Installation Complete - Phần Mềm Bí Ẩn
-
Chương 4-2
Sau 8 tuần training, tôi được học về mảng vận chuyển hàng nhiều hơn hẳn so với mảng giải quyết khiếu nại của nhân viên. Coi bộ luật bất thành văn của sếp là nếu nhân viên nào phàn nàn nhiều quá thì sẽ được khuyến khích cho đi tìm việc mới. Thật đáng quan ngại khi mà cách đây không lâu, rất có thể tôi suýt tí nữa bị liệt vào dạng nhân viên đấy.
Ngồi trong văn phòng, tôi kiểm tra kỹ giấy tờ đến 3 lần để đảm bảo các đơn hàng tuần tới đều đã chuẩn xác. Sherif gần như đảm nhiệm hoàn toàn nhiệm vụ training cho tôi. Kelly càng ngày càng ít thấy xuất hiện, ắt hẳn tình hình sức khỏe của chị ấy tiến triển không mấy khả quan.
Kelly bảo đầu giờ chiều nay sẽ đến để cập nhật tình hình hàng tồn kho cho Sherif. Chắc đây sẽ là buổi training cuối cùng của tôi, tôi đã được học hầu hết tất cả mọi việc vị trí này đảm nhiệm. Đã là 1:12PM, chị ấy nói sẽ tới lúc 1:15PM, tôi đứng dậy và bước ra cửa để đón.
Thật tình thì chưa quen lắm, mấy đứa bạn đồng nghiệp cũ giờ nhìn tôi với ánh mắt khác. Họ bắt đầu giả bộ chăm chỉ làm việc hơn khi tôi tiến lại gần, thay vì buôn chuyện vớ vẩn hay kéo tôi vào góc hút cần. Nếu Sherif không luẩn quẩn quanh đây có khi tôi đã kéo thằng nào đi hút rồi, cơ mà tình hình này chắc chỉ có thể làm quen với việc hút cần một mình trước giờ làm thôi.
Tôi đã nhận được tháng lương với mức lương mới lần đầu tiên. Giờ mỗi tháng đem về nhà $1300, thật là không tin nổi. Cứ như là lộc trời cho vậy.
Gần đến cửa thì tôi thấy Kelly chật vật bước vào. Thật ra chị ấy chỉ đi với tốc độ bình thường thôi, nhưng cái cách kì lạ chị đi khiến tôi nghĩ đến kiểu “khập khiểng” hay “cà nhắc” gì đấy. Cũng không cà nhắc thấy rõ, và cũng chỉ ngờ ngợ chị trông khác khác? Gầy đi hay yếu hơn nhỉ?
Không biết não tôi có đang troll mình không, nhưng tôi cảm nhận được là tôi đã nhạy bén hơn. Một số cuốn sách đáng tin cậy đã chứng minh tính xác thực cao của trực giác. Mấy cuốn sách đó với vài kiến thức linh tinh khác được trữ đâu đó trong trí nhớ. Và giờ chúng được lôi ra thúc giục tôi cố gắng chẩn đoán xem sếp mình đang bị bệnh gì.
Tôi không thật sự quan tâm đến Kelly, chị ta đơn giản chỉ là người tôi gặp ở chỗ làm vài năm nay. Chị là sếp, nhưng không phải hoa hậu thân thiện như Michael Scott*. Có vẻ giống bà giáo viên trong Charlie Brown** hơn, kiểu như vẫn biết bả đang nói chuyện với bạn, và bạn đang giao tiếp với bả, nhưng thực ra những gì bạn nghe được toàn là “wa wa wa wa…”
*Michael Scott: nhân vật sếp trong series phim The office, quản lý không hiệu quá lắm và luôn muốn “làm bạn với nhân viên”.
**Bà giáo viên trong Charlie Brown: cái phim hoạt hình thật sự này lồng tiếng cho bà giáo viên “wa wa wa wa…” theo nghĩa đen.
Tuy thế, Kelly ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Chị ta đảm bảo cho tôi nhận việc sắp tới được suôn sẻ, còn khi tất cả đã được quyết định chính thức, thì chị cuối cùng sẽ chỉ là một quản lý cũ đã có người thế chỗ mà thôi. Sherif là người tham vọng, anh ta đã lên sẵn kế hoạch leo lên vị trí cao hơn trong vài năm tới.
“Sao rồi Kelly?” – Tôi cười nói. Chị ta trả lời… yếu ớt? Hmm. Tôi không chắc lắm.
“Chị khỏe. Mày với Sherif làm việc với nhau hợp chứ?”
“Yea. Ổn cả. Em đang học tải hàng.” – 2 chúng tôi cùng bước ra phía sau cửa hàng, nơi Sherif đang chờ ở phòng họp. – “Chị cảm thấy thế nào rồi?” – Tôi tò mò không biết chị ấy có nói thật ra không.
“Chủ yếu hơi mệt thôi.”
“Không bệnh gì là tốt rồi.” – Không hiểu sao tôi nói vậy nhưng chị ta nhìn tôi một cách kì dị. Tôi cảm thấy không thoải mái với câu trả lời kia dù tôi là người đã đặt câu hỏi. Không biết nói gì thêm, cả 2 chỉ lặng lẽ bước vào phòng họp.
Ngồi trong văn phòng, tôi kiểm tra kỹ giấy tờ đến 3 lần để đảm bảo các đơn hàng tuần tới đều đã chuẩn xác. Sherif gần như đảm nhiệm hoàn toàn nhiệm vụ training cho tôi. Kelly càng ngày càng ít thấy xuất hiện, ắt hẳn tình hình sức khỏe của chị ấy tiến triển không mấy khả quan.
Kelly bảo đầu giờ chiều nay sẽ đến để cập nhật tình hình hàng tồn kho cho Sherif. Chắc đây sẽ là buổi training cuối cùng của tôi, tôi đã được học hầu hết tất cả mọi việc vị trí này đảm nhiệm. Đã là 1:12PM, chị ấy nói sẽ tới lúc 1:15PM, tôi đứng dậy và bước ra cửa để đón.
Thật tình thì chưa quen lắm, mấy đứa bạn đồng nghiệp cũ giờ nhìn tôi với ánh mắt khác. Họ bắt đầu giả bộ chăm chỉ làm việc hơn khi tôi tiến lại gần, thay vì buôn chuyện vớ vẩn hay kéo tôi vào góc hút cần. Nếu Sherif không luẩn quẩn quanh đây có khi tôi đã kéo thằng nào đi hút rồi, cơ mà tình hình này chắc chỉ có thể làm quen với việc hút cần một mình trước giờ làm thôi.
Tôi đã nhận được tháng lương với mức lương mới lần đầu tiên. Giờ mỗi tháng đem về nhà $1300, thật là không tin nổi. Cứ như là lộc trời cho vậy.
Gần đến cửa thì tôi thấy Kelly chật vật bước vào. Thật ra chị ấy chỉ đi với tốc độ bình thường thôi, nhưng cái cách kì lạ chị đi khiến tôi nghĩ đến kiểu “khập khiểng” hay “cà nhắc” gì đấy. Cũng không cà nhắc thấy rõ, và cũng chỉ ngờ ngợ chị trông khác khác? Gầy đi hay yếu hơn nhỉ?
Không biết não tôi có đang troll mình không, nhưng tôi cảm nhận được là tôi đã nhạy bén hơn. Một số cuốn sách đáng tin cậy đã chứng minh tính xác thực cao của trực giác. Mấy cuốn sách đó với vài kiến thức linh tinh khác được trữ đâu đó trong trí nhớ. Và giờ chúng được lôi ra thúc giục tôi cố gắng chẩn đoán xem sếp mình đang bị bệnh gì.
Tôi không thật sự quan tâm đến Kelly, chị ta đơn giản chỉ là người tôi gặp ở chỗ làm vài năm nay. Chị là sếp, nhưng không phải hoa hậu thân thiện như Michael Scott*. Có vẻ giống bà giáo viên trong Charlie Brown** hơn, kiểu như vẫn biết bả đang nói chuyện với bạn, và bạn đang giao tiếp với bả, nhưng thực ra những gì bạn nghe được toàn là “wa wa wa wa…”
*Michael Scott: nhân vật sếp trong series phim The office, quản lý không hiệu quá lắm và luôn muốn “làm bạn với nhân viên”.
**Bà giáo viên trong Charlie Brown: cái phim hoạt hình thật sự này lồng tiếng cho bà giáo viên “wa wa wa wa…” theo nghĩa đen.
Tuy thế, Kelly ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Chị ta đảm bảo cho tôi nhận việc sắp tới được suôn sẻ, còn khi tất cả đã được quyết định chính thức, thì chị cuối cùng sẽ chỉ là một quản lý cũ đã có người thế chỗ mà thôi. Sherif là người tham vọng, anh ta đã lên sẵn kế hoạch leo lên vị trí cao hơn trong vài năm tới.
“Sao rồi Kelly?” – Tôi cười nói. Chị ta trả lời… yếu ớt? Hmm. Tôi không chắc lắm.
“Chị khỏe. Mày với Sherif làm việc với nhau hợp chứ?”
“Yea. Ổn cả. Em đang học tải hàng.” – 2 chúng tôi cùng bước ra phía sau cửa hàng, nơi Sherif đang chờ ở phòng họp. – “Chị cảm thấy thế nào rồi?” – Tôi tò mò không biết chị ấy có nói thật ra không.
“Chủ yếu hơi mệt thôi.”
“Không bệnh gì là tốt rồi.” – Không hiểu sao tôi nói vậy nhưng chị ta nhìn tôi một cách kì dị. Tôi cảm thấy không thoải mái với câu trả lời kia dù tôi là người đã đặt câu hỏi. Không biết nói gì thêm, cả 2 chỉ lặng lẽ bước vào phòng họp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook