Kẻ Chi Phối Tâm Lý III
Chương 18: Kẻ giết người tự thú (2) – I.C.U

Edit: Cải Trắng

Mộc Cửu bình tĩnh đưa ra một kết luận vô cùng tàn nhẫn: “ Bởi vì B đã chết. ”

Câu nói của Mộc Cửu khiến cho mọi người trong tổ trọng án cảm thấy không rét mà run.

Tần Uyên nhìn sang phía Thạch Nguyên Phỉ, nói: “ Nguyên Phỉ, cậu thử tra trong kho tài liệu xem trong một năm trở lại đây có người mất tích nào giới tính nữ, nghề nghiệp là bác sĩ hoặc pháp y không. ”

“ Đội trưởng, có thật này. ” Kiểm tra xong, Thạch Nguyên Phỉ đọc thông tin mình vừa tìm thấy lên: “ Lưu Lan, 29 tuổi, bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện Nhân Dân số 7, chưa lập gia đình, hiện đang sống một mình. Năm ngoái, vào ngày 13 tháng 8, bố mẹ cô ấy tới đồn công an báo con gái mất tích. ”

Ngay sau đó, Thạch Nguyên Phỉ tìm được một bản báo cáo điều tra. Khoảng 11 giờ đêm vào ngày 12 tháng 8, Lưu Lan rời khỏi bệnh viện sau khi xong ca trực. Vì nhà bố mẹ Lưu Lan cách bệnh viện khá xa nên năm trước cô ấy đã thuê một căn nhà gần bệnh viện, chỉ cách bệnh viện khoảng 20 phút đi bộ. Bố mẹ và đồng nghiệp của cô ấy đều nói quãng đường đi làm và về nhà cô ấy chỉ đi bộ thôi.

Ngày 13 tháng 8, hôm đấy là ngày Lưu Lan được nghỉ nên cô ấy trở về nhà bố mẹ ăn cơm trưa cùng họ. Nhưng mãi tới giờ ăn cơm rồi mà cô ấy vẫn chưa xuất hiện nên bố mẹ cảm thấy kỳ lạ, gọi tới số điện thoại của Lưu Lan thì phát hiện ra cô ấy đã tắt máy, họ tiếp tục đợi thêm một tiếng nữa. Một tiếng sau cô ấy vẫn không xuất hiện và số điện thoại thì không liên lạc được. Lo lắng con gái xảy ra chuyện nên bố mẹ Lưu Lan đã chạy tới căn nhà cô ấy đang thuê nhưng không thấy ai ở đó. Ngay sau đó, họ cũng chạy tới bệnh viện xem thử nhưng đồng nghiệp của cô ấy nói rằng hôm qua sau khi tan ca cô ấy đã về nhà rồi, không quay lại bệnh viện.

Bố mẹ Lưu Lan còn thử liên lạc với mấy người bạn thân thiết của cô ấy nhưng Lưu Lan cũng không ngủ lại nhà mấy người bạn đó. Chẳng ai biết được từ tối qua tới giờ cô ấy đã làm gì. Xác nhận rằng con gái đã xảy ra chuyện, bọn họ lập tức chạy tới đồn công an để báo án.

Cũng trong ngày hôm đó, cảnh sát lấy được camera ghi hình ở gần bệnh viện và tiểu khu. Họ xác nhận rằng vào khoảng 11 giờ 17 phút ngày 12 tháng 8, Lưu Lan đã rời khỏi bệnh viện. Trước khi rời đi, cô ấy không có bất cứ biểu hiện nào không bình thường, cũng không có bất kỳ ai đưa cô ấy đi nơi khác. Sau đó, cảnh sát tiếp tục xem camera ở gần tiểu khu nhưng không thấy xuất hiện bóng dáng của cô ấy, chứng tỏ cô ấy chưa từng về phòng trọ.

Nếu thế thì ở đây tồn tại hai khả năng. Một là Lưu Lan đã đi nơi khác, mất tích là việc đã được lên kế hoạch. Hai là Lưu Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất tích không theo kế hoạch. Dựa trên thông tin người nhà và bạn bè cung cấp thì khả năng xảy ra tình huống đầu tiên là rất thấp, càng về sau thì khả năng ấy như trở về số không. Khả năng Lưu Lan bị người mang đi sát hại càng lúc càng cao.

Một tháng, hai tháng trôi qua… nhưng Lưu Lan vẫn không trở về, không biết là cô ấy sống hay chết. Bố mẹ cô ấy chẳng nhận được bất cứ cuộc gọi tống tiền nào, hy vọng cô ấy còn tồn tại càng thêm xa vời.

Bảy tháng sau, mẹ Lưu vốn đang mang bệnh trong người, bởi vì quá đau lòng mà rời khỏi thế gian này. Không đến một tháng sau, bố Lưu cũng đi theo. Cho đến tận khi bọn họ lìa đời, bọn họ cũng không nhận được bất cứ tin tức gì của con gái.

Một năm sau, kể từ ngày Lưu Lan mất tích, tổ trọng án chỉ có thể dựa vào bốn mảnh giấy được gửi tới để tìm hiểu về những gì cô ấy đã trải qua. Nếu những gì Mộc Cửu suy đoán thực sự xảy ra thì Lưu Lan đã bị giam dưới tầng hầm suốt một năm, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà chết.

‘Kẻ giết người’ gửi bức thư này kèm theo chút tin tức cho bọn họ, chắc chắn rằng hắn đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với mọi người. Trong tay hắn đang có lợi thế, đấy chính là tính mạng của A. Nếu bọn họ bắt được chuột thì A sống, còn bọn họ mà để chuột chạy thoát thì A sẽ chết.

Hồng Mi nhíu mày: “ Nhưng chỉ dựa vào bốn mảnh giấy này thì làm sao chúng ta tìm được hung thủ? ”

Mộc Cửu lại nói: “ Manh mối hắn cho chúng ta không chỉ có bốn mảnh giấy này đâu. ”

Triệu Cường cảm thấy khó hiểu, hỏi: “ Hả? Vậy còn cái gì nữa? ” Hắn nghĩ thầm, ngoại trừ bốn mảnh giấy này ra thì chẳng còn cái gì nữa, ngay cả mặt trái của tờ giấy cũng không có chữ nào. Tin tức ở chỗ nào chứ?

Sắc mặt Mộc Cửu lạnh lùng, cô chỉ nói ra đúng hai chữ: “ Phong thư. ”

“ Phong thư? ”

Tần Uyên liếc nhìn phong thư một lần nữa, giờ anh mới nhận ra: “ Mã bưu điện trên phong thư này sai rồi. ”

Đôi mắt đen nhánh của Mộc Cửu nhìn thẳng vào mấy con số đó, nói: “ Không phải sai đâu, đây là một phần của manh mối đấy. ”

“ Chẳng lẽ là… ” Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Đường Dật nhìn về phía cô nói ra suy nghĩ đó, như để cô chứng minh độ chính xác của nó: “ Không phải hắn đang dẫn đường cho chúng ta đi tìm thi thể Lưu Lan chứ? ”

“ Đúng thế. ”

“ 202161….Nếu như đem mấy cái đổi lại thành chữ cái thì. ” Đường Dật buột miệng thốt ra: “ TUFA(1)? ”

(1)TUFA: Là một loạt các dạng đá vôi hình thành khi khoáng chất cacbonat kết tủa khỏi môi trường nước có nhiệt độ cao.

Cùng lúc đó, Thạch Nguyên Phỉ đã kiểm tra được kết quả: “ Từ từ đã, hiện tại đang có một nhà xưởng làm đá vôi, nhưng nó đã bị bỏ hoang rồi. ”

Tần Uyên lập tức nói: “ Đi, chúng ta tới nhà xưởng. ”

Nhà xưởng này đã được bỏ hoang nửa năm rồi, xung quanh rất hoang vắng, không có lấy một bóng người. Một tiếng sau, xe của tổ trọng án tới nhà xưởng.

Xuống xe, Tần Uyên và Mộc Cửu đi trước, theo sau là Triệu Cường và Lam Tiêu Nhã. Một mình Trần Mặc thì đi xem xét tình hình xung quanh nhà xưởng.

Cửa nhà xưởng không khóa. Tần Uyên vừa đẩy vào một cái thì ánh sáng từ bên ngoài đã rọi vào trong nhà xưởng, trên nền đất là hai bóng người một cao một thấp.

Bốn người đi vào bên trong. Trong khoảnh khắc vừa tiến vào, bọn họ ngửi thấy được mùi hôi thối, càng đi vào sâu bên trong thì mùi đấy càng nặng.

Phía trong cùng của nhà xưởng là một cái sân khấu được che kín bằng tấm màn màu đỏ, bên cạnh nó là sợi dây thừng dài dùng để kéo tấm màn ra. Có vẻ như nó đã được chuẩn bị đâu vào đó, chỉ chờ bọn họ tới vén màn sân khấu ra.

Tần Uyên kéo tầm màn ra không chút do dự. Tầm màn che lớn trên sân khấu rơi xuống, để lộ ra vật được giấu đằng sau nó.

Vừa nhìn thấy, bốn người liền hiểu được mùi hôi thối đó bốc ra từ đâu.

Một thi thể nữ lõa thể được treo ở giữa, nhưng bọn họ không thấy được mặt cô ấy vì khuôn mặt cô ấy đã được che đi bởi một cái khăn hình đầu heo. Nhưng cái này không phải là mùi hôi thối duy nhất, xung quanh cô ấy còn có thi thể của tám con heo được treo nữa.

“ Cái này… sao lại… ” Thị giác và khứu giác đều bị tấn công mạnh mẽ, Triệu Cường cảm thấy dạ dày đang cuộn trào.

Lam Tiêu Nhã không cảm thấy buồn nôn, cô chỉ nhíu mày lại.

Mộc Cửu tiến lên muốn lấy khăn trên đầu thi thể nữ xuống. Thi thể treo ở trên đầu, vừa mới giơ tay lên cô phát hiện ra mình không thể với tới.

“ … ”

Cuối cùng, Tần Uyên đi lên bỏ khăn đang che mặt thi thể xuống. Không có gì bất ngờ cả vì đó là mặt của Lưu Lan, trên mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

Tần Uyên nhíu chặt mày, anh phát hiện ra trong miệng Lưu Lan có một mảnh giấy nhỏ. Anh đeo bao tay vào rồi cẩn thận rút mảnh giấy ra khỏi miệng thi thể, Mộc Cửu cũng nghiêng đầu sang xem.

Trên mảnh giấy chỉ có đúng ba chữ cái tiếng Anh.

I.C.U

Mộc Cửu mở miệng nói, thanh âm vừa đủ để vang khắp nhà xưởng, mang theo chút gì đó lạnh lẽo và quỷ dị.

“ Tôi đang nhìn bạn. ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương