Ka Vẫn Luôn Dại Gái Như Vậy
-
Chương 15: Mơ hồ
Không phải khí lực của nữ sát thủ quá lớn mà là Mặc Phong quá yếu, những đòn đánh của hắn trúng vào cô không gây nên thương tổn mạnh. Tuy nhiên, tốc độ của hắn không chậm, kĩ năng cận chiến không ít, tạm thời không rơi xuống hạ phong.
Có sơ hở!
Đáy mắt Mặc Phong lóe lên, tay trái hướng cổ nữ sát thủ chộp tới. Nữ sát thủ lập tức dùng tay phải chặn lại công kích của hắn. Trong chớp mắt, bụng của cô bị hắn dùng hết sức đá một cú.
Đúng là không chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Nữ sát thủ lùi mấy bước liên tục, lạnh lẽo nhìn hắn, sát ý không thể áp chế.
Mặc Phong cười khẩy nhặt cái dao găm lên xoay tròn trong lòng bàn tay.
- Anh không kiên nhẫn với cưng rồi đó!
Nữ sát thủ không đáp mà vun tay lên, nương theo tiếng gió, một phi tiêu bay về phía Mặc Phong. Khi hắn tránh khỏi ám khí thì cô cũng biến mất.
Nhìn về phía màn đêm, hắn cảm thấy hơi mờ mịch. Nếu là trước đây cô ta đã là một cái xác, còn hiện tại...
Haha, nếu kéo dài thêm 3p nữa thì cái cơ thể yếu ớt này động móng tay cũng không nổi. Vũ và Đằng mà biết chắc chắn sẽ cười đến chết.
- Cmn, phải bỏ thời gian ra rèn luyện mới được!
Không còn hứng thú tản bộ, hắn đi một mạch về nhà. Bất ngờ là Mặc Thanh Thanh ôm gối ngủ gục ngoài sofa, thiếu vài centimet nữa thì rơi xuống sàn nhà.
- Thanh Thanh! Dậy vô phòng ngủ! - hắn có tâm gọi một tiếng
Đáp trả hắn là một đá mười phần lực của Mặc Thanh Thanh. Hắn đúng là tránh không nổi, một mặt nhận hết bàn chân của đứa em bạo lực.
Nhìn bộ dạng ngủ say bất biết của Mặc Thanh Thanh, hắn cười khổ quay lưng lên phòng. Ngủ một đêm ngoài sofa không có chết, mặt kệ đi.
Đúng lúc này "bịch" một tiếng, Mặc Thanh Thanh rơi xuống sàn thật.
- Anh hai!!!!!! Sao anh không kêu em dậy????? - Mặc Thanh Thanh gào lên
- Em đang ngủ ngon mà! - hắn vô trách nhiệm đáp
- Hừ, là mẹ kêu em ở đây đợi anh về hâm nóng cơm cho anh đó! - Mặc Thanh Thanh ngáp một cái - Anh đi học về có ăn gì đâu...
Nói rồi Mặc Thanh Thanh mắt nhắm mắt mở đi phòng bếp
Nhìn Mặc Thanh Thanh, Mặc Phong lại rơi vào mơ hồ, hắn đi lòng vòng hơn 4 tiếng, trời cũng khuya rồi, không ngờ ở nhà có người đợi hắn.
Cái cảm giác này rất mất phương hướng
Sáng
Hơn 5h Mặc Phong đã chạy bộ, khu này hôm qua nhìn một lượt coi như quen thuộc, hắn chọn một đường thích hợp chạy 4 vòng. Đầu hơi choáng, mắt hơi hoa, chân hơi rung. Lúc này hắn muốn chửi F*ck cả thế giới, sức lực này không bằng 1% trước đây. Thật hoài niệm cái cơ thể từng bị thủng vài lỗ kia quá đi!
Có sơ hở!
Đáy mắt Mặc Phong lóe lên, tay trái hướng cổ nữ sát thủ chộp tới. Nữ sát thủ lập tức dùng tay phải chặn lại công kích của hắn. Trong chớp mắt, bụng của cô bị hắn dùng hết sức đá một cú.
Đúng là không chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Nữ sát thủ lùi mấy bước liên tục, lạnh lẽo nhìn hắn, sát ý không thể áp chế.
Mặc Phong cười khẩy nhặt cái dao găm lên xoay tròn trong lòng bàn tay.
- Anh không kiên nhẫn với cưng rồi đó!
Nữ sát thủ không đáp mà vun tay lên, nương theo tiếng gió, một phi tiêu bay về phía Mặc Phong. Khi hắn tránh khỏi ám khí thì cô cũng biến mất.
Nhìn về phía màn đêm, hắn cảm thấy hơi mờ mịch. Nếu là trước đây cô ta đã là một cái xác, còn hiện tại...
Haha, nếu kéo dài thêm 3p nữa thì cái cơ thể yếu ớt này động móng tay cũng không nổi. Vũ và Đằng mà biết chắc chắn sẽ cười đến chết.
- Cmn, phải bỏ thời gian ra rèn luyện mới được!
Không còn hứng thú tản bộ, hắn đi một mạch về nhà. Bất ngờ là Mặc Thanh Thanh ôm gối ngủ gục ngoài sofa, thiếu vài centimet nữa thì rơi xuống sàn nhà.
- Thanh Thanh! Dậy vô phòng ngủ! - hắn có tâm gọi một tiếng
Đáp trả hắn là một đá mười phần lực của Mặc Thanh Thanh. Hắn đúng là tránh không nổi, một mặt nhận hết bàn chân của đứa em bạo lực.
Nhìn bộ dạng ngủ say bất biết của Mặc Thanh Thanh, hắn cười khổ quay lưng lên phòng. Ngủ một đêm ngoài sofa không có chết, mặt kệ đi.
Đúng lúc này "bịch" một tiếng, Mặc Thanh Thanh rơi xuống sàn thật.
- Anh hai!!!!!! Sao anh không kêu em dậy????? - Mặc Thanh Thanh gào lên
- Em đang ngủ ngon mà! - hắn vô trách nhiệm đáp
- Hừ, là mẹ kêu em ở đây đợi anh về hâm nóng cơm cho anh đó! - Mặc Thanh Thanh ngáp một cái - Anh đi học về có ăn gì đâu...
Nói rồi Mặc Thanh Thanh mắt nhắm mắt mở đi phòng bếp
Nhìn Mặc Thanh Thanh, Mặc Phong lại rơi vào mơ hồ, hắn đi lòng vòng hơn 4 tiếng, trời cũng khuya rồi, không ngờ ở nhà có người đợi hắn.
Cái cảm giác này rất mất phương hướng
Sáng
Hơn 5h Mặc Phong đã chạy bộ, khu này hôm qua nhìn một lượt coi như quen thuộc, hắn chọn một đường thích hợp chạy 4 vòng. Đầu hơi choáng, mắt hơi hoa, chân hơi rung. Lúc này hắn muốn chửi F*ck cả thế giới, sức lực này không bằng 1% trước đây. Thật hoài niệm cái cơ thể từng bị thủng vài lỗ kia quá đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook