Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!
-
Chương 44: Sự tình (1).
Hì hì... Hôm nay Au đăng sớm để cho mấy bạn ngẫm nghĩ. Các bạn nắm bắt nội dung Au viết tới đâu rồi nà?
Lại là một chương dài nha~ Không biết mấy bạn có thấy chán không?
-------------------
Chương 44: Sự tình (1).
- Không!!- Diana hét lên, tỉnh mộng ngồi dậy. Gương mặt đầm đìa mồ hôi, nét mặt sợ hãi. Nhìn chung quanh là cảnh tù u ám, lòng lại nghĩ vừa rồi chỉ là mơ mà thôi. Nhưng mà, giấc mơ sao lại chân thật đến vậy?
- Diana...Ngươi sao vậy?- Giọng ai lo lắng nhẹ nhàng làm cô chợt tỉnh. Izumin ngồi ôm cô, nhìn cô ôn nhu. Diana cũng quay lại nhìn anh, nghĩ đến chuyện vừa rồi thâm tâm đau đớn không thôi.
"Ta...Khó mà bảo toàn được tính mạng hắn...".
Đó không phải mơ... Là thật...
Lời nhẹ như gió thoảng bên tai cô. Nét mặt Diana sa sẩm đi trông thấy, tưởng như có một lực đạo vô hình bóp nghẹn lấy trái tim bé nhỏ.
- Izumin...- Cô khẽ gọi tên anh, một cách trìu mến. Cúi đầu nhìn cô, Izumin có chút lo lắng hỏi:
- Gặp ác mộng sao? Ta thấy ngươi sợ như vậy...Không...Sao chứ?
Bàn tay thô ráp chạm vào gò má cô, Diana cảm nhận được sự ấm áp và nhẹ nhàng mà anh mang đến. Trong lòng thực hạnh phúc! Muốn say đắm trong cõi bờ hạnh phúc không điểm dừng này. Cô yêu anh, mãi là vậy!
Do đó,...
- Ta...Sẽ không để họ làm vậy đâu...Ta...muốn ở bên ngươi, mãi mãi...- Muốn chia cắt cô và anh? Đó là chuyện không thể!! Diana khẽ nói sau đó ngước mắt nhìn anh, cười nhẹ nhàng. Một nụ hôn nhẹ như gió thoảng, mang theo hương thơm nồng nàn của hạnh phúc đáp lên đôi môi mềm mại của anh. Izumin lúc ấy còn chưa kịp nghĩ xem cô đang nói gì thì liền bị cử chỉ thân mật này làm sững người. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên và hạnh phúc, dung mạo tuấn mỹ càng đẹp lạ thường. Trong lòng rạo rực một cỗ hạnh phúc lớn lao, tảng băng lòng vì tình cảm cô đem lại mà ngày một mỏng dần. Anh vui sướng cười đến phong hoa tuyết nguyệt.
Nữ thần Artermis... Ta... Đã gặp được người nữ tử mà người đem đến rồi... Như người đã nói, ta - Izumin này sẽ bảo vệ nàng ấy trọn đời trọn kiếp!
Anh nâng lên cằm nhỏ của ai rồi hôn xuống một nụ hôn ngọt ngào.
Thần... Ta - Diana này sẽ làm trái với ý định của người! Ta sẽ bảo vệ người ta yêu thương, chống trọi với người!
Dù cho dòng chảy thời gian vẫn cứ trôi, đem đến bao nghiệt ngã và bất ngờ.
Cô cũng sẽ không để họ làm vậy...
Thần hôn? Ta phi! Không ai có quyền ép ta chuyện hôn nhân! Cho dù đó là phụ, mẫu đi nữa!
Tình cảm này... Số phận này... Tất cả đều là của cô! Kể cả tính mạng của anh!!
Cô nhất định sẽ bảo vệ anh, mọi người và cuộc sống này bằng... mọi giá!!
Izumin...
Nước mắt trào khóe mi. Diana hạnh phúc siết lấy anh, lòng rạo rực.
Ta cũng hy vọng chàng có thể bảo vệ nó...
Tham lam tận hưởng từng giọt mật tinh túy, Izumin luyến tiếc dời môi Diana, kéo ra một sợi chỉ bạc gợϊ ȶìиɦ, dưới nắng mai càng thêm hút hồn.
- Hết sợ chưa?- Anh hỏi khẽ. Cúi đầu hôn lấy trán cô, ôm chặt dáng hình bé nhỏ, vỗ về cô như một...con mèo nhỏ?
- Ta...- Diana bị anh hôn đến choáng váng đầu óc. Hai má đỏ mê hồn, môi sưng đỏ mọng nước. Thật chỉ muốn cắn một cái! Lại thêm gương mặt ngẩn người, dụ hoặc kia hại anh chịu không nổi...
- Con mèo nhỏ này, nàng là muốn quyến rũ ta sao?- Anh ghé tai cô, thổi khí, ranh mãnh mà cắn một cái. Diana còn đang mơ hồ, một phát này của anh làm cô sững người, nhận ra cử chỉ xấu hổ mà đỏ mặt. Thân thể run lên vì xúc cảm lạ lùng, khẽ rên.
- Đừng...- Cô khó chịu đẩy Izumin ra. Anh nhìn vẻ mặt của cô, lòng vui sướng nhưng lại giả vờ.
- Có phải ngươi thấy... sướng lắm không?- Một câu anh nói ra, cho thấy bao phần bỉ ổi và ranh mãnh. Diana đỏ mặt. Sao anh có thể trêu cô vậy chứ?
- Không... Không có!!- Cô cúi đầu cãi. Nhưng làm vậy lại khiến anh nhận ra dễ dàng hơn. Nhìn cô xấu hổ cũng đáng yêu thế này, hại anh chỉ muốn tiếp tục trêu ghẹo cô.
- Không? Vậy...Ta làm tiếp nhé? Đến khi nào, ngươi thấy sướng thì thôi...- Anh lại ghé sát tai cô mà nói khẽ. Giọng nói lúc trầm lúc bổng ấy, thổi vào tai cô thực ngứa ngáy lạ lùng, cả người râm ran một cảm xúc lạ. Gương mặt tuấn mỹ bỉ ổi bảy phần, tà mị đôi mắt nhìn mèo nhỏ trong lòng, ý định xấu xa lóe sáng như vàng...
Bỉ ổi! Đê tiện!!
Diana bị anh làm cho hoảng. Cả người xấu hổ run lên, vừa tức giận lại vừa hạnh phúc. Cô biết anh lại chỉ muốn trêu cô thôi!
- Hừm...- Tay sờ lên má cô rồi di chuyển dần xuống phía dưới, miết lấy môi mật. Tay kia không yên phận sờ soạng cô.
- Huynh... Huynh...- Cô sững người kêu lên. Mỗi chỗ trên cơ thể bị anh sờ tới đều ngứa ngáy vô cùng, dần dần cảm thấy nóng. Diana nhanh chóng nghĩ đến tình huống khó tưởng kia. Chẳng lẽ...
- A...! Dừng...! Dừng lại!- Diana đang nghĩ thì bị Izumin tà mị cắn một cái ở cổ, lập tức cần cổ trắng nõn hiện lên vết cắn chói mắt, dị người.
- Huynh làm gì vậy hả?- Cô nhìn anh, giận giữ ôm lấy cổ mình, muốn xem mà chẳng được. Hồi nãy đau như vậy, không phải cắn cô chứ?
- Ta... Chỉ là muốn đánh dấu chủ quyền thôi!- Izumin nhìn cô ôn nhu. Gương mặt bày ra bộ dạng thản nhiên, mắt nai tơ trong sáng quá đỗi. Anh dựa vào tường, gác tay lên chân nhìn cô cười khẽ. Bạch y không nhiễm bụi trần toát lên khí chất thoát tục, thánh khiết. Nhưng ai nào có biết, sau bộ dáng tiên thiên kia là một con cáo già!!
Đồ đáng ghét!!
Đánh dấu chủ quyền gì chứ?
- Ngươi giận sao?- Anh nhìn cô cười. Chỉ thấy cô vừa xoa xoa vết yêu kia vừa lườm anh, sát khí bừng lên. Hai mắt kia, lóe lên lửa giận. Dường như lúc này, Izumin có thể đọc thấu suy nghĩ của lòng cô.
Ta - gϊếŧ - huynh!!
Nếu như đôi mắt là phi nhọn. Lúc này đây, Izumin đã bị cô đâm thủng cà nghìn nhát. Nhưng thật may, đó chỉ là huyễn hoặc.
Hừm... Làm mèo nhỏ giận rồi... Nhưng không phải cô cũng muốn vậy sao? Vả lại, đó là do cô mà.
- Nếu không phải ngươi quyến rũ ta, thiết nghĩ ta cũng đâu làm vậy?- Anh áp sát cô, cười cười.
Izumin, anh đê tiện quá!! Sao cô lại yêu người như anh chứ?
Bất quá, nghĩ cô dễ trêu vậy ư?
Diana cũng áp lại anh, cố tỏ ra mị hoặc, rướn người về phía anh, tay chống tường, mái tóc bạc đổ dài về trước, sóng thác uốn lượn. Giọng ai ngọt ngào dạt hư vô:
- Huynh nói vậy, là tự nhận rằng bản thân bị ta thu hút sao?
Khuôn mặt lẫn cử chỉ thật mê người. Đúng là khiến anh say càng thêm say. Izumin phát giác rằng, ở bên cô dù lâu hay dài cũng đều vì cô mà gục lòng, không vì tình cũng vì sắc. Quả là bảo vật! Quý giá như vậy, anh nhận ra quá muộn màng đi! Thật muốn... Hảo hảo... Giữ sâu trong mật thất, gói gọn trong tâm can...
- Đúng...- Anh nói, rất khẽ. Tay kia một lực ôm lấy cô, cả thân hình mềm mại nằm trước ngực.
- Là ta say ngươi, Diana...- Áp sát vào đóa hoa mềm mại, môi dán môi, Izumin lại hôn cô cuồng nhiệt.
Thật là... chịu không nổi rồi...
Ta cũng vậy, Izumin... Ta yêu chàng! Mãi một mình chàng! Cho nên, dù có người ngăn tách hai ta, ta cũng không để họ làm vậy, dù có người hãm hại chàng thì ta... sẽ đối đầu với họ!
-------------------
Trưa lên, nắng gắt, trời vắng mây. Khí trời Ai Cập bao năm vẫn vậy. Chớp mắt một cái đã thoáng qua hơn một năm Ruka ở Ai Cập.
- Ruka...- Unash tiến tới chỗ huynh, gương mặt mệt mỏi. Có lẽ vì mấy ngày nay phải cật lực tìm kiếm Carol nên tinh thần sa sút, sắc mặt có chút kém. Huynh thấy vậy liền hỏi han đệ ấy:
- Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi đi- Ngữ điệu bình thản nhưng sâu trong thâm tâm lại rất quan tâm hắn. Huynh xoay người tới dìu y về phòng nghỉ nhưng lại bị đệ ấy từ chối.
- Không được, ta phải tiếp tục tìm kiếm lệnh bà!- Unasu kiên quyết. Ruka thấy vậy, bực dọc thở dài:
- Được! Vậy ta đi!
Thật ra, huynh cũng rất lo về chuyện này. Lệnh bà mất tích không biết hiện ra sao. Bình thường khi nghe được tin này, hoàng tử ắt hẳn sẽ chạy đi kiếm nàng. Nhưng sao bây giờ...
Trong đầu Ruka nghi hoặc, hiển nhiên vẫn chưa biết đến tin Izumin đang bị nhốt ở ngục thất.
Ruka cùng Unasu tiếp tục cuộc tìm kiếm. Hai người dẫn theo một tiểu đội lục soát ven sông. Chốc đã hai tiếng trôi qua.
- Thật lạ...- Ruka ngồi nghỉ ven sông. Bóng cây mát mẻ thổi tới mùi hương dễ chịu.
- Chuyện gì lạ?- Unasu tay cầm túi nước, đưa cho huynh ấy rồi ngồi cạnh xuống.
- Unasu, ngươi nghĩ xem. Lúc ấy, lệnh bà ngã xuống cùng Hoàng tử Hittitle. Có khi nào cả hoàng tử đó cũng tới chỗ lệnh bà luôn không? Nếu không sao hai ta chẳng tìm được chút tin tức nào chứ?- Ruka nhận lấy đồ, tu một hồi. Nắng trưa ngay gắt le lói qua tán lá rợm rạp, chiếu lên đường nét nổi bật của gương mặt huynh. Một tuấn mỹ có chút quyến rũ và sắc xảo. Mồ hôi thấm đẫm làn da ấy khiến nó trở nên đẹp lạ thường. Từng giọt từng giọt hòa với nước, tỏ ra khí chất mị hồn. Khiến Unasu vô giác nhìn qua phải rung động.
Không phải hắn không biết, Ruka đẹp cỡ nào. Chỉ là không để ý huynh ấy lại đẹp như vậy.
Gương mặt Unasu thoáng chốc đỏ rồi bình thường trở lại. Đệ ấy quay mặt ra chỗ khác, giả vờ bình thường rồi hỏi huynh:
- Huynh nói gì vậy? Chẳng lẽ huynh chưa biết tin tên hoàng tử đó bị Ai Cập ta bắt rồi sao?
Ruka nghe tin này liền bị sặc nước. Huynh ấy ho khụ khụ, sắc mặt cũng kém dần. Unasu hốt hoảng, liền lấy khăn tay bên người ra luống cuống lau cho huynh ấy, kèm theo giọng điệu trách móc:
- Làm gì vậy? Huynh uống nước mà cũng sặc! Cẩn thận chút!
Ruka không nói gì, nhanh chóng bình tĩnh. Huynh ấy nhìn Unasu rồi suy nghĩ gì đó. Lát sau, liền đứng dậy nói:
- Unasu, ta nhớ ra là có việc nên đi trước đây!
- Hả?- Unasu ngạc nhiên nhìn huynh. Ai ngờ người kia đã vội chạy đi mất. Nhưng chạy chưa được mấy bước liền dừng lại, hơi xoay người nói:
- Unasu!!
Ruka gọi hắn. Unasu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, hỏi vọng lại:
- Gì a?
Chỉ thấy huynh ấy giơ tay lên, cầm trong tay chiếc khăn hồi nãy của y, đặt lên chóp mũi, ngửi nhẹ rồi cười mê người:
- Cám ơn đệ nhé! Chiếc khăn này, ta lấy nó!
-...- Y cứng người không nói được gì. Chút xấu hổ, chút đờ đẫn. Hai má đỏ lên, thầm nói:
- Đồ đáng ghét...
-------------------
Ngục thất ở Ai Cập nằm ở nơi sâu nhất trong hoàng cung này. Trước khi đến đây, Ruka nhớ hoàng tử đã đưa cho huynh một bản đồ về hoàng cung này. Xem ra đến lúc cần dùng rồi.
Cầm trên tay miếng giấy đã ngả màu nâu nhạt. Bản vẽ rất rõ ràng và chi tiết. Trong lòng Ruka thầm thán phục Izumin. Quả là Hoàng tử!
Theo như bản đồ, con đường dẫn đến ngục thất có hai cách. Huynh sẽ dùng cách thứ hai. Thông qua đường ngầm từ sông Nile vào. Nước sông Nile mùa này không dâng cao nhiều nên dễ đi vô cùng. Vì vậy, Ruka liền nhanh chóng tới chỗ ngục thất.
Hoàng tử đang chờ huynh!! Huynh phải nhanh chân mới kịp. Vả lại, còn phải hỏi người xem chuyện gì đã xảy ra?
Ruka cúi người lặn xuống, bóng dáng thấm thoát biến mất sau làn nước.
-----------
Chính điện hoàng cung Ai Cập.
Bầu không khí căng thẳng và bi thương bao trùm lấy cung điện.
Trên vị trí cao quý, uy quyền kia vị hoàng đế trẻ hai mắt đang nhắm từ từ mở ra. Quang mâu lạnh lùng, sắc bén liếc nhìn quan thần phía dưới.
Menfuisu đứng lên, bước xuống bậc thang, thanh lãnh nói:
- Đã hai ngày rồi mà Hittitle vẫn chưa có động tĩnh gì... Có phải quá coi thường ta không?
Sau khi bắt được đám Diana và Izumin, Menfuisu liền cho người sang Hittitle báo chuyện tốt họ vừa làm. Nhưng không hiểu sao sau khi nhận được tình báo đến nơi liền mất luôn tung tích của sứ giả đó.
- Hoàng đế Ai Cập mà cũng không để vào mắt? Bọn chúng coi Ai Cập ta là cái thá gì chứ? Chết tiệt!!- Y bắt đầu giận giữ, rút kiếm chém đôi bình hoa bên cạnh. Bình hoa vỡ thành trăm mảnh, nước văng tung tóe cùng tiếng động " loảng...xoảng...", phá tan bầu không khí yên lặng kia.
Phát hiện tình hình có thể chuyển biến xấu hơn, tể tướng Imhotep liền đứng ra khuyên ngăn y:
- Bệ hạ xin bình tĩnh! Hittitle là một cường quốc có công văn phải xử lý, có lẽ họ đã quá bận nên chưa kịp hồi âm! Mong người hãy từ từ giải quyết!
- Bình tĩnh?- Y quay sang hỏi lão. Hai mắt điên dại sáng quắc lườm lão.
- Khanh nghĩ ta có thể bình tĩnh sao? Imhotep, Carol chết rồi! Thái tử của ta cũng chết rồi! Tất cả là do Hittitle gây ra! Bây giờ bọn chúng còn không thèm ngó ngàng gì tới Ai Cập ta, tới uy nghiêm của ta!! Có phải Hittitle muốn gây chiến với Ai Cập không?!!- Menfuisu tức giận nói, từng lời từng chữ nhấn mạnh sự tức giận của y. Hàn ý lạnh toát bao trùm chính điện.
Các quan thần vẫn không dám nói gì nhiều. Chỉ có Imhotep là tiếp tục khuyên nhủ y:
- Bệ hạ! Nóng giận cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu!
- Imhotep!!- Y gằn giọng, túm lấy cổ y phục của lão, hét:
- Có cần ta nói lại với khanh không? Hai người ta yêu quý nhất đã chết rồi! Họ đã chết rồi! Là do lũ Hittitle khốn khiếp đó làm! Ta làm sao bình tĩnh nổi đây hả?
Quan thần nhìn mà chỉ biết tội thay cho Imhotep. Ai kêu ông đứng ra khuyên ngăn Hoàng đế, cứ để ngài phát tiết là được.
Y nói tiếp, buông Imhotep ra:
- Ai Cập đã mất đi người bảo hộ và kẻ nối dõi! Mối thù này ta nhất định phải trả!! Ta quyết định phải tấn công Hittitle!!
Menfuisu đưa ra lời tử chiến. Tể tướng Imhotep thấy vậy liền vội ngăn cản:
- Đừng... Bệ hạ! Bây giờ Ai Cập ta đang mất đi sĩ khí, e là sẽ bại trận!
Duy chỉ có mình ông là ra khuyên còn mấy vị kia cứ thế mà nhao nhao theo Menfuisu, đồng lòng suy nghĩ:
- Đúng vậy, thưa bệ hạ!
- Đúng! Ta nên làm vậy!
- Phải dằn mặt bọn Hittitle đó để cho chúng biết ai mới thực sự là bá chủ Địa Trung Hải!!
- Ai Cập muôn năm!!
Giữa đám người đó, Đại tướng quân Minue lại có vẻ mặt khá là thâm trầm. Y nhìn Hoàng đế và phụ thân mình, sắc mặt khó coi vô cùng.
Hắn có nên nói không?
- Đồng thời... Ta sẽ tổ chức Quốc tang cho Carol và hài nhi! Quốc tang sẽ kéo dài tuần lễ! Khi nó kết thúc thì chính là ngày phán quyết của Hittitle và mấy tên tội nhân kia!!- Menfuisu sát ý nồng đậm lạnh lùng nói. Đáy mắt hận ý không ngừng, tay nắm thành quyền thấy rõ gân xanh. Trong đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn trải dài vô tận...
- Tuân lệnh, bệ hạ! Ai Cập muôn năm! Hoàng đế Menfuisu muôn năm!
Carol... Ta sẽ trả thù cho nàng!
- Bệ hạ...- Imhotep than thẩm. Không một ai nghe ông nói. Xem ra chuyện này phải về suy nghĩ một chút...
- Phụ thân...- Minue tiến về phía Imhotep, khuôn mặt hốt hoảng. Lão nhíu mày nhìn y, suy nghĩ mông lung.
- Hài tử có chuyện muốn nói...
---------
Hành lang điện.
- Bệ hạ!! Mật báo tới!
Tên lính đưa cho y một tờ giấy nhỏ. Y tức tốc mở nó ra, nghiền ngẫm đọc. Nhưng không biết trong thư viết gì mà sắc mặt y ngày càng khó coi hơn, cuối cùng tức giận xét nát nó.
- Đáng chết!!
Tên lính hoảng sợ quỳ rạp xuống, cúi đầu không dám hó hé lời nào.
- Mau kêu Minue tới đây cho ta!!- Menfuisu giận dữ kêu, sắc khí nóng nảy, hừng hừng lửa giận.
- Vâng!!- Tên lính tuân lệnh vội chạy đi, kiểu như không muốn ở bên y một khắc nào nữa.
Menfuisu nhìn tên lính cắm đầu chạy lửa giận càng bùng lên dữ dội.
- Izumin!!- Y nghiến răng, hai mắt đỏ lừ.
---------
Khi ấy, tại hoa viên Ai Cập.
Dưới tán lá cây tươi mát, Minue đang nói gì đó với Imhotep một chuyện gì đó có vẻ rất quan trọng. Sắc mặt Imhotep kém đi trông thấy, có phần run rẩy rồi sợ hãi. Cuối cùng tinh thần khó tiếp nhận nổi tin mang tới mà cả thân thể run lên, đứng không vững.
- Phụ thân!!- Minue vội đỡ lấy ông, lo lắng hỏi:
- Người không sao chứ? Hay để khi khác ta nói tiếp chuyện này?
Imhotep gắng gượng đứng dậy, xua tay với y, nhẹ nói:
- Không... Ta không sao! Con cứ nói đi! Nếu giờ không nói hậu quả khó lường...
Minue khẽ cau mày, nghĩ một chút rồi nói:
- Hài nhi thật vô dụng! Lỗi đều do con mà ra!- Y tự trách mình, lòng bứt rứt khôn nguôi.
- Đó không phải lỗi của con... Trong chuyện này con không có lỗi, chỉ có người đó. Nhưng điều ta không ngờ là người mà ta tin tưởng ngưỡng mộ lâu nay lại làm chuyện như vậy...- Imhotep lấy lại bình tĩnh, giọng điệu buồn bã xen lẫn giận dữ. Ông hướng mắt nhìn vầng thái dương rạng ngời, đôi mắt ánh lên tia thất vọng.
Sau đó, ông xoay người nhìn Minue nói tiếp:
- Có phải... Con muốn ta ngăn cản bệ hạ không nên làm chuyện sai lầm, đúng không?
- Vâng... Hài tử vô dụng không biết làm gì hơn...- Minue áy náy nhìn ông.
Imhotep thấy vậy, cười nhẹ rồi đáp:
- Vô dụng... Cũng không phải! Con tuy đã phạm sai nhưng biết sửa lỗi! Được! Ta nhất định sẽ ngăn cản chuyện này!- Imhotep trịnh trọng nói, chắp một tay sau lưng, tay kia vuốt vuốt râu, cười cười, đuôi mắt tinh thông lóe lên tia sáng suốt.
Cơ hồ mọi việc đã bàn gần xong nhưng Minue vẫn cảm thấy có chút lo.
- Nhưng phụ thân, liệu Nữ hoàng có chịu giúp chúng ta?- Y nhìn phụ thân mình, cau mày lo lắng. Vị tể tướng nghe vậy, cười đáp lại:
- Ta đã có cách.
Lúc này, từ xa một tên lính đến bẩm báo:
- Tể tướng! Đại tướng quân!- Hắn cúi người hành kính. Minue nhìn bước lại hỏi hắn:
- Chuyện gì?
- Dạ bẩm, là bệ hạ triệu kiến tướng quân!- Hắn đáp.
Triệu kiến? Chẳng lẽ...
Trong đầu Minue chợt lóe lên dự cảm không lành. Nhất thời hai người phụ tử nhìn nhau, ánh mắt xẹt qua tia lo lắng.
- Đi đi...- Imhotep phẩy tay nhìn hài tử mình. Lo lắng hiện rõ trong đôi mắt vị tể tướng già nhưng sau đó còn có một niềm tin và lòng quả cảm mãnh liệt.
Minue xúc động, cúi đầu hành kính với ông. Sau đó theo tên lính kia dời đi.
-----------
Thư phòng.
Menfuisu ngồi xử lý công văn nhìn thấy Minue bước vào liền nói:
- Quân ta còn bao nhiêu?
Một lời nói ra tỏ mọi điều.
Minue không ngạc nhiên mấy trước câu hỏi của y, chỉ hơi lo lắng, đáp lại:
- Bẩm bệ hạ, quân ta hiện nay còn khoảng năm nghìn quân.
- Năm nghìn quân? Quân dự trữ còn bao nhiêu?- Menfuisu lườm y, khẽ cau mày. Năm nghìn quân đối với Hittitle là quá ít. Đấu với một cường quốc như Hittitle, cần ít nhất tám nghìn quân.
Sắc mặt Minue trở nên nghiêm trọng hơn, khẽ đáp:
- Thưa bệ hạ... Đó là, tính luôn quân dự trữ!
- Cái gì?!- Menfuisu đập bàn, hét. Y chạy tới, túm lấy cổ áo Minue hỏi:
- Lúc trước quân ta còn sáu nghìn quân lính cơ mà? Sao bây giờ lại mất đi một nghìn quân?
- Bệ... Bệ hạ... Quân ta lúc trước giao chiến với Babylon đã thiệt hại lớn, mất đi nửa quân, binh lính còn lại phần lớn chấn thương nặng nên đều cáo quê hết rồi!- Đứng trước sự giận dữ của đấng vương oai hùng, Minue hết sức bình tĩnh, bình thản đáp lại. Quân lực không đủ cho nên việc gây chiến là hết sức không thể.
- Hừ!- Menfuisu buông tay. Xoay người nói:
- Nếu lúc trước đã tổn hại nhiều như vậy thì làm sao ta giao chiến với Hittitle được chứ?- Y cau chặt mày. Sắc mặt vì nhiều ngày mất ngủ mà trở nên tệ hơn.
Lúc này, Minue lên tiếng:
- Bệ hạ... Thần nghĩ chuyện này không phải do Hittitle làm.
Có lẽ nên nói cho người biết.
- Ý khanh là sao?- Menfuisu quay đầu nhìn, dần tiến lại gần Minue.
- Bệ hạ... Chuyện này, có thể là do Nubia nhúng tay vào- Sắc mặt có phần nghiêm trọng, lời nói ra cũng vậy.
- Nubia? Khanh có chứng cứ gì chứ? Lời này nói ra không thể thất thiệt được! Nubia giờ đã là đồng minh của chúng ta rồi!- Menfuisu nghiêm giọng nói, quay lại thư án tiếp tục làm.
- Chuyện này... Thần vẫn chưa tìm ra...- Minue nhẹ nói. Thực ra nếu nói đầu đuôi câu chuyện cho y nghe, sợ rằng y sẽ khó tin hơn. Nên Minue giờ chỉ có cách nói ra một phần những gì mình biết được.
- Hừ!! Chứng cứ Nubia làm không thấy? Còn chứng cứ nói lên Hittitle làm ra rành rành ở đó! Đám hắc y nhân đó trên người đều mang theo vũ khí của Hittitle làm!- Menfuisu nói, ngả người ra sau, mệt mỏi vắt tay lên trán.
- Bệ hạ!! Điều đó không chứng minh được là do Hittitle gây ra mọi chuyện! Người không nên như vậy!!- Chẳng viết từ bao giờ mà một cuộc đối thoại giữa hai người đã trở thành cuộc cãi vã. Minue và Menfuisu hai người hai suy nghĩ khác nhau. Nhưng ai là người sáng dạ nhất, hẳn không cần nghĩ nhiều cũng biết.
- Câm miệng, Minue!! Ta không cần khanh dạy ta!! Bây giờ, ta chỉ tin vào những gì ta thấy! Khanh không đứng trên lập trường của ta thì làm sao mà khanh hiểu được? Đâu phải ta không hiểu rõ điều khanh nói? Nhưng ta không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự thật rằng, Carol và thái tử là do Hittitle hãm hại!- Menfuisu đạp đổ bàn. Tiếng đổ vỡ vang lên giữ dội. Trên người Menfuisu đằng đằng sát khí, nỗi bi thống và tuyệt vọng của một vị đế vương, vì tình vì giang sơn dần trở nên điên dại.
- Bệ hạ... Thần...- Minue khó xử. Cách này vẫn không được, xem ra đành phải nhờ phụ thân thôi.
- Im miệng!! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Mọi chuyện cứ theo ta phân xử là được! Ai trái lệnh, chém!!- Y giận dữ không thèm nhìn mặt Minue, chỉ tay thẳng vào mặt huynh ấy, quát lên.
- Nhưng thực sự...
- Quân đâu?!- Y quát lớn, lập tức lính ùa vào.
- Bệ hạ!
Menfuisu nhìn Minue, đanh thép nói:
- Nhốt tướng quân vào ngục!! Không có sự cho phép của ta, không được gặp mặt!
Sắc mặt Minue kém dần. Hốt hoảng nhìn Menfuisu sau đó lẳng lặng mà cúi đầu xuống, không nói gì.
Bây giờ nói thêm e là ngài sẽ giận hơn. Lúc đó, mọi việc sẽ khó mà giải quyết hơn nữa.
Minue bị lính dẫn đi. Cửa thư phòng đóng lại.
Menfuisu đứng suy nghĩ một hồi, khoác lên trường bào bước ra ngoài:
- Kêu tể tướng Imhotep đến ngục thất!
- Vâng!!
-------------
Trái ngược với ban ngày nóng bức, ban đêm ở Ai Cập có phần lạnh hơn. Đêm nay, trăng cao sáng rõ cùng các vì sao lung linh rọi xuống trần thế.
Ngục thất đêm nay lại sáng lạ thường. Đuốc lửa mang theo nguồn sáng mãnh liệt, thắp sáng gian ngục u ám.
Menfuisu và Imhotep đứng trước cửa ngục, nhìn hai người bên trong đang ngủ say liền hạ lệnh:
- Gọi chúng dậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook