Juliet Thành Bạch Vân
-
Chương 7: Hỗn được một thân bách độc bất xâm!
Hiện tại thân thể Thuỷ Linh đã hội phục rất tốt rồi! Nàng sống tiêu diêu tự tại, hỗn ăn hỗn uống trong Tranh Mệnh gia trang cũng đã hơn 4 tháng, đông qua xuân tới hạ về!
Nàng khi đến là cuối mùa đông tuyết trắng bao trùm lên vạn vật giờ đã là đầu hạ, khắp Tranh Mệnh cốc mai đào đã thổi đi những cánh hoa để khoác lên mình mầu xanh mởn mởn, những đoá hoa mùa hạ cũng bắt đầu rục rịch vươn mình khoe sắc! Dù Địch thần y là kẻ kỳ quặc biến thái thì nơi y ở vẫn là nơi thế ngoại đào tiên, trang viên xây dựng hoà hợp cùng thiên nhiên, tao nhã nhu hoà. Có ao cá, giả sơn, mái nhà cong cong, con đường lát gạch với những hàng dương liễu mượt mà, có hành lang chạy dài miên man chín khúc gập mười tám khúc quanh co với cây cầu nho nhỏ qua dòng suối trong veo uốn lượn từ trên núi vào trong trang. Cái hồ nhỏ mùa đông xơ xác đóng đầy băng tuyết bây giờ lại xanh thẫm một mầu lá sen, một vài chiếc nụ xanh non, hồng nhạt chúm chím vươn lên đón nắng đợi ngày khai mở, dập dềnh bên bờ là chiếc thuyền nho nhỏ càng tăng thêm vài phần cảnh đẹp ý thơ! Xung quanh trang là một vườn mai trắng đào hồng từng nở rộ suốt mùa xuân, giờ chỉ còn lại thưa thớt ít mầu hồng của những cành đào ỏng ẹo nở muộn, hàn mai kiêu ngạo thì sớm đã bỏ đi hết đợi mùa lạnh tới mới lại thấy! Đi qua vườn mai đào là một mảng mầu sắc rực rỡ của cây cỏ trong cốc, có những loài cây, loài hoa quen thuộc cũng có những loài nàng chưa từng thấy bao giờ, vốn tưởng rằng hoa hoa cỏ cỏ quý giá được chăm sóc cẩn thận trong trang là đẹp nhất nhưng ra ngoài này Thuỷ Linh mới biết, những loài hoa tự nhiên cũng có một vẻ đẹp khác biệt không hề thua kém! Nàng đứng trên ngọn đồi hoa bát ngát, xa xa là dòng suối chảy từ khe núi ra ngăn cách với cánh rừng xanh um bất tận hận mình không có máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc mỹ mãn này! Nếu so sánh với con người thì thiên nhiên nơi đây đang ở độ tuổi thiếu nữ e ấp nhưng tươi mát rực rỡ nhất, nàng khép mắt lại giang rộng hai tay để những cơn gió mát mẻ mang theo hơi nước đầu hạ luồn qua ngón tay, luồn qua suối tóc, qua những tà áo tràn qua thân thể nàng. Gió! Không thể nắm bắt đc, chỉ có thể cảm nhận nó mà thôi! Nương theo ngọn gió nàng ngả người ra sau nằm dài trên đồi, thật là vô cùng thư thái, thật vô cùng hoàn mỹ….nếu như không có 3 kẻ đang ở xung quanh nàng!
****
Thanh Y với Thiểm Phong và Tật Phong. Thanh Y đang lo lắng đứng cách ta 5 bước về phía sau, chuẩn bị đến nâng ta dậy vì sợ nằm đất thế này đối với thân thể ta không tôt bla…bla đủ thể loại! Thiểm Phong và Tật Phong chính là 2 hộ vệ Diệp công tử để lại bên người ta lúc này rất có thể treo mình trên ngọn cây nào đó kiểu ninja ẩn thuật. Rất ít khi nhìn thấy họ hiện thân, nếu không phải do 1 lần ta trốn tên Đoạt lang băm kia vì trộm của hắn hơn phân nửa…ờ thì 3/4 chỗ “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” còn lại, vài vò Mai Hoa tửu ngót nghét 3,4 chục năm gì đấy, thêm hũ “Thiên Sơn Tuyết Liên Trân Châu Cao” to oạch mỹ dung trong truyền thuyết kèm theo bộ ngân trâm vàng ròng….trên đường tẩu thoát ngứa mắt nên không cẩn thận đạp vỡ vài bình lưu ly chứa “bệnh phẩm kỷ niệm ghê tởm” nữa. Vì thế mà ta trượt chân lăn xuống hồ sen thì cũng không biết có bọn họ bên cạnh mình. Lúc đấy là đầu xuân nước vẫn rất lạnh, ta bơi được nhưng bị chuột rút nên thẳng tắp chìm! Tưởng đem chính mình uy cá rồi thì 2 cái bóng 1 đen 1 trắng lao đến mỗi người một bên kèm ta bay trở lại trên bờ! Mọi người không có nhìn sai, là bay trở lại nga~~~ta lần đầu chính thức thấy khinh công trong truyền thuyết! Lúc ý nào có nghĩ đến bọn hắn là bảo tiêu vệ sĩ của mình đâu? Ta còn tưởng đâu Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn mình đi chứ, khóc thét chửi rủa kêu gào 18 đời tổ tông tên Đoạt lang băm chết tiệt khi không hết việc sản xuất lắm đồ chất lượng cao, giá chợ đen ngàn lượng hoàng kim làm cái gì? Để ta vì bất chớt quật khởi nảy lòng tham mà phải đi báo danh với Diêm lão đại sớm thế này! Khóc lóc thảm thiết đến khi nhìn thấy đối tượng được hỏi thăm ân cần kia hé ra cái mặt đen như chưa bao giờ được đen tức xì khói khoanh tay ôm ngực nhìn mình và Thanh Y sợ hãi đem trường bào khoác lên cho ta thì ta mới biết mình ko phải bị câu hồn đi. Véo người bên cạnh mấy cái không thấy đau mới biết mình còn sống là thật, vừa lừa đảo vừa ép buộc lấy hết chỗ tang vật chôm được làm phí bồi thường tinh thần cùng thể chất, phạt hắn thêm một viên bách độc bất xâm nữa vì tội dám để “hàng tốt” với đám “bệnh phẩm kỷ niệm ghê tởm” kia cùng một chỗ, báo hại ta ngứa mắt mà ngứa thì phải gãi. Ngứa mắt không gãi được thì phải đạp đổ thôi, đạp đổ làm người làm của hắn chạy đến, chạy đến làm ta hoảng sợ ù té chạy không quên ôm theo đồ đạc nọ kia, ôm theo đồ đạc nọ kia nên mới trượt chân, mà trượt chân thì mới ngã, ngã xuống đất không sao lại ngã xuống hồ, đồ đạc nọ kia nặng kéo ta xuống nên mới chìm ( đánh chết không nhận mình kỹ thuật bơi quá kém ) ~~~~> chung quy là tại hắn! Cái gì? Hắn dám bất mãn sao? Trên đời không có ai vừa ăn cướp vừa đòi bồi thường như ta sao? Lại ngồi xuống kể cho mà nghe chuyện tên trộm bị trượt ngã gẫy chân kiện chủ nhà dùng mái nhà không đủ tiêu chuẩn phải bồi thường cho hắn! Gì? Chưa đủ sao? Aa hắt xì… Ta chưa thay đồ,vẫn ướt, hơi lạnh tí nhưng không sao. Lại ngồi xuống nghe ta kể tiếp chuyện tên cướp cướp xe bị nổ lốp trật bánh lật xe gãy tay, gãy xương sườn kiện chủ xe bị cướp không đưa xe đi bảo dưỡng đúng kỳ hạn, kiện luôn hãng sản xuất xe dùng lốp kém chất lượng nữa kìa… Hừ hừ nhìn xem, nhìn xem ta tốt chán rồi! Quá nương tay, ngoài đám này nọ kia ta chỉ lấy thêm mỗi 1 viên bách độc bất xâm bé tí tẹo nha! A….A át xì.
Sau vụ quật khới lòng tham đấy ta phát hiện ra mình có 2 vệ sĩ chìm luôn ẩn thân xung quanh, khi cần thiết sẽ xuất hiện! Ta hối hận ing~~~ “Con mẹ nó, biết vậy bổn tiểu thư ta đây cướp luôn cho song! Trộm này nọ báo hại ta bị phong hàn cảm mạo…A…A át xì!”
Ta phải nằm trên giường bệnh đón cái tết Nguyên Đán đầu tiên tại cổ đại, đến ngày Tết Nguyên Tiêu khắp gia trang giăng đèn lồng đỏ, ao thả đầy liên đăng thì Diệp công tử một thân phong trần nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong soái đến rối tinh rối mù quay lại. Phát hiện ra ta không có khá hơn tháng trước hắn gặp mà lại gầy đi một vòng thì bão tuyết đổ bộ phòng khách của họ Đoạn kia! Diệp công tử ngồi trên chủ vị phẩm trà nhìn qua thì rất nhàn nhã nhưng cả phòng không khí giảm xuống còn -10°, gia đinh, nha hoàn lập cập đứng im như tượng dù chân đã nhũn hết cả ra. Thanh Y, Tật Phong và Thiểm phong đứng 1 bên cúi thấp đầu. Đoạn lang băm cố bình tĩnh nhấp nhấp trà trong tách nhưng ánh mắt lại bắn sang ta ở đối diện “Nha đầu! Giúp ta thoát vụ này đi, tại nhà ngươi nha” ta cũng cầm chén trà lên thư thái gạt gạt lá trà ra nhấp 1 ngụm rồi mới lườm lại “Tại cái đầu ngươi, có đồ tốt dám giấu ta? không giúp!” . Y lo lắng đảo mắt nhìn người đang ngồi trên chủ vị của phòng khách nhà hắn 1 cái rồi lại lấy ánh mắt cún con ngẩng đầu 45° tiêu chuẩn nhìn ta “Giúp ta, ngươi có lợi ích nha, giúp đi giúp đi ta đáng thương mà”. Nhìn đôi mắt cả ngày híp lại cong cong bây giờ lại đột nhiên lớn ra long lanh, cái miệng dù chết cũng vẫn treo nụ cười gian trá kia mím môi run run nhìn ta mà ta suýt đánh rơi tách trà! Không phải biết đây là Tranh Mệnh trang an toàn tuyệt đối ta dám nghi là người khác dịch dung thành hắn lắm! Kungfu thay đổi nét mặt trong truyền thuyết sao? Thực con bà nó nhanh đi! Nhưng là có lợi ích nha, dù sao ta cũng vẫn phải nói đỡ vì Thanh Y và 2 tên vệ sĩ riêng của ta cũng có phần liên quan nha. Nhìn bọn họ như vậy ta cũng không đành lòng, họ cũng cứu ta kịp mà chỉ uống vài ngụm nước thôi. Tên lang băm kia lại tự động tiến cống thì ta cứ vui vẻ mà nhận thôi! Việc tốt đến tay không làm thì chính ta cũng sẽ tự khinh bỉ bản thân mình đến chết oa kaka, ta lời lại thêm lời nha. Nhanh chóng cụp mi xuống che giấu ánh sáng hoàng kim loé lên trong mắt, ta điều chỉnh lại tốt cơ mặt đang muốn liệt vì phải nhịn không được ngoác mỏ ra cười sướng! Điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu 45° mắt long lanh chớp chớp cắn cắn cánh môi nhìn Diệp công tử ra vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Hắn nhìn ta lâu hơn 3 giây rồi cuối cùng mới gật đầu ý bảo ta nói. Ta quay sang chớp mắt với Đoạt lang băm 1 cái “Thấy chưa? Đấy mới là mặt đáng yêu đấy!” Rồi mới rút khăn tay trong ống tay áo ra vặn vặn xoắn xoắn khó xử hơi cụp mắt xuống nói.
- Ta “tò mò” mà không xin phép Đoạt thần y tiến vào dược phòng là do lỗi của ta, sau khi thấy đám bình “bệnh phẩm kỷ niệm ghê tởm” kia thì bị doạ “không cẩn thận lỡ chân” đụng nhằm vài cái bình, nó vỡ nên ta hoảng sợ chạy a, chạy a, chạy a….sau đó không cẩn thận chạy đến bên hồ sen, “vướng vào tà váy của chính mình” mà ngã xuống. “Ngay lập tức” Thiểm Phong cùng Tật Phong xuất hiện “liều mình” vớt ta lên, Thanh Y “lột phăng trường bào của Đoạt lang băm” bọc ta lại rồi Đoạt lang băm, ý nhầm Đoạn thần y “hết sức cố gắng thuốc thang cứu chữa” cho ta nhưng… do thân thể ta vốn bị “đại thương nguyên khí từ trước” nên mới bị nhiễm phong hàn… Công tử…thỉnh không cần trách mọi người a! Nếu không ta sẽ thấy rất có lỗi…..
Ta nói song cả phòng lặng yên đến mức nghe được cả tiếng tên Đoạt lang băm kia gian nan nuốt nước miếng ực 1 cái! Ta ngẩng đầu lên lại nhìn Diệp công tử 1 cái thấy khoé miệng hắn hơi run rảy mặt hơi hơi đổi rồi lại bình lặng như trước! Hắn phất tay ý bảo mọi người lui hết rồi đứng lên tiêu sái đi ra ngoài, mọi người không ai dám động lẳng lặng đợi hắn đi khuất, chưa kịp thở phảo thì hắn dừng lại trước ngưỡng cửa hơi hơi quay người lại gọi ta.
- Linh Linh cô nương, thỉnh gặp ta tại hồ sen!
Uy, sao ta có cảm giác giống hiệu trưởng cho gọi đến phòng hội đồng để xử lý ta quá đi. Khó hiểu chớp chớp mắt nhìn theo nhưng chỉ nhìn thấy chéo áo của hắn vung lên! Mọi người trong phòng thoát nạn quay sang nhìn ta với ánh mắt “ngươi tự cầu phúc nhiều chút ha” thật là không có nghĩa khí mà. Mất công ta cường điệu hoá “công lao” cứu người của bọn họ, lại không tiếc bán đứng hắn! Đẩy tội qua rằng ra bị phong hàn là do đại thương nguyên khí lúc trước sẵn rồi chứ không phải là bị ngâm nước ao lại ngồi hóng gió kể chuyện xưa cho bọn họ nghe nha! Hừ, không nghĩa khí mà. Ta ai oán nhìn mọi người, đặc biệt là họ Đoạn, hắn chột dạ dùng cán quạt gãi gãi đầu cười hề hề như mọi khi ghé vào tai ta nói nhỏ.
- Toàn thân “Bách Độc Bất Xâm” luôn nha! Không phải như viên thuốc con con kia uống vào hiệu quả trong bách nhật ( 100 ngày) đâu… Thế nào đủ bồi thường chưa?
Mắt ta toả sáng nhưng vẫn ra vẻ ai oán bĩu môi uỷ khuất nhìn hắn. Trang đáng thương a..
- Hư… Các ngươi không nghĩa khí…ta rất đáng thương a…
Mọi người áy náy nhìn ta, cuối cùng Thanh Y đành phải an ủi.
- Tiểu thư, chủ nhân không bao giờ làm khó dễ người đâu! Đừng lo lắng, chắc có chuyện gì muốn nó thôi… Tiểu thư không trách tội chúng nô tì thất trách đã tốt lắm rồi lại còn nói tốt cho chúng nô tì nữa! Mà lại….quy tội cho chủ nhân, chúng nô tỉ vô cùng cảm kích nhưng là….
chủ nhân không có vẻ gì nổi giận hay mất hứng đâu, tiểu thư đi đi thôi đừng làm chủ nhân phải chờ….sẽ…không tốt a!
- Các người đúng là không nghĩa khí mà, được! Phật viết: ta không vào địa ngục ai vào…
Ta ngẩng đầu làm bộ tráng sỹ tử vì nghĩa hùng hồn đi ra ngoài, đi qua cửa sổ còn nghe thấy tiếng Đoạn lang băm và Thanh Y khúc khích cười. Ta cũng xì ra nở nụ cười, ta là người rõ hơn ai hết Diệp công tử không bao giờ làm khó ta. Ngẩng đầu nhìn vầng nguyệt nha trên cao, lại nhìn dãy hành lang uốn lượn treo đèn lồng đỏ 2 bên trải dài ngoằn nghèo bất giác cảm thấy hơi chờ mong. Hắn luôn đi lại giữa kinh thành và Tranh Mệnh cốc hẳn cũng mệt đi!
Tuy gặp nhau không nhiều nhưng từ hôm bị lão thần tiên chết bằm kia giáng lôi kiếp giết người diệt khẩu hụt hắn ôm chặt nàng mang về hậu viện, 1 chữ “lăn” đuổi đi Đoạt thần y và Thanh Y bên ngoài cửa rồi đặt nàng nằm xuống giường,ngồi bên cạnh nắm tay nàng đến khi nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi… Nàng biết hắn cũng không ly khai ngay bởi nàng giật mình tỉnh giấc vẫn thấy bóng dáng cao lớn trong trẻo ấy ở trong tầm mắt, hương hàn mai vẫn quanh quẩn theo nàng vào trong mộng, tay nàng vẫn cảm nhận được bàn tay to của hắn hơi lành lạnh. Cái lạnh này rất thoải mái, thanh thản… Hắn còn ở lại vài hôm, nàng biết hắn là vì để cho nàng yên tâm! Rồi lại ly khai, hắn hay phái người mang rất nhiều đồ đến cho nàng, Thanh Y cũng tự tay sửa sang lại Mai viện trong trang để nàng dưỡng thương trong đấy, thực ra chỗ này đều rất tốt! Đồ đạc đều mới, lại là đồ chạm trổ công phu, lịch sự sang trọng. Nhưng sau khi mang đồ của Diệp công tử chuyển đến vào lại khác hẳn, rèm tơ, thảm lông, gối mềm đệm gấm chăn lông cừu, tất cả đều là 2 mầu trắng và hồng đào nhẹ mà nàng thích nhất. Tủ để y phục cũng đầy ắp, toàn những sắc mầu nhẹ nhàng, trang sức thanh nhã không cầu kỳ nhưng chất liệu đều là thượng đẳng… Còn có cả văn phòng tứ bảo, nghiên mực bạch ngọc, bút lông ngựa treo ngay ngắn trên giá từ nhỏ đến lớn, giấy tuyên thành, kim điệp đều đủ, mực vẽ nhiều mầu cũng có! Hắn….cũng quá là chu đáo đi. Nàng biết người như hắn chỉ cần phân phó 1 câu sẽ có người hầu làm, tất cả đều không phải tự hắn chọn nhưng thế này cũng đi để tim nàng run lên rồi! Hắn tốt với nàng như vậy là vì nàng cứu hắn một mạng sao? Hay….
Nàng hoàn toàn không vọng tưởng! Nàng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi, hắn là ai mình cũng không biết rõ ngoại trừ tên. Hắn không muốn cho nàng biết, nàng cũng không hỏi. Bọn họ vốn là bình thuỷ tương phùng không phải sao? Hắn chỉ là trả ơn cho nàng thôi. Nên ôn nhu này, chăm sóc này, lo lắng này nàng sẽ nhận….nhưng phần tình cảm đang xuất hiện trong lòng nàng nên gạt bỏ thôi, bóng hình hắn nàng cũng nên gạt bỏ thôi…
Nàng nhẹ bước trên hành lang sáng rỡ ánh đèn lồng đỏ, vừa đi vừa nhẹ hát khúc “Thiên Tiên Tử” lúc trước nghe nàng rất thích, cảm thấy tình yêu của nữ tử giang hồ thật đẹp, dù nó là một nốt trầm buồn nhưng mấy khi tình yêu được trọn vẹn? Yêu rồi hận, hận rồi yêu… Ai nói tình yêu là phải đẹp? Dù là bi kịch cũng là yêu, cũng không hối hận… Nhưng có mấy ai đủ can đảm để nói câu ” không hối hận” kia? Mấy ai để được ân oán chìm vào mộng say? Rồi khi quay đầu chấp nhận mọi sự đã hoá hư không?
“Thiếu nữ trắng trong vào chốn phàm trần,
Gặp gỡ duyên tình bên hồ Tây Tử.
Thị phi khó phân, ảo hư như bóng ảnh
Một khúc yêu thương,
Một kiếp hận sầu.
Một cơn gió thanh, một sợi hồn bay lạc.
Trường kiếm hòa rượu lang bạt giang hồ,
Ân ân oán oán chìm vào giấc mộng say,
Thốt nhiên quay đầu vạn sự đã hóa không.
Bao nhiêu hoàng hôn về,
Bao nhiêu gốc tùng trải,
Bao nhiêu tầng núi xa,
Bao nhiêu tiếng chuông ngân.”
****
Hắn đứng bên hồ đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của nàng đi đến, cũng nghe thấy tiếng nàng ngâm nga khe khẽ!
“…Một cơn gió thanh, một sợi hồn bay lạc.
Trường kiếm hòa rượu lang bạt giang hồ,
Ân ân oán oán chìm vào giấc mộng say,
Thốt nhiên quay đầu vạn sự đã hóa không….”
Tim hắn run lên, đưa tay lên nắm chặt lấy nơi trái tim! Hắn không hiểu sao nàng lại hát khúc này nhưng hắn biết nàng đau lòng, hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với nàng…đôi khi không kìm được mới nhìn nàng lâu một chút, mới bỏ mọi chuyện quay lại đây ở bên nàng vài ngày. Nàng là một nữ tử đặc biệt, từ dung mạo khí chất cho đến tư tưởng tâm hồn! Nhưng còn hắn? Hắn đời này không biết lùi bước, chùn chân! Võ học, kiếm thuật là cảnh giới cao nhất hắn muốn vượt qua! Hắn có tham vọng, hắn có quyết tâm, hắn kiêu ngạo… Hắn không muốn mình có bất kỳ sợ dây nào ràng buộc, hắn nhìn thấy kiếm của Tuyết có trói buộc! Nó không còn sắc bén, không còn cuồng vọng, không còn phiêu thoát tự do nữa! Tuyết là bằng hữu, cũng là đối thủ của hắn…nhưng giờ đây hắn phải tiếp tục một mình trên con đường trở thành “Thần”.
Đúng!
Hắn muốn trở thành “Thần Kiếm”, hắn không thể như Tuyết! Nàng làm tim hắn rung động, nàng chính là ràng buộc của hắn! Hắn đã một lần không tự chủ được khi nhìn thấy dòng máu giữa đôi môi nàng, hắn đã không tự chủ được tiến đến gần nàng, không tự chủ được ôn nhu sủng nịnh nàng….hôm nay nhìn thấy nàng gầy yếu xanh xao hắn không tự chủ được tức giận Đoạt thần y để nàng suy yếu, tức giận, phi thường tức giận thuộc hạ không bảo đảm được an toàn của nàng! Không những thế lại không hề báo tin cho hắn, nếu hắn biết nàng rơi xuống nước trong ngày giá rét thế này hắn…..hắn sẽ làm gì? 1 kiếm kết liễu thủ hạ của mình? Hay không kìm được mà tiến đến tự mình bảo hộ nàng? Tham luyến hương vị ngọt ngào của nàng? Hắn biết mình sẽ lựa chọn lao vào luyện công, lao vào công việc để quên đi nàng, để chạy trốn nàng….thật nực cười! Hắn! Kẻ cả đời lãnh ngạo gặp thần sát thần, gặp phật chấn phật từng bước vững chắc đạt tới một tầng lại một tầng băng lãnh, một tầng lại một tầng của trinh phục tham vọng. Hắn muốn tiến đến vị trí “Thần” trong nhân loại mà lại chạy trốn một nữ nhân nhỏ bé không biết một chút võ công chỉ cao đến vai hắn? Lúc nãy khi nàng lườm nguýt với Đoạt thần y hắn đều thấy, hắn tham luyến từng cử chỉ, hành động của nàng, khi nàng làm bộ đáng yêu hắn không thể dời mắt! Hắn chỉ muốn tiến đến ôm nàng vào lòng, giấu nàng khỏi tầm mắt của tất cả những kẻ khác. Hắn ngày càng tham lam hơn đối với nàng! Nhưng còn tham vọng của chính mình? Còn đỉnh cao thần thánh mà hắn chưa vươn tới được thì sao?
Hắn nhìn chằm chằm dải lụa hồng đào có gắn những chiếc chuông vàng nho nhỏ trong lòng bàn tay mình. Đây là hắn cho người đặt riêng cho nàng, trên mỗi chiếc chuông nhỏ đều khắc gia huy hình đám bạch vân lững lờ, theo mỗi bước chân của nàng nó sẽ kêu lên linh…linh…linh như tên nàng vậy! Trên dải lụa có tẩm một loại hương liệu đặc biệt để khi nàng đeo lên hắn có thể tìm thấy nàng, chỉ cần không cách hắn quá 100 dặm hắn đều có cách tìm được nàng. Ánh trăng, ánh đèn lồng đỏ hắt vào làm những chiếc chuông làm nó ánh lên những tia sáng mê mang mờ ảo, như đôi mắt của nàng khi nhìn hắn! Nghe thấy tiếng bước chân của nàng đến gần hắn nắm chặt dải lụa thu vào trong ống tay áo, thu lại vẻ mặt bối rối. Thanh lãnh quay lại nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng tiến đến định hù hắn nhưng chưa đến gần được 3 bước hắn đã lạnh lùng quay lại nhìn nàng, nàng giật mình luống cuống vấp vào hòn đá dưới chân ngã chúi! Hắn vội tiến đến vươn tay nhưng không hiểu nghĩ gì lại thu lại, làm nàng thẳng tắp vồ ếch. Nàng uỷ khuất ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đã hồng hồng nhiễm một tầng hơi nước mỏng manh, đôi môi đã đưa ra run rảy muốn khóc! Hắn thở dài lại cúi xuống đỡ nàng lên, phủi phủi bụi đất bám vào váy áo nàng. Muốn phủi chỗ tay áo thì đột nhiên nàng rụt tay lại giấu ra sau lưng, hắn nhíu mày vươn bàn tay ra chờ đợi nàng. Nàng cắn môi lắc lắc cái đầu nhỏ, dưới ánh đèn lồng hồng hồng nàng bớt đi vài phần tái nhợt, thêm vài phần mờ ảo cắn cắn cánh hoa môi hồng nhuận, mắt ươn ướt long lanh, mi mắt khẽ lay động run rảy…. Đẹp…đẹp đến mê hoặc, hắn muốn tiến lên ôm nàng vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi hắn để hắn có thể kiểm tra tay nàng, để hắn có thể bảo hộ cho nàng! Nhưng… Hắn không thể, hắn biết tay nàng chắc chắn bị thương nhưng nếu hắn tiến đến thì chắc chắn ko kìm được mà thoả mãn lòng tham luyến của hắn đối với nàng!
Hắn không kiên trì nữa buông thõng tay xuống xoay người đi, nhìn ra hồ sen quay lưng lại với nàng và ánh đèn hồng từ hành lang hắt ra! Đối diện với hồ sen tối đen thăm thẳm và ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo, hơi cứng giọng nói với nàng.
- Ta sau hôm nay có lẽ sẽ không trở lại đây nữa! Cô nương cần gì có thể nói với Thanh Y viết thư cho ta!
Nàng ngỡ ngàng, nắm chặt 2 tay bị chày xước do tiếp xúc với đất đá dưới chân. Dù bản thân nghĩ rằng buông tha cho phần tình cảm đang nhen nhóm trong lòng khi còn chưa sâu đậm, nhưng đối diện với sự lạnh nhạt của hắn nàng lại thấy toan sáp, đau đớn đè nặng ở lồng ngực. Nàng cố chấp muốn biết vì sao hắn đột nhiên dửng dưng với nàng như vậy.
- Vì sao không đỡ ta? Ta thấy ngươi vươn tay ra tại sao không đỡ ta?
Nàng đã không gọi hắn là Diệp công tử nữa, lòng nàng đang rối bời! Hắn cũng không khác nàng là bao nhưng dù sao lý trí cũng mạnh hơn nàng rất nhiều.
- Thuỷ Linh cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân. Thứ lỗi ta không thể…
Nàng cười chua xót, thu vào trong tầm mắt hắn lại là đau đớn hơn.
- Vậy trước đây thì sao? Ngươi vẫn ôm ta đi qua đi lại, vẫn cầm tay ta…
Hắn cứng rắn làm ngơ trước giọng nói ngày càng nhỏ của nàng.
- Trước do cô nương vì ta mà thụ thương, ta phải có trách nhiệm tự mình chiếu cố! Nếu có mạo phạm…cô nương lượng thứ.
- Hừ, vậy ngươi tốt với ta là vì trả ơn? Ta cũng không phải loại người không biết điều, càng không phải loại người để bản thân chịu thiệt! Ngươi đã nói vậy, ok! Sau khi ta hồi phục ngươi đưa cho ta 1 vạn lượng hoàng kim! Ta đi đường của ta, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi! Ta và ngươi không còn ai nợ ai cái gì hết, ngươi không phải áy náy ta cũng chả phải bận tâm. Thứ lỗi không thể tiếp tục phụng bồi Diệp công tử, tiểu nữ cáo lui! Cúi chào.
Không thèm để ý hắn có đồng ý không hay phản ứng của hắn thế nào nàng xoay người, ngẩng cao đầu tiêu sái bước đi. Không biết phía sau mình bên hồ sen có một nam nhân vươn tay ra muốn giữ nàng lại nhưng lại không dám, hắn cả đời cuồng ngạo lạnh lùng, hắn cả đời bất bại… Lần đầu tiên biết được cảm giác thua cuộc, cảm giác bất lực, hắn thua chính bản thân mình!
Nàng khi đến là cuối mùa đông tuyết trắng bao trùm lên vạn vật giờ đã là đầu hạ, khắp Tranh Mệnh cốc mai đào đã thổi đi những cánh hoa để khoác lên mình mầu xanh mởn mởn, những đoá hoa mùa hạ cũng bắt đầu rục rịch vươn mình khoe sắc! Dù Địch thần y là kẻ kỳ quặc biến thái thì nơi y ở vẫn là nơi thế ngoại đào tiên, trang viên xây dựng hoà hợp cùng thiên nhiên, tao nhã nhu hoà. Có ao cá, giả sơn, mái nhà cong cong, con đường lát gạch với những hàng dương liễu mượt mà, có hành lang chạy dài miên man chín khúc gập mười tám khúc quanh co với cây cầu nho nhỏ qua dòng suối trong veo uốn lượn từ trên núi vào trong trang. Cái hồ nhỏ mùa đông xơ xác đóng đầy băng tuyết bây giờ lại xanh thẫm một mầu lá sen, một vài chiếc nụ xanh non, hồng nhạt chúm chím vươn lên đón nắng đợi ngày khai mở, dập dềnh bên bờ là chiếc thuyền nho nhỏ càng tăng thêm vài phần cảnh đẹp ý thơ! Xung quanh trang là một vườn mai trắng đào hồng từng nở rộ suốt mùa xuân, giờ chỉ còn lại thưa thớt ít mầu hồng của những cành đào ỏng ẹo nở muộn, hàn mai kiêu ngạo thì sớm đã bỏ đi hết đợi mùa lạnh tới mới lại thấy! Đi qua vườn mai đào là một mảng mầu sắc rực rỡ của cây cỏ trong cốc, có những loài cây, loài hoa quen thuộc cũng có những loài nàng chưa từng thấy bao giờ, vốn tưởng rằng hoa hoa cỏ cỏ quý giá được chăm sóc cẩn thận trong trang là đẹp nhất nhưng ra ngoài này Thuỷ Linh mới biết, những loài hoa tự nhiên cũng có một vẻ đẹp khác biệt không hề thua kém! Nàng đứng trên ngọn đồi hoa bát ngát, xa xa là dòng suối chảy từ khe núi ra ngăn cách với cánh rừng xanh um bất tận hận mình không có máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc mỹ mãn này! Nếu so sánh với con người thì thiên nhiên nơi đây đang ở độ tuổi thiếu nữ e ấp nhưng tươi mát rực rỡ nhất, nàng khép mắt lại giang rộng hai tay để những cơn gió mát mẻ mang theo hơi nước đầu hạ luồn qua ngón tay, luồn qua suối tóc, qua những tà áo tràn qua thân thể nàng. Gió! Không thể nắm bắt đc, chỉ có thể cảm nhận nó mà thôi! Nương theo ngọn gió nàng ngả người ra sau nằm dài trên đồi, thật là vô cùng thư thái, thật vô cùng hoàn mỹ….nếu như không có 3 kẻ đang ở xung quanh nàng!
****
Thanh Y với Thiểm Phong và Tật Phong. Thanh Y đang lo lắng đứng cách ta 5 bước về phía sau, chuẩn bị đến nâng ta dậy vì sợ nằm đất thế này đối với thân thể ta không tôt bla…bla đủ thể loại! Thiểm Phong và Tật Phong chính là 2 hộ vệ Diệp công tử để lại bên người ta lúc này rất có thể treo mình trên ngọn cây nào đó kiểu ninja ẩn thuật. Rất ít khi nhìn thấy họ hiện thân, nếu không phải do 1 lần ta trốn tên Đoạt lang băm kia vì trộm của hắn hơn phân nửa…ờ thì 3/4 chỗ “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan” còn lại, vài vò Mai Hoa tửu ngót nghét 3,4 chục năm gì đấy, thêm hũ “Thiên Sơn Tuyết Liên Trân Châu Cao” to oạch mỹ dung trong truyền thuyết kèm theo bộ ngân trâm vàng ròng….trên đường tẩu thoát ngứa mắt nên không cẩn thận đạp vỡ vài bình lưu ly chứa “bệnh phẩm kỷ niệm ghê tởm” nữa. Vì thế mà ta trượt chân lăn xuống hồ sen thì cũng không biết có bọn họ bên cạnh mình. Lúc đấy là đầu xuân nước vẫn rất lạnh, ta bơi được nhưng bị chuột rút nên thẳng tắp chìm! Tưởng đem chính mình uy cá rồi thì 2 cái bóng 1 đen 1 trắng lao đến mỗi người một bên kèm ta bay trở lại trên bờ! Mọi người không có nhìn sai, là bay trở lại nga~~~ta lần đầu chính thức thấy khinh công trong truyền thuyết! Lúc ý nào có nghĩ đến bọn hắn là bảo tiêu vệ sĩ của mình đâu? Ta còn tưởng đâu Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn mình đi chứ, khóc thét chửi rủa kêu gào 18 đời tổ tông tên Đoạt lang băm chết tiệt khi không hết việc sản xuất lắm đồ chất lượng cao, giá chợ đen ngàn lượng hoàng kim làm cái gì? Để ta vì bất chớt quật khởi nảy lòng tham mà phải đi báo danh với Diêm lão đại sớm thế này! Khóc lóc thảm thiết đến khi nhìn thấy đối tượng được hỏi thăm ân cần kia hé ra cái mặt đen như chưa bao giờ được đen tức xì khói khoanh tay ôm ngực nhìn mình và Thanh Y sợ hãi đem trường bào khoác lên cho ta thì ta mới biết mình ko phải bị câu hồn đi. Véo người bên cạnh mấy cái không thấy đau mới biết mình còn sống là thật, vừa lừa đảo vừa ép buộc lấy hết chỗ tang vật chôm được làm phí bồi thường tinh thần cùng thể chất, phạt hắn thêm một viên bách độc bất xâm nữa vì tội dám để “hàng tốt” với đám “bệnh phẩm kỷ niệm ghê tởm” kia cùng một chỗ, báo hại ta ngứa mắt mà ngứa thì phải gãi. Ngứa mắt không gãi được thì phải đạp đổ thôi, đạp đổ làm người làm của hắn chạy đến, chạy đến làm ta hoảng sợ ù té chạy không quên ôm theo đồ đạc nọ kia, ôm theo đồ đạc nọ kia nên mới trượt chân, mà trượt chân thì mới ngã, ngã xuống đất không sao lại ngã xuống hồ, đồ đạc nọ kia nặng kéo ta xuống nên mới chìm ( đánh chết không nhận mình kỹ thuật bơi quá kém ) ~~~~> chung quy là tại hắn! Cái gì? Hắn dám bất mãn sao? Trên đời không có ai vừa ăn cướp vừa đòi bồi thường như ta sao? Lại ngồi xuống kể cho mà nghe chuyện tên trộm bị trượt ngã gẫy chân kiện chủ nhà dùng mái nhà không đủ tiêu chuẩn phải bồi thường cho hắn! Gì? Chưa đủ sao? Aa hắt xì… Ta chưa thay đồ,vẫn ướt, hơi lạnh tí nhưng không sao. Lại ngồi xuống nghe ta kể tiếp chuyện tên cướp cướp xe bị nổ lốp trật bánh lật xe gãy tay, gãy xương sườn kiện chủ xe bị cướp không đưa xe đi bảo dưỡng đúng kỳ hạn, kiện luôn hãng sản xuất xe dùng lốp kém chất lượng nữa kìa… Hừ hừ nhìn xem, nhìn xem ta tốt chán rồi! Quá nương tay, ngoài đám này nọ kia ta chỉ lấy thêm mỗi 1 viên bách độc bất xâm bé tí tẹo nha! A….A át xì.
Sau vụ quật khới lòng tham đấy ta phát hiện ra mình có 2 vệ sĩ chìm luôn ẩn thân xung quanh, khi cần thiết sẽ xuất hiện! Ta hối hận ing~~~ “Con mẹ nó, biết vậy bổn tiểu thư ta đây cướp luôn cho song! Trộm này nọ báo hại ta bị phong hàn cảm mạo…A…A át xì!”
Ta phải nằm trên giường bệnh đón cái tết Nguyên Đán đầu tiên tại cổ đại, đến ngày Tết Nguyên Tiêu khắp gia trang giăng đèn lồng đỏ, ao thả đầy liên đăng thì Diệp công tử một thân phong trần nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong soái đến rối tinh rối mù quay lại. Phát hiện ra ta không có khá hơn tháng trước hắn gặp mà lại gầy đi một vòng thì bão tuyết đổ bộ phòng khách của họ Đoạn kia! Diệp công tử ngồi trên chủ vị phẩm trà nhìn qua thì rất nhàn nhã nhưng cả phòng không khí giảm xuống còn -10°, gia đinh, nha hoàn lập cập đứng im như tượng dù chân đã nhũn hết cả ra. Thanh Y, Tật Phong và Thiểm phong đứng 1 bên cúi thấp đầu. Đoạn lang băm cố bình tĩnh nhấp nhấp trà trong tách nhưng ánh mắt lại bắn sang ta ở đối diện “Nha đầu! Giúp ta thoát vụ này đi, tại nhà ngươi nha” ta cũng cầm chén trà lên thư thái gạt gạt lá trà ra nhấp 1 ngụm rồi mới lườm lại “Tại cái đầu ngươi, có đồ tốt dám giấu ta? không giúp!” . Y lo lắng đảo mắt nhìn người đang ngồi trên chủ vị của phòng khách nhà hắn 1 cái rồi lại lấy ánh mắt cún con ngẩng đầu 45° tiêu chuẩn nhìn ta “Giúp ta, ngươi có lợi ích nha, giúp đi giúp đi ta đáng thương mà”. Nhìn đôi mắt cả ngày híp lại cong cong bây giờ lại đột nhiên lớn ra long lanh, cái miệng dù chết cũng vẫn treo nụ cười gian trá kia mím môi run run nhìn ta mà ta suýt đánh rơi tách trà! Không phải biết đây là Tranh Mệnh trang an toàn tuyệt đối ta dám nghi là người khác dịch dung thành hắn lắm! Kungfu thay đổi nét mặt trong truyền thuyết sao? Thực con bà nó nhanh đi! Nhưng là có lợi ích nha, dù sao ta cũng vẫn phải nói đỡ vì Thanh Y và 2 tên vệ sĩ riêng của ta cũng có phần liên quan nha. Nhìn bọn họ như vậy ta cũng không đành lòng, họ cũng cứu ta kịp mà chỉ uống vài ngụm nước thôi. Tên lang băm kia lại tự động tiến cống thì ta cứ vui vẻ mà nhận thôi! Việc tốt đến tay không làm thì chính ta cũng sẽ tự khinh bỉ bản thân mình đến chết oa kaka, ta lời lại thêm lời nha. Nhanh chóng cụp mi xuống che giấu ánh sáng hoàng kim loé lên trong mắt, ta điều chỉnh lại tốt cơ mặt đang muốn liệt vì phải nhịn không được ngoác mỏ ra cười sướng! Điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu 45° mắt long lanh chớp chớp cắn cắn cánh môi nhìn Diệp công tử ra vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Hắn nhìn ta lâu hơn 3 giây rồi cuối cùng mới gật đầu ý bảo ta nói. Ta quay sang chớp mắt với Đoạt lang băm 1 cái “Thấy chưa? Đấy mới là mặt đáng yêu đấy!” Rồi mới rút khăn tay trong ống tay áo ra vặn vặn xoắn xoắn khó xử hơi cụp mắt xuống nói.
- Ta “tò mò” mà không xin phép Đoạt thần y tiến vào dược phòng là do lỗi của ta, sau khi thấy đám bình “bệnh phẩm kỷ niệm ghê tởm” kia thì bị doạ “không cẩn thận lỡ chân” đụng nhằm vài cái bình, nó vỡ nên ta hoảng sợ chạy a, chạy a, chạy a….sau đó không cẩn thận chạy đến bên hồ sen, “vướng vào tà váy của chính mình” mà ngã xuống. “Ngay lập tức” Thiểm Phong cùng Tật Phong xuất hiện “liều mình” vớt ta lên, Thanh Y “lột phăng trường bào của Đoạt lang băm” bọc ta lại rồi Đoạt lang băm, ý nhầm Đoạn thần y “hết sức cố gắng thuốc thang cứu chữa” cho ta nhưng… do thân thể ta vốn bị “đại thương nguyên khí từ trước” nên mới bị nhiễm phong hàn… Công tử…thỉnh không cần trách mọi người a! Nếu không ta sẽ thấy rất có lỗi…..
Ta nói song cả phòng lặng yên đến mức nghe được cả tiếng tên Đoạt lang băm kia gian nan nuốt nước miếng ực 1 cái! Ta ngẩng đầu lên lại nhìn Diệp công tử 1 cái thấy khoé miệng hắn hơi run rảy mặt hơi hơi đổi rồi lại bình lặng như trước! Hắn phất tay ý bảo mọi người lui hết rồi đứng lên tiêu sái đi ra ngoài, mọi người không ai dám động lẳng lặng đợi hắn đi khuất, chưa kịp thở phảo thì hắn dừng lại trước ngưỡng cửa hơi hơi quay người lại gọi ta.
- Linh Linh cô nương, thỉnh gặp ta tại hồ sen!
Uy, sao ta có cảm giác giống hiệu trưởng cho gọi đến phòng hội đồng để xử lý ta quá đi. Khó hiểu chớp chớp mắt nhìn theo nhưng chỉ nhìn thấy chéo áo của hắn vung lên! Mọi người trong phòng thoát nạn quay sang nhìn ta với ánh mắt “ngươi tự cầu phúc nhiều chút ha” thật là không có nghĩa khí mà. Mất công ta cường điệu hoá “công lao” cứu người của bọn họ, lại không tiếc bán đứng hắn! Đẩy tội qua rằng ra bị phong hàn là do đại thương nguyên khí lúc trước sẵn rồi chứ không phải là bị ngâm nước ao lại ngồi hóng gió kể chuyện xưa cho bọn họ nghe nha! Hừ, không nghĩa khí mà. Ta ai oán nhìn mọi người, đặc biệt là họ Đoạn, hắn chột dạ dùng cán quạt gãi gãi đầu cười hề hề như mọi khi ghé vào tai ta nói nhỏ.
- Toàn thân “Bách Độc Bất Xâm” luôn nha! Không phải như viên thuốc con con kia uống vào hiệu quả trong bách nhật ( 100 ngày) đâu… Thế nào đủ bồi thường chưa?
Mắt ta toả sáng nhưng vẫn ra vẻ ai oán bĩu môi uỷ khuất nhìn hắn. Trang đáng thương a..
- Hư… Các ngươi không nghĩa khí…ta rất đáng thương a…
Mọi người áy náy nhìn ta, cuối cùng Thanh Y đành phải an ủi.
- Tiểu thư, chủ nhân không bao giờ làm khó dễ người đâu! Đừng lo lắng, chắc có chuyện gì muốn nó thôi… Tiểu thư không trách tội chúng nô tì thất trách đã tốt lắm rồi lại còn nói tốt cho chúng nô tì nữa! Mà lại….quy tội cho chủ nhân, chúng nô tỉ vô cùng cảm kích nhưng là….
chủ nhân không có vẻ gì nổi giận hay mất hứng đâu, tiểu thư đi đi thôi đừng làm chủ nhân phải chờ….sẽ…không tốt a!
- Các người đúng là không nghĩa khí mà, được! Phật viết: ta không vào địa ngục ai vào…
Ta ngẩng đầu làm bộ tráng sỹ tử vì nghĩa hùng hồn đi ra ngoài, đi qua cửa sổ còn nghe thấy tiếng Đoạn lang băm và Thanh Y khúc khích cười. Ta cũng xì ra nở nụ cười, ta là người rõ hơn ai hết Diệp công tử không bao giờ làm khó ta. Ngẩng đầu nhìn vầng nguyệt nha trên cao, lại nhìn dãy hành lang uốn lượn treo đèn lồng đỏ 2 bên trải dài ngoằn nghèo bất giác cảm thấy hơi chờ mong. Hắn luôn đi lại giữa kinh thành và Tranh Mệnh cốc hẳn cũng mệt đi!
Tuy gặp nhau không nhiều nhưng từ hôm bị lão thần tiên chết bằm kia giáng lôi kiếp giết người diệt khẩu hụt hắn ôm chặt nàng mang về hậu viện, 1 chữ “lăn” đuổi đi Đoạt thần y và Thanh Y bên ngoài cửa rồi đặt nàng nằm xuống giường,ngồi bên cạnh nắm tay nàng đến khi nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi… Nàng biết hắn cũng không ly khai ngay bởi nàng giật mình tỉnh giấc vẫn thấy bóng dáng cao lớn trong trẻo ấy ở trong tầm mắt, hương hàn mai vẫn quanh quẩn theo nàng vào trong mộng, tay nàng vẫn cảm nhận được bàn tay to của hắn hơi lành lạnh. Cái lạnh này rất thoải mái, thanh thản… Hắn còn ở lại vài hôm, nàng biết hắn là vì để cho nàng yên tâm! Rồi lại ly khai, hắn hay phái người mang rất nhiều đồ đến cho nàng, Thanh Y cũng tự tay sửa sang lại Mai viện trong trang để nàng dưỡng thương trong đấy, thực ra chỗ này đều rất tốt! Đồ đạc đều mới, lại là đồ chạm trổ công phu, lịch sự sang trọng. Nhưng sau khi mang đồ của Diệp công tử chuyển đến vào lại khác hẳn, rèm tơ, thảm lông, gối mềm đệm gấm chăn lông cừu, tất cả đều là 2 mầu trắng và hồng đào nhẹ mà nàng thích nhất. Tủ để y phục cũng đầy ắp, toàn những sắc mầu nhẹ nhàng, trang sức thanh nhã không cầu kỳ nhưng chất liệu đều là thượng đẳng… Còn có cả văn phòng tứ bảo, nghiên mực bạch ngọc, bút lông ngựa treo ngay ngắn trên giá từ nhỏ đến lớn, giấy tuyên thành, kim điệp đều đủ, mực vẽ nhiều mầu cũng có! Hắn….cũng quá là chu đáo đi. Nàng biết người như hắn chỉ cần phân phó 1 câu sẽ có người hầu làm, tất cả đều không phải tự hắn chọn nhưng thế này cũng đi để tim nàng run lên rồi! Hắn tốt với nàng như vậy là vì nàng cứu hắn một mạng sao? Hay….
Nàng hoàn toàn không vọng tưởng! Nàng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi, hắn là ai mình cũng không biết rõ ngoại trừ tên. Hắn không muốn cho nàng biết, nàng cũng không hỏi. Bọn họ vốn là bình thuỷ tương phùng không phải sao? Hắn chỉ là trả ơn cho nàng thôi. Nên ôn nhu này, chăm sóc này, lo lắng này nàng sẽ nhận….nhưng phần tình cảm đang xuất hiện trong lòng nàng nên gạt bỏ thôi, bóng hình hắn nàng cũng nên gạt bỏ thôi…
Nàng nhẹ bước trên hành lang sáng rỡ ánh đèn lồng đỏ, vừa đi vừa nhẹ hát khúc “Thiên Tiên Tử” lúc trước nghe nàng rất thích, cảm thấy tình yêu của nữ tử giang hồ thật đẹp, dù nó là một nốt trầm buồn nhưng mấy khi tình yêu được trọn vẹn? Yêu rồi hận, hận rồi yêu… Ai nói tình yêu là phải đẹp? Dù là bi kịch cũng là yêu, cũng không hối hận… Nhưng có mấy ai đủ can đảm để nói câu ” không hối hận” kia? Mấy ai để được ân oán chìm vào mộng say? Rồi khi quay đầu chấp nhận mọi sự đã hoá hư không?
“Thiếu nữ trắng trong vào chốn phàm trần,
Gặp gỡ duyên tình bên hồ Tây Tử.
Thị phi khó phân, ảo hư như bóng ảnh
Một khúc yêu thương,
Một kiếp hận sầu.
Một cơn gió thanh, một sợi hồn bay lạc.
Trường kiếm hòa rượu lang bạt giang hồ,
Ân ân oán oán chìm vào giấc mộng say,
Thốt nhiên quay đầu vạn sự đã hóa không.
Bao nhiêu hoàng hôn về,
Bao nhiêu gốc tùng trải,
Bao nhiêu tầng núi xa,
Bao nhiêu tiếng chuông ngân.”
****
Hắn đứng bên hồ đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của nàng đi đến, cũng nghe thấy tiếng nàng ngâm nga khe khẽ!
“…Một cơn gió thanh, một sợi hồn bay lạc.
Trường kiếm hòa rượu lang bạt giang hồ,
Ân ân oán oán chìm vào giấc mộng say,
Thốt nhiên quay đầu vạn sự đã hóa không….”
Tim hắn run lên, đưa tay lên nắm chặt lấy nơi trái tim! Hắn không hiểu sao nàng lại hát khúc này nhưng hắn biết nàng đau lòng, hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với nàng…đôi khi không kìm được mới nhìn nàng lâu một chút, mới bỏ mọi chuyện quay lại đây ở bên nàng vài ngày. Nàng là một nữ tử đặc biệt, từ dung mạo khí chất cho đến tư tưởng tâm hồn! Nhưng còn hắn? Hắn đời này không biết lùi bước, chùn chân! Võ học, kiếm thuật là cảnh giới cao nhất hắn muốn vượt qua! Hắn có tham vọng, hắn có quyết tâm, hắn kiêu ngạo… Hắn không muốn mình có bất kỳ sợ dây nào ràng buộc, hắn nhìn thấy kiếm của Tuyết có trói buộc! Nó không còn sắc bén, không còn cuồng vọng, không còn phiêu thoát tự do nữa! Tuyết là bằng hữu, cũng là đối thủ của hắn…nhưng giờ đây hắn phải tiếp tục một mình trên con đường trở thành “Thần”.
Đúng!
Hắn muốn trở thành “Thần Kiếm”, hắn không thể như Tuyết! Nàng làm tim hắn rung động, nàng chính là ràng buộc của hắn! Hắn đã một lần không tự chủ được khi nhìn thấy dòng máu giữa đôi môi nàng, hắn đã không tự chủ được tiến đến gần nàng, không tự chủ được ôn nhu sủng nịnh nàng….hôm nay nhìn thấy nàng gầy yếu xanh xao hắn không tự chủ được tức giận Đoạt thần y để nàng suy yếu, tức giận, phi thường tức giận thuộc hạ không bảo đảm được an toàn của nàng! Không những thế lại không hề báo tin cho hắn, nếu hắn biết nàng rơi xuống nước trong ngày giá rét thế này hắn…..hắn sẽ làm gì? 1 kiếm kết liễu thủ hạ của mình? Hay không kìm được mà tiến đến tự mình bảo hộ nàng? Tham luyến hương vị ngọt ngào của nàng? Hắn biết mình sẽ lựa chọn lao vào luyện công, lao vào công việc để quên đi nàng, để chạy trốn nàng….thật nực cười! Hắn! Kẻ cả đời lãnh ngạo gặp thần sát thần, gặp phật chấn phật từng bước vững chắc đạt tới một tầng lại một tầng băng lãnh, một tầng lại một tầng của trinh phục tham vọng. Hắn muốn tiến đến vị trí “Thần” trong nhân loại mà lại chạy trốn một nữ nhân nhỏ bé không biết một chút võ công chỉ cao đến vai hắn? Lúc nãy khi nàng lườm nguýt với Đoạt thần y hắn đều thấy, hắn tham luyến từng cử chỉ, hành động của nàng, khi nàng làm bộ đáng yêu hắn không thể dời mắt! Hắn chỉ muốn tiến đến ôm nàng vào lòng, giấu nàng khỏi tầm mắt của tất cả những kẻ khác. Hắn ngày càng tham lam hơn đối với nàng! Nhưng còn tham vọng của chính mình? Còn đỉnh cao thần thánh mà hắn chưa vươn tới được thì sao?
Hắn nhìn chằm chằm dải lụa hồng đào có gắn những chiếc chuông vàng nho nhỏ trong lòng bàn tay mình. Đây là hắn cho người đặt riêng cho nàng, trên mỗi chiếc chuông nhỏ đều khắc gia huy hình đám bạch vân lững lờ, theo mỗi bước chân của nàng nó sẽ kêu lên linh…linh…linh như tên nàng vậy! Trên dải lụa có tẩm một loại hương liệu đặc biệt để khi nàng đeo lên hắn có thể tìm thấy nàng, chỉ cần không cách hắn quá 100 dặm hắn đều có cách tìm được nàng. Ánh trăng, ánh đèn lồng đỏ hắt vào làm những chiếc chuông làm nó ánh lên những tia sáng mê mang mờ ảo, như đôi mắt của nàng khi nhìn hắn! Nghe thấy tiếng bước chân của nàng đến gần hắn nắm chặt dải lụa thu vào trong ống tay áo, thu lại vẻ mặt bối rối. Thanh lãnh quay lại nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng tiến đến định hù hắn nhưng chưa đến gần được 3 bước hắn đã lạnh lùng quay lại nhìn nàng, nàng giật mình luống cuống vấp vào hòn đá dưới chân ngã chúi! Hắn vội tiến đến vươn tay nhưng không hiểu nghĩ gì lại thu lại, làm nàng thẳng tắp vồ ếch. Nàng uỷ khuất ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đã hồng hồng nhiễm một tầng hơi nước mỏng manh, đôi môi đã đưa ra run rảy muốn khóc! Hắn thở dài lại cúi xuống đỡ nàng lên, phủi phủi bụi đất bám vào váy áo nàng. Muốn phủi chỗ tay áo thì đột nhiên nàng rụt tay lại giấu ra sau lưng, hắn nhíu mày vươn bàn tay ra chờ đợi nàng. Nàng cắn môi lắc lắc cái đầu nhỏ, dưới ánh đèn lồng hồng hồng nàng bớt đi vài phần tái nhợt, thêm vài phần mờ ảo cắn cắn cánh hoa môi hồng nhuận, mắt ươn ướt long lanh, mi mắt khẽ lay động run rảy…. Đẹp…đẹp đến mê hoặc, hắn muốn tiến lên ôm nàng vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi hắn để hắn có thể kiểm tra tay nàng, để hắn có thể bảo hộ cho nàng! Nhưng… Hắn không thể, hắn biết tay nàng chắc chắn bị thương nhưng nếu hắn tiến đến thì chắc chắn ko kìm được mà thoả mãn lòng tham luyến của hắn đối với nàng!
Hắn không kiên trì nữa buông thõng tay xuống xoay người đi, nhìn ra hồ sen quay lưng lại với nàng và ánh đèn hồng từ hành lang hắt ra! Đối diện với hồ sen tối đen thăm thẳm và ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo, hơi cứng giọng nói với nàng.
- Ta sau hôm nay có lẽ sẽ không trở lại đây nữa! Cô nương cần gì có thể nói với Thanh Y viết thư cho ta!
Nàng ngỡ ngàng, nắm chặt 2 tay bị chày xước do tiếp xúc với đất đá dưới chân. Dù bản thân nghĩ rằng buông tha cho phần tình cảm đang nhen nhóm trong lòng khi còn chưa sâu đậm, nhưng đối diện với sự lạnh nhạt của hắn nàng lại thấy toan sáp, đau đớn đè nặng ở lồng ngực. Nàng cố chấp muốn biết vì sao hắn đột nhiên dửng dưng với nàng như vậy.
- Vì sao không đỡ ta? Ta thấy ngươi vươn tay ra tại sao không đỡ ta?
Nàng đã không gọi hắn là Diệp công tử nữa, lòng nàng đang rối bời! Hắn cũng không khác nàng là bao nhưng dù sao lý trí cũng mạnh hơn nàng rất nhiều.
- Thuỷ Linh cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân. Thứ lỗi ta không thể…
Nàng cười chua xót, thu vào trong tầm mắt hắn lại là đau đớn hơn.
- Vậy trước đây thì sao? Ngươi vẫn ôm ta đi qua đi lại, vẫn cầm tay ta…
Hắn cứng rắn làm ngơ trước giọng nói ngày càng nhỏ của nàng.
- Trước do cô nương vì ta mà thụ thương, ta phải có trách nhiệm tự mình chiếu cố! Nếu có mạo phạm…cô nương lượng thứ.
- Hừ, vậy ngươi tốt với ta là vì trả ơn? Ta cũng không phải loại người không biết điều, càng không phải loại người để bản thân chịu thiệt! Ngươi đã nói vậy, ok! Sau khi ta hồi phục ngươi đưa cho ta 1 vạn lượng hoàng kim! Ta đi đường của ta, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi! Ta và ngươi không còn ai nợ ai cái gì hết, ngươi không phải áy náy ta cũng chả phải bận tâm. Thứ lỗi không thể tiếp tục phụng bồi Diệp công tử, tiểu nữ cáo lui! Cúi chào.
Không thèm để ý hắn có đồng ý không hay phản ứng của hắn thế nào nàng xoay người, ngẩng cao đầu tiêu sái bước đi. Không biết phía sau mình bên hồ sen có một nam nhân vươn tay ra muốn giữ nàng lại nhưng lại không dám, hắn cả đời cuồng ngạo lạnh lùng, hắn cả đời bất bại… Lần đầu tiên biết được cảm giác thua cuộc, cảm giác bất lực, hắn thua chính bản thân mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook