Cả hai người hiện giờ đang giữ tư thế vô cùng kỳ quặc. Isagi nằm dưới thân Bachira mà cứng đờ vì sốc, cậu ta lại ở phía trên dùng hai tay chống xuống mặt đất nhìn chăm chăm vào cậu.

"Isagi, cậu nhìn dễ thương quá đó" Bachira nói.

Cậu ta còn không quên nở nụ cười tươi rói làm Isagi ngượng chín mặt.

Đầu óc cậu trống rỗng trước lời khen của Bachira.

Mặt cậu ta có xu hướng ngày càng sát vào mặt Isagi.
3

Đầu óc cậu trống rỗng, cảm giác hiện tại vô cùng khó tả.

Đây là lần đầu tiên Isagi phải trải qua tình cảnh này và thậm chí là..

D-đũng quần cả hai đang cạ vào nhau!!
3

Hơi ấm từ người Bachira truyền tới Isagi làm người cậu nóng ran.

Biến thái chết tiệt!

Isagi theo bản năng nhắm chặt mắt, vung tay loạn xạ với mong muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này.

Chát.

Toang rồi.

Isagi vừa vô tình tát vào mặt Bachira.

Cậu hốt hoảng mở mắt ra rồi đứng phắt dậy.

Bụp.


"Hự-"

Đầu của Isagi vừa va chạm với cằm của cậu ta một cú ngoạn mục.

Isagi nhìn thấy má cậu ta đỏ ửng vì lực đạo từ tay cậu và bên khóe miệng của Bachira chảy xuống vài giọt máu, cậu lúc này đã vô cùng hoảng loạn.

"Tớ xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm!! Bachira có sao không, có đau lắm không? Để tớ xem nào." Isagi lúng túng vừa nói vừa dùng hai tay của mình vuốt nhẹ má và cằm cậu ta.

"Đau lắm đó,Isagi mạnh tay với tớ quá đii" Bachira mắt rưng rưng nhìn Isagi.

Nghe tiếng khịt mũi tủi thân của cậu ta làm cậu càng thêm lo lắng.

"Tớ xin lỗi cậu mà, Bachira muốn gì tớ cũng làm mà, c-cậu đừng khóc." Isagi lắp bắp nói khi thấy mắt cậu ta ngân ngấn nước.

"Cậu nói thật không?" Bachira nói với giọng mếu máo.

"Thật, thật mà." Isagi xoa xoa má Bachira với ánh mắt chân thành.

"Được thôi, ngủ cùng với tớ đi Isagii" Bachira cười tươi nói.
5

Isagi nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu chấp thuận.

Nằm với cậu ta một chút rồi lẻn đi cũng được.

Isagi bây giờ vốn dĩ đâu cần ngủ.

"Được rồi, giờ cậu mau mặc quần áo vào kẻo bị cảm." Cậu vừa nói vừa đưa đồ cho Bachira.

Nhìn thấy Isagi chấp nhận lời mời gọi của mình, Bachira không trêu chọc cậu nữa mà ngoan ngoãn mặc quần áo vào.

Cậu ta sau khi mặc xong quần áo liền đứng dậy vươn vai. Ngáp một hơi thiệt dài.

"Oáp, giờ thì đi ngủ thôi Isagi." Bachira nói với chất giọng ngái ngủ rồi nhảy phắt lên giường.

Isagi gật nhẹ đầu rồi ngoan ngoãn nằm bên cạnh cậu ta.

Dường như cảm nhận được cậu đã nằm kế bên, Bachira vòng tay qua người và ôm chặt cứng Isagi.

Thôi xong kế hoạch bỏ trốn của cậu rồi.

Bachira luôn muốn có người nằm bên cạnh mình như thế này, cậu ta lúc nào cũng cảm thấy vô cùng bất an và sợ hãi vì thế mà khi gặp được Isagi người có giọng nói êm tai, Bachira đã vô thức dựa dẫm vào cậu và đề nghị kết bạn.

Cậu ta đã lâu rồi không được ngủ ngon như thế này.

Dù Isagi không ấm, dù chỉ cảm nhận được sự hiện diện của cậu một cách mơ hồ, không rõ. Bachira cũng hoàn toàn chấp nhận.

Nằm một lúc lâu, Isagi lại cảm thấy người cậu ta nóng lên một cách bất thường.

Cậu ngồi dậy sờ thử vào trán Bachira.

Nóng quá.

Thôi xong, cậu ta bị cảm rồi.

Isagi cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng cũng thật hạnh phúc.
3


Trước giờ, chưa từng có người bạn nào đối tốt với cậu như vậy.

Bây giờ cậu phải giúp Bachira hạ sốt đã.

Cậu nhìn ra ngoài, hiện tại cũng đã quá khuya, không còn hiệu thuốc nào mở cửa.

Isagi rón rén đi xuống tầng, tránh để mẹ Bachira thức giấc.

Cậu thầm xin lỗi gia đình cậu ta một tiếng rồi đi lục mò xung quanh nhà Bachira.

Bachira vì bị cơn nóng hành hạ mà mở mắt choàng tỉnh giấc, cậu ta không cử động nỗi. Cả người như bị rút kiệt sức, tay chân vô cùng đau nhức.

Bachira nhìn về phía bên cạnh mình, bóng dáng Isagi đã biến đâu mất tăm.

Cậu ta bỗng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Ha, biết ngay mà.

Isagi rồi cũng sẽ bỏ cậu ta mà đi.

Làm gì có ai muốn ở cạnh con quái vật như Bachira chứ.

Bachira cứ tưởng sau khoảng thời gian đơn độc đáng sợ ấy, cuối cùng cũng có người đến bên cậu ta.

Thì ra chỉ là ảo tưởng.

Thật thảm hại.

Bachira nhắm mắt lại, cố làm dịu sức nóng trong người mình. Cậu ta thở từng hơi nặng nhọc.

Bỗng Bachira nhìn thấy Isagi. Cậu ấy dùng miếng hạ sốt dán vào trán cậu ta rồi thủ thỉ bên tai những lời dỗ dành.

Cảm giác dễ chịu dần lan tỏa trong tâm can cậu ta. Không biết là do miếng dán hạ sốt hay do giọng nói của Isagi.

Hoặc có thể Bachira vì sốt quá mà hình thành ảo giác rồi.

Nếu đây là ảo giác, cậu ta muốn đắm chìm trong nó mãi mãi.
1

Đừng rời xa tớ.

Đừng bỏ tớ lại.


Bàn tay Bachira vô thức nắm lấy góc áo Isagi, níu cậu lại bên mình.

"Cậu phải không,Isagi..? Để tớ kể cậu nghe vài câu chuyện nhé."

"Ngày xửa ngày xưa, có một cậu trai vô cùng thích chơi đá bóng."
1

"Cậu ta dành hết thời gian của mình theo đuổi đam mê kể cả ngày lẫn đêm."

"Rồi cậu ta phát hiện ra bên trong mình có một người bạn quái vật."

"Cậu ta vô cùng thích người bạn đó."

"Thế nhưng cậu ta lại bị bạn bè xa lánh vì đã chơi bóng cùng người bạn đó."

"Và bị gọi là đồ quái dị."

Bachira sẽ chẳng thể quên được cái cảm giác đau đớn khi đám bạn kia đá vào cơ thể cậu ta cùng những lời sỉ vả.

"Cậu ta đã nghĩ rằng."

Môi cậu ta tái xanh khô hốc, cổ họng thì đau rát nhưng Bachira không ngừng lại mà nói tiếp.

"Lỡ như sẽ không gặp được người hiểu mình."

"Lỡ như sẽ phải tiếp tục chơi bóng một mình."

Bachira cười giễu, cậu ta gằn cảm giác đau đớn trong tâm can cùng cơn nóng chạy khắp người xuống rồi yếu ớt nói tiếp.

"Tớ...là tên quái dị sao?"

2

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương