn thật sự không tính là tốt, thường xuyên phát hỏa và giận chó đánh mèo.
Hạ Lập Nhân cảm thấy điều này cũng rất tốt, mềm lòng cũng tốt hơn lòng dạ độc ác.
Đường Tuyết thở dài gật đầu, "Tôi biết rồi, vậy tôi ra ngoài trước." Ai...... Lại sắp có người xui xẻo, cô cảm giác công việc sinh nhai của mình rất bấp bênh, ba ngày hai đầu liền muốn gặp phải pháo hôi, đại boss nhà cô thật là trước mặt ai cũng không cho vui vẻ, muốn thu thập ai liền thu thập người đó, cô đã có thể tưởng tượng ra kết cục của Tiết Mạch.
Thôi vậy, cô giữ khuôn phép làm tốt công việc của mình là được rồi.
Tiết Mạch còn đang mộng đẹp công thành danh toại, y gần đây còn gọi điện thoại cho Hàn Văn Quân báo cáo tin tức tốt này.
Hàn Văn Quân nghe tâm tình có chút phức tạp, trong lòng cô ta rất mâu thuẫn.
Một mặt cao hứng Hạ Lập Nhân di tình biệt luyến không tiếp tục chấp nhất Thẩm Ninh nữa, Thẩm Ninh anh ta không phải rất ngang bướng sao, mù vẫn còn dây dây dưa dưa với Hạ Lập Nhân, cái gì cũng không sánh bằng thời gian, có người mới, đâu còn có thể nhớ tới người cũ có vết nhơ, nốt rồi chu sa sớm muộn gì cũng biến thành máu của muỗi.
Biết vẽ vời có gì đặc biệt hơn người, có thể đoạt giả có gì đặc biệt hơn người, trên cái thế giới này người biết vẽ rất nhiều, chỉ cần lăng xê một chút, chẳng thèm quản hắn là ai, cũng có thể hồng được chứ, mấy thứ ngu xuẩn căn bản phân biệt không rõ kia chỗ nào tốt, tác phẩm của hoạ sĩ nổi danh đương nhiên là có người mua.
Hạ Lập Nhân có thể lăng xê nổi tiếng Thẩm Ninh, vậy đương nhiên là có thể lăng xê nổi tiếng Tiết Mạch.
Nhưng cao hứng đồng thời cô ta lại bắt đầu ghen tỵ căm hận Tiết Mạch.
Hạ Lập Nhân quên Thẩm Ninh rồi, nhưng cũng không nhớ tới Hàn Văn Quân cô ta, Tiết Mạch thay thế vị trí của Thẩm Ninh, cô ta trả thù một người, nhưng vẫn là phải bại bởi một người khác.
Nhìn bộ dáng trong gương người không ra người quỷ không ra quỷ chính cô ta đều cảm thấy sợ hãi, cô ta không biết nên đem đứa nhỏ trong bụng làm thế nào bây giờ, không dám đi nạo thai, lại càng không nguyện ý sinh ra.
Cô thê thảm như vậy, nhưng cái tên trộm Tiết Mạch này lại hạnh phúc như vậy, cô ta như nào có thể không ghen tỵ căm hận.
Bất quá cô ta lại nghĩ một chút, Tiết Mạch là dựa vào cô ta mới nhận được xem trọng của Hạ Lập Nhân, cô ta là hậu thuẫn của y, cũng là xiềng xích của y.
Nếu như sau này Tiết Mạch không nghe lời, cô ta có rất nhiều biện pháp thu thập y, chỉ cần công khai quan hệ và giao dịch của bọn họ, liền đủ cho Tiết Mạch hứng chịu, Hạ Lập Nhân sẽ không bỏ qua cho y.
Chỉ từ điểm này mà nói, Tiết Mạch mạnh hơn Thẩm Ninh nhiều, Thẩm Ninh căn bản là cứng mềm không ăn, Tiết Mạch dễ khống chế hơn nhiều.
Chỉ cần từ từ nghĩ cách, chuyện sau này để cho Tiết Mạch làm nhiều hơn cũng không phải không thể, nếu như đối phương có thể ở trước mặt Hạ Lập Nhân vãn hồi giúp cô ta, vậy thì liền càng tốt.
Cũng không phải không thể không phải sao, chỉ cần cô từ từ chờ, một ngày nào đó sẽ để cho Hạ Lập Nhân biết, Hàn Văn Quân cô đối với Hạ Lập Nhân hắn thật sự là thật lòng.
Hạ Lập Nhân không biết Hàn Văn Quân đang "Nghĩ quá nhiều", đã là hạ tuần tháng 9 rồi, nho ở trang viên không sai biệt lắm đã chín, hắn nên trở về nước.
Cùng hắn trở về ngoại trừ cấp dưới vẫn luôn đi theo hắn, còn có Tiết Mạch, cùng với tác phẩm Tiết Mạch sáng tác trong khoảng thời gian này.
Ngồi máy bay tư nhân của Hạ Lập Nhân trở lại Trung Quốc, tâm tình của Tiết Mạch không thể bảo là không kích động, y đã tưởng tượng triển lãm tranh mấy tháng sau đó.
Đúng rồi, mấy ngày nữa chính là tiệc đính hôn của em gái Hạ Lập Nhân, cũng không biết Hạ Lập Nhân có thể dẫn y cùng đi hay không, nhưng bọn họ kỳ thực cũng chưa có xác định quan hệ, mặc dù tin tức ở trong nước truyền tới sôi sùng sục.
A...... Rất muốn đi a, nếu quả thật dẫn y đi, hẳn là chính là đồng ý y đi......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook