Phòng máy tính đã kín người khi Cố Hoài Thư đến, bốn ghế ở hàng cuối cùng rõ ràng là trống, còn lại rải rác vài ghế đơn.

Cô tò mò: "Sao bốn chỗ này không có ai ngồi vậy?"

Hồ Bá Văn ngồi ở chiếc ghế xa nhất và giải thích với cô: "Bởi vì đây là chỗ ngồi dành riêng cho tôi và anh Giang."

Cố Hoài Thư nhìn Giang Thế Húc đang ngồi xuống bên cạnh Hồ Bá Văn, còn có hai cái ghế trống: "Hai người các cậu, cần bốn cái ghế sao?"

"Bọn họ không dám ngồi cạnh anh Giang."

Cố Hoài Thư: "???"

Nghĩ đến đây, người trước mặt quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt nhàn nhạt: "Ngồi xuống."

Cậu ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề và kêu cô ngồi cạnh.

Cố Hoài Thư cũng không có suy nghĩ nhiều, tiết học sắp bắt đầu, liền ngồi xuống.

Cô vừa ấn nút nguồn, Từ Tư liền chạy tới phía sau cô, thấp giọng hỏi: "Hoài Thư, tôi ngồi chỗ này được không?"

"Chắc chắn."

Từ Tư mỉm cười ngồi xuống, thông qua Cố Hoài Thư nhìn Giang Thế Húc và Hồ Bá Văn, sau đó quay đầu lại nhỏ giọng nói.

"Tại sao cậu luôn ngồi cùng với Giang Thế Húc?"

Cố Hoài Thư không cần suy nghĩ trả lời: "Chúng tôi cùng bàn."

Từ Tư cứng ngắc nhếch khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Nhưng cậu ta là con trai."

Cố Hoài Thư nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Tôi biết."

Cố Hoài Thư đại khái có thể đoán được Từ Tư muốn nhắc nhở mình về sự khác biệt giữa nam và nữ.

Nhưng cô cảm thấy rằng khi kết bạn, con trai và con gái đều giống nhau.

Câu trả lời bất ngờ khiến Từ Tư im lặng.


Cô ta không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng quay mặt.

Nội dung lớp học chỉ kéo dài khoảng 30 phút, còn lại 10 phút là thời gian rảnh.

Mọi người thoải mái chơi game trên máy tính.

Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ.

Và đăng duy nhất trên , các web khác đều là .

Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.

Hồ Bá Văn dùng tay trái lấy từ trong túi lấy ra một bộ điều khiển và đưa cho Giang Thế Húc.

"Anh Giang, chơi thôi."

Cố Hoài Thư: "Cậu mang theo máy chơi game? Sao lại ngồi ở hàng cuối cùng?"

Hồ Bá Văn nhướng mày: "Không sao đâu, thứ này giống như điện thoại di động, chỉ cần đừng để giáo viên nhìn thấy là được."

Cố Hoài Thư ngồi ở rìa, yên lặng nhìn bọn họ thi đấu một hiệp quyền anh.

Trận thứ hai bắt đầu, Giang Thế Húc đưa tay cầm cho nàng: "Muốn chơi không?"

Cố Hoài Thư trợn tròn mắt: "Tôi?"

Hồ Bá Văn thúc giục cô: "Nào, tôi sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu."

Vừa rồi cậu đã thua Giang Thế Húc, hắn nhất định phải thắng Cố Hoài Thư.

Cố Hoài Thư nhiệt tình nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Vậy để tôi thử xem."

Giang Thế Húc nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Chơi được không?"

"Trước đây tôi đã từng chơi nó."

Nhìn bọn họ nói chuyện, Hồ Bá Văn đột nhiên mất đi hứng thú chơi cùng Cố Hoài Thư.

Anh ném điều khiển cho Giang Thế Húc: "Anh chơi đi."

Giang Thế Húc nhướng mày: "Được, tôi sẽ nhẹ tay."

Hồ Bá Văn: "..."

Từ Tư cũng nhìn họ trò chuyện , trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cô cười nói: "Hoài Thư, tôi cũng muốn chơi, cậu có thể cho tôi chơi thử một ván trước được không?"

Cố Hoài Thư đành đưa cho cô ta: "Được rồi."

Giây tiếp theo, Giang Thế Húc ném lại bộ điều khiển cho Hồ Bá Văn.

Hồ Bá Văn: "?"

Giang Thế Húc đứng lên: "Đi WC."

Từ Tư sửng sốt.

Chàng trai thờ ơ rời đi, Hồ Bá Văn chỉ có thể chơi với Từ Tư.

Sau khi Từ Tư thua liên tiếp hai ván, tiết học cũng sắp kết thúc.

"Xin lỗi, tôi mang sách đến đây ngồi làm phiền mọi người không có thời gian chơi."

Cố Hoài Thư lắc đầu: "Không sao, lần sau chúng ta lại chơi."

Hồ Bá Văn cất máy chơi game đi, nói: "Ở nhà còn một cái, lát nữa tôi sẽ mang thêm một cái cho cậu chơi với Giang ca."


Cố Hoài Thư mỉm cười, cô còn chưa kịp nói chuyện đã bị Từ Tư kéo ra ngoài.

"Chúng ta quay lại lớp."

Trong buổi tự học cuối cùng vào buổi chiều, trường nhận được một loạt sách giáo khoa mới và cần một số bạn nam giúp đỡ để chuyển sách vào thư viện.

Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ.

Và đăng duy nhất trên , các web khác đều là .

Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.

Thông thường vào thời điểm này, những cậu bé nghịch ngợm nhất lớp sẽ luôn bị gọi đi.

Giang Thế Húc và Hồ Bá Văn bị Vương Trác Nhiên yêu cầu lao động khổ sai, tan trường vẫn chưa quay lại.

Cố Hoài Thư đeo balo trên lưng, dựa vào ký ức ngày hôm qua đi đến chỗ đón taxi ở cổng trường, lại vô tình rẽ sai hướng.

Khả năng định hướng của cô không tốt lắm, và cô nhận ra mình đã sai khi nhìn thấy những người không mặc đồng phục đi học trên con đường này.

Cố Hoài Thư quay người lại, nhìn thấy một cô gái đang đi thẳng về phía mình.

Người đó mặc đồng phục học sinh, bộ dáng không tốt chút nào: "Cậu là Cố Hoài Thư?"

Cố Hoài Thư nhìn bộ dáng ngạo mạn của cô ta, không khỏi cau mày: "Có chuyện gì à?"

Cô gái khinh thường khịt mũi, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi: "Cậu thích Giang Thế Húc? Hay anh thích Hồ Bá Văn?"

Cố Hoài Thư: "?"

Đây là loại câu hỏi gì vậy?

Nếu không phải người bạn cùng lớp trước mặt trông rất nghiêm túc, cô gần như đã nghi ngờ người bạn này có phải là kẻ tâm thần.

Thấy cô không lên tiếng, cô gái có chút không kiên nhẫn: "Cậu giả vờ làm gì vậy? Tôi biết gần đây cậu rất thân với bọn họ."

Cố Hoài Thư không nói nên lời: "Cậu đang nói cái gì?"

"Quên đi, tôi không quan tâm cậu thích ai."

Cô gái từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngân hàng: "Tôi cho cậu 50.000 tệ.

Từ giờ trở đi cậu nên tránh xa Giang Thế Húc và nhờ giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ."

Cố Hoài Thư nhìn thẻ ngân hàng trước mặt, cuối cùng cũng hiểu được người bạn cùng lớp đối diện có ý gì.

Lẽ nào cô gái là người thầm yêu Giang Thế Húc.

Đuổi cô đi bằng tiền à?


Nghĩ tới đây, Cố Hoài Thư không khỏi bật cười: "Giang Thế Húc đáng giá 50.000 tệ trong lòng cậu sao?"

"Cái gì?" Cô gái mở to mắt, trong mắt hiện lên sự tức giận: "Cậu chê ít quá à? 50.000 tệ là đủ để cậu tốt nghiệp rồi."

Cố Hoài Thư nhếch môi, chậm rãi từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô.

"Cậu gì ơi, tôi sẽ cho cậu 100.000 tệ."

"Xin hãy tránh xa tôi một chút."

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh.

Một cơn gió thổi qua đường.

Không khí như đông cứng lại trong vài giây.

Cô ta khó tin nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng trong tay Cố Hoài Thư, sau đó im lặng nhìn cô.

Cả người cứng đơ hồi lâu, bàn tay cầm thẻ ngân hàng siết chặt, mở miệng nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Có vẻ như cô ta đã bị dội một gáo nước lạnh, nhưng cũng có vẻ cô ta quá tức giận không thể nói nên lời.

"Yên Nhan!"

Có người hét lên.

Cô gái nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Hoài Thư, sau đó quay người chạy về phía người bạn của mình.

Sau khi cô ta rời đi, Cố Hoài Thư rẽ vào một con đường, tiếp tục bước đi, khi nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc trước mặt.

Là Tiêu Tử Hà.

Hắn ta đang nói chuyện với một cô gái.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương