Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài
-
Chương 93
Chương 93
Cao Chí Dũng tìm đại một cái cớ để đuổi khéo hai người đó đi, rồi quay sang Lục Tam Phong nói: “Tên Đầu To này chỉ suy nghĩ đơn giản chứ không hề ngốc, không đáng ngại. Còn hơn tên Hàn Dương ở bên cạnh anh, tính cách quỷ quái, không hề có chút năng lực nào cả, không biết có phải là người tốt không nữa?”
“Ai?” Lục Tam Phong dựa vào ghế, nói: “Câu nói này của anh xét từ trong ra ngoài, nghĩa đen nghĩa bóng, nhìn kiểu gì cũng thấy hình như là anh đang xem thường anh ta đúng không?”
“Không có không có, chỉ là gần đây tôi hay nói chuyện tâm sự với Đầu To, anh ta nói hết năm nay là anh ta bàn giao hết công việc lại cho Hàn Dương rồi, muốn Hàn Dương có thể sớm ổn định được công việc, như vậy sẽ không gây phiền phức gì cho anh nữa. Anh ta còn nói rằng sau đó muốn chúng ta cùng nhau ra ngoài, ăn một bữa cơm để tâm sự một chút.”
Lục Tam Phong thở dài, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá để lên bàn, đốt một điều, nói: “Tôi biết, nhưng mà nếu muốn phát triển hơn nữa thì không thể chỉ dựa vào năng lực hiện tại của bọn họ. Đầu To cũng không phải người ngốc, vì vậy trước đây tôi mới để cho anh ta làm quản lý tài vụ, vì cảm thấy anh ta suy nghĩ đơn giản, sẽ không gây ra chuyện gì hết. Hết năm nay tôi sẽ tìm cho anh ta một khóa học kế toán để cải thiện năng lực. Hơn nữa, Đầu To vẫn còn cổ phần ở đây mà!”
“Ra vậy, thì ra anh đối xử với họ cũng không tệ”
“Anh đã mua vé xe chưa?” Lục Tam Phong hỏi.
“Tôi mua rồi, nhưng mà không có vé tốc hành, nên tôi đi Hà Nam trước. Tôi rất mong chờ chuyến đi ngày mai, phòng ốc rất tốt, bên trong vô cùng náo nhiệt, bên ngoài cũng rất sang trọng. Đúng là sự lựa chọn đúng đắn!” Khuôn mặt Cao Chí Dũng có chút xấu hổ nói: “Mấy ngày hôm trước trong lúc gọi điện thoại, vợ tôi nói nhớ tôi đó.”
“Ái chà, anh đã nói như vậy rồi thì như thế này nhé, cho anh nghỉ phép đến hết ngày mười lăm, mấy chuyện khởi công cứ giao hết cho bọn họ để anh có thể ở nhà thêm vài ngày.”
“Thật sao?” Cao Chí Dũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, mấy ngày hôm trước lúc gọi điện thoại còn nói với vợ, nếu như không mở thêm chi nhánh ở đó, thì hai vợ chồng sẽ cùng nhau chuyển tới đây ở, cách xa nhau cả nửa vòng Trái Đất như vậy khiến anh ta không vui chút nào. Nếu như có thể ở nhà thêm vài ngày thì tốt quá rồi!
“Cảm ơn tổng giám đốc Lục, anh suy nghĩ chu đáo quá.”
“Đừng chỉ ở đó cảm ơn tôi, khi ở đó anh giúp tôi thành lập một nhóm người, trực tiếp do anh đào tạo Lục Tam Phong nói.
“Nhóm người? Tôi đào tạo gì cơ?”
“Quan hệ xã hội!”
“Quan hệ xã hội? Công việc của anh mà cũng phải cần đến bộ phận quan hệ xã hội hả?” Cao Chí Dũng ngạc nhiên hỏi.
“Bộ phận kinh doanh, bộ phận kinh doanh nước ngoài hoặc bộ phận mở rộng và hướng tới tương lai ở nước ngoài.
Vẻ mặt Cao Chí Dũng mơ hồ nhìn Lục Tam Phong, cẩn thận suy nghĩ những thứ mà anh vừa nói, từng cái từng cái một. Sau đó trong đầu của anh ta lập tức xuất hiện hai chữ “Đàm phán”.
“Anh muốn có một đôi chuyên đàm phán?”
“Đội chuyên đàm phan cai gi Chỉ là đội đi thu thập thông tin trước khi khai thác thôi, anh để ý tuyển người và đào tạo giúp tôi, hết năm nay là cần dùng tới đội đó rồi.” Lục Tam Phong nhanh chóng dọn dẹp đồ trên bàn, chuẩn bị về nhà với vợ con.
“Khoan đã, không phải anh nói còn muốn mở một phân xưởng nữa à? Bây giờ còn muốn tạo thêm một đội chuyên đàm phán nữa! Rốt cuộc là anh định làm gì? Mau nói rõ ràng cho tôi nghe xem nào.” Cao Chí Dũng nóng nảy giục.
“Tôi đã lừa anh bao giờ chưa? Trước khi đón năm mới, người phương Nam tụ họp về rất nhiều, anh đi đường thì chú ý một chút, còn về vấn đề tiền lương, có thể trả cao, vấn đề ăn ở thì đã có xưởng giải quyết
“Anh thiếu điều muốn bán tôi đi luôn rồi chứ ở đó mà lừa gạt? Anh tưởng là tôi không biết gì á? Anh sai rồi, trong thời gian anh không có ở đâu hôm nào tôi cũng đi uống rượu với Đầu To, anh ta kể hết cho tôi nghe rồi. Nào là giả vờ làm chủ tịch, lừa gạt người ta thế này, hù dọa người ta thế kia, có chuyện gì mà anh không làm được? Công ty chúng ta khó khăn lắm mới có thể phát triển ổn định như bây giờ, sao cứ thích phải mạo hiểm vậy?”
Lục Tam Phong chỉ cười nhẹ không nói lời nào.
“Anh mau nói rõ ràng đi, thật ra anh định mở mấy cái? Ba cái? Năm?”
Lục Tam Phong vẫn không nói gì.
Thấy vậy, Cao Chí Dũng đã hiểu ra, không chỉ những con số đó, liền hỏi: “Mười cái?”
Lục Tam Phong vẫn như cũ không nói lời nào.
“Tổng giám đốc Lục! Anh bị điên rồi!” Cao Chí Dũng vỗ bàn, hét lớn: “Gần tới năm mới, mấy hôm trước lúc gọi điện cho vợ tôi, tôi còn khoe mình đã lập nên một kì tích, còn có một lãnh đạo vô cùng tốt, còn chia cổ phần công ty cho chúng tôi. Tôi mới khen anh xong, hôm nay anh lại chơi tôi như vậy, anh nói xem tôi phải làm sao?!
“Anh đúng là không phải người thích hợp để gây dựng sự nghiệp!
“Tôi không phải người thích hợp để gây dựng sự nghiệp? Cho là vậy đi, còn anh chắc chắn là người thích hợp để liều mạng! Mấy ngày nay sau khi trở về không thấy anh làm ầm ĩ, cũng không thấy ra vào công xưởng, mọi thứ đều bình yên vô sự. Tôi với Đầu To còn khen anh lớn rồi, trưởng thành rồi, chững chạc và không gây chuyện nữa, thì ra là do anh nhịn bữa giờ để hôm nay giở chứng?”
“Anh đừng nóng, đừng nóng, đừng nói tôi như kiểu trẻ con nghịch ngợm vậy chứ.” Lục Tam Phong khoát tay một cái, nói: “Anh mau ngồi xuống, hút một điều thuốc để bình tĩnh lại.”
“Không được, lần này không thể nghe lời của anh được! Đã quá nhiều lần vậy rồi, kể cả có mắc nợ anh đi chăng nữa. Anh nghĩ kĩ xem, nếu làm như vậy chúng ta không phải giống như ốc sên vác núi lớn à?”
“Được rồi, được rồi. Nghe anh nói thì tôi cũng cảm thấy là do tôi quá nóng vội rồi, là do tôi suy nghĩ chưa thấu đảo. Vậy trước tiên cứ mở ba cái đi, nếu hiệu quả tốt thì mở rộng thêm hai cái nữa là năm, dù sao mục tiêu của năm sau, tôi đều nghe theo anh”
Cao Chí Dũng cảm thấy tại mình chắc chắn có vấn đề, Lục Tam Phong bình thường cứng đầu như vậy mà lại bị vài ba lời của anh ta thuyết phục? Anh ta hoài nghi nhìn anh.
“Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, lần này quả thật tôi sẽ nghe theo anh mà. Về việc mở rộng thì cứ như vậy đi, nhưng anh vẫn phải giúp tôi đào tạo một đội như tôi vừa nói, chứ không qua năm mới, anh thì bận chuyện nhà máy, còn phải chạy qua chạy lại để kiểm tra nguyên vật liệu bên thành phố Bạch Nhiên, tôi thì phải quản lý thị trường, chúng ta bận đến tối tăm mặt mày, nếu không có thêm người thì không được.” Lục Tam Phong vỗ vỗ vai Cao Chí Dũng, nói liền một mạch không để anh ta nói lời nào.
“Vậy cũng được!” Cao Chí Dũng gật đầu đồng ý.
Hai người tiếp tục thương lượng công việc một lúc lâu nữa. Lục Tam Phong phải cam đoan, hứa rằng bạn đầu chỉ xây dựng ba nhà máy, sau đó xem xét thời thế như thế nào, mới tính đến chuyện mở rộng thêm hai cái nữa. Ngoài ra trước khi Cao Chí Dũng đi, Lục Tam Phong còn nhờ anh làm một chuyện cuối cùng, đó là đi tặng quà cho các đối tác làm ăn của họ. Công ty còn khó khăn, vậy nên không thể tặng những món quà quá đắt đỏ, tặng cho họ mỗi người một cái lịch treo tường, bên trên có in quảng cáo về công ty là được. Dù sao quan trọng nhất vẫn là thành ý.
Cao Chí Dũng gật gù, nhìn Lục Tam Phong cười cười sau đó tạm biệt anh, rồi nhanh chóng quay đầu rời khỏi phòng làm việc.
Buổi chiều các công nhân sau khi lĩnh lương xong thì liền lục đục thu xếp đồ chuẩn bị về nhà, chỉ còn lại một vài công nhân đến ca trực ở lại, nhưng họ cũng không hề buồn mà tụ tập lại thành một nhóm, ngồi nói chuyện tâm sự về tiền lương,…
Lục Tam Phong nhìn bầu trời đầy mây đen phía ngoài cửa sổ phòng làm việc, thở dài, anh cảm thấy mình nên mau chóng thu xếp rồi đi về nhà thôi. Bây giờ đã bước sang mùa đông rồi, động một chút là có tuyết rơi, lần trước cũng vì tuyết rơi mà anh gặp phải tai nạn, bắp chân và thắt lưng đều bị thương, anh không muốn lịch sử tái diễn nữa.
Đúng như anh đoán, khi anh về gần tới nhà, tuyết đã bắt đầu rơi. Buổi tối, Giang Hiểu Nghi đang nấu cơm, Như Lan thì nằm ườn trên salon, khuôn mặt cáu kỉnh. Lục Tam Phong
trở về thấy cô bé như vậy liền nói: “Ôi cục vàng cục bạc của ba đừng khóc đừng khóc, ti vi không có sóng à?”
“Anh mặc kệ nó đi, đừng có nuông chiều nó quá. Bây giờ nó không thiếu cái gì, chỉ thiếu đòn!” tiếng Giang Hiểu Nghi từ trong nhà bếp vọng ra “Mới ngoan ngoãn được vài ngày, giờ đã dở chứng rồi. Sang năm đưa nó về quê sống cho biết cảnh.”
“Bảo bối, ngoan nào, đừng khóc nữa, mẹ con giận rồi.”
“Con muốn xem phim hoạt hình, con muốn xem Effendi! Ba, ba mau sửa ti vi đi.”
Lục Tam Phong bị con gái mè nheo, liền mềm lòng, ra phía sau ti vi, vỗ vỗ vài cái nhưng vẫn không được. Chắc do bên ngoài tuyết rơi nên ảnh hưởng đến đường truyền tín hiệu của anten. Đột nhiên, ti vi xuất hiện hình ảnh.
“A! Có rồi có rồi!” Như Lan kích động hét, cô bé hét còn to hơn sản phụ trong phòng sinh nữa.
Lục Tam Phong thấy vậy liền bỏ tay ra, hình ảnh lại vụt tắt.
“Ba đừng bỏ tay ra!”
Con gái nói vậy, anh đành phải đứng đó, giữ nguyên tay ở tư thế vô vỗ liên tục. Cô bé Như Lan xem phim cười tít cả mắt.
Giang Hiểu Nghi từ nhà bếp đi ra, thấy Lục Tam Phong đứng đó làm anten chạy bằng cơm cho Như Lan, liền dọn cơm lên bàn, nói: “Anh thích thì cứ đứng đó làm anten mua vui cho con bé đi, em ăn cơm trước đây.”
Cơm nước xong xuôi, Lục Tam Phong liền lên giường đi ngủ, đêm nay anh phải ngủ sớm để sáng mai còn dậy sớm qua thị trường nông sản mua chút đồ, đi đi lại lại cả ngày trời, hôm sau còn phải về quê. Chỉ mong trận tuyết này không lớn, nếu không chắc toàn bộ con đường về quê đều bị nó bao phủ cả.
Giang Hiểu Nghi ngồi trên giường tỉ mỉ viết danh sách những thứ cần mua, không thể quên quà của bất kì ai, quà cũng không thể quá đắt, không thể quá rẻ được. Lục Tam Phong mắt díp lại, ngủ thiếp đi, anh chỉ nhớ trước khi anh chìm vào giấc ngủ thì Giang Hiểu Nghi vẫn còn đang hằng say nói gì đó.
Sáng sớm hôm sau, ngoài đường, tất cả mọi thứ đều bị tuyết phủ một lớp dày, trắng xóa. Bên ngoài đám trẻ con nô đùa vui
Ném tuyết, ném cầu tuyết, đốt pháo!
Ngoài tiếng cười đùa của đám nhóc còn có tiếng mắng chửi của người lớn, chủ nhà xung quanh đây. Tất cả mọi âm thanh hòa vào với nhau, tạo nên một loại cảm giác khó nói, khiến cho Lục Tam Phong cứ đứng ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, tận hưởng hương vị cuộc sống.
Đúng tám giờ sáng, sắc trời vừa sáng hơn một chút, Lục Tam Phong liền lái xe chở Giang Hiểu Nghi đi thị trường nông sản mua đồ. Cô ngồi bên cạnh cứ luôn miệng nói lải nhải gì đó, khiến cho anh cảm thấy tại sao đến bây giờ anh mới phát hiện ra cô nói nhiều như vậy?
Đi tới thị trường nông sản thì chính là địa bàn lộng hành của Giang Hiểu Nghi, cô liên tục trả giá, khiến cho các chủ tiệm không ngừng nhìn Lục Tam Phong đầy oán giận. Mua đầy một đống đồ ở sau cốp xe, tức giận cũng chất đầy trong lồng ngực.
Lần đầu tiên Lục Tam Phong cảm thấy làm đàn ông là một chuyện vô cùng khổ, nhất là khi đi thị trường nông sản. Anh cảm thấy anh rất giống con gà trống sắp bị làm thịt kia, đều không biết hai người này ai sẽ chiến thắng trong cuộc chiến trả giá nữa? Lục Tam Phong không biết mình đã nói sai câu nào, để bị chặt chém thêm mấy đồng tiền.
Lúc ở trong gian hàng, hai bên như có mối thù sâu đậm cả chục năm rồi, người bán thì sợ bán rẻ quá sẽ lỗ vốn, người mua thì sợ mua đắt quá sẽ bị hố, thiệt, bởi vậy nên hai bên cứ kì kèo mãi. Mãi cho đến khi trả được giá ưng ý, Giang Hiểu Nghi mới chịu trả tiền rồi đem đồ lên xe, mỗi lần như vậy, cô đều mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ của người chiến thắng.
Lục Tam Phong đột nhiên suy nghĩ, chắc bình thường mặt của ông chủ cửa hàng cũng có biểu tình như vậy!
Qua nhiên, đấu với người ta, vô cùng vui vẻ !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook