[Inuyasha Đồng Nhân] Khuynh Ảnh
-
Chương 33
Đám người với ý chí chiến đấu sôi sục theo hướng chiều tối đi tới, ngay cả ông mặt trời cũng cảm thán, tuổi thanh xuân thật tốt a.
« Chờ một chút. » Thất Bảo la lớn. Làm sao vậy, mọi người cảnh giác, chẳng lẽ Thất Bảo phát hiện ra cái gì đó nguy hiểm, đáp án có đúng hay phải đợi diễn biến tiếp theo mới biết, chỉ nghe thấy Thất Bảo phẫn nộ nói to « Chúng ta đi sai rồi, hẳn hướng bên kia mới đúng. » Mọi người hắc tuyến, nhiệt huyết phun trào nãy giờ bị một gáo nước lạnh dập tắt, sau đó thay đổi phương hướng, tiếp tục đi tới.
—————–Ta là phân cách tuyến hướng bụi cỏ đi tới——————–
« Nếu tóc nhiều hơn một chút thì tốt rồi, như vậy là có thể cùng ca ca giống nhau được hoan nghênh. » Mãn Thiên ở bên cái ao, nhìn thấy thân ảnh mình trong ao trên đầu chỉ có vài cọng tóc nén giận nói.
Lời này vừa vặn đám người Khuynh Ảnh đi qua nghe thấy được. « Hư » Khuynh Ảnh đem ngón trỏ đặt trước miệng, ý bảo mọi người không được có hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cũng không biết rõ thực lực của Mãn Thiên, đừng đả thảo kinh xà. Hơn nữa địch ngoài sáng ta trong tối mới có lợi.
Tiểu hồ ly Thất Bảo rốt cục vẫn nhịn không được nhảy ra rống « Là ngươi, mau trả mạng cho cha ta! »
Mãn Thiên nghe được âm thanh quay đầu, liền nhìn thấy một tiểu hồ ly, không thèm để ý nói « Yêu, đây không phải tên hồ ly vừa mới chạy thoát đó sao, lông của cha ngươi rất ấm đấy. »
« Ngươi, ngươi dám đối xử với cha ta như vậy. » Thất Bảo đỏ mắt, muốn động sát khí.
« Hừ, ngươi mà thắng được ta sao. » Mãn Thiên kiêu ngạo cười, không tốn chút công sức nào đã đem Thất Bảo tóm gọn.
« Thất Bảo! » Một bên thấy Thất Bảo bị bắt, Tiểu Hạ sốt ruột nhảy ra.
« Vi, mượn cung tiễn của ngươi một chút. » Khuynh Ảnh trong bụi cỏ nói.
« Được. » Vi đem cung tiễn giao cho Khuynh Ảnh, nghi hoặc nhìn Khuynh Ảnh liếc mắt một cái.
Nhìn thấu sự nghi hoặc của Vi, bất quá lúc này không tiện giải thích, vì thế nói « Cứ nhìn là được. »
« Ân, còn có một con, không biết luộc mẫu hồ lên ăn có thể làm tóc mọc ra không » Mãn Thiên nhìn Tiểu Hạ nói, một bàn tay vươn tới, mắt thấy sẽ nhấc Tiểu Hạ lên.
Khuynh Ảnh giương cung, phóng mũi tên có lông vũ gắn ở đuôi, ngắm kĩ muc tiêu. Sau đó buông tay.
Sưu, mũi tên bay ra ngoài, phát ra một đạo quang ấm áp, bắn trúng Mãn Thiên. Mãn Thiên ngã xuống chỉ kịp phát ra một tiếng a, liền hóa thành tro tàn, Vi chạy tới thu lại mảnh Ngọc Tứ Hồn trên người Mãn Thiên.
« Các ngươi dám giết đệ đệ của ta! » là âm thanh của một nam tử, hơn nữa còn rất phẫn nộ.
« Ai. » Khuynh Ảnh thở dài.
« Các ngươi xuống địa ngục hết đi. » giọng nam lạnh lùng nói xong.
« Phi Thiên! » Thất Bảo la lên thất thanh, thân thể có chút run rẩy.
Phi Thiên, Khuynh Ánh suy ngẫm cái tên này, xem ra phiền toái rồi, chính mình vừa dùng lực lượng.
Mặc kệ, Khuynh Ảnh nhắm mắt, giương cung, một mũi tên gắn lông vũ bắn ra.
Sưu, tiếng mũi tên bắn trúng.
Khuynh Ảnh xem Phi Thiên đã thực sự chết, lúc này mới thả lỏng. Lập tức cảm nhận được lực lượng trong cơ thể suy giảm dần, sắc mặt không khỏi tái nhợt, chậm rãi dựa vào thân cây mới miễn cưỡng chống đỡ được. Quả nhiên cơ thể vẫn còn yếu a, chính là lần này liên tục hai lần sử dụng lực lượng. Khuynh Ảnh không khỏi thở dài.
« Khuynh Ảnh không có việc gì đi. »Khuyển Dạ Xoa thấy sắc mặt Khuynh Ảnh tái nhợt, không khỏi lo lắng hỏi han. Trong lòng không ngừng thống hận chính mình quá yếu, ngay cả người mình yêu không bảo hộ được.
« Không có việc gì. » Khuynh Ảnh miễn cưỡng nhếch môi, nhưng vẫn không khống chế được thân thể, suýt cũng đất mẹ tiếp xúc thân mật. Khuyển Dạ Xoa lập tức tiến lên đem Khuynh Ảnh ôm vào trong ngực, dùng tư thế bế công chúa nhấc Khuynh Ảnh lên.
« Khuyển Dạ Xoa, mau đặt ta xuống. » Khuynh Ảnh đỏ bừng mặt, mình đường đường là một đại nam nhân a, vậy mà lại bị Khuyển Dạ Xoa dùng tư thế bế công chúa ôm.
Khuyển Dạ Xoa trong lòng đắc ý, thấy Khuynh Ảnh đỏ mặt, làm sao có thể buông tay chứ. Vì thế ra vẻ chính nghĩa nói « Khuynh Ảnh, ngươi căn bản không thể đi. »
« Được rồi. » Khuynh Ảnh suy nghĩ lực lượng mình vừa mới suy giảm, đi đứng có chút nhũn ra, đành phải đáp ứng. Vừa mới đáp ứng xong, liền hôn mê bất tỉnh.
« Chúng ta đi tìm thôn làng gần đây nghĩ ngơi đi. » Vi lên tiếng.
Khuyển Dạ Xoa gật đầu, sau đó liền xuất phát.
Anh em Phi Thiên Mãn Thiên trong truyện đánh nhau với Khuyển Dạ Xoa pro lắm, đặc biệt là Phi Thiên. Còn trong đây thì… một phát chết lun~ Huầy, hẻm kiếm được hình.
« Chờ một chút. » Thất Bảo la lớn. Làm sao vậy, mọi người cảnh giác, chẳng lẽ Thất Bảo phát hiện ra cái gì đó nguy hiểm, đáp án có đúng hay phải đợi diễn biến tiếp theo mới biết, chỉ nghe thấy Thất Bảo phẫn nộ nói to « Chúng ta đi sai rồi, hẳn hướng bên kia mới đúng. » Mọi người hắc tuyến, nhiệt huyết phun trào nãy giờ bị một gáo nước lạnh dập tắt, sau đó thay đổi phương hướng, tiếp tục đi tới.
—————–Ta là phân cách tuyến hướng bụi cỏ đi tới——————–
« Nếu tóc nhiều hơn một chút thì tốt rồi, như vậy là có thể cùng ca ca giống nhau được hoan nghênh. » Mãn Thiên ở bên cái ao, nhìn thấy thân ảnh mình trong ao trên đầu chỉ có vài cọng tóc nén giận nói.
Lời này vừa vặn đám người Khuynh Ảnh đi qua nghe thấy được. « Hư » Khuynh Ảnh đem ngón trỏ đặt trước miệng, ý bảo mọi người không được có hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cũng không biết rõ thực lực của Mãn Thiên, đừng đả thảo kinh xà. Hơn nữa địch ngoài sáng ta trong tối mới có lợi.
Tiểu hồ ly Thất Bảo rốt cục vẫn nhịn không được nhảy ra rống « Là ngươi, mau trả mạng cho cha ta! »
Mãn Thiên nghe được âm thanh quay đầu, liền nhìn thấy một tiểu hồ ly, không thèm để ý nói « Yêu, đây không phải tên hồ ly vừa mới chạy thoát đó sao, lông của cha ngươi rất ấm đấy. »
« Ngươi, ngươi dám đối xử với cha ta như vậy. » Thất Bảo đỏ mắt, muốn động sát khí.
« Hừ, ngươi mà thắng được ta sao. » Mãn Thiên kiêu ngạo cười, không tốn chút công sức nào đã đem Thất Bảo tóm gọn.
« Thất Bảo! » Một bên thấy Thất Bảo bị bắt, Tiểu Hạ sốt ruột nhảy ra.
« Vi, mượn cung tiễn của ngươi một chút. » Khuynh Ảnh trong bụi cỏ nói.
« Được. » Vi đem cung tiễn giao cho Khuynh Ảnh, nghi hoặc nhìn Khuynh Ảnh liếc mắt một cái.
Nhìn thấu sự nghi hoặc của Vi, bất quá lúc này không tiện giải thích, vì thế nói « Cứ nhìn là được. »
« Ân, còn có một con, không biết luộc mẫu hồ lên ăn có thể làm tóc mọc ra không » Mãn Thiên nhìn Tiểu Hạ nói, một bàn tay vươn tới, mắt thấy sẽ nhấc Tiểu Hạ lên.
Khuynh Ảnh giương cung, phóng mũi tên có lông vũ gắn ở đuôi, ngắm kĩ muc tiêu. Sau đó buông tay.
Sưu, mũi tên bay ra ngoài, phát ra một đạo quang ấm áp, bắn trúng Mãn Thiên. Mãn Thiên ngã xuống chỉ kịp phát ra một tiếng a, liền hóa thành tro tàn, Vi chạy tới thu lại mảnh Ngọc Tứ Hồn trên người Mãn Thiên.
« Các ngươi dám giết đệ đệ của ta! » là âm thanh của một nam tử, hơn nữa còn rất phẫn nộ.
« Ai. » Khuynh Ảnh thở dài.
« Các ngươi xuống địa ngục hết đi. » giọng nam lạnh lùng nói xong.
« Phi Thiên! » Thất Bảo la lên thất thanh, thân thể có chút run rẩy.
Phi Thiên, Khuynh Ánh suy ngẫm cái tên này, xem ra phiền toái rồi, chính mình vừa dùng lực lượng.
Mặc kệ, Khuynh Ảnh nhắm mắt, giương cung, một mũi tên gắn lông vũ bắn ra.
Sưu, tiếng mũi tên bắn trúng.
Khuynh Ảnh xem Phi Thiên đã thực sự chết, lúc này mới thả lỏng. Lập tức cảm nhận được lực lượng trong cơ thể suy giảm dần, sắc mặt không khỏi tái nhợt, chậm rãi dựa vào thân cây mới miễn cưỡng chống đỡ được. Quả nhiên cơ thể vẫn còn yếu a, chính là lần này liên tục hai lần sử dụng lực lượng. Khuynh Ảnh không khỏi thở dài.
« Khuynh Ảnh không có việc gì đi. »Khuyển Dạ Xoa thấy sắc mặt Khuynh Ảnh tái nhợt, không khỏi lo lắng hỏi han. Trong lòng không ngừng thống hận chính mình quá yếu, ngay cả người mình yêu không bảo hộ được.
« Không có việc gì. » Khuynh Ảnh miễn cưỡng nhếch môi, nhưng vẫn không khống chế được thân thể, suýt cũng đất mẹ tiếp xúc thân mật. Khuyển Dạ Xoa lập tức tiến lên đem Khuynh Ảnh ôm vào trong ngực, dùng tư thế bế công chúa nhấc Khuynh Ảnh lên.
« Khuyển Dạ Xoa, mau đặt ta xuống. » Khuynh Ảnh đỏ bừng mặt, mình đường đường là một đại nam nhân a, vậy mà lại bị Khuyển Dạ Xoa dùng tư thế bế công chúa ôm.
Khuyển Dạ Xoa trong lòng đắc ý, thấy Khuynh Ảnh đỏ mặt, làm sao có thể buông tay chứ. Vì thế ra vẻ chính nghĩa nói « Khuynh Ảnh, ngươi căn bản không thể đi. »
« Được rồi. » Khuynh Ảnh suy nghĩ lực lượng mình vừa mới suy giảm, đi đứng có chút nhũn ra, đành phải đáp ứng. Vừa mới đáp ứng xong, liền hôn mê bất tỉnh.
« Chúng ta đi tìm thôn làng gần đây nghĩ ngơi đi. » Vi lên tiếng.
Khuyển Dạ Xoa gật đầu, sau đó liền xuất phát.
Anh em Phi Thiên Mãn Thiên trong truyện đánh nhau với Khuyển Dạ Xoa pro lắm, đặc biệt là Phi Thiên. Còn trong đây thì… một phát chết lun~ Huầy, hẻm kiếm được hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook