Kẻ Cuồng Theo Dõi Thật Ra Là Gã Ngốc
-
Chương 11: Chương 51 - 55
Năm mươi mốt,
Trong một quán cà phê khá hẻo lánh và yên tĩnh, Hòa Đồng ngồi đối diện Giao Dịch. Hòa Động gọi một ly Cappuccino, Giao Dịch thì cà phê đen.
Hoà Đồng bưng ly cà phê lên, uống một hớp lớn rồi đặt lại bàn, thở một hơi thỏa mãn:"Đây mới là cuộc sống chứ."
Giao Dịch nhìn hành động trẻ con của Hòa Đồng, bưng ly cà phê lên, che lại khóe miệng đang cười của mình.
Hoà Đồng quấy quấy Cappuccino, thở dài, cau mày lại,"Ài, chuyện hôm nay, thực sự là khá phức tạp."
Giao Dịch lẳng lặng nhìn Hòa Đồng,"Không sao, tôi không vội."
Hoà Đồng nhíu mày càng chặt,"Thật ra thì...... Cũng không phải tôi rất ghét đồng tình. Ví dụ như nếu hai mỹ nữ với nhau thì tôi lại thấy đó là cảnh đẹp. Nhưng do Bạch Thừa An hồi trước nên rất ghê tởm mà thôi. Cậu đàn em hôm nay thì khác, ít nhất cậu ta không làm bất kì hành động nào ép buộc hay khiến tôi ghê tởm cả."
Giao Dịch không bình tĩnh,"Bạch Thừa An từng ép buộc cậu?!"
Hoà Đồng u buồn nhìn Giao Dịch,"Đúng vậy. Ép tôi đè anh ta. Thế là tôi liền đánh anh ta nằm luôn cho thỏa."
Giao Dịch:"......" Thật hiểm..
Hoà Đồng lại uống thêm hớp cà phê, rồi liếm liếm khóe miệng:" Với cả, cậu đàn em đó có quan hệ rất tốt với Tiêu Trì. Tôi không thể "xuống tay" quá ác được, thế cho nên không thể "nhét đá" vào miệng cậu ấy như lần trước."
Giao Dịch nhìn chằm chằm chỗ Hoà Đồng mới liếm môi qua, chỗ đó còn hai vệt nước mờ mờ. Giao Dịch không chút biến sắc nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên,"Sau đó thì sao?"
Mắt Hoà Đồng đảo một chút,"Sau đó? Không có sau đó. Dù sao cũng chỉ có thể trốn tránh cậu ta, ai bảo cậu ta nói khi nào tôi không tìm được người tôi thích thì sẽ không buông tay chứ."
Ánh mắt Giao Dịch sáng lên, áp chế bản thân hưng phấn, làm bộ như không có việc gì nói:"Việc hôm nay coi như qua được, nhưng lúc về trường thì cậu tính sao? Chả nhẽ lại tìm một người "bạn trai" nữa à?
Khi nói đến vế sau, giọng điệu của Giao Dịch chua cay.
Hoà Đồng không phát hiện, hơi buồn rầu cắn cắn mép ly cà phê,"Tôi đang lo chuyện này đây."
Giao Dịch nhìn Hoà Đồng, trong mắt chợt lóe một tia tối tăm,"Không bằng để tôi tiếp tục giả làm bạn trai cậu được không?"
Lập tức hai mắt Hoà Đồng sáng lên,"Thật sao?! Không phiền anh chứ?"
Giao Dịch nhìn Hoà Đồng, nhẹ nhàng cười cười, đôi mắt đẹp đẽ lóe lên một tia gì đó,"Sao có thể chứ? Cầu còn không được."
Hoà Đồng bị nụ cười lấp lánh này của Giao Dịch khiến Hòa Đồng cảm thấy, trong chớp mắt hình như tim mình đập nhanh bất ngờ, hơn nữa còn cảm thấy điều gì đó kỳ lạ.
Cảm giác này...... Lạ chỗ nào đây chứ?
Năm mươi hai,
Tiêu Trì đã từng "tiếc rèn sắt không thành thép" mắng Hoà Đồng qua:"Thần kinh của cậu thô đến nỗi có thể nổ súng luôn ấy! Trừ khi có người nhảy khỏa thân trước mặt cậu, không thì dù cho có người đẹp nào ám chỉ công khai với cậu, cậu cũng chả hiểu được đâu!"
Lúc ấy Hoà Đồng nghĩa chính ngôn từ trả lời:"Nói bậy! Sao tớ có thể ngu ngốc thế chớ!"
Tiêu Trì khì mũi hừ một tiếng, liếc,"Đúng rồi. Có lẽ người ta nhảy khỏa thân trước cậu cậu cũng chả hiểu nổi, phải đợi đến khi người ta tỏ tình với cậu luôn chứ gì."
Hoà Đồng nghiêm túc nhìn Tiêu Trì, không chút do dự nói:"Ngu ngốc, cậu nghĩ là tớ giống cậu hả? Có người đẹp thích tớ, chỉ liếc một cái là tớ liền biết, cậu tin không?"
Tiêu Trì xì một tiếng,"Quỷ mới tin cậu. Giờ dám đánh cược với tớ không? Dù là nữ hay là nam thích cậu, cậu có thể phân biệt được trong ba tuần hay không."
Hoà Đồng buồn bực,"Vì sao nam cũng tính chứ."
Tiêu Trì thở dài, phiền muộn nhéo nhéo mặt Hoà Đồng,"Trên đời này, có lẽ chỉ chính cậu không biết, bộ dạng này của cậu khiến người ta muốn phạm tội biết bao nhiêu."
Hoà Đồng không biết xấu hổ nói:"Bình thường bình thường, chỉ đứng thứ ba trên đời thôi há. Cao hơn cậu là được rồi."
Tiêu Trì uề một tiếng.
Hoà Đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy không công bằng,"Như vậy đi, nếu muốn đánh cược, vậy thì không thể chỉ mỗi về tớ được. Cậu cũng phải có phần, nếu sau này cậu mà yêu một người đàn ông, ở với nhau, coi như tớ thắng."
Lúc này Tiêu Trì run lên, nổi da gà cả người,"Ê, thật ác quá mà! Cậu nhất định sẽ thua cho coi!"
Hoà Đồng há một tiếng:"Không chắc đâu nhá."
Sự thật chứng minh, bọn họ đều thua.
Cái giá khi thua là: Ở lễ kết hôn của người kia, ôm đối phương rồi hô to anh yêu em...
Năm mươi ba,
Sau khi Giao Dịch đồng ý giả làm bạn trai Hòa Đồng xong, Hoà Đồng liền cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Đầu tiên, chỉ là bạn trai giả mà sao mỗi sáng đều gửi tin nhắn chào buổi sáng, chú ý sức khỏe?
Tiếp theo, chỉ là bạn trai giả mà sao lúc nào cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình?
Cuối cùng, sao mình luôn thấy sai sai cái gì đó......
Hoà Đồng buồn rầu cắn nắt đường trong miệng mình, nuốt xuống.
Chài chài chài...... Ngày mai đi tìm Tiêu Trì hỏi là được rồi.
Năm mươi bốn,
Khi Hoà Đồng tìm tới Tiêu Trì, Tiêu Trì đang ngủ say sưa trong chăn.
Hoà Đồng xoay xoay chùm chìa khóa trong tay, đùng một cái ném vào mặt Tiêu Trì.
Tiêu Trì "Shit" một tiếng trong mơ, yếu tớt tỉnh lại.
Tiêu Trì xoa xoa mắt, mê mang nhìn Hoà Đồng:"Hoà Đồng? Cậu tìm tớ làm giề?"
Hoà Đồng nhìn "dấu hôn" trên cổ Tiêu Trì, vẻ mặt rất phức tạp,"Cải trắng trồng nhiều năm, cuối cùng vẫn bị heo ăn mất tiêu rồi."
Tiêu Trì trợn trắng mắt.
Lập tức Hoà Đồng đổi ý khác:"Nuôi heo nhiều năm, cuối cùng cũng ăn sạch cải trắng rồi nhẩy."
Tiêu Trì ném chùm chìa khóa lại.
Hoà Đồng cười hì hì tiếp được, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.
"Tiêu Trì, tớ hỏi cậu chuyện này."
Tiêu Trì lười biếng ngáp một cái,"Nói đi, không phải giết người phóng hỏa là được."
Mặt Hoà Đồng vô cùng nghiêm túc,"Tớ "cứng" với một người đàn ông, có phải tớ bị bệnh không?"
Tiêu Trì hóa đá.
Năm mươi lăm,
"Cậu, cậu vừa nói cái gì?" Tiêu Trì không dám tin.
Hoà Đồng khó hiểu,"Tớ "cứng" với một người đàn ông."
Tiêu Trì hú lên quái dị,, đột nhiên che mặt..
"Dì Hòa ơi...... Con xin lỗi dì. Con dì bị cong rồi......"
Trong một quán cà phê khá hẻo lánh và yên tĩnh, Hòa Đồng ngồi đối diện Giao Dịch. Hòa Động gọi một ly Cappuccino, Giao Dịch thì cà phê đen.
Hoà Đồng bưng ly cà phê lên, uống một hớp lớn rồi đặt lại bàn, thở một hơi thỏa mãn:"Đây mới là cuộc sống chứ."
Giao Dịch nhìn hành động trẻ con của Hòa Đồng, bưng ly cà phê lên, che lại khóe miệng đang cười của mình.
Hoà Đồng quấy quấy Cappuccino, thở dài, cau mày lại,"Ài, chuyện hôm nay, thực sự là khá phức tạp."
Giao Dịch lẳng lặng nhìn Hòa Đồng,"Không sao, tôi không vội."
Hoà Đồng nhíu mày càng chặt,"Thật ra thì...... Cũng không phải tôi rất ghét đồng tình. Ví dụ như nếu hai mỹ nữ với nhau thì tôi lại thấy đó là cảnh đẹp. Nhưng do Bạch Thừa An hồi trước nên rất ghê tởm mà thôi. Cậu đàn em hôm nay thì khác, ít nhất cậu ta không làm bất kì hành động nào ép buộc hay khiến tôi ghê tởm cả."
Giao Dịch không bình tĩnh,"Bạch Thừa An từng ép buộc cậu?!"
Hoà Đồng u buồn nhìn Giao Dịch,"Đúng vậy. Ép tôi đè anh ta. Thế là tôi liền đánh anh ta nằm luôn cho thỏa."
Giao Dịch:"......" Thật hiểm..
Hoà Đồng lại uống thêm hớp cà phê, rồi liếm liếm khóe miệng:" Với cả, cậu đàn em đó có quan hệ rất tốt với Tiêu Trì. Tôi không thể "xuống tay" quá ác được, thế cho nên không thể "nhét đá" vào miệng cậu ấy như lần trước."
Giao Dịch nhìn chằm chằm chỗ Hoà Đồng mới liếm môi qua, chỗ đó còn hai vệt nước mờ mờ. Giao Dịch không chút biến sắc nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên,"Sau đó thì sao?"
Mắt Hoà Đồng đảo một chút,"Sau đó? Không có sau đó. Dù sao cũng chỉ có thể trốn tránh cậu ta, ai bảo cậu ta nói khi nào tôi không tìm được người tôi thích thì sẽ không buông tay chứ."
Ánh mắt Giao Dịch sáng lên, áp chế bản thân hưng phấn, làm bộ như không có việc gì nói:"Việc hôm nay coi như qua được, nhưng lúc về trường thì cậu tính sao? Chả nhẽ lại tìm một người "bạn trai" nữa à?
Khi nói đến vế sau, giọng điệu của Giao Dịch chua cay.
Hoà Đồng không phát hiện, hơi buồn rầu cắn cắn mép ly cà phê,"Tôi đang lo chuyện này đây."
Giao Dịch nhìn Hoà Đồng, trong mắt chợt lóe một tia tối tăm,"Không bằng để tôi tiếp tục giả làm bạn trai cậu được không?"
Lập tức hai mắt Hoà Đồng sáng lên,"Thật sao?! Không phiền anh chứ?"
Giao Dịch nhìn Hoà Đồng, nhẹ nhàng cười cười, đôi mắt đẹp đẽ lóe lên một tia gì đó,"Sao có thể chứ? Cầu còn không được."
Hoà Đồng bị nụ cười lấp lánh này của Giao Dịch khiến Hòa Đồng cảm thấy, trong chớp mắt hình như tim mình đập nhanh bất ngờ, hơn nữa còn cảm thấy điều gì đó kỳ lạ.
Cảm giác này...... Lạ chỗ nào đây chứ?
Năm mươi hai,
Tiêu Trì đã từng "tiếc rèn sắt không thành thép" mắng Hoà Đồng qua:"Thần kinh của cậu thô đến nỗi có thể nổ súng luôn ấy! Trừ khi có người nhảy khỏa thân trước mặt cậu, không thì dù cho có người đẹp nào ám chỉ công khai với cậu, cậu cũng chả hiểu được đâu!"
Lúc ấy Hoà Đồng nghĩa chính ngôn từ trả lời:"Nói bậy! Sao tớ có thể ngu ngốc thế chớ!"
Tiêu Trì khì mũi hừ một tiếng, liếc,"Đúng rồi. Có lẽ người ta nhảy khỏa thân trước cậu cậu cũng chả hiểu nổi, phải đợi đến khi người ta tỏ tình với cậu luôn chứ gì."
Hoà Đồng nghiêm túc nhìn Tiêu Trì, không chút do dự nói:"Ngu ngốc, cậu nghĩ là tớ giống cậu hả? Có người đẹp thích tớ, chỉ liếc một cái là tớ liền biết, cậu tin không?"
Tiêu Trì xì một tiếng,"Quỷ mới tin cậu. Giờ dám đánh cược với tớ không? Dù là nữ hay là nam thích cậu, cậu có thể phân biệt được trong ba tuần hay không."
Hoà Đồng buồn bực,"Vì sao nam cũng tính chứ."
Tiêu Trì thở dài, phiền muộn nhéo nhéo mặt Hoà Đồng,"Trên đời này, có lẽ chỉ chính cậu không biết, bộ dạng này của cậu khiến người ta muốn phạm tội biết bao nhiêu."
Hoà Đồng không biết xấu hổ nói:"Bình thường bình thường, chỉ đứng thứ ba trên đời thôi há. Cao hơn cậu là được rồi."
Tiêu Trì uề một tiếng.
Hoà Đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy không công bằng,"Như vậy đi, nếu muốn đánh cược, vậy thì không thể chỉ mỗi về tớ được. Cậu cũng phải có phần, nếu sau này cậu mà yêu một người đàn ông, ở với nhau, coi như tớ thắng."
Lúc này Tiêu Trì run lên, nổi da gà cả người,"Ê, thật ác quá mà! Cậu nhất định sẽ thua cho coi!"
Hoà Đồng há một tiếng:"Không chắc đâu nhá."
Sự thật chứng minh, bọn họ đều thua.
Cái giá khi thua là: Ở lễ kết hôn của người kia, ôm đối phương rồi hô to anh yêu em...
Năm mươi ba,
Sau khi Giao Dịch đồng ý giả làm bạn trai Hòa Đồng xong, Hoà Đồng liền cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Đầu tiên, chỉ là bạn trai giả mà sao mỗi sáng đều gửi tin nhắn chào buổi sáng, chú ý sức khỏe?
Tiếp theo, chỉ là bạn trai giả mà sao lúc nào cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình?
Cuối cùng, sao mình luôn thấy sai sai cái gì đó......
Hoà Đồng buồn rầu cắn nắt đường trong miệng mình, nuốt xuống.
Chài chài chài...... Ngày mai đi tìm Tiêu Trì hỏi là được rồi.
Năm mươi bốn,
Khi Hoà Đồng tìm tới Tiêu Trì, Tiêu Trì đang ngủ say sưa trong chăn.
Hoà Đồng xoay xoay chùm chìa khóa trong tay, đùng một cái ném vào mặt Tiêu Trì.
Tiêu Trì "Shit" một tiếng trong mơ, yếu tớt tỉnh lại.
Tiêu Trì xoa xoa mắt, mê mang nhìn Hoà Đồng:"Hoà Đồng? Cậu tìm tớ làm giề?"
Hoà Đồng nhìn "dấu hôn" trên cổ Tiêu Trì, vẻ mặt rất phức tạp,"Cải trắng trồng nhiều năm, cuối cùng vẫn bị heo ăn mất tiêu rồi."
Tiêu Trì trợn trắng mắt.
Lập tức Hoà Đồng đổi ý khác:"Nuôi heo nhiều năm, cuối cùng cũng ăn sạch cải trắng rồi nhẩy."
Tiêu Trì ném chùm chìa khóa lại.
Hoà Đồng cười hì hì tiếp được, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.
"Tiêu Trì, tớ hỏi cậu chuyện này."
Tiêu Trì lười biếng ngáp một cái,"Nói đi, không phải giết người phóng hỏa là được."
Mặt Hoà Đồng vô cùng nghiêm túc,"Tớ "cứng" với một người đàn ông, có phải tớ bị bệnh không?"
Tiêu Trì hóa đá.
Năm mươi lăm,
"Cậu, cậu vừa nói cái gì?" Tiêu Trì không dám tin.
Hoà Đồng khó hiểu,"Tớ "cứng" với một người đàn ông."
Tiêu Trì hú lên quái dị,, đột nhiên che mặt..
"Dì Hòa ơi...... Con xin lỗi dì. Con dì bị cong rồi......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook