"Thầy ơi lúc nãy em thuận miệng mới nói vậy, thầy đừng tức giận"Lớp trưởng Đinh Vi và Hạnh Mính cùng đi lại, so với cô thở dốc còn nhiều hơn, tháo kính và lau mồ hôi, vỗ vai Hạnh Mính giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại…… Lợi hại!”
Cô uống nước khoáng mà Lộ Điệp đưa cho, tự hào bóp eo, cũng giơ ngón tay cái giơ lên đáp lại.

Nhìn thoáng qua, cô thấy Nguyên Tuấn Sách đứng dưới bóng cây máy bay cách đó không xa, cô không nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy, nhưng lẽ ra cậu ta nên nhìn từ phía này, thoạt nhìn, làn da trắng nõn khiến người ta lóa mắt.

Cho dù cô đã chết ba ngày thì da cũng không trắng bằng tên này.


Dưới gốc cây Nguyên Tuấn Sách thấy cô đi tới.


"Thân thể cậu có vấn đề sao?"
Anh nhếch khóe môi, cười như thường lệ, nhưng trong mắt lại không có ý cười.


Nhưng có nên nói hay không, mỹ nam cười thật tươi, giống như hoa sen tuyết trên đỉnh Everest, hái không được.



"Tôi nhìn giống có bệnh sao?"
"Ừm, giống"
Da trắng quá, giống như sắp chết vậy.


Hạnh Mính biết lời này là bất lịch sự và không nói: "Cậu bị bệnh gì vậy? Cậu có thể cho tôi biết, thành viên ủy ban thể thao, tiết cuối cũng xin nghỉ sao?"

“Từ khi ra đời thì mang bệnh, tôi chỉ không thể vận động.



Hạnh Mính càng tò mò, gãi cổ: “Sinh ra mang bệnh? Là bệnh gì.



Cô cảm thấy trên tay đổ mồ hôi, từng hạt mồ hôi dày đặc chảy xuống cổ rơi xuống làn da trắng dưới xương quai xanh.


Nguyên Tuấn Sách vẫn như cũ đang cười, đứng ở dưới tàng cây, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, chắp tay sau lưng, gió thổi tung những kẽ hở giữa những chiếc lá, ánh nắng rải rác xuyên vào hốc mắt rồi rời đi, và ánh đèn rọi vào anh cười càng thêm ấm áp.



"Ủy viên thể dục nhất định là phải hỏi đến cùng sao? Chỉ là một số bệnh không tiện.

"
Không tiện?

Hạnh Mính quá tò mò, ánh mắt cô rơi thẳng vào anh, đàn ông có chỗ không tiện không phải chỉ có một chỗ đó sao? chẳng lẽ chỗ đó?
Không phải dài hơn một cây sao, Nếu thật sự khó chịu khi vận động thì đính xác là không thể thoải mái, trời sinh liền có bệnh mà nói thì quả là quá đáng thương!!Về sau sẽ không có cách nào để tìm được đối tượng.


Chậc chậc, cô mong có một người phụ nữ là người vô tính có thể đến cứu cậu ta, để sau này không phải cô đơn lẻ.

Đôi mắt dưới hàng lông mày mỏng lém lỉnh mà chuyển động, khuôn mặt ngây thơ hoạt bát nhanh nhẹn nhất thời nhìn như tiếng chuông ngân, lộ ra vẻ thương cảm, không khó đoán được cô đang nghĩ gì.


“Còn muốn nói gì nữa sao?”

“Không! Không, vì chuyện riêng tư nên mình sẽ không hỏi, nhưng chúc cậu sớm khỏe, còn hy vọng!”

"Ừm, cảm ơn ý tốt của cậu!!"
Gia hỏa này sao lại còn cười được chứ, chẳng lẽ là đã sớm cảm thấy chính mình không đứng dậy được nên vậy sao.

Anh đột nhiên cười như vậy khiến Hạnh Mính cảm thấy đáng thương thay cho anh, phẩm giá của một người đàn ông từ khi sinh ra đã mất đi, trong lòng thầm cầu nguyện cho anh ba giây, mong bệnh này có thể chuyển sang cho Tần Nhạc Chí

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương