Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
-
C42: Chương 42
Edit: Cú Mèo
Beta: Mai
***
Chương 37. Ngụy trang hoàn hảo, một con gà yếu đuối.
"Anh, anh Tần..."
Ân Duyệt ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt có chút đỏ lên, nước mắt điên cuồng rơi xuống bàn như những viên trân châu.
Nhưng dù vậy, rõ ràng cô bé khóc đến không thở được nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào.
Khi Tần Lê Ca còn sống, cô bé luôn là một cô bé ngây thơ và bướng bỉnh, đôi khi thậm chí cô bé còn vì một chuyện nhỏ mà giận rất lâu, nhưng bây giờ cô bé thậm chí còn cố gắng kìm nén nỗi buồn của mình, ngay cả lúc khóc cũng không dám phát ra tiếng.
Tần Lê Ca cau mày, chậm rãi quan sát xung quanh và phát hiện Trần Chấn Quân đã không còn nữa.
Ân Duyệt là một cô bé đã chứng kiến cái chết của hắn, Diệp Tĩnh Nhã và Trần Chấn Quân, cho dù không muốn nhưng cô bé cũng chỉ có thể lựa chọn kiên cường lớn lên.
Tần Lê Ca nhẹ nhàng thở dài, Thích Linh ngồi bên cạnh hắn thấp giọng nói: "... Trở về là tốt rồi, vừa rồi bộ đàm không liên lạc được với Lục Thiệu Vũ, tôi còn tưởng..."
Đôi mắt cô hơi đỏ lên, nhưng lý trí của cô hơn Ân Duyệt rất nhiều, cô lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Kỳ thi đầu tiên đã kết thúc, mọi người không ai được rời khỏi chỗ ngồi của mình."
Nói đến đây, cô nhìn ánh mắt của những người chơi khác, khẽ nhíu mày: "Cậu và Lục Thiệu Vũ là những người chơi đầu tiên trở về từ không gian bài thi."
Chẳng trách có rất nhiều ánh mắt cảnh giác của mọi người kể từ khi họ quay lại chỗ ngồi này.
Tần Lê Ca hơi run lên, vẻ mặt bất an: "Đây là hình thức mới à?"
Trái ngược với hành động của hắn, giọng nói của hắn rất bình tĩnh, giống như trước đây, dường như dù trời có sập cũng không có gì làm khó được hắn.
Thích Linh từ khi tiến vào nhiệm vụ thế giới này tới nay vẫn luôn căng thẳng bất giác thư giãn, cô nói: "Đúng vậy, đây là thế giới thứ năm của chúng ta: Thế giới được chọn trước, thế giới này mở ra một hình thức giao chiến mới, tất cả các đội sẽ tiến hành một trận đấu vòng loại, đội thành công sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đội thất bại cần đợi phó bản mở ra. Ngoài ra, theo manh mối trước đó, số người trong đội phải lớn hơn hoặc bằng ba mới có thể mở Thế giới được chọn trước, tôi đoán giới hạn trên phải là năm người."
"Ừm." Tần Lê Ca đáp lại, hắn cúi đầu, di chuyển về phía Thích Linh.
Thích Linh ban đầu không chú ý tới, cho đến khi phát hiện Tần Lê Ca vẫn đang di chuyển về phía cô, mí mắt cô giật giật: "... Cậu đang làm gì vậy? Mặt cậu bị gì à?"
"Hoảng sợ đó, cô không nhìn ra sao." Tần Lê Ca liếc cô một cái: "Đây đều là người chơi thông qua năm thế giới, tôi như một con gà yếu đuối chỉ có thể run rẩy sợ hãi."
"..." Thích Linh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ.
Hai người nhìn xuyên qua Ân Duyệt đang khóc lóc ở giữa, ánh mắt Lục Thiệu Vũ luôn bình tĩnh như nước, trong mắt y không nhìn ra được gì.
Thích Linh đành phải quay đầu lại nhìn Tần Lê Ca với vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu... Sống lại sai cách?"
Tùng!
Người lạ bên trái Tần Lê Ca đột nhiên đánh rơi một cục tẩy, âm thanh nhẹ nhàng khiến toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, người chơi đội địch cách đó không xa nhìn thấy, nhịn không được cười lạnh.
Tần Lê Ca rụt rè liếc nhìn anh một cái, rồi co rúm về phía Thích Linh.
Mí mắt Thích Linh giật giật, trơ mắt nhìn Tần Lê Ca dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô, nhưng giọng nói lại mang tính trêu chọc: "Hai người ngồi bên cạnh A Vũ đều là người mới, Trần Chấn Quân cũng đã chết, bây giờ cô lấy cái gì liều mạng với bọn họ?"
Thích Linh ngẩn người, hai mắt cô nheo lại nhìn về phía Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca giống như bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, im lặng rụt vai lại, dùng hành động này ấn công tắc bộ đàm: "Bên trái chúng ta có một người đàn ông lực lưỡng, trong đội của bọn họ có ba người thâm niên, một người mới."
Thông qua bộ đàm, ba người còn lại cũng nghe được lời hắn nói, vô thức nhìn sang bên trái.
Người đàn ông vạm vỡ trong góc chính là người mà Lục Thiệu Vũ đặc biệt chú ý, người đàn ông này nhìn thẳng về phía trước, nếu không phải do cơ thể to lớn, có lẽ anh ta sẽ trông giống một học sinh nghiêm túc.
Lần lượt ngồi bên cạnh anh ta là hai nam một nữ, tựa hồ không có giao tiếp với nhau, tuổi tác cũng không có gì khác nhau lắm.
"Cậu nhóc ngậm kẹo bên phải." Tần Lê Ca thoáng chuyển tầm mắt, nhìn đội ngũ kia, không khỏi cụp mắt xuống: "Chắc là người sử dụng kỹ năng tấn công tinh thần, cực kỳ khó đối phó, bốn người bên cạnh cậu nhóc nếu không có gì bất ngờ thì đều là những người chơi thâm niên."
Ân Duyệt hít sâu một hơi: "Cả đội... Đều là người chơi thâm niên?"
"Sau khi tôi sống lại, đội của chúng ta cũng có bốn người chơi thâm niên, theo lý mà nói thì không cần phải hoảng sợ." Tần Lê Ca nói: "Nhưng hiện tại, những người đó đã tận mắt nhìn thấy trong đội chúng ta lại thêm một người nữa, nếu như mọi người là bọn họ, mọi người sẽ nghĩ gì?"
Lục Thiệu Vũ thấp giọng nói: "... Đề cao cảnh giác, khó đối phó."
"Đúng vậy." Tần Lê Ca nhẹ nhàng nhếch môi: "Nhưng nếu như người sống lại là phế vật thì sao? Hay nói cách khác, người sống lại lại là gánh nặng của cả đội..."
"Vậy thì không có gì phải sợ." Thích Linh nheo mắt lại: "Nếu như tôi trong đội năm người chơi thâm niên, tôi sẽ mất cảnh giác trước đội này, để nó tự sinh tự diệt."
"Đúng vậy, xem ra đầu của cô còn chưa rỉ sét." Tần Lê Ca nói.
Đã lâu chưa nghe Tần Lê Ca trêu chọc, Thích Linh nhất thời cảm thấy có chút vui vẻ, cô ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Biểu hiện bình thường." Tần Lê Ca cúi đầu mân mê bút trên bàn, giọng điệu thoải mái nói: "Ba người chơi thâm niên đã đảm bảo được thực lực tối thiểu rồi, quá yếu cũng không phải là chuyện tốt. Ngoại trừ A Vũ, tất cả cứ coi tôi là người mới mà coi thường là được."
Tim Ân Duyệt hụt một nhịp, cô bé cẩn thận hỏi: "Coi anh Tần là người mới mà coi thường à? Được, em, em sẽ cố gắng hết sức..."
Điều này đối với họ hơi khó khăn, mỗi khi gặp khó khăn đều tìm quân sư để hỏi, đây là cách đơn giản bọn họ thường làm..
Tần Lê Ca nhướn mày, không nói gì.
Lục Thiệu Vũ đột nhiên nói: "Còn một điều nữa, điểm bài thi trước đó của tôi không đạt tiêu chuẩn nhưng hiện tại điểm số đã biến thành 83 điểm."
Đây cũng là một tin tốt, có nghĩa là dù vô tình bước vào không gian bài thi, vẫn có cơ hội đạt được điểm cao.
Tần Lê Ca suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ còn phụ thuộc vào thời gian thông qua không gian bài thi, tốc độ càng nhanh điểm số càng cao. Tuy nhiên, an toàn là trên hết, tôi sẽ giúp mọi người bổ sung điểm đã mất."
Hắn nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng ba đồng đội của hắn không hề nghi ngờ hắn không làm được, đôi mắt Ân Duyệt sáng lên, cô bé nhịn không được mỉm cười: "Được, anh Tần!"
Đúng lúc này, mấy luồng ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên, có mấy người từ trong không trung xuất hiện, thở hồng hộc.
Nhìn kỹ, những người này đều là những người trước đó còn sót lại trong không gian bài thi, đội Ngô Nguyên không hề hấn gì, nhưng An Vi của đội Minh Hương đã biến mất, anh chàng tóc đỏ xuất hiện ở một góc, trông có vẻ bị thương rất nặng nhưng may mắn là giữ được mạng sống.
Vừa ra khỏi không gian bài thi không lâu, bọn họ còn chưa kịp thở dốc thì ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một nữ giáo viên đi giày cao gót nhanh chóng mở cửa phòng học.
Mặt cô lạnh như băng, cô lạnh lùng liếc nhìn bọn họ nói: "Giờ giải lao kết thúc, bài thi tiếp theo sẽ căn cứ vào số trên bàn của các em, những người có số lẻ sẽ vào phòng A-1 để làm bài, còn những người có số chẵn sẽ vào phòng A-2 để làm bài."
Các người chơi ở đây không có động tác gì, cô giáo nhướng mày hét lên: "Còn ngây người ra đó làm gì, cút đi thi cho tôi!"
Những người chơi ngồi phía trước bị cô làm cho giật mình, ngay lập tức đứng dậy, cẩn thận đi về phía cửa.
Người chơi hàng đầu dần dần đi về phía cửa, Lục Thiệu Vũ cũng đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng dẫn đồng đội đi ra khỏi phòng học, có người từ phía sau gọi y: "Chờ một chút!"
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là giọng nói của Minh Hương trong không gian bài thi.
Lục Thiệu Vũ cau mày quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Minh Hương đang thở hổn hển chạy tới, sắc mặt cô tái nhợt, giống như chưa được nghỉ ngơi tốt nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tần Lê Ca.
"Anh, anh không sao chứ!" Giọng cô đầy ngạc nhiên.
Hiện tại ngay cả Tần Lê Ca cũng có chút ngạc nhiên, người phụ nữ này trước đây đối với hắn vô cùng tốt bụng, thậm chí còn cứu hắn một lần, trong mắt cô nhìn qua cũng không giống như là fan của hắn...
"Tôi không sao, cảm ơn." Tần Lê Ca mím môi cười: "Lúc trước thật sự nguy hiểm, may mắn A Vũ liều mạng bảo vệ cho tôi, nếu không thì suýt chút nữa tôi không ra khỏi đó được."
Minh Hương sửng sốt một chút, nhìn về phía Lục Thiệu Vũ, mặt Lục Thiệu Vũ không biểu hiện gì, thần sắc bình thường, xem ra đám sâu ăn xương trước đó không hề gây ra uy hiếp gì cho y.
Ban đầu Minh Hương chỉ quan tâm, bây giờ không khỏi cảnh giác với Lục Thiệu Vũ, cô cười nói: "Không có gì là tốt rồi, vậy chúng tôi đi trước."
Tần Lê Ca gật đầu, đội của Minh Hương đi ngang qua bọn họ, thiếu niên thanh tú trừng mắt nhìn hắn, bước vào phòng học A-1.
Lục Thiệu Vũ nhìn bóng lưng thiếu niên thanh tú: "... Đi thôi."
Bọn họ tổng cộng có năm người, Tần Lê Ca, Kỷ Vũ Hành, Ân Duyệt đều được phân vào A-1, trong khi người mới, Lục Thiệu Vũ và Thích Linh được phân vào A-2.
Căn cứ vào sơ đồ chỗ ngồi, từng người ngồi xuống lấy bài thi, Tần Lê Ca luôn là người giải quyết các vấn đề IQ này, nhưng trong tình cảnh này, hai người còn lại là Kỷ Vũ Hành và Ân Duyệt...
Tần Lê Ca nghiêng đầu, nhìn thấy Kỷ Vũ Hành đang vùi đầu làm bài, nhìn cậu có chút tự tin, vượt qua kỳ thi hẳn là không thành vấn đề.
Về phần Ân Duyệt...
Ân Duyệt rất nghiêm túc, cô bé cố gắng hết sức để làm bài, đôi khi thì cắn móng tay, đôi khi gãi tóc, trong vài phút Tần Lê Ca nhìn cô bé, vẻ mặt của cô bé đã thay đổi khoảng mười lần.
Nhưng những câu hỏi cấp ba quá khó đối với cô bé, khả năng Ân Duyệt thi đậu rất thấp.
Tần Lê Ca cúi đầu cầm bút, giả vờ đọc bài thi một cách nghiêm túc, nhưng lại lặng lẽ phóng ra sức mạnh tâm trí.
Năng lượng của hắn chưa kịp chạm tới đồng đội thì đã bị một bức tường vô hình chặn lại.
Tần Lê Ca âm thầm cau mày, đoán rằng có lẽ là quy định không cho phép gian lận khi làm bài nên đành phải thu hồi toàn bộ năng lượng về.
Trong trường hợp này, Ân Duyệt và những người khác chỉ có thể phó mặc kết quả của mình cho số phận.
Để tránh dư luận, Tần Lê Ca vẫn giả vờ chưa làm xong, cúi đầu nghiêm túc ngẩn người, cho đến khi chuông reo, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía bàn giáo viên.
Thầy giáo trên bàn giáo viên lạnh lùng nói: "Hết giờ, để tiết kiệm thời gian, chúng ta lập tức bắt đầu chấm điểm."
Thầy vừa dứt lời, tất cả bài kiểm tra trên bàn của người chơi đột nhiên xuất hiện điểm số được in bằng chữ màu đỏ.
Bài thi của Tần Lê Ca đạt được điểm tuyệt đối, hắn bình tĩnh nhìn bài kiểm tra của người khác, nhưng không thể nhìn thấy gì, chỉ thấy một lớp sương mù trôi qua.
Nhiệm vụ là cố tình ngăn cản bọn họ nhìn thấy kết quả của người khác? Tại sao?
Thầy giáo trên bàn giáo viên lặp lại lời nói trước đó: "Học sinh không chăm chỉ học tập cần phải bị trừng phạt."
Tần Lê Ca ngồi ở dưới, lặng lẽ nhìn Ân Duyệt và những người khác bị cuốn vào không gian bài thi, đau đầu cau mày.
Khi một số người bị cuốn vào không gian bài kiểm tra, tiếng chuông vang lên, âm thanh của hệ thống đồng thời vang lên trong tai của mọi người.
Hệ thống: "Đã đến giờ tan học, mời người chơi yên lặng chờ đợi kỳ thi tiếp theo bắt đầu."
Tần Lê Ca cố gắng đứng dậy, nhưng chưa kịp rời khỏi ghế, hắn lập tức cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó đè xuống, đẩy hắn về vị trí ban đầu.
Hắn cố gắng di chuyển các ngón tay của mình một lần nữa, sử dụng sức mạnh tâm trí để tháo chạy, nhưng vẫn chạm vào một bức tường vô hình.
Cuộc chiến trong không gian bài thi dường như không liên quan đến những "học sinh xuất sắc" này, họ thật sự rất nhàn nhã, chỉ cần lặng lẽ ở đây đợi những người trong không gian bài thi trở về.
Nhưng với tính cách của hệ thống, liệu họ có thể dễ dàng vượt qua không?
Tần Lê Ca không nghĩ như vậy.
Hắn cúi đầu nhìn bài kiểm tra trên bàn, những con số 0 đánh dấu điểm tuyệt đối ghi rất lớn.
Hắn nhìn nó, đột nhiên đưa ngón tay về phía một số 0 trong đó, trong nháy mắt, ngón tay của hắn xuyên qua tờ giấy thi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, hắn cảm thấy được hơi lạnh.
Tần Lê Ca hơi sửng sốt.
Beta: Mai
***
Chương 37. Ngụy trang hoàn hảo, một con gà yếu đuối.
"Anh, anh Tần..."
Ân Duyệt ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt có chút đỏ lên, nước mắt điên cuồng rơi xuống bàn như những viên trân châu.
Nhưng dù vậy, rõ ràng cô bé khóc đến không thở được nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào.
Khi Tần Lê Ca còn sống, cô bé luôn là một cô bé ngây thơ và bướng bỉnh, đôi khi thậm chí cô bé còn vì một chuyện nhỏ mà giận rất lâu, nhưng bây giờ cô bé thậm chí còn cố gắng kìm nén nỗi buồn của mình, ngay cả lúc khóc cũng không dám phát ra tiếng.
Tần Lê Ca cau mày, chậm rãi quan sát xung quanh và phát hiện Trần Chấn Quân đã không còn nữa.
Ân Duyệt là một cô bé đã chứng kiến cái chết của hắn, Diệp Tĩnh Nhã và Trần Chấn Quân, cho dù không muốn nhưng cô bé cũng chỉ có thể lựa chọn kiên cường lớn lên.
Tần Lê Ca nhẹ nhàng thở dài, Thích Linh ngồi bên cạnh hắn thấp giọng nói: "... Trở về là tốt rồi, vừa rồi bộ đàm không liên lạc được với Lục Thiệu Vũ, tôi còn tưởng..."
Đôi mắt cô hơi đỏ lên, nhưng lý trí của cô hơn Ân Duyệt rất nhiều, cô lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Kỳ thi đầu tiên đã kết thúc, mọi người không ai được rời khỏi chỗ ngồi của mình."
Nói đến đây, cô nhìn ánh mắt của những người chơi khác, khẽ nhíu mày: "Cậu và Lục Thiệu Vũ là những người chơi đầu tiên trở về từ không gian bài thi."
Chẳng trách có rất nhiều ánh mắt cảnh giác của mọi người kể từ khi họ quay lại chỗ ngồi này.
Tần Lê Ca hơi run lên, vẻ mặt bất an: "Đây là hình thức mới à?"
Trái ngược với hành động của hắn, giọng nói của hắn rất bình tĩnh, giống như trước đây, dường như dù trời có sập cũng không có gì làm khó được hắn.
Thích Linh từ khi tiến vào nhiệm vụ thế giới này tới nay vẫn luôn căng thẳng bất giác thư giãn, cô nói: "Đúng vậy, đây là thế giới thứ năm của chúng ta: Thế giới được chọn trước, thế giới này mở ra một hình thức giao chiến mới, tất cả các đội sẽ tiến hành một trận đấu vòng loại, đội thành công sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đội thất bại cần đợi phó bản mở ra. Ngoài ra, theo manh mối trước đó, số người trong đội phải lớn hơn hoặc bằng ba mới có thể mở Thế giới được chọn trước, tôi đoán giới hạn trên phải là năm người."
"Ừm." Tần Lê Ca đáp lại, hắn cúi đầu, di chuyển về phía Thích Linh.
Thích Linh ban đầu không chú ý tới, cho đến khi phát hiện Tần Lê Ca vẫn đang di chuyển về phía cô, mí mắt cô giật giật: "... Cậu đang làm gì vậy? Mặt cậu bị gì à?"
"Hoảng sợ đó, cô không nhìn ra sao." Tần Lê Ca liếc cô một cái: "Đây đều là người chơi thông qua năm thế giới, tôi như một con gà yếu đuối chỉ có thể run rẩy sợ hãi."
"..." Thích Linh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ.
Hai người nhìn xuyên qua Ân Duyệt đang khóc lóc ở giữa, ánh mắt Lục Thiệu Vũ luôn bình tĩnh như nước, trong mắt y không nhìn ra được gì.
Thích Linh đành phải quay đầu lại nhìn Tần Lê Ca với vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu... Sống lại sai cách?"
Tùng!
Người lạ bên trái Tần Lê Ca đột nhiên đánh rơi một cục tẩy, âm thanh nhẹ nhàng khiến toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, người chơi đội địch cách đó không xa nhìn thấy, nhịn không được cười lạnh.
Tần Lê Ca rụt rè liếc nhìn anh một cái, rồi co rúm về phía Thích Linh.
Mí mắt Thích Linh giật giật, trơ mắt nhìn Tần Lê Ca dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô, nhưng giọng nói lại mang tính trêu chọc: "Hai người ngồi bên cạnh A Vũ đều là người mới, Trần Chấn Quân cũng đã chết, bây giờ cô lấy cái gì liều mạng với bọn họ?"
Thích Linh ngẩn người, hai mắt cô nheo lại nhìn về phía Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca giống như bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, im lặng rụt vai lại, dùng hành động này ấn công tắc bộ đàm: "Bên trái chúng ta có một người đàn ông lực lưỡng, trong đội của bọn họ có ba người thâm niên, một người mới."
Thông qua bộ đàm, ba người còn lại cũng nghe được lời hắn nói, vô thức nhìn sang bên trái.
Người đàn ông vạm vỡ trong góc chính là người mà Lục Thiệu Vũ đặc biệt chú ý, người đàn ông này nhìn thẳng về phía trước, nếu không phải do cơ thể to lớn, có lẽ anh ta sẽ trông giống một học sinh nghiêm túc.
Lần lượt ngồi bên cạnh anh ta là hai nam một nữ, tựa hồ không có giao tiếp với nhau, tuổi tác cũng không có gì khác nhau lắm.
"Cậu nhóc ngậm kẹo bên phải." Tần Lê Ca thoáng chuyển tầm mắt, nhìn đội ngũ kia, không khỏi cụp mắt xuống: "Chắc là người sử dụng kỹ năng tấn công tinh thần, cực kỳ khó đối phó, bốn người bên cạnh cậu nhóc nếu không có gì bất ngờ thì đều là những người chơi thâm niên."
Ân Duyệt hít sâu một hơi: "Cả đội... Đều là người chơi thâm niên?"
"Sau khi tôi sống lại, đội của chúng ta cũng có bốn người chơi thâm niên, theo lý mà nói thì không cần phải hoảng sợ." Tần Lê Ca nói: "Nhưng hiện tại, những người đó đã tận mắt nhìn thấy trong đội chúng ta lại thêm một người nữa, nếu như mọi người là bọn họ, mọi người sẽ nghĩ gì?"
Lục Thiệu Vũ thấp giọng nói: "... Đề cao cảnh giác, khó đối phó."
"Đúng vậy." Tần Lê Ca nhẹ nhàng nhếch môi: "Nhưng nếu như người sống lại là phế vật thì sao? Hay nói cách khác, người sống lại lại là gánh nặng của cả đội..."
"Vậy thì không có gì phải sợ." Thích Linh nheo mắt lại: "Nếu như tôi trong đội năm người chơi thâm niên, tôi sẽ mất cảnh giác trước đội này, để nó tự sinh tự diệt."
"Đúng vậy, xem ra đầu của cô còn chưa rỉ sét." Tần Lê Ca nói.
Đã lâu chưa nghe Tần Lê Ca trêu chọc, Thích Linh nhất thời cảm thấy có chút vui vẻ, cô ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Biểu hiện bình thường." Tần Lê Ca cúi đầu mân mê bút trên bàn, giọng điệu thoải mái nói: "Ba người chơi thâm niên đã đảm bảo được thực lực tối thiểu rồi, quá yếu cũng không phải là chuyện tốt. Ngoại trừ A Vũ, tất cả cứ coi tôi là người mới mà coi thường là được."
Tim Ân Duyệt hụt một nhịp, cô bé cẩn thận hỏi: "Coi anh Tần là người mới mà coi thường à? Được, em, em sẽ cố gắng hết sức..."
Điều này đối với họ hơi khó khăn, mỗi khi gặp khó khăn đều tìm quân sư để hỏi, đây là cách đơn giản bọn họ thường làm..
Tần Lê Ca nhướn mày, không nói gì.
Lục Thiệu Vũ đột nhiên nói: "Còn một điều nữa, điểm bài thi trước đó của tôi không đạt tiêu chuẩn nhưng hiện tại điểm số đã biến thành 83 điểm."
Đây cũng là một tin tốt, có nghĩa là dù vô tình bước vào không gian bài thi, vẫn có cơ hội đạt được điểm cao.
Tần Lê Ca suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ còn phụ thuộc vào thời gian thông qua không gian bài thi, tốc độ càng nhanh điểm số càng cao. Tuy nhiên, an toàn là trên hết, tôi sẽ giúp mọi người bổ sung điểm đã mất."
Hắn nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng ba đồng đội của hắn không hề nghi ngờ hắn không làm được, đôi mắt Ân Duyệt sáng lên, cô bé nhịn không được mỉm cười: "Được, anh Tần!"
Đúng lúc này, mấy luồng ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên, có mấy người từ trong không trung xuất hiện, thở hồng hộc.
Nhìn kỹ, những người này đều là những người trước đó còn sót lại trong không gian bài thi, đội Ngô Nguyên không hề hấn gì, nhưng An Vi của đội Minh Hương đã biến mất, anh chàng tóc đỏ xuất hiện ở một góc, trông có vẻ bị thương rất nặng nhưng may mắn là giữ được mạng sống.
Vừa ra khỏi không gian bài thi không lâu, bọn họ còn chưa kịp thở dốc thì ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một nữ giáo viên đi giày cao gót nhanh chóng mở cửa phòng học.
Mặt cô lạnh như băng, cô lạnh lùng liếc nhìn bọn họ nói: "Giờ giải lao kết thúc, bài thi tiếp theo sẽ căn cứ vào số trên bàn của các em, những người có số lẻ sẽ vào phòng A-1 để làm bài, còn những người có số chẵn sẽ vào phòng A-2 để làm bài."
Các người chơi ở đây không có động tác gì, cô giáo nhướng mày hét lên: "Còn ngây người ra đó làm gì, cút đi thi cho tôi!"
Những người chơi ngồi phía trước bị cô làm cho giật mình, ngay lập tức đứng dậy, cẩn thận đi về phía cửa.
Người chơi hàng đầu dần dần đi về phía cửa, Lục Thiệu Vũ cũng đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng dẫn đồng đội đi ra khỏi phòng học, có người từ phía sau gọi y: "Chờ một chút!"
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là giọng nói của Minh Hương trong không gian bài thi.
Lục Thiệu Vũ cau mày quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Minh Hương đang thở hổn hển chạy tới, sắc mặt cô tái nhợt, giống như chưa được nghỉ ngơi tốt nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tần Lê Ca.
"Anh, anh không sao chứ!" Giọng cô đầy ngạc nhiên.
Hiện tại ngay cả Tần Lê Ca cũng có chút ngạc nhiên, người phụ nữ này trước đây đối với hắn vô cùng tốt bụng, thậm chí còn cứu hắn một lần, trong mắt cô nhìn qua cũng không giống như là fan của hắn...
"Tôi không sao, cảm ơn." Tần Lê Ca mím môi cười: "Lúc trước thật sự nguy hiểm, may mắn A Vũ liều mạng bảo vệ cho tôi, nếu không thì suýt chút nữa tôi không ra khỏi đó được."
Minh Hương sửng sốt một chút, nhìn về phía Lục Thiệu Vũ, mặt Lục Thiệu Vũ không biểu hiện gì, thần sắc bình thường, xem ra đám sâu ăn xương trước đó không hề gây ra uy hiếp gì cho y.
Ban đầu Minh Hương chỉ quan tâm, bây giờ không khỏi cảnh giác với Lục Thiệu Vũ, cô cười nói: "Không có gì là tốt rồi, vậy chúng tôi đi trước."
Tần Lê Ca gật đầu, đội của Minh Hương đi ngang qua bọn họ, thiếu niên thanh tú trừng mắt nhìn hắn, bước vào phòng học A-1.
Lục Thiệu Vũ nhìn bóng lưng thiếu niên thanh tú: "... Đi thôi."
Bọn họ tổng cộng có năm người, Tần Lê Ca, Kỷ Vũ Hành, Ân Duyệt đều được phân vào A-1, trong khi người mới, Lục Thiệu Vũ và Thích Linh được phân vào A-2.
Căn cứ vào sơ đồ chỗ ngồi, từng người ngồi xuống lấy bài thi, Tần Lê Ca luôn là người giải quyết các vấn đề IQ này, nhưng trong tình cảnh này, hai người còn lại là Kỷ Vũ Hành và Ân Duyệt...
Tần Lê Ca nghiêng đầu, nhìn thấy Kỷ Vũ Hành đang vùi đầu làm bài, nhìn cậu có chút tự tin, vượt qua kỳ thi hẳn là không thành vấn đề.
Về phần Ân Duyệt...
Ân Duyệt rất nghiêm túc, cô bé cố gắng hết sức để làm bài, đôi khi thì cắn móng tay, đôi khi gãi tóc, trong vài phút Tần Lê Ca nhìn cô bé, vẻ mặt của cô bé đã thay đổi khoảng mười lần.
Nhưng những câu hỏi cấp ba quá khó đối với cô bé, khả năng Ân Duyệt thi đậu rất thấp.
Tần Lê Ca cúi đầu cầm bút, giả vờ đọc bài thi một cách nghiêm túc, nhưng lại lặng lẽ phóng ra sức mạnh tâm trí.
Năng lượng của hắn chưa kịp chạm tới đồng đội thì đã bị một bức tường vô hình chặn lại.
Tần Lê Ca âm thầm cau mày, đoán rằng có lẽ là quy định không cho phép gian lận khi làm bài nên đành phải thu hồi toàn bộ năng lượng về.
Trong trường hợp này, Ân Duyệt và những người khác chỉ có thể phó mặc kết quả của mình cho số phận.
Để tránh dư luận, Tần Lê Ca vẫn giả vờ chưa làm xong, cúi đầu nghiêm túc ngẩn người, cho đến khi chuông reo, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía bàn giáo viên.
Thầy giáo trên bàn giáo viên lạnh lùng nói: "Hết giờ, để tiết kiệm thời gian, chúng ta lập tức bắt đầu chấm điểm."
Thầy vừa dứt lời, tất cả bài kiểm tra trên bàn của người chơi đột nhiên xuất hiện điểm số được in bằng chữ màu đỏ.
Bài thi của Tần Lê Ca đạt được điểm tuyệt đối, hắn bình tĩnh nhìn bài kiểm tra của người khác, nhưng không thể nhìn thấy gì, chỉ thấy một lớp sương mù trôi qua.
Nhiệm vụ là cố tình ngăn cản bọn họ nhìn thấy kết quả của người khác? Tại sao?
Thầy giáo trên bàn giáo viên lặp lại lời nói trước đó: "Học sinh không chăm chỉ học tập cần phải bị trừng phạt."
Tần Lê Ca ngồi ở dưới, lặng lẽ nhìn Ân Duyệt và những người khác bị cuốn vào không gian bài thi, đau đầu cau mày.
Khi một số người bị cuốn vào không gian bài kiểm tra, tiếng chuông vang lên, âm thanh của hệ thống đồng thời vang lên trong tai của mọi người.
Hệ thống: "Đã đến giờ tan học, mời người chơi yên lặng chờ đợi kỳ thi tiếp theo bắt đầu."
Tần Lê Ca cố gắng đứng dậy, nhưng chưa kịp rời khỏi ghế, hắn lập tức cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó đè xuống, đẩy hắn về vị trí ban đầu.
Hắn cố gắng di chuyển các ngón tay của mình một lần nữa, sử dụng sức mạnh tâm trí để tháo chạy, nhưng vẫn chạm vào một bức tường vô hình.
Cuộc chiến trong không gian bài thi dường như không liên quan đến những "học sinh xuất sắc" này, họ thật sự rất nhàn nhã, chỉ cần lặng lẽ ở đây đợi những người trong không gian bài thi trở về.
Nhưng với tính cách của hệ thống, liệu họ có thể dễ dàng vượt qua không?
Tần Lê Ca không nghĩ như vậy.
Hắn cúi đầu nhìn bài kiểm tra trên bàn, những con số 0 đánh dấu điểm tuyệt đối ghi rất lớn.
Hắn nhìn nó, đột nhiên đưa ngón tay về phía một số 0 trong đó, trong nháy mắt, ngón tay của hắn xuyên qua tờ giấy thi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, hắn cảm thấy được hơi lạnh.
Tần Lê Ca hơi sửng sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook