Ka Vẫn Luôn Dại Gái Như Vậy
-
Chương 11: Tiểu Vy không ổn
- Không biết làm! - Mặc Phong nhàn nhạt nói
Đề bài này không khó lắm nhưng giải rất phiền, với lại một học sinh nát như hắn có thể giải được thì đúng là chuyện kì quặc, hắn không thích làm nổi để người ta nhìn như thú quý hiếm.
Hoàng Trung Vỹ cho đó là điều hiển nhiên, không nói thêm gì mà ghi thẳng tên hắn vào sổ đầu bài. Buổi học vẫn tiếp tục, Mặc Phong thì ngủ tiếp
Không biết qua bao lâu, chuông tan học reo lên, Mặc Phong mới tỉnh ngủ hẳn. Chỉ thấy Triệu Vy Vy đã ở bên cạnh hắn từ khi nào rồi.
Hình như động tác của Vy Vy hơi lạ?
- Đợi tôi à?
- Umk - Vy Vy nhắm mắt gật đầu
Hai người về cùng nhau là chuyện hết sức bình thường nhưng Triệu Vy Vy cứ nghĩ đến chuyện hồi sáng, tim bang bang nhảy loạn. Cô thừa biết Mặc Tiểu Phong chỉ muốn giữ chút thể diện nên mới phối hợp với hắn, Phan Minh Tuấn đúng là quá đáng thật, với lại Mặc Tiểu Phong cũng không coi là con trai. Nhưng cứ nghĩ đến nụ hôn đầu của mình mất đi như vậy, còn là trước đông người, gương mặt của cô lại đỏ lên như gấc chín.
Đột nhiên, loa trường rột rẹt kêu rồi một giọng nói lạnh như băng của nữ nhân vang lên "Học sinh Mặc Tiểu Phong lớp 12/2 lên văn phòng phó hiệu trưởng có việc gấp. Lặp lại, học sinh...."
Nghe đến đây, Triệu Vy Vy vô cùng lo lắng, chắc là việc hồi sáng. Vì trong trường thành tích của cô không tệ nên người bị trách móc là Mặc Phong rồi. Thường thì giáo viên luôn ưu ái cho học sinh giỏi, dù là trường hợp nào.
- Tiểu Phong, làm sao đây? Phó hiệu trưởng rất khó đó, có khi nào you bị hạ hạnh kiểm không?
- Hạnh kiểm của tôi đã rất kém rồi! - Mặc Phong đáp, trên miệng lúc nào cũng ngậm một nụ cười. Trái tim nhỏ bé của Vy Vy lại rung lên
- Hay you cứ nói là tôi... tôi.. chủ động... - Cô đỏ mặt nói
- Chủ động cái gì?
- Thì... chủ động... You xấu xa, tôi không nói ra đâu!
- Hahaha...
Phòng phó hiệu trưởng
Lạc Băng Băng ngồi trên bàn làm việc, cây bút không ngừng ma sát trên mặt giấy, những gì cô viết ra đều là tiếng anh, toàn là những ngôn ngữ ít gặp.
Cô mặc một chiếc váy bút chì màu đen và áo sơ mi trắng, trên ngực đeo một tấm thẻ ghi rõ họ tên và chức vụ. Gương mặt cô rất lạnh lùng, nhất là đôi mắt, nhìn vào đấy như rơi vào hầm băng vậy. Đặt biệt, ba vòng của Lạc Băng Băng hoàn hảo đến khiến người ta muốn phun máu mũi.
Viết viết một lúc, dường như đã mõi tay, Lạc Băng Băng buông bút làm một động tác căng cơ, bộ ngực đầy đặng như muốn phá áo bung ra. Chợt, cửa mở
Đề bài này không khó lắm nhưng giải rất phiền, với lại một học sinh nát như hắn có thể giải được thì đúng là chuyện kì quặc, hắn không thích làm nổi để người ta nhìn như thú quý hiếm.
Hoàng Trung Vỹ cho đó là điều hiển nhiên, không nói thêm gì mà ghi thẳng tên hắn vào sổ đầu bài. Buổi học vẫn tiếp tục, Mặc Phong thì ngủ tiếp
Không biết qua bao lâu, chuông tan học reo lên, Mặc Phong mới tỉnh ngủ hẳn. Chỉ thấy Triệu Vy Vy đã ở bên cạnh hắn từ khi nào rồi.
Hình như động tác của Vy Vy hơi lạ?
- Đợi tôi à?
- Umk - Vy Vy nhắm mắt gật đầu
Hai người về cùng nhau là chuyện hết sức bình thường nhưng Triệu Vy Vy cứ nghĩ đến chuyện hồi sáng, tim bang bang nhảy loạn. Cô thừa biết Mặc Tiểu Phong chỉ muốn giữ chút thể diện nên mới phối hợp với hắn, Phan Minh Tuấn đúng là quá đáng thật, với lại Mặc Tiểu Phong cũng không coi là con trai. Nhưng cứ nghĩ đến nụ hôn đầu của mình mất đi như vậy, còn là trước đông người, gương mặt của cô lại đỏ lên như gấc chín.
Đột nhiên, loa trường rột rẹt kêu rồi một giọng nói lạnh như băng của nữ nhân vang lên "Học sinh Mặc Tiểu Phong lớp 12/2 lên văn phòng phó hiệu trưởng có việc gấp. Lặp lại, học sinh...."
Nghe đến đây, Triệu Vy Vy vô cùng lo lắng, chắc là việc hồi sáng. Vì trong trường thành tích của cô không tệ nên người bị trách móc là Mặc Phong rồi. Thường thì giáo viên luôn ưu ái cho học sinh giỏi, dù là trường hợp nào.
- Tiểu Phong, làm sao đây? Phó hiệu trưởng rất khó đó, có khi nào you bị hạ hạnh kiểm không?
- Hạnh kiểm của tôi đã rất kém rồi! - Mặc Phong đáp, trên miệng lúc nào cũng ngậm một nụ cười. Trái tim nhỏ bé của Vy Vy lại rung lên
- Hay you cứ nói là tôi... tôi.. chủ động... - Cô đỏ mặt nói
- Chủ động cái gì?
- Thì... chủ động... You xấu xa, tôi không nói ra đâu!
- Hahaha...
Phòng phó hiệu trưởng
Lạc Băng Băng ngồi trên bàn làm việc, cây bút không ngừng ma sát trên mặt giấy, những gì cô viết ra đều là tiếng anh, toàn là những ngôn ngữ ít gặp.
Cô mặc một chiếc váy bút chì màu đen và áo sơ mi trắng, trên ngực đeo một tấm thẻ ghi rõ họ tên và chức vụ. Gương mặt cô rất lạnh lùng, nhất là đôi mắt, nhìn vào đấy như rơi vào hầm băng vậy. Đặt biệt, ba vòng của Lạc Băng Băng hoàn hảo đến khiến người ta muốn phun máu mũi.
Viết viết một lúc, dường như đã mõi tay, Lạc Băng Băng buông bút làm một động tác căng cơ, bộ ngực đầy đặng như muốn phá áo bung ra. Chợt, cửa mở
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook