Juliet Thành Bạch Vân
Chương 35: Trò chơi nguy hiểm (2)

Thân ảnh thon dài cao ngất, hai tay hoàn trước ngực nhìn lên những xác người đang phân huỷ thối rữa treo trên vách tường. Tinh mâu lạnh lẽo quét xuống nhóm người đang chống tay cúi đầu quỳ một gối trước mắt mình, ngữ khí lạnh băng không chút cảm xúc.

- Các ngươi đã thu dọn hết?

- Chúng thuộc hạ…

Tất cả nghiến chặt răng ngăn không cho mình phát ra run rảy, đây là sai lầm của bọn họ. Thật không ngờ lại có thể bỏ sót một nơi như thế này, nếu quả thật phu nhân đi qua đây thì…. Nuốt xuống một ngụm nước miếng, bọn họ thật không dám nghĩ thêm.

Cạnh đấy Diệp Cô Thành lãnh diện không hề đổi, tay cầm một viên dạ minh châu bất chấp bẩn thỉu hôi thối khuỵ một chân xuống xem xét kỹ những dấu vết dưới mặt đất. Các nàng chắc chắn có đi qua đây, những dấu chân đi giày mềm nhỏ nhắn lộn xộn. Cùng dấu vết có vật bị kéo lê đằng sau…không! Là người bị kéo lê đi.

Tuấn mâu khoá chặt, mũi giầy trắng muốt dẫm lên vũng chất lỏng đặc sệt ngay lập tức nhiễm một mầu nâu xỉn nhưng hắn cũng để ý bởi hắn bị thu hút bởi một thứ khác cạnh đấy. Một chút sợi vải thò ra trên mặt đất, hắn gạt lớp đất phía trên đi lôi lên sợi dây vải trắng nhiễm lấm tấm máu tươi, ngón tay thon dài cầm lấy đưa lên mũi. Dù trong không khí nồng nặc mùi xác rữa cùng tử khí nhưng hắn vẫn nhận ra hương thơm ngọt ngào quen thuộc còn thoang thoảng, xung quanh đấy còn rất nhiều những mẩu xương vụn bị nhiễm đỏ cũng bị trộn lẫn trong đất. Không khí đột nhiên lại lãnh thêm vài phần, hắn thu sợi dây vào trong tay áo tiến lên phía trước hai bước nhỏ nữa gạt lớp đất lộn xộn ra. Tuy đã bị đất thấm hút hết nhưng cũng có thể thấy được nó đã từng là một đống nôn tung toé, cạnh đấy còn có một vệt dài mầu đen. Có vẻ như ai đấy đã mài đuốc xuống, bước vài bước nữa quanh đấy. Tinh mâu càng trở nên tối đen hơn, Diệp Cô Thành thấy có điểm gì đó không thích hợp.

- Diệp thành chủ, bên này!

Tây Môn Xuy Tuyết quỳ xuống trước vách đá nham nhở sâu phía trong, mũi kiếm gợt đi lớp đất mỏng lộ ra vài giọt máu vẫn chưa khô hẳn trầm giọng.

- Dấu vết từ bên đấy dẫn đến đây thì mất hút….

- Có người đã xoá dấu vết của hai nàng.

Diệp Cô Thành nắm chặt Cô Vân kiếm đến mức khớp ngón tay trắng bệch, nhìn xuống vết máu nhỏ dưới đất. Hắn thật hối hận đã để lạc mất nàng, trò chơi này đã vượt tầm kiểm soát và trở nên nguy hiểm đến không ngờ. Rõ ràng hệ thống đường hầm này phức tạp hơn hắn tưởng và….vẫn còn có kẻ ẩn nấp trong này. Đôi mắt đen thẫm không một chút ánh sáng nhìn theo ngón tay Tây Môn Xuy Tuyết gõ trên vách đá, âm thanh không thích hợp. Cả hai liếc nhìn nhau một cái hiểu ý, chớp mắt sau cánh cửa ngầm chỉ còn là đống đá vụn. Lộ ra một con đường khác dẫn đến hai ngã rẽ một lớn một nhỏ, có dấu máu rất nhỏ phía ngã rẽ rộng hơn. Tây Môn Xuy Tuyết định phi thân theo con đường đấy nhưng một ống tay áo rộng đánh lại trước mặt làm hắn dừng lại khó hiểu nhìn Diệp Cô Thành.

Hắn không nói gì cúi xuống phía con lối vào con đường nhỏ hơn vươn ngón tay chạm vào một vết máu nhỏ bị vùi lấp.

- Đừng quên hai vị phu nhân của chúng ta không có lối suy nghĩ của người thường, nhanh lên. Kẻ bám theo các nàng không phải đồ bỏ đi!

Vừa nói hắn vừa khom người bước vào lối đi nhỏ hẹp, Tây Môn Xuy Tuyết không nói gì đi theo phía sau. Quả nhiên đi thêm một đoạn nữa lại thấy những giọt máu nhỏ cách quãng trên mặt đất, cả hai không cần nhìn nhau cũng hiểu ý mà tăng nhanh cước bộ hơn. Dù sao con đường chật hẹp thật sự đã làm giảm tốc độ của cả hai đi rất nhiều, những mẩu đá sắc nhọn hai bên cũng gây cản trở khiến ai đó đang sốt ruột lại càng khó chịu hơn. Cô Vân kiếm không ra khỏi vỏ, trong ánh sáng lờ mờ của dạ minh châu kiếm ảnh trắng bạc loé lên. Quả nhiên tốc độ tăng lên đáng kể, Diệp Cô Thành một đường chặt chém một đường lao đi cuối cùng con đường cũng nở rộng ra dần nên bọn họ có thể thoải mái sử dụng khinh công. Đột nhiên phía trước vang lên tiếng kim loại xa chạm khô khốc cùng tiếng nữ nhân gầm lên cuồng nộ.

- Con mẹ nó, bà cố nội ta hôm nay liều chết giết cả nhà ngươi….

****

Thuỷ Linh im lặng đi trước một tay đưa cao ngọn đuốc sáng rực, trường kiếm lăm lăm trong tay còn lại. Cố gắng áp chế nhịp đập điên cuồng của trái tim mình, phía sau Tôn Tú Thanh tay nắm chặt hai ngọn nga mi thích. Hai nàng cảm nhận được rõ ràng kẻ theo đuôi phía sau mình, quả nhiên lúc trước hắn đã tránh được độc trâm của nàng nhưng vẫn ẩn thân lặng lẽ bám theo phía sau.

Đây là trò chơi ưa thích của những kẻ đi săn, nhìn con mồi chật vật chạy trốn rồi dãy chết trong sợ hãi. Thật đáng tiếc cho hắn, hai “con thỏ” lần này chính là hai con thỏ có thể cắn người. Không những có độc trâm mà còn không hề hoảng loạn như những kẻ khác, bị rơi vào đây dù là nam nhân hay nữ nhân thì cũng sẽ hoảng loạn phát điên mà từ từ chết dần chết mòn. Với sự thông thuộc địa hình, khinh công quỷ dị, khả năng ẩn thân tuyệt đối vào bóng tối cùng hai lưỡi liềm thích hợp với không gian hẹp hắn đã từng “làm thịt” những kẻ có võ công cao hơn mình rất nhiều. Hai nữ nhân kia một võ công cũng khá còn một hoàn toàn không hề có võ công vậy mà lại có thể loanh quanh ở trong này lâu như vậy, còn suýt chút nữa tiễn hắn thăng thiên với căn độc trâm. Không những vậy, phía sau còn có cao nhân đuổi tới….

Trong bóng tối đậm đặc hắn nhếch khoé miệng bệch bạch của mình vẽ lên một nụ cười quỷ dị, càng nguy hiểm hắn càng hưng phấn. Hai tay hắn run lên vì hưng phấn, chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ chờ mong đến vậy. Hắn sẽ đắc thủ hay hai nữ nhân kia sẽ lại thoát được đây? Hắn sẽ nhanh hơn hay kẻ đằng sau sẽ nhanh hơn đây? Vươn chiếc lưỡi như con rắn ra khỏi hàm răng nham nhở, liếm lưỡi chiếc liềm trong tay mình. Vị tanh của kim loại và máu khô trên đấy khiến huyết quản của hắn như sôi lên, hắn thèm cái cảm giác sung sướng khi nhìn xoáy vào đôi mắt đầy sợ hãi của con mồi. Hắn muốn cảm nhận được lưỡi liềm lướt trên da thịt, muốn máu tươi ấm nóng mang theo từng chút sinh mệnh thoát ra khỏi thân thể những kẻ kia. Hắn muốn nghe thấy những âm thanh đầy kích thích kêu gọi tử thần của chúng, hắn muốn sự van xin. Kẻ càng mạnh thì lại càng tham sống, dãy dụa của chúng lại càng nhiều. Hắn muốn chính là cái đấy!

Nhưng tại sao hai nữ nhân kia lại không vậy? Hắn đã cố tình dẫn chúng đến cái hang bí mật chuyên cất chiến lợi phẩm và là nơi hưởng thụ quyền lực chết chóc của mình, hắn đã mong chờ biết bao khi nữ nhân kia há miệng muốn hét lên nhưng lại thất vọng khi ả thà cắn nát tay mình cũng không kêu ra tiếng. Thật ngu ngốc, ả không hề biết rằng hắn vẫn luôn ẩn thân theo phía sau. Bất quá… con mồi càng cứng đầu thì hứng thú sẽ lại càng mạnh. Như thể trinh phục một ngọn núi vậy, núi càng cao thì ngươi sẽ càng cảm thấy thành tựu khi vượt qua được, trò chơi càng khó khăn thì lại càng dị thường có giá trị. Nhìn xuống lưỡi liềm của mình, hắn chẹp miệng tiếc nuối một chút. Thiếu chút nữa hắn đã lấy được đầu của nữ nhân dùng nga mi thích kia, nhãn lực của nữ nhân không có võ công kia cũng thật là khá. Nếu không phải ả ném bao kiếm chặn lại thì liềm của hắn đã ngập vào thịt và lúc này có vị vô cùng tốt rồi. Hắn vẫn luôn cảnh giác với độc trâm trong tay ả, kẻ mẫn cảm với mùo vị như hắn luôn ngửi được ra cái gì là tối nguy hiểm cái hì không. Giống như lúc này, mùi vị của kẻ phía sau….không là hai kẻ phía sau mới đúng. Vô cùng nguy hiểm, bản năng kêu gào hắn mau chóng buông tha cho thú vui mà cuốn gói để bảo toàn tính mạng. Còn mạng thì còn có thể vui đùa, nhưng biết làm sao đây? Con mồi quá lớn, nguy hiểm quá lớn, hưng phấn cũng quá lớn hắn muốn có bằng được con mồi này!

Sức chịu đựng của nữ nhân không có võ công kia đã sắp đi vào giới hạn cuối cùng, hắn chỉ chờ đến lúc ấy thôi. Phải nắm chặt lấy liềm để ngăn mình không run lên vui sướng khi sắp đạt được điều mình muốn, đôi mắt cá với tròng đen bé xíu di động từ từ theo mỗi cử động của con mồi. Bọn chúng đã phát hiện được sự có mặt của hắn, không sao. Càng có thêm thử thách! Lúc này đường hầm đã nở ra rộng rãi khá là thoải mái cho việc di chuyển, ko tấn công lúc này thì thật xin lỗi cái mặt của hắn đi. Hắn khởi động cơ quán bí mật, vách đá không một tiếng động mở ra. Thân hình như hoà lẫn vào không khí âm u, hắn lúc này chỉ có thể dùng hai chữ “U linh” và “bóng tối” để miêu tả. Đúng vậy, hắn chính là Dạ Âm từng gây ra biết bao vụ huyết án kinh hoàng giang hồ mười năm về trước. Sau bị nhân sỹ giang hồ hợp lực thanh trừ nhưng không hiểu sao lại thoát được, trốn ra ngoài quan ngoại ẩn thân dưới hệ thống đường hầm chẳng chịt của Long Môn khách điếm này mà thoả mãn thú vui bệnh hoạn của mình.

Thuỷ Linh lúc này quả thực đã gần như không chịu nổi, bắp chân và tay đau nhức đòi mạng. Tình trạng thiếu nước cùng căng thẳng càng khiến cơ thể nàng tiến nhanh đến giới hạn, trước mắt đã bắt đầu xuất hiện tình trạng chao đảo. Mắt chớp xuống mà không muốn mở ra nữa, nhưng mọi giác quan lại vô cùng mẫn cảm. Nàng cảm thấy một cỗ bất an tràn đến, mọi căn lông tơ trên người đều muốn dựng đứng lên báo động. Tôn Tú Thanh bên cạnh cũng toàn thân buộc chặt, cả hai dừng lại không tiếp tục di chuyển vè phía trước nữa, giọng nàng khản đặc thì thầm.

- Tú Thanh!

- Đường hầm rộng ra rồi, cẩn thận….

Chưa kịp nói hết lời một lưỡi liềm sắc bén đã đánh lại, chính xác bổ xuống vai Thuỷ Linh. Tôn Tú Thanh nhanh như chớp đâm mũi nga mi thích ra đẩy bật kẻ tập kích vào bóng tối. Hắn vờn quanh hai nàng như linh cẩu cười cợt rình rập con mồi của mình ngã xuống, lưỡi liềm sắc bén tấn công càng lúc càng nhanh. Tôn Tú Thanh nhích hẳn người lên che chở cho Thuỷ Linh ở phía sau, với tốc độ tấn công lần này của tên mắt cá này thì khả năng nàng tiếp tục cầm cự được chính là không lâu.

Đột nhiên Thuỷ Linh mắt mở lớn nhìn về phía sau tên mắt cá thốt lên lên vô cùng kinh ngạc.

- Oh my god! Ngự Miêu Triển Chiêu?

Tôn Tú Thanh cũng phải ngẩng phắt lên mắt bắn ra lục sắc quang mang như sói nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn khiến mắt cá hắc y cũng phải theo bản năng ngoái đầu lại.

…….

Im phăng phắc…..tuyệt đối im phăng phắc!

Soạt.

Kiếm quang loé lên, Thuỷ Linh vượt qua Tôn Tú Thanh lao lên phóng kiếm. Cảm giác lưỡi kiếm cắm ngập vào da thịt khiến nàng rùng mình muốn buông kiếm ra, còn chưa kịp nhìn đến mình có đâm chết được người không đột nhiên da đầu nàng run lên. Một luồng khí lạnh sắc bén muốn bổ tới, dưới chân bị người nắm lấy kéo mạnh khiến nàng ngã sấp mặt xuống đất vập răng vào môi. Ngay tức thì một trận tanh ngọt cùng đau xót đầy trên đầu lưỡi, chưa kịp rên ra tiếng trên lưng nhiều thêm một vật nặng đè lên….. Không, là chân người dẫm lên đi.

Keng!.. …keng…keng….

Sau một tiếng va chạm ngân dài là một loạt tiếng va chạm liên tục tiếp theo cùng những giọt chất lỏng tanh tưởi rơi xuống, nàng khóc không ra nước mắt ôm chặt đầu không dám ngẩng lên bởi trận chiến ác liệt hiện đang cách đầu nàng chỉ một vài gang tay…. và một vị nữ hiệp đang dẫm lên người nàng để giao thủ. Cái miệng bát quái vẫn không quên rít gào.

- Bà cố nội nhà nó, cậu không biết dùng cái khác để đánh lạc hướng sao?

Thuỷ Linh bất kể đất bụi chui vào miệng vào mũi rít lại.

- Đồ mê trai nhà cậu, nghe thấy có giai đẹp là quên hết! Chẳng nhẽ lại hô Ultraman hay khủng long bạo chúa!

- Cậu mới là đồ mê giai, kêu cái gì không kêu lại kêu trúng mỹ nam tỷ người mê ra.

Nghiến răng nghiến lợi.

- Chết tiệt, nghe thấy tên Triển Chiêu biết đâu hắn sợ quá mà bỏ chạy. Kêu Supermen, siêu nhân Gao với Robo trái cây ra hắn biết cái khỉ gì?

Nghiến răng phun đất.

- Cậu…

- Hai nữ nhân chết tiệt các ngươi chờ lúc chết rồi hẵng cái nhau.

Mắt cá hắc y nhân đen mặt toàn tập trán bạo khởi gân xanh cũng nghiến răng đánh gãy lời Tôn Tú Thanh, Dạ Ám hắn từ khi nào lại không thể đối phó nổi với hai nữ nhân. Không những bị đánh lạc hướng còn bị một nữ nhân không có chút võ công đâm một kiếm, thực may hắn phản ứng nhanh dịch thân người một chút nhận lưỡi kiếm vào vai, bằng không….

- Con mẹ nó ngươi đi chết đi, đều tại tên mắt cá khốn kiếp nhà ngươi.

Cả hai nàng đồng thanh hét lên, Tôn Tú Thanh cuối cùng cũng “dời gót ngọc” ra khỏi lưng Thuỷ Linh, bức tên kia lui lại phía sau. Bao nhiêu hờn giận, sợ hãi cùng tức tối bắt đầu phát tiết ra qua những chiêu thức sắc bén mạnh mẽ.

Nàng không hề nhìn thấy khoé môi gã khẽ nhếch lên thành một nụ cười thoả mãn, cái gã cần chính là dao động này đây. Cuối cùng gã cũng làm nàng bạo khởi mà mất đi sự phán đoán, dụ nàng dần dần tiến dịch về phía sau đi dần vào vùng tối. Quả nhiên chiêu thức nàng ra tay không còn được tinh chuẩn nữa định lui lại nhưng…

Xoạt….leng keng….

- Hự…a….bụng….bụng ta….

Tôn Tú Thanh mặt tái nhợt buông rơi một ngọn thích ôm lấy bụng dưới của mình hơi gập người lại, tay kia vẫn cố gắng thủ hộ chật vật gạt lưỡi liềm sắc bén ra. Trong ánh sáng lờ mờ cũng có thể nhìn thấy một thứ chất lỏng tối mầu tràn qua kẽ ngón tay của nàng, hắc y mắt cá chỉ dùng một tay tấn công nàng, tay còn lại máu chẩy từ vai xuống ròng ròng nhưng vẫn thản nhiên cầm lưỡi liềm đưa lên liếm đi những giọt máu của Tôn Tú Thanh trên đấy.

Thuỷ Linh không ngay khi nhìn thấy dòng máu thấm ra qua kẽ ngón tay trắng bệch của Tôn Tú Thanh thì không suy nghĩ gì hết lao lên nắm lấy thanh kiếm dưới đất liều mạng xông lên.

- Con mẹ nó, bà cố nội ta hôm nay liều chết giết cả nhà ngươi….

Con ngươi gã hắc y loé lên niềm hân hoan khi kẻ đi săn nhìn thấy con mồi dãy dụa phản kháng trong tay mình, khoé môi cong lên nụ cười đắc thắng quỷ dị. Lưỡi liềm run lên vì hân hoan muốn mau chóng lao lên cắm ngập vào da thịt mềm mại kia, hắn quả nâng tay lên thật….nhưng cảm giác trống không không đúng làm hắn có chút ngạc nhiên nhìn xuống tay mình. Cổ tay có một đường chỉ đỏ mỏng manh chưa bao giờ xuất hiện làm hắn nhíu mày, khi hắn còn chưa kịp có suy nghĩ gì thì bàn tay vẫn nắm liềm mang theo một đoạn cổ tay chậm rãi mà lệch đi. Hắn hơi nghiêng đầu chớp mắt khó hiểu, cổ tay hắn truyền đến một sự lạnh lẽo, lạnh đến buốt vào tận xương. Hương vị huyết tinh mà gã yêu thích quen thuộc đột nhiên nồng nặc mà cũng thật gần. Đôi mắt cá lần đầu tiên vì kinh ngạc mà trợn tròn lên nhìn bàn tay mình rơi xuống dưới chân, tia máu đỏ phun ra bắn cả vào mặt gã. Trong đầu gã hiện lên một suy nghĩ “A, cảm giác bị chặt ra chính là thế này đi, hương vị máu của mình cũng….không tệ!”

Đột nhiên Thuỷ Linh cảm thấy eo mình có một lực mạnh mẽ nắm lấy kéo giật nàng lại vào vồng ngực mạnh mẽ, hương hàn mai cùng mùi vị nam tính quen thuộc ập vào bao bọc lấy nàng mà che chở. Thanh kiếm trong tay nàng đã bị rơi mất từ bao giờ, có lẽ là ngay khi bị tay áo hắn quấn lấy đi. Nàng đã từng nghĩ khi thấy hắn xuất hiện cứu mình lần này thì sẽ thế nào, khóc lóc sướt mướt mà nhào vào lòng hắn? Mặt lạnh vì hắn đến muộn khiến nàng suýt táng mạng? Hay cười to kiêu ngạo rằng không có hắn nàng vẫn có thể tồn tại trong nơi kinh hoàng này lâu đến vậy? Kích động nhào lên mà níu lấy cổ hắn hôn say đắm như trong phim? Cái nào nàng nghĩ cũng hết sức oanh oanh liệt liệt, hết sức kích động nhưng…

Lúc này nàng lại cảm thấy thật nhẹ nhàng, thật thư thái vòng tay ôm lấy vòng eo dẻo dai, cọ cọ đầu trên vai hắn tìm kiếm vị trí quen thuộc. Thở dài một hơn đầy thoả mãn, mí mắt nàng trĩu xuống nặng vô cùng. Nàng khẽ lẩm bẩm lộn xộn biết rằng dù đây có là chiến trường gào thét hay phố thị ồn ào đến điên cuồng thì hắn vẫn nghe thấy.

- Tướng công, chàng lại đến muộn…. bất quá… ta thực mệt, cũng thật rất nhớ chàng.

-…. Ân!

Hơi thở có chút lạnh lẽo phả vào bên tai nàng, giọng hắn vẫn luôn thản nhiên như vậy, ôn nhu cùng sủng nịnh với nàng như vậy. Vòng tay hắn vẫn luôn vững chắc như vậy, bảo hộ nàng như vậy. Có hắn ở bên cạnh mọi chuyện vĩnh viễn đều không thành vấn đề, nàng vĩnh viễn đều thực an toàn tựa vào bờ vai rộng của hắn lim dim. Đã có lúc nàng từng nghĩ hắn là một gốc cây đại thụ vô cùng chắc chắn, trời có sập xuống hắn vẫn sẽ một bộ thờ ơ lạnh nhạt như thế…. Bởi dù trời có sập xuống hắn cũng sẽ chống được, hắn còn phải che chở cho con mèo nhỏ cuộn người mơ màng ngủ trong lòng mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương