Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!
Chương 18: Thay đổi?

Tối đến, hiện hữu trên biển cát mênh mông một mảng sao trời. Tuy khí hậu ở sa mạc về ban ngày rất nóng, ban đêm rất lạnh nhưng được cái ở đây lại có thể ngắm được cả một biển sao. Hệt như đang ngắm hết dải thiên hà này vậy.

Diana nhìn cảnh tượng này đến thất thần, tay cầm trái táo cũng khựng lại. Đây không phải lần đầu cô thấy cảnh thế này, đã từng thấy qua trên phim ảnh chứ không phải chân thật, rõ ràng đến thế.

Từng hạt sao lung linh chiếu rọi xuống tròng mắt xanh ngọc, phản chiếu lại là nỗi buồn man mác.

Giờ phút này, cô cư nhiên nhớ đến nhà, nhớ đến ba, mẹ, anh và Picies. Cảm giác cô đơn và trống rỗng bao trùm tâm trí. Một mình đối diện với màn đêm đen nơi sa mạc này, cô thấy mình thật lạc lõng, nhỏ bé biết chừng nào. Tưởng như cô chỉ là một hạt cát trong vô vàn hạt cát tại sa mạc. Sự tồn tại của cô rất không có giá trị.


Tay vô thức ôm chặt lấy người, gió lạnh khẽ thổi qua làm cô một trận run rẩy. Vừa lạnh vừa cô đơn.....Chẳng qua cô cũng chỉ là một con tốt của Izumin trong thế trận này, không hơn không kém. Có vẻ như ngoài anh ra, cô đối với ai cũng chả có giá trị. Nó khiến cô tự hỏi, rốt cục đem cô tới đây để làm gì? Là để diễn vai phụ cho vở kịch này sao? Là công cụ để nam phụ Izumin trở mình, giành lấy nữ chính Carol?

Dù như thế nào, cô không đoán ra được. Cô không biết cái người đưa cô tới đây để làm gì hay nói đúng hơn là cái lắc chân này.

Nghĩ đến đây, tầm mắt Diana dời xuống. Cô nâng chân lên, dùng tay vén lên vạt vải thô ráp, lộ ra một bên chân ngọc trắng nõn cùng một chiếc lắc chân tinh xảo.

Thật kỳ lạ! Chiếc lắc chân này ngoại trừ những lúc cô dùng thần lực thì những lần khác nó không phát sáng nữa. Mà kể ra còn khi dùng sức mạnh kia nữa, cô chưa biết điều khiển nó ra sao, chỉ biết rằng khi ấy có một giọng nói vang lên trong đầu cô, đọc ra một chuỗi thoại. Xong rồi thì im re luôn, quay trở lại như mấy chiếc lắc khác.


Haiz--Cứ thế này sao cô về nhà được đây? Thật chả biết quay về như thế nào, lúc trước nghĩ nhờ chị Carol chỉ cho nhưng đâu khả thi. Đó là lối về thế giới hiện đại trong truyện tranh. Còn cô, cô chỉ muốn về lại thế giới của mình thôi.

Diana cảm thấy thật bất lực và cô đơn. Tay vô thức ôm chặt hơn, người lủi thủi co lại. Vừa để tránh lạnh cũng vừa để vơi bớt đi nỗi cô đơn.

- Mình muốn về nhà.....- Một giọt nước mắt lăn dài trên má, sau đó hai giọt ba giọt rồi hai hàng dài thi nhau rơi xuống. Đôi mắt hạnh xinh đẹp thấm đẫm lệ rầu, nỗi cô đơn buồn bã dâng trào theo hai hàng nước mắt. Làn gió chợt thổi ùa qua mái tóc dài của cô, vẽ ra một khung cảnh cô độc đến đáng thương.

- Muốn về....Muốn về....Mình muốn về nhà...Mẹ ơi, anh ơi, ba ơi con nhớ mọi người quá..Hu....hu....- Tiếng khóc thút thít vang lên vẳng vẳng giữa bóng đêm tĩnh mịch. Bao nỗi buồn, phiền muộn cất sâu trong tim nay theo hai hàng lên trực trề tuôn trào, lan tỏa một bầu không khí buồn bã đến ngạt thở.


Cô muốn về nhà!!!!

- Aaa---!- Diana gào lên, khóc lóc muốn cạn cả nước mắt mà chưa vơi hết nỗi lòng. Sự phiền muộn và cô quạnh của thiếu nữ bé nhỏ khát khao muốn ở bên người thân, muốn được ở trong vòng tay ấm áp, che chở và yêu thương.

Cô khóc như một đứa bé mất cha mất mẹ, mất tình thân mất hy vọng. Có lẽ, đây chính là lần đầu tiên cô khóc đến thương tâm thế này. Sự cô độc đã đánh vỡ thành trì kiên cố cô tạo nên bấy lâu. Nó bóp nghẹn trái tim nhỏ bé này của cô, khiến cô ngạt thở.

- Mẹ ơi.....- Hai mắt vô hồn, cô vô lực ngã " phịch " xuống nền cát lạnh. Mặc cho gió lùa mặc cho nước mắt vẫn rơi, người con gái nhỏ bé đã mệt mỏi chìm vào giấc mộng. Mà trong giấc mộng đó không biết cô đã mơ thấy điều gì?

Lúc này, Izumin mới từ trong góc khuất bước ra. Ánh mắt nhìn cô mang theo mấy tia thương cảm, xót xa và.....nét thoáng ôn nhu?
Izumin khẽ bế cô lên, đưa về lều trại. Nửa đêm anh mơ thấy mộng cũ, người trong giấc mơ nói anh phải đối xử tốt với người con gái định mệnh của mình. Anh khó hiểu điều này vô cùng, trong đầu cũng không biết đã hỏi một câu bao nhiêu lần:

" Nữ tử ấy là ai?"

Nhưng đáp lại cũng chỉ có một câu nói khó hiểu:

" Là người không thuộc thế giới này "

Người không thuộc nơi này....Là ai?

Sau đó, anh tỉnh giấc, thấy cô lén ra ngoài anh nghĩ cô bỏ trốn liền đi theo. Nào ngờ lại ra đây ngồi một mình ngắm sao, ngồi một mình buồn tủi khóc.

Anh nghe cô nói nhớ nhà, nghe tiếng cô khóc như tiếng trẻ lòng thấy thật đau. Cảm giác không tên trỗi dậy, bao phủ lấy trái tim này.

Tại sao cô lại như vậy? Tại sao cô lại khóc?

Nữ tử này, luôn làm cho anh thấy khó hiểu. Cô giống Carol nhưng cũng không giống Carol. Carol ngây thơ, nhân hậu cô thì quyến rũ lại có chút ương ngạnh. Lạ thật! Hai tính cách đối lập lại khiến anh có thể quan tâm đến thế. Hai người con gái này, đâu mới là định mệnh của anh?
Là Carol hay là cô?

Mỗi lần nghĩ đến Carol trong tâm trí anh không chỉ là hình ảnh của nàng ấy mà còn thấp thoảng đâu đó hình ảnh của cô. Cô giống Carol ở nhiều điểm. Nhưng sao khi nghĩ đến cô chỉ toàn bóng dáng ấy, người con gái tóc bạch kim, ương nghạnh đứng trước mặt anh ngày đó, tức giận hét lớn, oán hận khóc, mắng anh, chửi anh thậm chí còn " dạy đời " anh nữa.

Cô nói gì mà...Cuộc sống cô tự cô quyết định....Cuộc đời cô tự cô xoay sở...Hùng hồn nói vậy mà bây giờ ngồi đây khóc thầm. Có chút buồn cười!

Lại còn năm lần bảy lượt đối kháng anh, nói là vì Carol nhưng anh nghĩ cô là vì một lí do nào khác nữa mới giúp nàng ấy.

Anh biết cô có chút xảo quyệt. Nếu không cô hôm nay chưa chắc toàn mạng. Nếu không cũng sẽ không mấy lần làm anh tức.

Cô và Carol giống nhau vài điểm nhưng có chỗ cô lại hơn Carol rất nhiều.
Tuy thời gian gặp cô không lâu nhưng anh nghĩ cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé, yếu đuối như bao người thôi. Cô chỉ khoác thêm bên ngoài cái vỏ bọc kiên cường, cái tính cách ương nghạnh.

Diana....Cô rốt cục là ai thế?

Đặt cô xuống giường, nhìn chút rồi quay mặt ra cửa lều, nói:

- Kuro!

- Có hạ thần! Bẩm hoàng tử có gì sai báo?- Bóng dáng quen thuộc xuất hiện sau lớp màn. Kuro mặc một thân đen tuyền, ánh mắt lạnh băng nhìn anh. Ngữ điệu đến cử chỉ đều tỏ vẻ cung kính.

- Chuyện ta giao cho ngươi, như thế nào rồi?- Izumin đứng đó, nhàn nhạt cất tiếng, mang theo khí chất vương giả.

- Bẩm hoàng tử, đúng như ngài dự liệu! Diana cô nương có thần lực, nàng ấy đích thị là người trong lời sấm truyền - Hậu duệ của Nữ thần Artemist!

- Còn?- Anh hỏi tiếp, tiến tới bàn pha một bình trà.
- Thần tra được, nàng ấy không phải gián điệp được Ai Cập phái đến nhưng cũng không phải người ở quốc gia lân cận!- Kuro nói với vẻ khó hiểu, anh không rõ chuyện này như thế nào. Mặc dù đã điều tra kỹ càng nhưng không có bất cứ sự việc cụ thể nào liên quan tới sự xuất hiện của cô.

Nếu có thì cũng chỉ là lần đầu Hoàng hậu Hittite gặp cô ấy. Nhưng cũng chưa rõ cô ấy xuất hiện ở đó như thế nào.

- Rất có thể là Nữ thần đã đưa nàng tới...từ một vùng đất rất xa xôi.- Izumin khẽ nói, quay đầu nhìn Diana đang ngủ say, tràn đầy suy nghĩ.

- Vâng!

- Được rồi! Ngươi lui đi!- Anh phất tay ra hiệu. Kuro tuân lệnh lui ra ngoài. Căn lều giờ đây chỉ còn anh và cô, cũng chỉ có một chiếc giường.

Hừm...Nếu như vậy thì cô cũng có khả năng...

Đột nhiên, anh khẽ nhếch miệng, nở nụ cười phong hoa. Sau đó lặng lẽ tiến tới, leo lên giường rồi thoải mái ôm cô vào lòng ngủ cho tới sáng.
Sáng sớm hôm sau, Diana thức dậy liền bị người nằm bên cạnh làm cho hoảng hồn.

- Anh.....Sao người lại ở đây?

Vẻ mặt đỏ rần rần, Diana lúng túng ngồi co lại trên giường. Cô kéo chăn che gần hết cơ thể bé nhỏ chỉ để lộ nửa gương mặt hồng hồng đang xấu hổ của mình. Cùng với cặp mắt đầy nghi ngờ và sợ hãi đang nhìn anh.

- Sao ta lại không được ở đây?- Izumin lười nhác chống cằm, nằm nghiêng người hỏi cô. Tư thế này làm lộ ra một mảng ngực phong trần, săn chắc tỏa khí mê người. Xương quai xanh tinh tế như điêu khắc, vài sợi tóc lũ rũ rơi xuống càng gợi lên sức quyến rũ của cảnh xuân. Lại thêm dung nhan bất phàm, Izumin lúc này thật khiến người ta nổi xuân dục, chỉ muốn nhào tới cắn một ngụm lớn cho thỏa mộng dục.

Diana nhìn mà mặt càng đỏ hơn. Cô xấu hổ cố lảng tránh ánh mắt, hỏi anh:
- Tôi....Tôi sao lại ở đây? Đáng lẽ là phải--

- Là phải nằm ngủ ngoài sa mạc mới đúng chứ? Ý ngươi là vậy à?- Izumin cắt ngang lời cô, nhẹ đáp. Mắt phượng thâm trầm nhìn cô hai mắt trợn tròn tỏ vẻ kinh ngạc, hồi lâu liền lúng túng, hai rặng mây hồng trên má ngày càng đỏ hơn. Anh nhìn vậy liền khẽ cười.

- Ngài.....Ngài thấy rồi?- Cô lúng túng hỏi, ngữ điệu và bộ dáng ngập ngừng. Như một con mèo nhỏ đáng yêu.

- Đúng vậy....Thấy rất rõ, từ đầu đến cuối..- Vô thức ngắm nhìn bộ dáng đáng yêu, anh cười đến mê hồn lại ôn nhu quá đỗi. Diana nghe câu trả lời của anh, cô chỉ nghe thấy trong đầu vang lên một tiếng " Bùm ", gương mặt nóng bừng bừng khó coi. Nội tâm gào thét một mảng oán hận.

Trời ạ!!!! Lại để cho người khác thấy! Thực muốn đào hố chui mà!

Cô khóc thầm, mặt như mếu lại ráng nhịn. Làm hai mắt sưng sưng đỏ, có chút lấp lánh nước. Izumin nhìn điệu bộ này của cô, chỉ muốn vươn tay ra lau đi những giọt nước lấp lánh như kim cương đó. Diana nhìn tay anh ngày càng gần, lòng chợt hoảng. Song khi thấy anh lau đi những giọt nước mắt mình, cô hơi thẫn người, hơi khó tin hiện thực. Rồi lại thấy anh, dùng lưỡi.....liếm những giọt nước mắt đó?
- Hóa ra nước mắt có vị như vầy....- Như thể đang thưởng thức một món ăn nào đó, Izumin còn bình phẩm xem xem nước mắt của cô như thế nào? Bộ dáng thưởng thức, hai mắt khẽ híp lại trầm ngâm. Sau đó, quay sang nhìn cô khẽ cười nói:

- Ngọt lắm!

Cô sặc!

- Khụ....- Diana kho han một trận. Nội tâm gào thét dữ dội hơn. Thánh thần thiên địa ơi, anh....anh mới làm cái gì vậy? Ôi trời ạ! Hoàng tử Izumin sao hôm nay lạ lẫm thế này? Cái vị lạnh lùng, tàn nhẫn ngày nào đâu mất rồi?

Diana vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. Hình ảnh hồi nãy hiện lên, yêu nghiệt nam nhân phong chủng liếm nước mắt mỹ nhân.

Khu--Chết cô mất thôi!

- Ngươi sao vậy? Bệnh sao? Người đâu....- Izumin nhìn cô ho khụ khụ, sắc mặt chuyển biến, lòng hơi lo lắng. Anh lớn giọng định kêu người may mà cô kịp ngăn anh lại.
Tay kéo ống tay áo anh nhưng vì vạt áo đang lỏng nên khi cô vừa nắm lấy liền mất lực ngã xuống sàn. Izumin nhìn cô, vội vã đỡ lấy. Như thế, cô liền sà vào lòng anh. Cả gương mặt áp sát vào lồng ngực rắn chắc, bên tai vang lên tiếng tim đập nhẹ nhàng. Quanh quẩn đầu mũi một mùi hương bạc hà quen thuộc, Diana vô thức hít sâu một hơi, tham lam ngửi hương thơm dịu nhẹ.

- Thoải mái sao?- Izumin ở trên nhìn xuống, khẽ hỏi. Gương mặt vẽ lên một nụ cười yêu nghiệt. Đôi mắt giờ khắc này có chút nhu hòa. Tay vươn đến xoa nhẹ gò má cô. Thật mềm mại!

- Ân....Thoải mái- Cô vô thức trả lời. Lại mê luyến hương thơm, hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ sự nhẹ nhàng nơi ngón tay anh. Nhưng rất nhanh, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Hai mày dần cau lại. Rồi bất chợt, cô hoảng lên đẩy anh ra.
- Xin....Xin lỗi! Tiểu nữ thất kính rồi! Xin hoàng tử tha tội!- Gương mặt lại đỏ. Ánh mắt cô e ngại nhìn anh rồi chạy nhanh ra khỏi lều. Còn Izumin thì đang ngạc nhiên vô cùng, hai mắt ngẩn ngơ nhìn theo hướng cô vừa đi tràn đầy lưu luyến. Trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh cô ngại ngùng khi nãy, một cảm giác không tên trỗi dậy trong tâm thức, làm anh cảm thấy lâng lâng lạ thường.

Tầm mắt dời xuống bàn tay, ít nhiều vấn vương. Làn da cô....thực mềm mại mà!

...............

Sau khi chạy một mạch ra khỏi lều, Diana hồi lâu cũng chưa trấn tĩnh lại được bản thân. Gương mặt đỏ ửng, tim đập liên hồi. Cô thực xấu hổ muốn chết! Cái hành động vừa rồi là gì chứ? Cô cư nhiên lại giống như hủ nữ, đi làm mấy cái việc như vậy! Trời ơi! Xấu hổ chết mất! Đi tiêu cái hình tượng của cô trong mắt nam phụ cô yêu thích rồi!
Cơ mà nhắc tới đây, tâm trạng cô hơi chùng xuống. Lòng lại đầy băn khoăn.

Izumin hôm nay thật lạ....Anh hôm nay ôn nhu khác hẳn với ngày thường. Không phải bộ dáng tàn lãnh như trước mà thay vào đó là dáng vẻ phóng khoáng, nhẹ nhàng. Đối xử với cô cũng không còn lãnh đạm như trước nữa thì phải.

-Ôi~Tình hình dường như không ổn!- Cô than nhẹ, mắt ngước nhìn lên trời. Dù mới sáng thôi nhưng trời rất nóng.

- Nóng chết mất! Thật khó tin khi mình đã sống ở đây gần một tuần rồi đấy!- Diana nói. Cô nghĩ mình nên quay về kiếm gì bỏ bụng thôi sẵn tiện phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn dự trữ cho chuyến hành trình sắp tới. Vì cô đoán không nhầm, sẽ rất nhanh thôi Izumin sẽ lại lên kế hoạch bắt cóc Carol tại một ốc đảo gần đây.

Nếu vậy cô cũng phải nhân cơ hội này mà bỏ trốn ra ngoài thôi. Cô không muốn mình bị dính líu đến anh, không muốn vì bị hai chữ " Nữ thần " mà tự vây hãm mình trong vòng hào quang đáng sợ.
Nhưng mà, Izumin chết tiệt kia lại hạ cổ cô. Cô chưa thoát được, phải ngờ Hashan giúp cô xem sao. Sau đó, mới quay về Hittite cứu Picies ra ngoài. Cả ba cùng nhau ngao du!

- Quyết định vậy đi!- Diana nghĩ nói, ngồi trên mỏm đá ăn một ngụm lương khô. Izumin từ sau đi tới, nhẹ nhàng kề sát tai cô thổi khí:

- Ngươi đang quyết định gì vậy?-Bị làm cho giật mình, Diana hét to, nhanh chân phi xuống mỏm đá.

- Hoàng....Hoàng tử!- Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt sợ hãi. Chết thật! Hy vọng anh sẽ không nghe được kế hoạch của cô. Nếu không thực còn khó trốn hơn!

- Tai ta sắp bị ngươi làm thủng màng nhĩ rồi! Việc gì mà phải hoảng hốt vậy chứ?- Izumin có chút tức giận nhìn cô. Ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.

Thôi rồi!!

Toàn thân run run, Diana cảm nhận được người cô đang toát mồ hôi hột. Sự sỡ hãi đang bao trùm lấy cô.
Không được! Diana mày không được để anh ta biết! Nếu không mày sẽ không sống nổi!

Cho dù Izumin mới nãy có ôn nhu như thế nào thì cũng khiến cô khó mà quên được cái chuyện mà anh làm với cô hôm qua. Cái ánh mắt lạnh lùng nhìn cô run rẩy trên nền cát khi đó....

.....Khiến người ta có nhắm mắt cũng chả thể quên...

Quả là nam phụ tàn nhẫn với địch mà ôn nhu với nữ chính. Ngoài Carol ra, anh chưa đối xử với ai ôn nhu cả. Luôn luôn là thái độ lạnh lùng, kính cẩn hoặc bình thản. Nếu có, cũng chăng chỉ là bộ mặt ngoài. Như ngày hôm ấy, không phải anh cũng dùng sự ôn nhu này hạ cổ cô sao?

Giờ khắc này, Diana khó mà phân biệt được đâu mới là tính cách thật của anh. Hay rõ hơn đâu mới là anh? Izumin ôn nhu thật sự hay chỉ là vẻ ngoài ẩn sâu sự tàn nhẫn đáng sợ?

Nhưng còn một điều mà cô đã quên mất. Hai con người ấy vốn là một. Chỉ là tính cách mà anh thể hiện mỗi người mỗi khác mà thôi. Với Carol khác với người con gái định mệnh của anh thì lại khác...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương