Juliet Thành Bạch Vân
Chương 12: Chỉnh người!

Tại kinh thành Lạc Dương này nổi tiếng nhất là cái gì?

Dĩ nhiên là hoa mẫu đơn và Bạch Mã Tự rồi! Hoa mẫu đơn là vua của những loài hoa, lại tượng trưng cho vẻ đẹp cao quý, để chuẩn bị cho cuộc thi đệ nhất mỹ nhân thì không thể thiếu đế vương hoa này được.

Thuỷ Linh lúc này là Tiêu Diêu công tử tay ve vẩy chiết phiến nghiền ngẫm đứng trong vườn của Bách Hương trang, mẫu đơn các loại ước chừng có hơn một nghìn. Từ các loại thân thảo cao chưa đến vai người cho đến những loại thân gỗ cao đến tận gần 1 trượng ( 1 trượng = 3,33m), từ xích mẫu đơn của Tứ Xuyên đến mẫu đơn tử ban của Thái Bạch sơn, từ khối căn mẫu đơn đến xuyên xích mẫu đơn. Vàng, hồng, trắng, đỏ, tím, song sắc, tam sắc…muôn vàn sắc thái tưởng như mẫu đơn trên đời này đều tụ tập hết ở nơi đây. Nàng tay đỡ trán lắc lắc đầu, hoa mắt chóng mặt a, quá nhiều loại! Một chiếc khăn tay thêu tinh sảo đưa đến trước mặt, nàng hơi hơi mỉm cười đón lấy ngón tay khẽ lướt qua làn da non mịn như ngọc nhưng hoàn toàn không để ý, lung tung lau mồ hôi trên trán rồi đưa lại cho Giáng Châu luôn ở phía sau nàng. Vì không để ý nên nàng không thấy vẻ thẹn thùng ôn nhu của mỹ nhân khi nhìn mình, Giáng Châu thu chiếc khăn tay lại nâng niu như trân bảo.

Mấy hôm nay Giáng Châu nàng luôn đi theo hắn, Tiêu Diêu công tử tam ca của nàng. Hắn không có vẻ đẹp yêu mị mê hoặc như của đại ca Phượng Vân, cũng không có vẻ toả sáng như vầng thái dương lại hiên ngang của nhị ca Nam Cung Triệt. Hắn cũng không cao to uy vũ như nam tử bình thường nhưng nàng vẫn không khống chế được luôn muốn thân cận hắn, dõi theo hắn. Ngay từ lần đầu tiên nghe thấy giọng ca của hắn quanh quất khắp mặt sông Lạc Hà tâm nàng đã giao động rồi, ánh mắt của hắn nhìn nàng trong suốt như sương sớm chỉ có thưởng thức tôn trọng không có một chút nhục dục hèn mọn nào như những nam nhân khác. Phong tư tiêu sái, hành động dứt khoát, lời lẽ hào sảng của hắn tràn ngập trong đầu óc nàng càng lúc hãm càng sâu làm nàng bị lôi quấn lúc nào không hay. Không chỉ nàng mà các tỷ muội tại Ngưng Hương lâu cũng không thoát được khỏi sức hút của hắn, tiếc rằng hắn đối sử với nàng và những người khác đúng như huynh muội, có ôn nhu, có chăm sóc thật tâm nhưng tình cảm của hắn hoàn toàn là trong sáng không có một tia tạp chất. Nàng thở dài, uyển chuyển đi theo hắn giữa vườn hoa muôn vàn sắc hương nghĩ người trong lòng hắn sẽ là loại người thế nào đây?

***

Trong tử cấm thành _ Hoàng cung _ Ngự thư phòng.

Người nào đó cầm miếng da mỏng chi chít chữ nhỏ như đầu ruồi, lơ đãng nhấc chiếc chén ngọc, bên trong là bạch thuỷ tinh khiết lấy từ băng của hồ Thiên Trì trên Bạch Đầu sơn lên nhấp một ngụm nhỏ, đột nhiên ngón tay cầm chén bóp chặt lại.

Choang…

Âm thanh vỡ nát của chén ngọc vang lên trong yên tĩnh phá lệ chói tai, hắn buông thõng tay xuống để những mảnh ngọc rơi lanh canh xuống sàn nhà, 3 người còn lại trong thư phòng ngẩng lên tò mò nhìn hắn. Thái giám vội vã tiến lên 2 tay dâng khăn lụa để hắn lau tay rồi dọn mảnh vỡ, lau nước trên sàn đá hoa cương lại im lặng vội vã lui ra ngoài, trên ngự án là một nam tử trẻ tuổi mặc thường phục vàng nhạt, nổi bật lên hình rồng thêu bằng chỉ vàng, tóc búi gọn lại trong kim quan cài trâm rồng lộ ra tuấn nhan yêu nghiệt hiếm có. Đôi mắt hoa đào với đuôi mắt dài xếch lên lay động câu hồn người, lông mi dài cong cong, mày kiếm xéo lên phía trên, mũi cao thon gọn hoàn mỹ với đôi môi đỏ hồng mềm mại nhưng phong thái nghiêm túc trầm ổn lại làm cho khuôn mặt bớt đi 7 phần yêu nghiệt thay vào đó lại là vẻ thành thục cứng rắn, bộc lộ quyền uy cao cao tại thượng mà bậc đế vương nên có. Đứng bên phải là nam nhân giống y như đúc nhưng phong thái lại trăm phần yêu nghiệt, từ đôi mắt hoa đào ma mị đến nụ cười nửa miệng luôn treo trên môi, chiết phiến bạch ngọc phe phẩy trên tay. Bên trái là nam nhân cao lớn uy vũ, toàn thân tản mát ra khí chất cương dương mặc một thân chiến bào đen tuyền càng tăng thêm khí phách hiên ngang. Khuôn mặt đoan chính trán cao mắt sáng, nụ cười như ánh mặt trời trên môi. Chính là 2 kẻ đã kết bái huynh đệ với Tiêu Diêu công tử, Yêu nghiệt Ngọc Diên Diêm Vương Phượng Vân song bào đệ của hoàng đế và Phiêu Kỵ đại tướng quân Nam Cung Triệt. 3 người nhìn nhau, Diệp thành chủ cũng có lúc lỡ tay sao? Khẽ hắng giọng phá vỡ im lặng, hoàng đế là người lên tiếng đầu tiên.

- Hoàng thúc?

- Ân?

- Tin tức từ quan ngoại có vấn đề gì sao?

- Cung Cửu quả thật đã trở lại, đến Trịnh Châu thì mất dấu của hắn!

- Theo hoàng thúc thì…

- Chắc chắn hắn quay trở lại kinh thành, dù nửa năm trước lực lượng của hắn đại thương không thể phục hồi nhưng nghe nói Mộ Dung thế gia có liên quan đến hắn. Dù chưa chắc nhưng cũng phải đề phòng

Mọi người nghe vậy nhíu mày, Mộ Dung thế gia vốn từ trước đến nay không nhúng tay tham gia việc giang hồ cũng như không có tranh chấp khúc mắc với triều đình, vài năm trở lại đây tân gia chủ là Mộ Dung Phục nổi bật trên giang hồ với môn võ công ” Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân” ( gậy ông đập lưng ông) lại vô cùng hào hiệp thu phục rất nhiều võ lâm nhân sỹ đến Yến Tử Ổ. Gần nửa năm trước Cung Cửu âm mưu soái ngôi bất thành được thuộc hạ liều chết bảo toàn rút lui song thì bặt vô âm tín. Thám tử của triều đình tra ra hắn từng xuất hiện tại Giang Nam Yến Tử Ổ của nhà Mộ Dung, lại tra tiếp được bí mật Mộ Dung thế gia chính là thuộc dòng dõi Tiên Ti, hậu nhân của hoàng tộc Hậu Yên.

- Mộ Dung gia muốn tạo phản khôi phục nhà Yên?

- Chưa chắc, nhưng với tiềm lực của Mộ Dung gia gần đây thì có thể nghi ngờ.

Nam Cung Triệt thu lại nụ cười.

- Thần xin đích thân đi chỉnh đốn lại toàn bộ Phi Hổ quân bảo vệ kinh thành.

Hoàng đế khát tay.

- Chưa vội, hãy tăng cường thắt chặt lại an ninh trong kinh thành đã. Ta không tin không tra được ra hắn.

Phượng Vân nghiền ngẫm xếp lại chiết phiến.

- Rất có khả năng hắn sẽ dịch dung, khi ấy tra xét sẽ rất khó mà lại làm bứt dây động rừng.

- Phượng thân vương nói rất đúng, thần sẽ cho cấm vệ quân âm thầm tra xét!

- Tốt lắm, không còn việc gì thần cáo lui trước. Hoàng thượng cùng thân vương và tướng quân tiếp tục thảo luận.

Hắn hơi cúi người không đợi mọi người kịp nói gì phất tay áo vội vã đi ra ngoài. 3 người trong ngự thư phòng kinh ngạc, Diệp thành chủ cũng có lúc vội vàng? Lại thất thố chấn nát chiếc chén ngọc nữa, chắc chắn không phải vì chuyện Cung Củu rồi! Phượng Vân tiến đến cầm miếng da mỏng rơi trên mặt bàn, ngoài thông tin về Cung Cửu ra còn có vài chữ ngắn gọn.

“…tra thấy tại kinh thành”

Tại kinh thành ư? Cái gì tại kinh thành lại làm hoàng thúc lại thất thố như vậy. Vị hoàng thúc này của hắn tính cách cao ngạo lại lạnh lùng trầm ổn, hỉ nộ không hiện ra mặt. Võ công hay kiếm thuật đều là bậc kỳ tài trong thiên hạ, dù thân là người hoàng gia nhưng lại ẩn cư tại Bạch Vân thành không màng thế sự. Nếu không phải lần trước Lục Tiểu Phụng vô tình biết được âm mưu tạo phản của Cung Cửu, cùng Tây Môn Xuy Tuyết và hoàng thúc của hắn ngày đêm quay về cứu nguy thì hiện giờ thiên hạ không được thái bình thế này. Lần đó hắn đi du ngoạn tại Tô Châu tiện tra xét đê điều do có báo cáo tham quan tại đây hoành hành, Nam Cung Triệt thì đi bình định một số bộ tộc nổi dậy ở phía tây. Xem xét lại thấy đấy chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn điều tâm phúc và những người nắm trọng binh của hoàng thượng đi cho Cung Cửu, Cửu vương gia hắn dễ bề hành động. Trăm tính vạn toán hắn không ngờ kẻ lạnh nhạt cả đời đam mê là đỉnh cao kiếm thuật như hoàng thúc lại vẫn quan tâm để ý đến việc trong triều. Ngay hắn và hoàng thượng cũng hoàn toàn bất ngờ, để vài năm nữa bọn hắn chắc quên luôn tiên hoàng từng nhắc đến hoàng thúc là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất từ nhỏ bị cao nhân mang đi. 16 tuổi trở về chịu tang thái thượng hoàng nhưng hoàn toàn hờ hững với cung đình, sống như thế ngoại cao nhân. Phụ hoàng cha bọn họ kế vị đồng ý để hoàng thúc về làm chủ Bạch Vân thành và tuỳ tiện hồi kinh lúc nào hắn muốn. 7 năm sau tiên hoàng băng hà, hoàng thúc về chịu tang lần nữa cũng là lần đầu tiên bọn hắn gặp người. Sau đó hoàng thái tử đại ca Long Vân của hắn kế vị còn hắn thành Phượng thân vương, Cung Cửu tuy là đại hoàng tử nhưng chỉ do một vị quý nhân sinh ra nên không được lập thái tử. Bọn hắn là do hoàng hậu sinh lại sở hữu bề ngoài rất giống thái hoàng thái hậu nên tiên đế rất yêu thương. Hoàng huynh sinh trước hắn 1 khắc nên từ nhỏ đã bị giáo dục thành bậc quân vương thiết diện như bây giờ, còn hắn thì âm thầm thấy may mắn mình sinh sau chứ nhìn áp lực hoàng huynh hắn phải chịu từ nhỏ mà khiếp! Địa vị càng cao trách nhiệm càng nặng, làm một cái thân vương hắn còn chịu không nổi nữa là sức nặng của long bào. Nghe hoàng huynh kể lại hôm ấy hoàng thúc một thân tuyết trắng xuất hiện trong đại điện làm mọi người tưởng thích khách, nhưng nhìn thấy dung mạo 6,7 phần giống hoàng huynh thì sợ hãi nhiều hơn, như thấy tiên đế thời trẻ!

Người không nói gì nhiều chỉ tuyên bố muốn quyết đấu trên tử cấm thành và có rất nhiều nhân sỹ võ lâm nhận được thông báo đã đến xem rồi để phân tán Cung Cửu và ngầm cảnh báo rằng âm mưu của hắn đã bị bại lộ. Nhưng Cung Cửu vẫn ra tay nhanh hơn, chế trụ được hoàng thượng, nhìn thấy dung mạo như tiên hoàng người mà hắn căm giận thì cười man rợ, dùng hoàng thượng ép hoàng thúc quyết đấu cùng Tây Môn Xuy Tuyết thật sự, lại dùng truỷ thủ khảm hoàng thượng để làm hoàng thúc mất tập trung. Không còn cách nào khác Thiên Ngoại Phi Tiển Diệp Cô Thành cùng Nhất Kiếm Tây Lai Tây Môn Xuy Tuyết phải thực sự quyết đấu,hoàng thúc định nhận một kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết để bảo trụ hoàng thượng và kéo dài thời gian cho Lục Tiểu Phụng mang Hổ Phù từ chỗ Nam Cung Triệt về điều động Phi Hổ quân tiếp ứng. Thực may lúc đấy có một nữ tử từ trên không rớt xuống chắn một kiếm ấy kèm theo một đạo lôi làm sụp nóc đại diện thành công gây hỗn loạn để Tây Môn Xuy Tuyết cứu được hoàng thượng, Phi Hổ quân cũng được điều động đến đánh bật năm nghìn phản quân tinh nhuệ và hơn năm trăm hắc y nhân võ công cao cường. Hoàng thúc ngay cả khi quyết định nhận nũi kiếm sát thủ ấy cũng không biến sắc, toàn thân ngạo khí gào thét tản mát ra giờ lại vội vã thất thố ư? Thực khó tin, không phải chính mắt nhìn thấy hắn còn cho rằng hoàng thúc của hắn vạn năm đều là một bộ lạnh lùng tự tại trời sụp cũng không vội không cuống. Thật giống với lời tam đện Tiêu Dao của hắn, là một cái băng sơn mỹ nam vạn năm không tan. A, hắn lại không có cơ hội hỏi hoàng thúc sao lại quen về vị bằng hữu nhỏ này rồi!

Hoàng thượng nhìn hoàng đệ của mình cầm mẩu da nhỏ đăm chiêu thì rất tò mò, tiến đến lấy từ trong tay hắn ra đọc lướt qua, cũng thấy dòng cuối cùng ấy.

-Hoàng đệ, đệ cho rằng cái gì tại kinh thành có thể làm hoàng thúc xúc động đến bóp nát chén ngọc?

- Đệ nghĩ rât có thể là một người thì đúng hơn.

Hoàng đế nhướn mày.

- Ai có mặt mũi như vậy?

- Gần đây hoàng thúc luôn đi đâu đó một vài ngày mà hành tung hết sức bí ẩn, đệ mới quen một vị bằng hữu, có biết hoàng thúc lại chịu uỷ thác của người mang một dải lụa có gắn chuông vàng rất tinh sảo khắc gia huy chuyên dụng của Bạch Vân thành đến cho muội muội hắn. Huynh thấy….

- Dải lụa gắn chuông vàng khắc gia huy ư? Hoàng thúc cũng quan tâm đến nữ nhân sao? 8 phần là đệ nhìn lầm đi.

- Thần cũng nhìn thấy, xác thực là gia huy của Bạch Vân thành chủ!

Nam Cung Triệt cũng góp lời, ngoài nghĩa quân thần hắn và hoàng thượng từ nhỏ đã là bằng hữu. Cùng chịu sự dậy bảo hà khắc để gánh trọng trách nặng nề trên vai, một kẻ làm hoàng đế trên cao còn một kẻ là đại tướng quân thống lĩnh 7 phần binh lực bảo hộ hoàng thượng và quốc gia!

- A, ta thật tò mò nữ nhân nào lại khiến hoàng thúc dụng tâm như vậy.

- Hoàng thượng, tất cả chúng ta đều tò mò.

***

Tại Bách Hương trang, mỗ nữ nào đấy rùng mình hắt xì một cái! “Phấn hoa quá nhiều hay có kẻ nói xấu ta?” Lẩm bẩm trong lòng, Tiêu dao công tử tiếp tục chọn cây hoa.

Mọi người đều ngạc nhiên, chọn mẫu đơn người ta thường chọn đỏ hay tím mà hắn chọn hơn trăm gốc đều là bạch mẫu đơn trắng thuần như tuyết bông to hơn một gang tay, Giáng Châu khe khẽ hỏi chỉ thấy hắn cười thần bí.

- Muội muội, tam ca hôm đấy sẽ biến muội thành Mẫu Đơn tiên tử, dĩ nhiên phải chọn nền cho muội muội xuất hiện rồi.

Đột nhiên một mầu đỏ tiêm nhiễm lọt vào tầm mắt, hắn ngay lập tức thấy gốc mẫu đơn có mầu đỏ như máu rất đặc biệt. Cánh mượt như tơ quận vào nhau e ấp chưa mở ra hết, sắc đỏ sậm đặt trong sắc trắng lại càng nổi bật, không hiểu sao hắn nhìn lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp tên kia. Những giọt máu lớn nhỏ bắn trên gương mặt trắng bệch hắn cũng giống như sắc hoa này, ve vẩy đầu đẩy ý nghĩ ấy của mình đi hắn quyết định lấy thêm gốc này nữa.

- Huyết sắc mẫu đơn này ta chọn!

- Huyết sắc mẫu đơn này ta lấy!

Một giọng nói nữa vang lên cùng lúc, nhíu mày quay lại. Là một công tử cẩm y hoa phục dùng 7,8 gia nhân đứng cách đấy không xa đang cầm chiết phiến chỉ vài gốc mẫu đơn nàng chọn. Thay bằng một vẻ mặt thân thiện nàng thu lại chiết phiến đang phe phẩy trong tay ôm quyền nói.

- Vị công tử này có thể nhường tại hạ?

- Ai nha, ta còn tưởng tiên nữ nào lọt xuống đây, hoá ra là Giáng Châu cô nương. Cùng đệ đệ thưởng hoa sao? Cùng gia một chén, gia bao toàn bộ mẫu đơn trong vườn này cho nàng.

Hắn không nhìn nàng mà mắt dính chặt lấy Giáng Châu đang đứng sau lưng nàng nói ra giọng đặc sệt dâm tà thôi bỉ, làm ô uế cả một vườn hoa tinh khiết.

Tiêu Dao công tử nhíu mày, ngăn lại Giáng Châu định lên tiếng phía sau.

- Miệng chó không thể phun ra ngà voi, muội muội nhớ ta đã từng nói nam nhân từ bùn đất mà thành không? Ngữ này còn phải là bùn đất từ mao xí mà ra ấy!

Mọi người xung quanh không nén được rộ lên cười haha, Giáng Châu cũng phải cúi xuống dùng khăn tay che miệng khẽ nở nụ cười. Tên công tử hoa phục kia tím mặt chỉ tay vào Tiêu Dao.

- Xú tiểu tử nhà ngươi muốn chết?

- Hứ, chỉ có ngươi mới là muốn chết, cả nhà ngươi đều muốn chết! Sợ sống không đủ sao? Lăn về mai xí của ngươi mà chết đi.

Với nam nhân đê tiện không cần phải tử tế làm gì cho mệt, trực tiếp quăng cho hắn vài cái bạt tai vào mặt là được. Loại người này nhìn là biết không tử tế, chuyên cậy tiền cậy thế bắt nạt người khác. Xưa nay nàng đi với người không bao giờ nói tiếng quỷ, đi với quỷ tuyệt không dùng tiếng người, kungfu mắng chửi tuyệt đối làm kẻ khác tức chết không đền mạng.

- Ngươi…ngươi…

Đỏ mặt lắp bắp.

- Ngươi ngươi cái gì ngươi, là cặp cẩu nhãn của ngươi không có con ngươi không nhìn thấy người khác đang đứng trong nơi thanh khiết sao mà phun ra lời vô sỉ thối hoắc?

- Ta…ta…

Tím mặt chỉ tay run run.

- Ta…ta cái gì ta, sợ người khác không thấy ngươi đứng lù lù một đống toả ra uế khi sao mà phải lên tiếng kêu gọi sự chú ý? Ruồi bọ nó không có tai không nghe được đâu, trược tiếp ngửi mùi mà đến được rồi.

- Khốn kiếp, ngươi biết cha ta là ai không? Dám buồn lời nhục mạ ta cho ngươi chết không có đấy chôn tại kinh thành này.

Hắn giận tái mặt quyết nói một hơi không để bị nàng ngắt lời đâm chọc nữa.

Nàng cười khẩy, pa một tiếng xoè chiết phiến phe phẩy phong nhã như đang cao hứng ngâm thơ chứ không phải đang mắng người.

- Ngươi là một đống ô uế cha ngươi là cái gì? Con bọ hung hay sao? Ngươi biết cha ta là ai không?

- Ngươi… Cha ngươi là ai?

Chột dạ.

- Cha ta là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, mẹ ta là Thái Hậu Tây Hạ Lý Thu Thuỷ , đại bá ta là Tây Độc Âu Dương Phong, thúc thúc ta là Võ Đang ngũ hiệp Trương Thuý Sơn, đại di mụ ta là Đông Phương Bất Bại, tiểu di mụ ta là Hắc Phong Song Sát Mai Siêu Phong, đại ca ta là Độc Cô Cầu Bại, tỷ tỷ ta là Tuyệt Diệt sư thái, lão công ta là Diệp Cô Thành…ý lộn hắn ko phải lão công ta, nói chung cha ngươi là ai thì ngươi cũng đi chết đi.

Mọi người nghe song ù hết cả tai không hiểu cái gì nhưng đều hiểu là vị hoa phục công tử kia bị chêu đùa cười càng hăng. Thấy mình bị tên tiểu tử chưa lớn hết xỏ mũi hắn tức muốn xì khói, bất kể là nơi nào phất tay cho gia nhân tiến lên hạ lệnh đánh người.

- Khốn kiếp, người đâu tiến lên đánh chết tên tiểu tử thối này cho ta. Cha ta là Lại Bộ Thượng Thư Ninh Hoán xem ai dám ngăn cản.

Nàng hừ lạnh, luồn tay vào vạt áo phân vân dùng độc trâm hay là định thân trâm đây? Bà đây không có bản lĩnh mà dám đi chọc hoạ sao? Cho các ngươi ngày hôm nay đá phải thiết bản. Trên đường đi nhàn rỗi luyện phóng trâm giờ có kẻ dâng lên tận miệng làm đối tượng thử nghiệm rồi oa kaka, thật đồng cảm với Đoạt thần y mỗi khi tìm đc kẻ hi sinh vì sự nghiệp y học quá đi!

7,8 tên gia nhân hùng hổ lao qua, Giáng Châu sợ hãi không biết làm định kéo Tiêu Dao tam ca vẫn còn có thương trong người lại che chở, những người xung quanh khi nghe đến Lại Bộ Thượng Thu sớm đã rúm người ai dám giúp bọn họ chứ nhưng Tiêu Dao gạt nàng ra phía sau thân hình gầy yếu để bảo hộ, quay lại ôn nhu mỉm cười vỗ vỗ bàn tay nàng ý bảo không sao. Không hiểu sao nhìn hắn như vậy nàng lại yên tâm vạn phần, tim dập gia tốc không còn vì sợ hãi mà là vì nụ cười tự tin của hắn, vì hành động bảo hộ của hắn và vì sự đụng chạm nhẹ nhành của hắn nơi bàn tay. Đang mơ màng nàng đột nhiên giậy mình vì những tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết.

- AAAAAA….AAA

- Yêu thuật, hắn dùng yêu thuật…

- Tay ta, chân ta….

Im lặng.

Chỉ thấy 7,8 tên gia nhân to lớn hùng hổ giờ toàn bộ đứng im bấy động như tượng, chúng vẫn đang trong tư thế tên ôm chân kẻ ôm tay mặt mày nhăn nhó, có tên miệng vẫn há to không khép lại được. Hoa phục công tử con trai của Lại Bộ Thị Lang Ninh Hoán thì ngã ngồi xuống đất run run không đứng dậy được nhìn một màn quỷ dị trước mắt nói lắp luôn.

- Ngươi…ngươi…ngươi…yêu…yêu thuật, ngươi…ngươi…dùng…định…định…định….thân..thân nhãn.

Tiêu Dao công từ cười lạnh phe phẩy chiết phiến tiêu sái đi đến gần những tượng người mới làm, vươn ngón tay thon nhỏ lung tung sờ loạn trên người bọn chúng rồi giơ lên trong nắng. Ngân trâm vàng lấp lánh trong tay ngọc với làn da trong suốt, hắn cẩn thận lấy khăn tay lụa lau lau rồi đặt vào trong bao da, tuỳ tuyện thả khăn tay trên đất vứt đi. Tiến đến cúi người ngồi xổm xuống trước mặt hoa phục công tử mặt đang trắng xanh run rảy, rút trong bao ra một cây ngân trâm khác dài gần một gang tay đầu ánh lên ánh sáng ngũ sắc cho thấy có độc hua hua trước mặt hắn.

- Là ngân trâm, bọn ngươi không xứng để làm bẩn chúng nhưng chúng là làm bằng vàng a. Ta vô cùng tiếc của, nhưng ngươi thì khác! Con trai Lại Bộ Thị Lang sao? Coi như bán rẻ cho ngươi vậy.

Liếm liếm cho chất độc trên cây trâm giảm bớt, trong ánh măt kinh dị của mọi người Tiêu Dao công tử cười đến đáng yêu vô cùng cắm ngân trâm vào người tên công tử kia, tiện tay lấy ra một sấp ngân phiếu trong ngực hắn đếm đếm rồi gật gù rút ra một từ đặt trên ngực hắn còn toàn bộ nhét vào tay áo mình. Không đến 2 cái chớp mắt hoa phục công tử toàn thân cứng đờ trợn trắng mắt sùi bọt mép ngã vật ra sau. Phủi phủi tay đứng lên vuốt lại tà áo, mở chiết phiến ra lại phe phẩy như cũ cười đến thập phần sáng lạng vẫy vẫy tay với người trong Bách Hương trang chỉ chỉ mấy kẻ thảm bại.

- Thuê xe ngựa chở tất cả đến bờ sông Lạc Hà đoạn ngay cửa phía Nam chỗ nhiều người qua lại nhất ý. Quẳng xuống chỗ nước nông nông thôi cho ta, nhớ lấy dây thừng cột lại không nước quấn chúng đi hết thì chết thật đấy, 2 canh giờ sau chúng tự có thẻ cử động được. Ngân phiếu một ngàn lượng trên ngực hắn là để trả tiền mẫu đơn ta chọn hôm nay, chỗ còn thừa để trả tiền xe ngựa tiễn chúng đi.

- Này….

- Ai hỏi bảo Tiêu Dao công tử thay trời hành đạo trừng phạt kẻ ác, cướp của nhà giầu chia cho người nghèo.

Tròn mắt.

- Cướp của nhà giầu chia cho người nghèo sao?

- Dĩ nhiên! Bọn chúng là ác bá..

Chỉ chỉ một lũ tượng người đang xanh mắt sợ hãi nghĩ đến cảnh bị ngâm trong nước sông, lại chỉ chỉ vào mình.

-…còn ta là người nghèo, ngươi không thấy chúng 8 người áp bức mình ta thư sinh nhu nhược sao? Ta là lấy phí tổn hao tinh thần,thuốc men chạy chữa nha. Mà dược chúng trúng cũng không phải miễn phí, thối lại tiền cho chúng thuê xe mua dây thừng đã là tốt lắm rồi.

Mọi người hắc tuyến đầy đầu đen mặt nhìn lũ tượng người khóc không ra nước mắt và hoa phục công tử đang dùi bọt mép chưa dứt thương hại . “Là các ngươi khi không tự chọc hoạ, không thể sống a..”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương