Cạch, tiếng cánh cửa đã đóng lại toàn phần.

Sắc mặt của Yang Tae cũng thay đổi theo đó.

Khác với sự ngây ngô lúc đầu, đôi mắt cậu có cái gì đó rất đáng sợ.

Gương mặt cũng lạnh lùng đi vài phần.

Yang Tae bước chân xuống nhà bếp, lấy một con dao sắc bén từ trong số dao vắt trên tường.

Một tia sáng xẹt qua mắt cậu, tiếp đó một dòng máu tươi chảy ra từ cánh tay.

Nhưng Yang Tae không thấy đau một chút nào, ngược lại còn nở nụ cười rất mãn nguyện, ngồi bệt xuống sàn nhà.

Cảm giác từng giọt máu từ từ chạy ra khỏi người cậu như sắp trút cạn.

Đôi mắt đờ đẫn nhìn mọi vật xung quanh không còn rõ ràng như trước nữa.

Dần dần khép lại.
Bóng tối bắt đầu xâm chiếm vào trong tâm trí cậu giống như bản thân vừa rơi xuống mười tám tầng địa ngục không có một ánh sáng nào len lỗi vào nơi tối tăm ấy.

Nhưng nơi đó lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc.

Từng chữ từng chữ vang vọng khắp nơi lấn át cả bóng tối.
“Yang Tae hôm nay con lại đánh nhau với bạn à?”

“Yang Tae dừng việc chơi game lại ngay cho mẹ!”
“Yang Tae ăn cơm xong rồi hẳn đi con.”
“...”
“Yang Tae con làm mẹ thất vọng quá.”
“Yang Tae nếu một ngày nào mẹ biến mất con hãy sống thật tốt nhé.

Phải nghe lời cha và người lớn trong nhà đó, có biết chưa.”
Nụ cười mãn nguyện rồi tan biến trong hư vô.
“MẸ!!”
Yang Tae hét lớn trong vô thức, cậu bàng hoàng mở mắt ra.

Những giọt mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt lạnh lẽo.

Từ dưới sàn nhà, Yang Tae ngồi bật dậy.

Cậu giữ lấy cánh tay đang chảy máu của mình bước lê lên phòng khách.

Một bên vai vô tình đụng phải bức ảnh trên tủ.

Sự va chạm đã làm bức ảnh rơi ra khỏi vị trí ban đầu.

Một tiếng “choảng” vang lên, các mảnh thủy tinh văng tung tóe ra xung quanh.

Yang Tae nhìn bức ảnh bị úp lại, cậu cúi người xuống nhặt nó lên.

Nhưng người bên trong bức ảnh lại khiến cậu sửng sốt.
Tim Yang Tae đập nhanh, các ngón tay theo phản xạ sờ vào bức ảnh.

Gương mặt mỹ miều, dịu dàng hệt như mẹ cậu ngày trước nhưng có phần trẻ hơn.

Trong tiềm thức của Yang Tae, cậu nhận định đây chính là mẹ mình.

Người phụ nữ đẹp nhất trong lòng cậu.

Tiếp đó, một nụ hôn yêu thương đặt lên bức ảnh.

Yang Tae mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt trìu mến.
“Mẹ à, từ giờ con sẽ ở bên cạnh mẹ mãi mãi không đi đâu cả.”
….
Sáu giờ mười phút, Oh Kang Mi từ bên ngoài trở về.
Tiếng cửa nhà mở ra, cô bước vào bên trong nhìn qua một lượt.

Mọi thứ vẫn bình thường như lúc cô rời khỏi và hình như có một mùi thơm thoang thoảng bên trong nhà.

Oh Kang Mi cũng không biết đây là mùi gì, sao lại có trong nhà mình.


Cô đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy Yang Tae.

Trong lòng có chút bất an gọi tên cậu.
“Yang Tae? Tôi về rồi đây.”
“...”
Kỳ lạ là không có tiếng đáp lại.

Oh Kang Mi lúc này mới thấy lo sợ.

Không lẽ cậu đã quên lời cô dặn mà chạy ra khỏi nhà? Nhưng rời khỏi đây thì cậu sẽ đi đâu được.

Bản thân bị mất trí nhớ cậu sẽ không gặp nguy hiểm chứ?
Oh Kang Mi hốt hoảng xoay người định chạy ra ngoài tìm cậu.

Bỗng nhiên phía sau có tiếng nói truyền đến làm cô khựng lại.
“Mừng mẹ đã về nhà.”
“Yang Tae!”
Cô quay người lại nhìn, quả thật là cậu đang đứng trước mặt.

Sự lo lắng trong cô cũng tan biến đi mất.

Oh Kang Mi để ý thấy trên mặt cậu có phần kém sắc hơn lúc sáng.

Trong đầu cô thầm nghĩ, có thể vết thương trên người cậu có chuyển biến xấu.

Vậy mà cô lại để cậu ở nhà một mình, lỡ như có chuyện gì thì làm sao cô ăn nói với người nhà cậu được.

Oh Kang Mi tự trách chính mình, bước chân nhanh nhẹn đi đến nắm cánh tay Yang Tae.
“Đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
“Ưm..con không đến bệnh viện đâu.”
Yang Tae nhăn mặt, cậu giữ lấy tay Oh Kang Mi.

“Sao lại không? Sắc mặt của cậu kém lắm rồi.”
Oh Kang Mi vẫn chưa biết chuyện gì, cô nắm chặt tay cậu muốn đưa đi.

Bỗng nhiên Yang Tae bấu chặt tay cô, trên trán đổ nhiều mồ hôi.

Cô hơi lo lắng hỏi:
“Cậu bị sao vậy?”
Lòng bàn tay Oh Kang Mi bỗng cảm nhận có thứ gì đó ướt đang chảy ra.

Cô ngửa bàn tay mình lên, không biết máu từ đâu mà dính đầy trong lòng bàn tay.

Oh Kang Mi bất giác nhìn về cánh tay Yang Tae, những giọt máu đang nhỏ giọt xuống sàn nhà nó khiến cô sốc hơn bao giờ hết.
“Yang Tae..tay của cậu sao lại bị thương thế này?!”
Yang Tae giấu cánh tay mình ra phía sau, mỉm cười nhìn cô như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ đừng lo, con chỉ bị đứt tay thôi.”
“Đứt tay?”
Một câu nghi vấn đặt ra trong đầu cô.

Chẳng lẽ lúc cô không có nhà Yang Tae đã sử dụng dao để làm gì đó? Dù vậy, thật sự đứt tay thì cũng là trên những ngón tay mới đúng, hoặc là một phần nhỏ nào đó trên bàn tay.

Nhưng vết thương của Yang Tae lại ở trên cánh tay và có vẻ rất sâu so với việc đứt tay bình thường gây ra.

Làm thế nào mà có thể đứt tay đến mức độ đó được?
Oh Kang Mi nhìn cậu có một nỗi bất an vô hình đang hiện hữu trong tâm trí cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương