Đông chí, tuyết rơi không tiếng động.

Tiểu hoàng đế oa trong cái chăn dày trên giường, hoạt động gì cũng không tham gia, bởi vì hắn phát sốt .

Tiểu hoàng đế hai má đỏ rực, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta khó chịu.”

Vương gia ngồi ở bên giường, lấy chén thuốc trong tay Phùng công công: “Đứng lên, uống thuốc là tốt rồi.”

Tiểu hoàng đế nhíu mày than thở: “Tiểu thúc, ta đã mười một tuổi rồi, không cần nói những lời này gạt ta.”

Vương gia giật nhẹ khóe miệng: “Vậy ngươi không cần uống, sốt đến choáng váng đi.”

Tiểu hoàng đế đô miệng, ánh mắt kháng nghị: “…”

Vương gia quát lớn: “Không được làm nũng!”

Tiểu hoàng đế ủy khuất: “Ta không có…”

Vương gia nghiêm mắt mà nhìn: “…”

Tiểu hoàng đế ánh mắt đáng thương: “Tiểu thúc ngươi thật sự đối với ta càng ngày càng nghiêm khắc, ngay cả khi ta bị bệnh cũng như vậy…”

Vương gia không kiên nhẫn: “Ngươi cũng nói ngươi đã mười một tuổi, uống thuốc còn muốn người hống sao? !”

Tiểu hoàng đế ánh mắt đáng thương: “Vậy ta không lớn lên cũng được…”

Trong nội tâm Vương gia không biết sao lại có một loại phiền muộn, trên mặt vẫn lạnh như băng: “Đây không phải do ngươi, tất cả mọi người đều chờ mong ngươi lớn lên, ngươi nói không lớn là không lớn sao? Uống nhanh!”

Tiểu hoàng đế liếc nhìn chén thuốc một cái, ngẩng đầu: “Vậy tiểu thúc có hy vọng ta lớn lên không?”

Vương gia không kiên nhẫn trừng mắt: “Vô nghĩa!”

Tiểu hoàng đế mím môi, vô cùng chân thành nhìn hoàng thúc: “Được rồi… Ta đây sẽ nhanh lớn lên, như vậy tiểu thúc cũng không cần cả ngày mệt nhọc như vậy.”

Vương gia nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ phải miễn cưỡng quát lớn: “Đừng dong dài! Uống thuốc nhanh!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu hoàng đế bỗng nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu, trong mắt đầy cầu xin: “Tiểu thúc, ngươi uy ta uống được không?”

Vương gia chọn mi: “Lại sao nữa?”

Tiểu hoàng đế: “Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, ta sau này sẽ càng ngày càng lớn, tiểu thúc sẽ không bao giờ … uy ta uống thuốc nữa…”

Trên gương mặt lạnh lùnh của Vương gia hiện lên một mạt cười khẽ, nhưng thấy ánh mắt vô cùng mong chờ của tiểu hài tử liền không thể nói nói ra mấy câu quát mắng trong lòng. Mắt thấy tiểu hài tử càng ngày càng lớn, có cảm giác thành tựu, đồng thời cũng có chút cảm giác phiền muộn không nói rõ. Nghĩ đến trước kia hai tay là có thể ôm lấy đứa nhỏ, hiện tại đã sắp ôm không nổi… Liền ma xui quỷ khiến đưa bát lên, dưới ánh mắt to tròn sáng lấp lánh của tiểu hài tử uy hắn uống xong chén dước.

Vương gia buông bát, thần sắc thản nhiên: “Tốt lắm, ngươi nằm đi.”

Tiểu hoàng đế kéo lấy tay hoàng thúc: “Tiểu thúc, ngươi muốn đi đâu?”

Vương gia quay đầu lại, cười nhạo: “Yên tâm, buổi tối sẽ trở về cùng ngươi ngủ! Ta bây giờ còn có chính sự cần làm.”

Tiểu hoàng đế phẫn nộ thu hồi tay: “Nga.”

Kéo chăn qua đầu, một bộ dáng nhu thuận đi vào giấc ngủ.

Thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân của hoàng thúc đã đi xa, tiểu hoàng đế mới có chút phiền muộn mà hít một hơi.

Tiểu thúc căn bản không hiểu được ưu sầu của hắn. Căn bản không biết hắn không muốn lớn lên đến mức nào.

Nhưng hắn cũng biết, toàn bộ người trong thiên hạ đều mong chờ hắn lên nhanh một chút.

Hoàng đế nhỏ tuổi chỉ giống như vật bày trí, mọi người sẽ không phục.

Nghe nói Kỳ Tây chư quốc lại bắt đầu rối loạn, Trường Chiêu như hổ rình mồi muốn khiêu chiến quyền uy Bích Nguyệt của hắn.

Mấy ngày hôm trước cũng có người tên Lăng Ý lặng lẽ tìm đến, nói cho hắn biết Ngọc phù kỳ hắn đeo trên cổ thật chất là thủ lệnh có thể điều động Thiên Cơ Doanh. Đó là Tứ đại Ám doanh ở bên ngoài mà ngay cả tiểu thúc cũng không biết. Điều này khiến Tiểu hoàng đế cảm thấy thực ưu sầu, chỉ cảm thấy giống như đang giấu tiểu thúc chuyện gì đó, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng làm như vậy.

Cho nên hắn mới không muốn lớn lên, ai…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương