Trịnh Cảnh Đồng không tìm được Phó A Bảo là có nguyên nhân, bởi vì Phó A Bảo căn bản cũng không có ở làng khu lịch, đã xảy ra loại chuyện đó còn có tâm tư đi nghỉ, vậy cũng thực sự là thần tiên rồi.

Sau khi Trịnh Cảnh Đồng rời khỏi phòng Phó A Bảo vội vã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong ngay lập tức rời làng du lịch, chỉ sợ Trịnh Cảnh Đồng bám dai như đỉa đuổi theo.

Phó A Bảo cẩn thận suy nghĩ một chút, với địa vị thân phận cùng tài sản của Trịnh Cảnh Đồng như vậy, tuấn nam mĩ nữ bên cạnh chắc chắn sẽ không ít, có nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy lại không muốn, lại đến tìm mình, xem ra y đối với mình là vì tình cảm sâu sắc a.

Phó A Bảo cảm thấy khổ não sâu sắc vì mình được hoan nghênh, thật chính là vô cùng phiền não, nếu không thì sau này ra ngoài mang theo hai bảo tiêu?

Tình cảm sâu nặng thì sao, Phó A Bảo tôi là người mà anh nói coi trọng là có thể coi trọng sao? Nhìn thấy cái mặt tinh tướng đau khổ của anh liền ăn không ngon, có cút được bao xa thì cút đi! Anh như vậy còn muốn theo đuổi tôi, còn chịu trách nhiệm với tôi cái gì, phi! Thực sự là được đà lấn tới, trên đời này không biết có bao nhiêu người muốn theo đuổi tôi đây, tôi có thể để ý đến anh?

Đừng tưởng rằng cùng tôi đã xảy ra quan hệ là có thể lại có thể thượng tôi, muốn gạo nấu thành cơm tiện đà tiến dần từng bước? Ha ha, loại thủ đoạn theo đuổi thấp hèn này không thể thực hiện được đối với tôi đâu!

Vội vội vàng vàng lái xe trở về nhà, Phó A Bảo cảm giác toàn thân mình đều phải hư thoát, toàn thân đau hơn nữa sợ Trịnh Cảnh Đồng đuổi theo dẫn đến tinh thần sốt sắng cao độ, cậu cảm giác mình quả thực không thể được rồi.

Hôm nay Phó Trạch Văn ở nhà, đang ở trong phòng khách đọc báo buổi sớm, hắn vừa vặn thấy Phó A Bảo vội vã chạy về, hắn có chút kỳ quái, "A Bảo? Sao lại quay về, em không phải nói muốn ra ngoài chơi 3 ngày 2 đêm sao, bây giờ mới sáng ngày thứ 2, xảy ra chuyện gì?" Hắn cảm giác vẻ mặt em trai thật giống có chút kỳ quái.

"Không có chuyện gì không có chuyện gì." Phó A Bảo vội vã xua xua tay, chuyện mất mặt như vậy còn chưa muốn cho lão ca (ông anh già =))) biết, tuy rằng lão ca nhất định sẽ giúp mình báo thù, nhưng hình tượng thông minh linh hoạt của mình trong lòng lão ca nhất định sẽ mất giá rất nhiều, thật sự là cái được không đủ bù cái mất! "Làng du lịch chơi không vui chút nào, vì thế em liền sớm trở về, không có chuyện gì, thật đấy, một chút chuyện đều không có."

Phó A Bảo chính là loại trời sinh sẽ không nói dối người khác, không có IQ nói dối, lúc nói dối liền lúng túng, không cần người đe dọa liền lòi đuôi, cậu liều mạng xua tay nói không có chuyện gì, vậy thì chắc chắn là có chuyện gì, Phó Trạch Văn nheo mắt lại, "Em không phải là đã gây họa?"

"Em sao có thể gặp rắc rối!" Phó A Bảo cuống lên, rõ ràng không phải lỗi của cậu mà!

Phó Trạch Văn dùng hết sức nắm chặt tờ báo trong tay nhìn Phó A Bảo một chút, rõ ràng chính là không tin lời cậu nói, Phó A Bảo cảm giác mình cực kỳ khổ bức. Cậu sao lại xui xẻo vậy a, bị cái đồ không bằng cầm thú kia khiến cho như vậy, chịu ủy khuất lớn như vậy còn bị anh trai mình hoài nghi, quả thực không thể yêu thương nổi!

"Ca." Phó A Bảo kéo thân thể vừa mỏi vừa đau của mình đến bên cạnh Phó Trạch Văn, "Nhưng thật ra là như vậy, em có chuyện muốn hỏi anh."

Phó Trạch Văn đẩy đẩy mắt kinh gấp báo lại, lộ ra vẻ mặt "anh biết em có chuyện mà", "Nói đi, chuyện gì?"

"Giả thiết, em nói là giả thiết." Phó A Bảo đối với từ giả thiết này lặp đi lặp lại.

"Được được được, giả thiết." Phó Trạch Văn biết lắng nghe, cái gì mà giả thiết a, em trai mình nói như vậy, chuyện này hơn nửa chính là sự thật.

"Giả sử một người bị chó cắn, ca anh nói nên làm gì?" Phó A Bảo có chút thấp thỏm lại có chút chờ mong dùng ánh mắt lớn nhìn Phó Trạch Văn.

"Em bị chó cắn hả?!" Phó Trạch Văn giật mình, hắn vội vã đem Phó A Bảo nhìn từ trên xuống dưới một lần, "Nhanh cho anh xem một chút, cắn chỗ nào hả? Có nghiêm trọng không a?"

"Không phải em, không phải em!" Trái tim Phó A Bảo đập ùm ùm, lão ca nhà mình thật đúng là người có IQ đỉnh của đỉnh, sao có thể đoán một cái là có thể đoán được mình? Còn có thể hảo hảo tán gẫu hay không!

"Vậy thì tốt, làm anh sợ muốn chết." Phó A Bảo thở phào nhẹ nhõm, A Bảo nhà bọn họ từ nhỏ tới lớn không có bị khổ, còn chưa bị chó cắn!

"Ca anh mau nói cho em biết a, nếu như một người bị chó cắn, vậy phải làm thế nào a?" Phó A Bảo tiếp tục hỏi.

Phó Trạch Văn cảm thấy vấn đề này không có ý nghĩa gì, hơn nữa em trai mình cũng không có xảy ra chuyện gì, liền tiếp tục cầm lấy tờ báo, một bên lật xem một bên mất tập trung nói: "Vậy thì đi tiêm vaccin phòng chó dại a."

Phó A Bảo: "..."

______________________

Đã qua bữa trưa mà không tìm thấy Phó A Bảo, Trịnh Cảnh Đồng có chút sốt ruột, rốt cuộc là đi đâu thế?

Cân nhắc mãi, Trịnh Cảnh Đồng bấm số Phó Trạch Văn, y và Phó Trạch Văn quan hệ không tệ, công ty hai nhà có nhiều mối làm ăn qua lại, cũng coi là thế giao (mấy đời thân nhau), hai người bọn họ tuổi lại xấp xỉ nhau, cũng có rất nhiều đề tài chung, tình cờ còn có thể hẹn nhau cùng đi uống rượu.

"Trạch Văn." Trịnh Cảnh Đồng đi thẳng vào vấn đề, "Em trai cậu ở nhà sao?"

Phó Trạch Văn cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng hỏi có chút kỳ quái, hắn và Trịnh Cảnh Đồng qua lại với nhau lâu như vậy (chỗ này tác giả dùng từ chung sống với nhau, nhưng mị thấy nó không hợp với mối quan hệ giữa 2 anh lắm nên đổi lại), xưa nay cũng không biết em trai mình cùng hắn có gặp giao tập (qua lại), người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng, hai người kia vốn là không hòa hợp.

"Ở đây, sao thế, cậu tìm nó có việc?"

"Vậy thì tốt, mình còn tưởng em ấy xảy ra chuyện gì." Trịnh Cảnh Đồng chỉ sợ Phó A Bảo nghĩ không thông, gặp phải loại chuyện đó nghĩ không tông cũng có thể thông cảm được, đều tại mình không tốt.

"Cậu gặp nó? Cậu sẽ không cũng ở làng du lịch ôn tuyền kia chứ?" Phó Trạch Văn hơi hơi suy lý một chút liền biết rồi.

"Ừ, tớ..." Thật ra là Trịnh Cảnh Đồng muốn cùng Phó Trạch Văn thành thật khai báo, y cảm thấy nên hảo hảo chịu trách nhiệm, nhưng vừa nghĩ tới mấy câu nói của Phó A Bảo sáng nay, liền do dự, Phó A Bảo rõ ràng rất ghét mình, mình nếu như gióng trống khua chiêng cùng người nhà Phó A Bảo nói muốn chịu trách nhiệm, có phải là tự dĩ vi thị (tự cho là đúng)?

"Cậu chính là cái người bị chó cắn kia?" Phó Trạch Văn đột nhiên thông minh hỏi.

"Ha?" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy mạc danh kì diệu (không hiểu ra sao).

Phó Trạch Văn thấy dáng vẻ chần chờ của Phó A Bảo, liền liên tưởng đến lời nói sáng nay của Phó A Bảo, "Chẳng lẽ Phó A Bảo nhà tớ làm hại cậu bị chó cắn hả? Tớ nói tiểu tử thối kia làm sao lúc sáng về nhà hoảng hoảng trương trương (lúng túng), nói chuyện thì chi chi ngô ngô (ấp úng), hóa ra là đã gây họa thật! Cậu mau mau đi tiêm vaccin phòng bệnh đi, tớ hảo hảo nói nó một chút, hôm nào để nó đi nói lời xin lỗi với cậu."

Trịnh Cảnh Đồng: "..." Thế này là thế nào a?

"Tớ không sao, chính là thấy dáng vẻ em ấy thật giống như thân thể không thoải mái, có chút lo lắng." Trong lòng Trịnh Cảnh Đồng nghĩ: Nếu Phó A Bảo không muốn để trong nhà biết chuyện kia, vậy mình tạm thời giữ bí mật đi.

"Nha, không có chuyện gì, nó rất tốt, tính tình nó tưng tửng, nói muốn cùng bạn gái đi tắm suối nước nóng, vốn là 3 ngày 2 đêm, bây giờ mới chỉ có một ngày đã chạy về rồi, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì."

Lời kế tiếp của Phó Trạch Văn Trịnh Cảnh Đồng cơ hồ không nghe rõ, y nhớ tới 3 chữ: bạn gái (nguyên văn hán việt là nữ bằng hữu).

Y vậy mà làm kẻ thứ 3!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương