Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
-
C33: Chương 33
Mặc dù khuôn mặt của nữ quỷ này trông rất đáng sợ, nhưng từ giọng nói, chiều cao của cô ta thì có vẻ như...
Khi còn sống cô ta vẫn là một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi.
Ân Duyệt không nghĩ tới cô ta sẽ nói như vậy, cô bé sửng sốt một chút rồi quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ hướng về phía cô bé gật đầu, nháy mắt, ra hiệu cô bé nên tiếp tục nói chuyện với nữ quỷ.
"Vậy... Để tôi cho chị xem." Ân Duyệt vươn tay về phía cô ta, ánh sáng vàng ấm áp từ trong lòng bàn tay hiện ra.
Nữ quỷ sợ hãi nhìn cô bé vài lần, thấy Ân Duyệt không nhúc nhích, cũng không có ý định tấn công cô ta, tò mò tiến lại gần hỏi: "Đây là siêu năng lực sao?"
"Đúng vậy." Ân Duyệt nhìn đôi mắt đen trong suốt của cô ta, dũng cảm nói dối: "Đây là siêu năng lực."
Nữ quỷ cẩn thận đưa tay ra, muốn chạm vào ánh sáng vàng, Ân Duyệt giật mình, vội vàng hét lên: "Không được! Sẽ làm chị bị thương."
Động tác của nữ quỷ dừng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn cô.
"Chị nhìn trên người chị xem." Ân Duyệt nói.
Nữ quỷ ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy quần áo trên người đã bị đốt thủng mấy lỗ, cô ta nghi hoặc giơ tay lên, quần áo theo động tác của cô ta trượt xuống.
Nhưng khi quần áo rơi xuống, thứ lộ ra không phải làn da trắng nõn mà là một lớp thịt đỏ như máu.
Ân Duyệt nhìn thấy cảnh này, đôi mắt kinh ngạc mở to: "Chị... Người chị..."
Ngô Hảo che miệng, nhịn không được quay lưng lại nôn mửa.
Từ đầu đến lòng bàn chân, làn da của nữ quỷ đã bị lột sạch sẽ.
Nữ quỷ chớp mắt, ngơ ngác nhìn Ngô Hảo đang nôn mửa, hỏi: "Tôi rất xấu sao?"
"Cô không xấu!" Ngô Hảo đau đớn kêu lên: "Làm ơn mặc quần áo vào đi!"
Nữ quỷ im lặng nhìn gã, không nói lời nào, Trần Chấn Quân sợ cô ta tức giận, vội vàng tiến lên vài bước, phòng ngừa cô ta đột nhiên ra tay.
Nữ quỷ vẫn không nhúc nhích.
Cô ta đứng thẳng, ánh mắt chậm rãi quét qua đôi mắt sợ hãi hoặc cảnh giác của bọn họ, một giọt chất lỏng trong suốt đột nhiên trượt ra khỏi khóe mắt cô ta.
"Tôi đã sớm... Không phải con người." Nữ quỷ thấp giọng lẩm bẩm: "Cho dù tôi mặc quần áo con người, tôi cũng không còn là người..."
Nước mắt trên mặt cô ta lần lượt rơi xuống đất, Ân Duyệt có chút không nỡ, cô bé nuốt nước miếng, cố chịu đựng sợ hãi, tiến lại gần cô ta mấy bước,, "... Chị thật sự không xấu."
Nữ quỷ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xanh chân thành của cô bé, rồi cô ta đột nhiên mỉm cười.
"Cảm ơn em đã an ủi tôi." Nữ quỷ nói: "Bây giờ tôi tin các người không cùng phe với đám ác nhân kia."
Ân Duyệt theo bản năng hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì đám ác nhân kia sẽ không dịu dàng như các người." Nữ quỷ nhẹ nhàng giơ tay, nhìn cổ tay đã mất đi làn da của mình: "Nhìn xem, em cảm thấy tôi đau không?"
Ân Duyệt mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, nữ quỷ cụp mắt, hơi run lên: "Tôi vẫn nhớ cảm giác đau đớn đến chết khi bị lột da."
Ân Duyệt im lặng đến gần cô ta vài bước, hy vọng có thể truyền cho cô ta một chút ấm áp.
Lục Thiệu Vũ hỏi: "Vậy cô còn nhớ rõ người lột da cô không?"
Nữ quỷ sửng sốt một lát, sau đó cười khổ lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ."
Đáp án này cũng trong dự liệu của bọn họ, nếu như nhiệm vụ có thể dễ dàng tìm ra nguyên nhân như thế, vậy thì nhiệm vụ cũng quá dễ hoàn thành rồi.
Lục Thiệu Vũ tiếp tục hỏi: "Vậy cô còn nhớ gì?"
"Tôi nhớ... Tôi đang nằm trên giường lạnh lẽo, có người cầm dao cắt lên người tôi từng nhát một, lúc đầu tôi không cảm thấy gì, sau đó lại cảm thấy càng lúc càng đau..." Nữ quỷ ôm lấy cơ thể mình, thống khổ cúi người xuống: "Thật sự rất đau, đau lắm, đau lắm!"
Lục Thiệu Vũ: "Sau đó cô chết? Vậy làm sao cô biết là người trong bệnh viện giết cô?"
"Tôi... Đúng, lúc đó tôi đã chết." nữ quỷ đứng thẳng dậy, vẻ mặt đờ đẫn: "Có người nói với tôi, tôi sẽ bị tra tấn đến chết, tất cả là vì người đó, người đó! Tên đó... Thật sự rất đáng sợ!"
Nói xong, tinh thần của cô ta như sắp sụp đổ, Lục Thiệu Vũ còn muốn hỏi tiếp, Ân Duyệt rất sợ cô ta gặp chuyện không may, lo lắng nắm lấy tay nữ quỷ: "Anh Lục! Đừng hỏi nữa!"
Nữ quỷ dời tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tay Ân Duyệt, rồi đột nhiên đưa tay về phía Ân Duyệt —
Trần Chấn Quân vội vàng hét lên: "Ân Duyệt, mau tránh ra!"
Ân Duyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đáng sợ của nữ quỷ, cô bé nghiến răng không lùi, tay của nữ quỷ do dự vươn về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô bé.
Cảm giác giống như bị khối băng chạm vào, Ân Duyệt không khỏi run lên, nữ quỷ lập tức thu tay lại, hoảng sợ lùi vài bước.
"Không sao đâu!" Ân Duyệt vội vàng tiến lên: "Tôi chỉ bị lạnh thôi!"
Nữ quỷ cũng không đến gần cô bé nữa, cô ta ngơ ngác đứng đó, thấp giọng nói tiếp: "Người nói cho tôi biết cũng là quỷ, là một cô bé rất đáng yêu.Con bé đó nói với tôi, người hại tôi là người trong bệnh viện, toàn bộ bệnh viện đều là đồng phạm, tôi không thể cứ trả thù người đó được, tôi phải giết hết bọn chúng..."
"Cô bé nào lại tàn nhẫn như vậy!" Ngô Hảo nhịn không được xen vào: "Giết bọn họ là được, sao lại giết người vô tội như chúng tôi?"
Nữ quỷ dừng lại một lát, cười buồn: "Đúng vậy, tại sao tôi phải giết các người, tôi ngay cả kẻ giết mình là ai cũng không biết, nhưng bây giờ..."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ân Duyệt đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của cô ta mơ nhạt trong chớp mắt.
Giọng nữ quỷ thản nhiên: "Tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết là chúng tôi sẽ bắt đầu công kích người bình thường vì con bé kia, oán khí của con bé quá nặng, ảnh hưởng đến tất cả ma quỷ."
"Con bé?" Thích Linh cau mày hỏi: "Con bé mà cô nhắc đến trông như thế nào? Có gì đặc biệt..."
Cô còn chưa nói xong, bóng dáng nữ quỷ bắt đầu mờ dần.
Thích Linh ngậm miệng lại, trơ mắt nhìn cô ta dần dần biến mất, Ân Duyệt trợn to hai mắt, sợ cô ta biến mất, lập tức lao về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ bị cô bé đẩy ngã xuống đất, thân thể chạm vào làn da trắng nõn của cô bé, cô ta sửng sốt một chút, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Ân Duyệt.
"Cảm ơn em." Nữ quỷ nở nụ cười ấm áp.
Hai mắt Ân Duyệt đỏ bừng, đưa tay muốn chạm vào cơ thể của cô ta, nhưng đầu ngón tay lại xuyên qua thân thể, chỉ chạm vào không khí.
Cảm nhận được cơ thể nữ quỷ đột ngột biến mất, Ân Duyệt ngơ ngác ngồi phịch xuống đất, nhìn ánh sáng dần biến mất trong không khí.
"... Cô ta chết rồi sao?" Sắc mặt Trần Chấn Quân nặng nề đi tới, đỡ Ân Duyệt đứng dậy: "Không phải cô ta đã là ma rồi à? Cô ta còn có thể chết lần nữa sao?"
Thích Linh liếc nhìn ông ta: "Dựa theo lý thuyết của anh, chúng ta không cần giải quyết nhiệm vụ này, dù sao chúng ta cũng không thể tiêu diệt ma quỷ."
Lục Thiệu Vũ nhìn đồng hồ: "Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, trở về ngủ đi."
Những người khác đều xoay người, định trở về vị trí ban đầu rồi nằm xuống, Trần Chấn Quân sờ đầu Ân Duyệt, khuyên cô bé: "Đừng buồn, cô ta làm quỷ cũng không được vui vẻ, hiện tại cô ta chết rồi cũng xem như giải thoát."
Ân Duyệt siết chặt nắm đấm, cúi đầu không nói gì, Trần Chấn Quân lại vỗ vai cô bé: "Được rồi, nhóc, trở về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"... Tại sao mọi người lại thờ ơ như vậy?" Ân Duyệt thấp giọng hỏi.
Trần Chấn Quân không nghe thấy cô bé đang nói gì, cúi xuống đến gần Ân Duyệt: "Nhóc vừa nói gì?"
"Cháu nói..." Ân Duyệt ngẩng đầu nhìn ông ta, hai mắt đỏ ngầu, hét lên: "Sao mọi người lại thờ ơ như vậy!"
Những người khác đã trở lại vị trí của mình, nhưng khi nghe tiếng hét, họ quay lại nhìn cô bé.
Thích Linh khẽ cau mày: "Ân Duyệt, bình tĩnh lại."
"Em rất bình tĩnh!" Ân Duyệt trừng mắt nhìn mọi người trước mặt.
Hoàng Trí Quang, Ngô Hảo đều là những người mới đến ích kỷ, chỉ quan tâm đến mạng sống của mình, Thích Linh chưa bao giờ coi trọng mạng sống của người khác, Trần Chấn Quân không biết khi nào sẽ thay đổi, Lục Thiệu Vũ chưa bao giờ quan tâm đến người khác.
"Khi nào lại trở nên như thế này..." Ân Duyệt kìm nén nước mắt, khàn giọng nói: "Sau khi chị Diệp chết, mọi người không buồn, sau khi anh Tần chết, mọi người cũng không buồn, tại sao lại thay đổi? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý cùng nhau trở về thế giới thực sao?"
Trần Chấn Quân trầm mặc một lát, nắm lấy tay Ân Duyệt: "Nhóc bình tĩnh trước đi..."
"Nhóc có bệnh không!" Ngô Hảo nhìn Ân Duyệt như người điên: "Trong loại trò chơi kinh dị này, nhóc còn có thời gian quan tâm đến sự sống chết của người khác sao? Không biết nhóc có thể sống hay không, dù sao tôi cũng không nhiều lòng tốt như vậy."
Hoàng Trí Quang đứng bên cạnh Ngô Hảo, rụt rè nhún vai: "... Tôi cũng không muốn chết, những con ma cũng không tha cho tôi, tôi chết cũng coi như xong."
Mặc dù những gì hai người mới đến nói rất ích kỷ nhưng cũng là sự thật.
Trần Chấn Quân không nói gì, Thích Linh chỉ im lặng nhìn cô bé, Ân Duyệt gần như bật khóc, cô bé cắn môi nhìn Lục Thiệu Vũ cầu cứu, hy vọng y sẽ đồng ý với ý kiến của cô bé.
Ánh mắt Lục Thiệu Vũ lạnh lùng hơn bất kỳ ai, y nói: "Mạng sống của người khác có liên quan gì đến tôi?"
Ánh mắt Ân Duyệt hoàn toàn mờ đi, cô bé cúi đầu, bất đắc dĩ cười: "... Em biết."
Cô bé chậm rãi quay người, đang định đi về phía cửa, Thích Linh lập tức tiến lên vài bước, tóm lấy cô bé: "Em đi đâu vậy?"
Ân Duyệt thu tay lại, nhẹ nhàng đẩy cô ra: "... Em muốn được yên tĩnh, chị Thích đừng đi theo em."
Ân Duyệt nói xong, không quay đầu chạy ra ngoài, Thích Linh đứng đó sửng sốt một lúc, lo lắng quay đầu: "Làm sao bây giờ!"
Trần Chấn Quân không giấu được vẻ lo lắng: "Còn làm gì nữa, mau đuổi theo!"
Hai người thống nhất ý kiến, vừa định đi về phía cửa thì một đôi tay đột nhiên từ phía sau vươn ra, kéo hai người bọn họ trở lại.
Lục Thiệu Vũ nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt sâu thẳm: "Để nhóc đó đi đi."
"Tại sao để nhóc ấy đi!" Trần Chấn Quân lo lắng nói: "Đấy là Ân Duyệt, không giống như những người mới đến có chết cũng không sao! Lúc trước có Tần Lê Ca con bé vẫn ổn, sau khi Tần Lê Ca mất, con bé lại mới nên như vậy, nhất định là do Tần Lê Ca đã chiều hư con bé rồi..."
Lục Thiệu Vũ dừng một chút, lại hỏi: "Lúc trước Tần Lê Ca chiều chuộng con bé?"
"Còn không phải sao!" Trần Chấn Quân khoa trương miêu tả: "Muốn đồ chơi có đồ chơi, muốn ôm thì được ôm, đúng thật là chiều hư!"
"..." Lục Thiệu Vũ trầm mặc một lát, sau đó bước tới mở cửa, "Chú không định đuổi theo sao? Đi thôi."
Khi còn sống cô ta vẫn là một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi.
Ân Duyệt không nghĩ tới cô ta sẽ nói như vậy, cô bé sửng sốt một chút rồi quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ hướng về phía cô bé gật đầu, nháy mắt, ra hiệu cô bé nên tiếp tục nói chuyện với nữ quỷ.
"Vậy... Để tôi cho chị xem." Ân Duyệt vươn tay về phía cô ta, ánh sáng vàng ấm áp từ trong lòng bàn tay hiện ra.
Nữ quỷ sợ hãi nhìn cô bé vài lần, thấy Ân Duyệt không nhúc nhích, cũng không có ý định tấn công cô ta, tò mò tiến lại gần hỏi: "Đây là siêu năng lực sao?"
"Đúng vậy." Ân Duyệt nhìn đôi mắt đen trong suốt của cô ta, dũng cảm nói dối: "Đây là siêu năng lực."
Nữ quỷ cẩn thận đưa tay ra, muốn chạm vào ánh sáng vàng, Ân Duyệt giật mình, vội vàng hét lên: "Không được! Sẽ làm chị bị thương."
Động tác của nữ quỷ dừng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn cô.
"Chị nhìn trên người chị xem." Ân Duyệt nói.
Nữ quỷ ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy quần áo trên người đã bị đốt thủng mấy lỗ, cô ta nghi hoặc giơ tay lên, quần áo theo động tác của cô ta trượt xuống.
Nhưng khi quần áo rơi xuống, thứ lộ ra không phải làn da trắng nõn mà là một lớp thịt đỏ như máu.
Ân Duyệt nhìn thấy cảnh này, đôi mắt kinh ngạc mở to: "Chị... Người chị..."
Ngô Hảo che miệng, nhịn không được quay lưng lại nôn mửa.
Từ đầu đến lòng bàn chân, làn da của nữ quỷ đã bị lột sạch sẽ.
Nữ quỷ chớp mắt, ngơ ngác nhìn Ngô Hảo đang nôn mửa, hỏi: "Tôi rất xấu sao?"
"Cô không xấu!" Ngô Hảo đau đớn kêu lên: "Làm ơn mặc quần áo vào đi!"
Nữ quỷ im lặng nhìn gã, không nói lời nào, Trần Chấn Quân sợ cô ta tức giận, vội vàng tiến lên vài bước, phòng ngừa cô ta đột nhiên ra tay.
Nữ quỷ vẫn không nhúc nhích.
Cô ta đứng thẳng, ánh mắt chậm rãi quét qua đôi mắt sợ hãi hoặc cảnh giác của bọn họ, một giọt chất lỏng trong suốt đột nhiên trượt ra khỏi khóe mắt cô ta.
"Tôi đã sớm... Không phải con người." Nữ quỷ thấp giọng lẩm bẩm: "Cho dù tôi mặc quần áo con người, tôi cũng không còn là người..."
Nước mắt trên mặt cô ta lần lượt rơi xuống đất, Ân Duyệt có chút không nỡ, cô bé nuốt nước miếng, cố chịu đựng sợ hãi, tiến lại gần cô ta mấy bước,, "... Chị thật sự không xấu."
Nữ quỷ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xanh chân thành của cô bé, rồi cô ta đột nhiên mỉm cười.
"Cảm ơn em đã an ủi tôi." Nữ quỷ nói: "Bây giờ tôi tin các người không cùng phe với đám ác nhân kia."
Ân Duyệt theo bản năng hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì đám ác nhân kia sẽ không dịu dàng như các người." Nữ quỷ nhẹ nhàng giơ tay, nhìn cổ tay đã mất đi làn da của mình: "Nhìn xem, em cảm thấy tôi đau không?"
Ân Duyệt mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, nữ quỷ cụp mắt, hơi run lên: "Tôi vẫn nhớ cảm giác đau đớn đến chết khi bị lột da."
Ân Duyệt im lặng đến gần cô ta vài bước, hy vọng có thể truyền cho cô ta một chút ấm áp.
Lục Thiệu Vũ hỏi: "Vậy cô còn nhớ rõ người lột da cô không?"
Nữ quỷ sửng sốt một lát, sau đó cười khổ lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ."
Đáp án này cũng trong dự liệu của bọn họ, nếu như nhiệm vụ có thể dễ dàng tìm ra nguyên nhân như thế, vậy thì nhiệm vụ cũng quá dễ hoàn thành rồi.
Lục Thiệu Vũ tiếp tục hỏi: "Vậy cô còn nhớ gì?"
"Tôi nhớ... Tôi đang nằm trên giường lạnh lẽo, có người cầm dao cắt lên người tôi từng nhát một, lúc đầu tôi không cảm thấy gì, sau đó lại cảm thấy càng lúc càng đau..." Nữ quỷ ôm lấy cơ thể mình, thống khổ cúi người xuống: "Thật sự rất đau, đau lắm, đau lắm!"
Lục Thiệu Vũ: "Sau đó cô chết? Vậy làm sao cô biết là người trong bệnh viện giết cô?"
"Tôi... Đúng, lúc đó tôi đã chết." nữ quỷ đứng thẳng dậy, vẻ mặt đờ đẫn: "Có người nói với tôi, tôi sẽ bị tra tấn đến chết, tất cả là vì người đó, người đó! Tên đó... Thật sự rất đáng sợ!"
Nói xong, tinh thần của cô ta như sắp sụp đổ, Lục Thiệu Vũ còn muốn hỏi tiếp, Ân Duyệt rất sợ cô ta gặp chuyện không may, lo lắng nắm lấy tay nữ quỷ: "Anh Lục! Đừng hỏi nữa!"
Nữ quỷ dời tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tay Ân Duyệt, rồi đột nhiên đưa tay về phía Ân Duyệt —
Trần Chấn Quân vội vàng hét lên: "Ân Duyệt, mau tránh ra!"
Ân Duyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đáng sợ của nữ quỷ, cô bé nghiến răng không lùi, tay của nữ quỷ do dự vươn về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô bé.
Cảm giác giống như bị khối băng chạm vào, Ân Duyệt không khỏi run lên, nữ quỷ lập tức thu tay lại, hoảng sợ lùi vài bước.
"Không sao đâu!" Ân Duyệt vội vàng tiến lên: "Tôi chỉ bị lạnh thôi!"
Nữ quỷ cũng không đến gần cô bé nữa, cô ta ngơ ngác đứng đó, thấp giọng nói tiếp: "Người nói cho tôi biết cũng là quỷ, là một cô bé rất đáng yêu.Con bé đó nói với tôi, người hại tôi là người trong bệnh viện, toàn bộ bệnh viện đều là đồng phạm, tôi không thể cứ trả thù người đó được, tôi phải giết hết bọn chúng..."
"Cô bé nào lại tàn nhẫn như vậy!" Ngô Hảo nhịn không được xen vào: "Giết bọn họ là được, sao lại giết người vô tội như chúng tôi?"
Nữ quỷ dừng lại một lát, cười buồn: "Đúng vậy, tại sao tôi phải giết các người, tôi ngay cả kẻ giết mình là ai cũng không biết, nhưng bây giờ..."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ân Duyệt đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của cô ta mơ nhạt trong chớp mắt.
Giọng nữ quỷ thản nhiên: "Tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết là chúng tôi sẽ bắt đầu công kích người bình thường vì con bé kia, oán khí của con bé quá nặng, ảnh hưởng đến tất cả ma quỷ."
"Con bé?" Thích Linh cau mày hỏi: "Con bé mà cô nhắc đến trông như thế nào? Có gì đặc biệt..."
Cô còn chưa nói xong, bóng dáng nữ quỷ bắt đầu mờ dần.
Thích Linh ngậm miệng lại, trơ mắt nhìn cô ta dần dần biến mất, Ân Duyệt trợn to hai mắt, sợ cô ta biến mất, lập tức lao về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ bị cô bé đẩy ngã xuống đất, thân thể chạm vào làn da trắng nõn của cô bé, cô ta sửng sốt một chút, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Ân Duyệt.
"Cảm ơn em." Nữ quỷ nở nụ cười ấm áp.
Hai mắt Ân Duyệt đỏ bừng, đưa tay muốn chạm vào cơ thể của cô ta, nhưng đầu ngón tay lại xuyên qua thân thể, chỉ chạm vào không khí.
Cảm nhận được cơ thể nữ quỷ đột ngột biến mất, Ân Duyệt ngơ ngác ngồi phịch xuống đất, nhìn ánh sáng dần biến mất trong không khí.
"... Cô ta chết rồi sao?" Sắc mặt Trần Chấn Quân nặng nề đi tới, đỡ Ân Duyệt đứng dậy: "Không phải cô ta đã là ma rồi à? Cô ta còn có thể chết lần nữa sao?"
Thích Linh liếc nhìn ông ta: "Dựa theo lý thuyết của anh, chúng ta không cần giải quyết nhiệm vụ này, dù sao chúng ta cũng không thể tiêu diệt ma quỷ."
Lục Thiệu Vũ nhìn đồng hồ: "Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, trở về ngủ đi."
Những người khác đều xoay người, định trở về vị trí ban đầu rồi nằm xuống, Trần Chấn Quân sờ đầu Ân Duyệt, khuyên cô bé: "Đừng buồn, cô ta làm quỷ cũng không được vui vẻ, hiện tại cô ta chết rồi cũng xem như giải thoát."
Ân Duyệt siết chặt nắm đấm, cúi đầu không nói gì, Trần Chấn Quân lại vỗ vai cô bé: "Được rồi, nhóc, trở về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"... Tại sao mọi người lại thờ ơ như vậy?" Ân Duyệt thấp giọng hỏi.
Trần Chấn Quân không nghe thấy cô bé đang nói gì, cúi xuống đến gần Ân Duyệt: "Nhóc vừa nói gì?"
"Cháu nói..." Ân Duyệt ngẩng đầu nhìn ông ta, hai mắt đỏ ngầu, hét lên: "Sao mọi người lại thờ ơ như vậy!"
Những người khác đã trở lại vị trí của mình, nhưng khi nghe tiếng hét, họ quay lại nhìn cô bé.
Thích Linh khẽ cau mày: "Ân Duyệt, bình tĩnh lại."
"Em rất bình tĩnh!" Ân Duyệt trừng mắt nhìn mọi người trước mặt.
Hoàng Trí Quang, Ngô Hảo đều là những người mới đến ích kỷ, chỉ quan tâm đến mạng sống của mình, Thích Linh chưa bao giờ coi trọng mạng sống của người khác, Trần Chấn Quân không biết khi nào sẽ thay đổi, Lục Thiệu Vũ chưa bao giờ quan tâm đến người khác.
"Khi nào lại trở nên như thế này..." Ân Duyệt kìm nén nước mắt, khàn giọng nói: "Sau khi chị Diệp chết, mọi người không buồn, sau khi anh Tần chết, mọi người cũng không buồn, tại sao lại thay đổi? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý cùng nhau trở về thế giới thực sao?"
Trần Chấn Quân trầm mặc một lát, nắm lấy tay Ân Duyệt: "Nhóc bình tĩnh trước đi..."
"Nhóc có bệnh không!" Ngô Hảo nhìn Ân Duyệt như người điên: "Trong loại trò chơi kinh dị này, nhóc còn có thời gian quan tâm đến sự sống chết của người khác sao? Không biết nhóc có thể sống hay không, dù sao tôi cũng không nhiều lòng tốt như vậy."
Hoàng Trí Quang đứng bên cạnh Ngô Hảo, rụt rè nhún vai: "... Tôi cũng không muốn chết, những con ma cũng không tha cho tôi, tôi chết cũng coi như xong."
Mặc dù những gì hai người mới đến nói rất ích kỷ nhưng cũng là sự thật.
Trần Chấn Quân không nói gì, Thích Linh chỉ im lặng nhìn cô bé, Ân Duyệt gần như bật khóc, cô bé cắn môi nhìn Lục Thiệu Vũ cầu cứu, hy vọng y sẽ đồng ý với ý kiến của cô bé.
Ánh mắt Lục Thiệu Vũ lạnh lùng hơn bất kỳ ai, y nói: "Mạng sống của người khác có liên quan gì đến tôi?"
Ánh mắt Ân Duyệt hoàn toàn mờ đi, cô bé cúi đầu, bất đắc dĩ cười: "... Em biết."
Cô bé chậm rãi quay người, đang định đi về phía cửa, Thích Linh lập tức tiến lên vài bước, tóm lấy cô bé: "Em đi đâu vậy?"
Ân Duyệt thu tay lại, nhẹ nhàng đẩy cô ra: "... Em muốn được yên tĩnh, chị Thích đừng đi theo em."
Ân Duyệt nói xong, không quay đầu chạy ra ngoài, Thích Linh đứng đó sửng sốt một lúc, lo lắng quay đầu: "Làm sao bây giờ!"
Trần Chấn Quân không giấu được vẻ lo lắng: "Còn làm gì nữa, mau đuổi theo!"
Hai người thống nhất ý kiến, vừa định đi về phía cửa thì một đôi tay đột nhiên từ phía sau vươn ra, kéo hai người bọn họ trở lại.
Lục Thiệu Vũ nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt sâu thẳm: "Để nhóc đó đi đi."
"Tại sao để nhóc ấy đi!" Trần Chấn Quân lo lắng nói: "Đấy là Ân Duyệt, không giống như những người mới đến có chết cũng không sao! Lúc trước có Tần Lê Ca con bé vẫn ổn, sau khi Tần Lê Ca mất, con bé lại mới nên như vậy, nhất định là do Tần Lê Ca đã chiều hư con bé rồi..."
Lục Thiệu Vũ dừng một chút, lại hỏi: "Lúc trước Tần Lê Ca chiều chuộng con bé?"
"Còn không phải sao!" Trần Chấn Quân khoa trương miêu tả: "Muốn đồ chơi có đồ chơi, muốn ôm thì được ôm, đúng thật là chiều hư!"
"..." Lục Thiệu Vũ trầm mặc một lát, sau đó bước tới mở cửa, "Chú không định đuổi theo sao? Đi thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook