Edit: Hân

Beta: yezi + Gà

Checker: Gà

***

Chương 49. Lấy trí giành thắng lợi, anh là một người tốt

Tia sáng vừa lóe lên, tất cả mọi người đều trở lại trong không gian.

Ân Duyệt theo bản năng xông lên phía trước, nhấn vào phím khôi phục trên máy tính, tia sáng xanh vừa lóe lên, tất cả những vết thương trên người mọi người đều phục hồi hoàn toàn trong chớp nhoáng.

Tần Lê Ca lười biếng vươn vai, như thường lệ nói: "Được rồi, về nghỉ ngơi trước..."

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên có một người lao tới trước mặt, Tần Lê Ca ngẩn người một chút, nhưng cũng không né tránh.

Ân Duyệt cứ như vậy ngã vào lòng của Tần Lê Ca, cô bé nắm lấy áo của Tần Lê Ca, vừa mới nói được một chữ, đã không nhịn được khóc òa lên: "Huhu... Anh Tần..."

Tần Lê Ca bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ lưng cô bé: "Ngoan, chẳng phải tôi đã về rồi sao."

Ân Duyệt nghẹn ngào gật đầu, nhưng người thì vẫn dựa vào lòng Tần Lê Ca không chịu đứng dậy.

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn, cảm thấy chiếc áo trước ngực gần như bị ướt đẫm, khẽ thở dài một hơi.

Hắn chẳng qua là rời đi một lúc mà thôi, sao Ân Duyệt lại khóc thành như vậy rồi, nếu như chết ở những thế giới trước, hắn sợ hắn đã chìm trong biển nước mắt của Ân Duyệt rồi.

"Được rồi, đừng khóc nữa. " Nghe thấy Ân Duyệt khóc đến khàn giọng, hắn bất đắc dĩ giơ tay, nâng mặt của Ân Duyệt lên.

Đôi mắt cô bé đỏ hoe và sưng tấy vì khóc, mặt đầy vệt nước mắt chưa khô, Tần Lê Ca giơ tay lên lau nước mắt cho cô bé, thuận tay xoa xoa mái tóc vàng của em.

"Khóc nữa là sẽ trở thành con mèo xấu xí đó. "

Ân Duyệt gật đầu lần nữa, đưa tay nắm lấy cái tay đang làm rối tóc trên đầu mình của Tần Lê Ca đưa xuống, ôm thật chặt.


Tần Lê Ca đã thử rút tay ra vài lần, tất nhiên sức lực của Ân Duyệt không đấu lại được hắn, nhưng khi hắn vừa động tay, Ân Duyệt lập tức mếu máo—

Thôi được rồi, cứ để nhóc ôm vậy.

Tần Lê Ca cũng rất rộng lượng, hắn cứ để nguyên tư thế đó ngồi xuống trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn ba thành viên còn lại: "Vậy thì không nghỉ ngơi nữa, nói tình huống của các cậu đi, kỹ năng đã được nâng lên tới cấp mấy rồi? "

Lục Thiệu Vũ ngồi xuống kế bên hắn trước, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như thường lệ: "Anh cấp hai, Thích Linh cấp ba. "

Kỷ Vũ Hành ngồi xuống kế bên họ, nét mặt rất muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, Tần Lê Ca liếc nhìn cậu, thuận miệng nói: "Thích Linh, cô rảnh thì giải thích cho cậu ta nghe đi."

Thích Linh ngước mặt lên nhìn hắn: "Được, nhưng cậu phải nói cho tôi nghe trước... Trong không gian bài thi của vòng cuối cùng này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "

Mặc dù nhiệm vụ trước đã kết thúc, nhưng nghi vấn vẫn còn quanh quẩn trong lòng Thích Linh, cô thật sự không nhịn được, hỏi: "Cho dù trong không gian bài thi của vòng cuối cùng thật sự có cơ hội cộng điểm, cũng không nên tăng đến 420 điểm như vậy, ngoài gian lận ra thì tôi cũng không nghĩ được khả năng nào khác."

Kỷ Vũ Hành ở một bên cũng điên cuồng gật đầu: "Tôi cũng muốn biết!"

Tần Lê Ca uể oải chống tay lên trán: "Để giải thích vấn đề này cũng tương đối phiền phức đấy..."

"Anh Tần, anh nói đi mà, em cũng tò mò lắm!" Ân Duyệt chớp chớp đôi mắt long lanh vừa khóc, đầy mong đợi nhìn hắn.

Tần Lê Ca quay đầu, định giả vờ xem như không nhìn thấy gì cả, nhưng khi hắn vừa quay đầu, lại nhìn thấy đôi mắt đen láy của Lục Thiệu Vũ đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Tần Lê Ca đối mặt với y vài giây: "... Được rồi, em biết rồi, anh muốn biết thì em sẽ nói. "

Kỷ Vũ Hành nhìn Lục Thiệu Vũ, lại ngơ ngác nhìn hắn: "Cái gì? Nét mặt của anh... Lục có thay đổi sao?"

"Sắc mặt không thay đổi, không có nghĩa ánh mắt cũng không thay đổi, các cậu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện được. " Tần Lê Ca đáp.

Lục Thiệu Vũ cứ luôn nhìn hắn, nghe thấy câu nói này của hắn mới chuyển sang nhìn họ.

Ba người đồng đội còn lại đều nghiêm túc trợn to mắt ra nhìn, thử xem có thể nhìn được chỗ nào bất thường từ trong mắt của Lục Thiệu Vũ không, nhưng mà...

Ánh mắt Lục Thiệu Vũ sắc bén, khi nhìn người bất kể có phải cố ý hay không thì cũng mang bảy phần sát khí, Ân Duyệt vừa mới chạm mắt với y mấy giây, lập tức cảm thấy không thoải mái nhìn sang hướng khác: "... Em, em không nhìn ra. "

Kỷ Vũ Hành cũng nói: "Tôi cũng không nhìn ra."


Tất cả những người đối mặt với Lục Thiệu Vũ đều lần lượt quay sang hướng khác, mặt Lục Thiệu Vũ không cảm xúc, một lần nữa quay lại nhìn Tần Lê Ca.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Thích Linh mơ hồ cảm thấy, khoảnh khắc mà Lục Thiệu Vũ nhìn Tần Lê Ca, ánh mắt của y thật sự có chút thay đổi cực kỳ nhỏ, hình như là dịu dàng hơn một chút?

Thích Linh xoa cằm, nghi ngờ liếc nhìn Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ một lượt.

Tần Lê Ca chú ý đến ánh mắt của cô, bình tĩnh nói: "Nếu như mấy người muốn biết đến như vậy, tôi sẽ nói cho các cậu biết rốt cuộc trong không gian bài thi cuối cùng đó đã xảy ra chuyện gì. "

Hành lang lầu bốn của lâu đài Poker

Tần Lê Ca đi theo Ba Rô, rẽ trái rẽ phải rồi đi vào trong một căn phòng nhỏ hẹp.

Ba Rô hết sức cẩn thận dìu Năm Chuồn Đen và Chín Cơ Đỏ lên trên giường, cô bé thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên mặt, rồi cũng nằm lên trên giường.

"A, mệt quá đi, hôm nay không phải là ngày lành tháng tốt, không nên ra ngoài."

Tần Lê Ca khoanh tay, đứng một bên nhướng mày nhìn cô bé, Ba Rô nghỉ ngơi một lúc mới chợt nhớ ra trong phòng của mình còn có thêm một người lạ, nhanh chóng ngồi bật dậy.

"Anh, cám ơn anh! Nếu không có anh thì hôm nay chúng em có thể sẽ chết mất."

"Không cần khách sáo." Tần Lê Ca dịu dàng cười: "Vốn dĩ là lỗi của chúng tôi, đột nhiên chạy đến đây làm phiền đến sự yên tĩnh của bọn nhóc."

"Thì đúng rồi!" Ba Rô thuận miệng trả lời lại một câu.

Tần Lê Ca cũng không tức giận, hắn kéo một cái ghế đến trước mặt Ba Rô rồi ngồi xuống.

Tần Lê Ca: "Tuy là chúng tôi không tốt, nhưng chúng tôi đến đây thật ra là có mục đích đấy... Chúng tôi đến là vì trợ giúp cho Nữ Hoàng Cơ. "

Ba Rô khó hiểu chớp mắt: "Trợ giúp Bệ Hạ?"

"Đúng, dạo gần đây Nữ Hoàng Cơ thường hay tức giận đúng không? Bọn nhóc chưa từng nghĩ đến nguyên nhân à?" Tần Lê Ca chú ý đến sắc mặt của cô bé, hỏi.

Ba Rô gõ gõ mấy cái lên cằm, lưỡng lự nói: "Bệ Hạ không thường xuyên xuất hiện, tâm trạng của bà ta thế nào, chúng em thật sự không biết... Nhưng điều này thì có liên quan gì tới các anh vậy? "


"Đối với người khác có liên quan gì thì tôi không biết, nhưng tôi đến đây là vì muốn làm cho Bệ Hạ của bọn nhóc vui vẻ trở lại." Tần Lê Ca cười nói: "Nhóc có biết Bệ Hạ của bọn nhóc thích cái gì không? "

Ba Rô nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ.

Tần Lê Ca cũng không làm phiền cô bé ấy, trong lúc Ba Rô đang suy nghĩ, hắn đứng dậy đi một vòng quanh phòng, nhưng cũng không phát hiện ra đồ vật gì đặc biệt.

Ba Rô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Lê Ca, ngẩn người suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên cô bé nghĩ ra một ý: "Bệ Hạ thích đồ vật lấp lánh! "

Đồ vật lấp lánh...

Tần Lê Ca nghĩ đến tất cả mọi người đang nỗ lực tìm kiếm đạo cụ trái tim đỏ, đó đúng là đồ vật lấp lánh, nhưng...

"Là đồ vật lấp lánh như nào? " Tần Lê Ca hỏi

"Đồ vật lấp lánh giống y như vương miện vậy! Còn có những bộ quần áo, áo choàng... Chúng đều được viền bằng những viên đá quý, cái gì cũng được, nhắc mới nhớ, hình như cũng rất lâu rồi em chưa nhìn thấy Bệ Hạ đội vương miệng và khoác áo choàng xuất hiện!"

Tần Lê Ca chống cằm, nhếch môi cười: "Vậy sao, tôi biết rồi."

"Nếu là vương miện, trước giờ đều do Cơ Đỏ làm xong rồi trực tiếp mang cho Bệ Hạ, anh có thể đi hỏi Cơ Đỏ, chị ấy thường ở trong phòng cuối cùng của lầu sáu." Ba Rô nói.

"Cám ơn, nhóc đã giúp tôi rất nhiều." Tần Lê Ca mỉm cười.

Ba Rô hơi xấu hổ vẫy tay: "Anh mới là người giúp đỡ em nhiều đó, anh và anh Lục giống nhau, đều là người tốt! Tuy bài Poker chúng em bị trục xuất khỏi nhân loại, nhưng khi gặp người tốt, chúng em cũng sẽ bộc lộ thiện ý!"

Câu nói này dường như đang ám chỉ điều gì đó, Tần Lê Ca mỉm cười rồi tạm biệt cô bé, quay đầu đi tới lầu sáu tìm Cơ Đỏ.

Hắn thành công lấy được một vương miện bị nứt vỡ trong tay Cơ Đỏ, Cơ Đỏ nói với hắn: "Em cần một viên đá trái tim đỏ để đắp vào lỗ trống này, như vậy mới có thể hoàn thành được vương miện. "

Tần Lê Ca nghĩ, nếu men theo đường này sẽ tìm được Poker Tám Chuồn đen.

Có lẽ là vì trong không gian bài thi lần này hắn là người chơi vượt cấp, những lá bài Poker mà hắn gặp rõ ràng ít thù địch hơn nhiều, chỉ cần hắn không ra tay, chúng cũng sẽ không chủ động công kích.

Hắn đứng trước mặt Tám Chuồn Đen, mỉm cười và dùng viên kẹo ngọt để đổi lấy viên trái tim đỏ từ tay của chàng trai trẻ lạnh nhạt này, rồi về lại phòng Cơ Đỏ, thành công lấy được "vương miện của Nữ Hoàng Cơ" đã được chỉnh sửa xong.

Đồng thời, Cơ Đỏ nói với hắn: "Anh là người tốt, Bảy Rô biết làm áo choàng, anh có thể đi hỏi chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ làm được một chiếc áo choàng."

Thế là Tần Lê Ca men theo con đường tìm đến chỗ của Bảy Rô, Bảy Rô cũng yêu cầu hắn phải có một viên trái tim đỏ.

Bài Poker trong lâu đài Poker hầu như đều là trẻ con, Tần Lê Ca dỗ từng người một, dường như không phí sức lực nào đã được bọn họ giao viên trái tim đỏ ra.


Đợi đến khi đi hết một vòng, trong tay hắn đã có được "Vương miện Nữ Hoàng Cơ", "áo choàng Nữ Hoàng Cơ", "quyền trượng Nữ Hoàng Cơ".

Tổng cộng đã tích được 150 điểm trong tay, tiếp đến chỉ cần đợi hệ thống công bố nhiệm vụ kết thúc là được rồi.

Chỉ là...

Tần Lê Ca lẩm bẩm trong miệng nói: "Giúp bà ta tìm đạo cụ bị mất, nhưng lại giao hết đạo cụ cho hệ thống lạnh lùng này, không phải rất mâu thuẫn sao."

Tên nhiệm vụ là sự phẫn nộ của Nữ Hoàng Cơ, lại muốn bọn họ tìm đạo cụ của Nữ Hoàng Cơ, cuối cùng tất cả nhiệm vụ đều hoàn toàn không liên quan đến Nữ Hoàng Cơ.

Vậy Nữ Hoàng Cơ này, từ đầu đến cuối cũng chỉ là làm nền thôi sao.

Tần Lê Ca trở về phòng của Ba Rô, biết được vị trí căn phòng của Nữ Hoàng Cơ từ miệng cô bé, một đường đi theo hướng lên tầng thượng.

Tầng thượng được chắn ngang bằng một cánh cửa tinh xảo lộng lẫy, Tần Lê Ca nhìn một hồi, bước lên gõ cửa.

Bên trong cánh cửa rất lâu cũng không có động tĩnh.

Sắc mặt Tần Lê Ca vẫn như thường lệ, gõ cửa lần nữa.

Cũng không có động tĩnh gì.

Hắn rất kiên nhẫn, cứ thế đứng ở trước cửa, cách mấy giây lại gõ cửa một lần, cuối cùng khi hắn gõ đến lần thứ mười, phía sau cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh cực kỳ lớn.

Phịch!

"Ai đấy!" Bên trong truyền đến tiếng la hét của một người phụ nữ.

Tần Lê Ca không hoảng sợ, nhẹ nhàng nói: "Tôi đến đây để hoàn trả lại những đồ vật đã bị mất của Bệ Hạ. "

Bên trong ngưng một hồi, lại qua vài giây, đột nhiên cánh cửa tự động mở ra.

Nữ Hoàng Cơ thì ngồi trên chiếc ghế đối diện với cánh cửa, gương mặt lạnh lùng, đưa tay về phía hắn: "Đưa đây. "

Tần Lê Ca đặt ba đạo cụ lên phía trước, không chút do dự giao cho Nữ Hoàng Cơ.

Nữ Hoàng Cơ nhìn cũng không thèm nhìn, sau khi nhận lấy thì tùy ý chất qua một bên ở trên cái bàn, vẫy tay với hắn: "Ta nhận được rồi, ngươi cút đi."

Hệ thống: "Người chơi đã mất đi đạo cụ, [Vương miện Nữ Hoàng Cơ ], [Áo choàng Nữ Hoàng Cơ ], [Quyền trượng Nữ Hoàng Cơ ]."

Người chơi bình thường khi nghe được âm thanh nhắc nhở này, sợ là bị dọa đến mức lập tức ngất đi, nhưng biểu cảm của Tần Lê Ca vẫn bình tĩnh như thường, hắn hơi hơi nhếch môi, nói —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương