IMI - Tiên Giới Chiến
-
Chương 65: Mặc Gia và Thiết Khôi Lỗi (4)
Mặc Sung cẩn thận dẵm từng bước nhẹ nhàng lên nền sàn làm bằng Phi vân
Mộc, thứ gỗ nổi tiếng vì độ đàn hồi với chất liệu siêu nhẹ và có khả
năng giữ nhiệt cực tốt kia. Nghe nói chất liệu gỗ thấm đẫm linh khí mỗi
sớm mai này có thể khiến người bước lên nó mỗi ngày thần thanh khí sảng, thoải mái như dẵm lên mỗi áng mây vậy, thế nhưng mà hiện tại hắn cảm
thấy mỗi bước chân của mình không hề nhẹ nhàng thư sướng chút nào cả,
trái lại nó nặng nề giống như phải đeo một một chiếc gông cùm bằng kim
chúc, khiến cho mỗi bước chân đều vang lên những tiếng đinh đing đang
đang đánh vào trong lòng, làm cho bụng dạ khó chịu, âm ỉ buồn phiền.
Hành lang được trải bằng Phi vân Mộc lơ lửng giữa tầng trời mây khói, dẫn qua một lâm viên có những bông hoa sen kỳ sị trôi nổi giữa trời, với bộ rễ đã tiến hóa giúp chúng có thể trực tiếp rút linh khí xung quanh để tẩm bổ, hoàn toàn chẳng cần chút bùn hay nước nào để sinh trưởng cả. Bước qua vườn hoa sen bay, Mặc Sung tiến đến một dải đất liền hiếm hoi giữa tầng trời thứ tư. Nguyên một mảng thổ nhưỡng này được vô số pháp lực nâng đỡ, khiến nó như một hòn đảo nơi thế ngoại đào nguyên, hòa cùng gió mây. Cũng chỉ có Mặc gia giàu nứt đố đổ vách mới có thể mang một khối đất liền như thế này lên tầng trời thứ tư, nơi chỉ có toàn gió với mây được.
Ở giữa cái ốc đảo xa hoa này, có một cây đào lớn, hoa đào theo gió bay quanh quẩn trên đảo, lại bị một trận pháp linh khí cưỡng chế không cho phép rời khỏi, cũng không cho phép khô héo, cứ như vậy tuần hoàn, nhuộm cả hòn đảo thành một sắc xanh hồng, đan xen với mây trắng lơ lửng xung quanh. Mặc Sung biết đây là tác phẩm của cô bé con có bộ dáng chăm chú đọc sách ngồi dưới gốc cây kia. Đại khái chắc là do cảm thấy tiên cảnh quá vô vị khi chỉ có vài màu sắc đơn giản, trong lúc nhàn rỗi đã làm ra những trận pháp vô vị như vậy.
“Sương Vũ tỷ.”
Mặc Sung cúi đầu, cẩn thận gọi.
Đối với hắn, cô bé con bộ dáng còn chưa hoàn toàn phát dục do lỡ dẫn linh khí nhập thể quá sớm, làm chậm tốc độ lão hóa tế bào này chẳng khác nào một hiện thân tín ngưỡng. Biến hắn từ một gã phế vật trở thành một linh đội trưởng tiền đồ rộng mở. Đối diện với cô bé này, hắn luôn dành đến một sự tôn kính nhất có thể.
Mặc Sương Vũ gấp lại quyển sách có tựa đề “Vật lý nguyên tử” lại, ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy tên béo này có chút quen quen, hình ảnh lại mờ mờ. Lúc này mới nhớ ra mình bị cận thị, liền đeo lên một chiếc kính gọng vuông màu hồng. Trong đầu thầm ảo não, hình như mình là tu tiên giả duy nhất trong lịch sử Tiên giới bị cận thì phải. Cũng chỉ trách mấy lão già kia nhốt mình vào hang diện bích quá sớm, trong đó chẳng có gì làm, chỉ có thể đọc sách, ánh sáng lại không đủ. Cơ thể đang trong quá trình phát triển vì vậy mà bị thoái hóa nghiêm trọng. Mặc dù biết nếu tiếp tục tu luyện, đôi mắt cũng sẽ dần bình thường trở lại, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tiếp tục cắm đầu vào núi đá để tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, thật giống ác mộng. Mặc Sương Vũ chớp chớp đôi mắt nhỏ dưới gọng kính, ngửi mùi hương hoa trong vườn, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra Mặc Sung là ai.
“Bàn tử, có chuyện gì !?” Giọng nói của cô gái 29 tuổi mang bộ dáng trẻ em này luôn giữ được vẻ trong trẻo, thậm chí có chút ngây thơ.
“Tiểu đội do đệ xuất lĩnh, toàn quân đã bị diệt, chỉ còn mình đệ sống sót trở về.” Mặc Sung cúi đầu nói.
“Aa… ta đã nói với các người rồi, trước khi hệ thống điệp trận hoàn tất, mọi thứ vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm mà. Các người cứ không nghe, cảm thấy chiến lực Nguyên Anh kỳ là mạnh mẽ lắm phải không !?” Mặc Sương Vũ lấy ngón trở ve ve đuôi tóc, khiến mái tóc thắt bím hai bên này cứ xoay xoay, nhìn khá vui mắt.
“Sương Vũ tỷ, bọn đệ cũng chỉ là muốn sớm cho các trưởng lão thấy được thành quả. Tuy rằng có chỉ lệnh của trưởng môn, nhưng vẫn còn rất nhiều người không thành thật.” Mặc Sung nghiến răng đáp.
“Là do bọn họ không thành thật, hay là do các người muốn biểu hiện mình quá sớm !?” Mặc Sương Vũ liếc mắt nhìn hắn, thở dài: “Cổ nhân nói cũng không sai, sức mạnh có được quá dễ dàng khiến tâm cảnh khó thích nghi, rốt cuộc chỉ dẫn đến những suy nghĩ vặn vẹo và hành động cực đoan.”
Mặc Sung cúi đầu không đáp.
Mặc Sương Vũ nhún vai:
“Thôi vậy, dù sao ta cũng chỉ có hứng thú với chuyện nghiên cứu, việc trong tộc mọi người tự giải quyết đi. Đừng để phàm nhân cười nhạo, mặc dù thế giới tu chân luôn tranh giành khắc nghiệt từng điểm tài nguyên, thế nhưng mọi thứ cũng nên có giới hạn mấu chốt.”
Mặc Sung giật mình, thầm nghĩ đến việc mình lấy Tiểu Lục ra làm lá chắn để sống sót. Mặc dù không ai biết, thế nhưng cũng không tránh khỏi chột dạ.
“Đệ biết, Sương Vũ tỷ. Hôm nay đệ đến là muốn xin thêm người….”
“À, đại tướng không quân. Cũng thật đáng buồn. Thế nhưng một gã chỉ huy để toàn quân bị diệt còn muốn tiếp tục dẫn dắt thế hệ kế tiếp vào chỗ chết sao !? Trở về đi, Bàn Tử, tâm tính của ngươi không ổn định. Trước khi có sức mạnh, ngươi là một kẻ cam chịu, luôn ngước đầu lên trên mà nhẫn nhục. Sau khi có sức mạnh, ngươi vẫn chỉ nhìn lên trên, nhưng khả năng nhẫn nại đã mất mất rồi. Ta nói ngươi đừng xem thường phàm nhân, ngươi lại chỉ nghĩ đến việc lấy họ làm đá kê chân để dẵm lên ngang mặt với các trưởng lão…”
“Sương Vũ tỷ, chúng chỉ là phàm nhân…” Mặc Sung đỏ mặt nghiến răng nói:
Mặc Sương Vũ giơ giơ quyển sách “Vật lý lượng tử” trên tay nói:
“Trở về đọc sách nhiều một chút, nhân viên của chúng ta nằm vùng ở đặc khu hỗn hợp có mang về rất nhiều tài liệu từ Nhân giới. Ta đoán, trong tộc chưa ai đọc qua đâu nhỉ.”
Cô bé bĩu môi, phất tay đáp:
“Trở về đi, một đám ếch ngồi đáy giếng.”
….
“Chúng ta có thể chế tạo tụ linh trận không !?”
Stellar ngồi sau một lớp kính phòng hộ, toàn thân thả lỏng, hai chân thon dài vắt lên nhau, ánh mắt đang chăm chú nhìn vào cảnh thí nghiệm phía bên kia lớp kính, đột nhiên hỏi.
Trong phòng điều khiển có tiếng thanh niên uể oải đáp lại:
“Theo lý thuyết thì có thể. Tài nguyên sưu tầm được từ thập đại danh phái ở tầng trời thứ nhất hẳn là đủ dùng, nhân viên thao tác cũng có thể tuyển từ đám tán tu ở Tiên giới.”
“Vậy làm một cái ở căn cứ, à không, dọn hẳn một phi thuyền chuyên chở để chứa lấy sau đó tùy cơ mang theo thì thế nào !?” Stellar tiếp tục hỏi. Ở phía bên kia, đám người già Tiên giới đã bỏ qua đạo bào mà mặc lên áo blouse trắng đang tất bật qua lại thí nghiệm khắc đủ thứ trận pháp lên GMS, muốn mô phỏng Thiết Khôi Lỗi của Tiên giới, thế nhưng chỉ đổi lại những tràng nổ mạnh không hồi kết. Nếu như lớp kính này không đặc biệt, giờ phút này phỏng chừng cả cái phòng điều khiển này cũng đã tan tành.
Hans một mặt phân tâm điều khiển các hạt nano trong căn cứ vá lại những chỗ bị nổ tan tành, phun khói dập lửa rồi dọn dẹp đống mảnh vỡ cũng như tàn chi của các nhân viên xấu số, một bên ậm ừ đối thoại với Stellar, giọng nói có phần không chắc:
“Vậy thì phiền toái, tụ linh trận cần phải có địa điểm cố định, vì nó liên kết với môi trường xung quanh mới có thể tạo ra vòng tuần hoàn xoáy khí. Cô cứ tưởng tượng chi phí để tạo ra một cái lỗ đen di động ấy, đắt đỏ biết chừng nào.”
“Nhưng nghe nói trong mỗi con Thiết Khôi Lỗi đều có một tụ linh trận, cung cấp năng lượng cho chúng nó hoạt động vô hạn !?” Stellar vẫn không muốn buông tha chủ đề này. Tụ linh trận là thứ căn cơ giúp cho Tiên giới có nguồn năng lượng vô hạn, thậm chí giúp cho người ở thế giới này không cần làm ăn sản xuất mà chỉ cần úp mặt vào tường tu luyện cũng sống no đủ, rất có giá trị nghiên cứu.
“Cái này… trong đống dữ liệu download từ chân lý không hề có chi tiết liên quan. Hẳn là phát minh mới gần đây ở Tiên giới. Nói thế nào cho cô hiểu bây giờ nhỉ, mỗi một con Thiết Khôi Lỗi là một phần của một thứ tụ linh trận khổng lồ, chỉ cần chúng nó không chạy quá xa khỏi phạm vi của trung tâm trận pháp, nguồn năng lượng trong cơ thể nó sẽ được kết nối trực tiếp đến chủ trận giống như một dạng cộng hưởng. Nói thế nào nhỉ… muốn phá hủy cái tụ linh trận khổng lồ kia cần phải phá sạch toàn bộ những Thiết Khôi Lỗi mang tụ linh trận nhỏ trong người, còn nếu không phá hủy trận lớn, đám Thiết Khôi Lỗi mang trong mình trận con sẽ nhận được năng lượng vô hạn từ chủ trận và từ những Thiết Khôi Lỗi khác đồng bộ, sau đó chính bản thân chúng di động theo một quỹ tích nhất định lại cung cấp năng lượng trả về cho chủ trận như một vòng tuần hoàn khép kín nữa… Ừm, tạm gọi cái này là hệ thống điệp trận đi, trong trận có trận. Mớ kiến thức này đối với người Trái Đất như chúng ta quá xa vời, thậm chí đám tu chân giả chúng ta chiêu mộ được cũng ù ù cạc cạc, cho dù trong đó cũng có mấy chuyên gia trận pháp, nhưng nhìn đến hệ thống này cũng câm nín không phát biểu được câu nào. Người nghĩ ra thứ này… chậc, thiên tài đấy.”
Stellar trầm ngâm, đống thông tin Hans vừa nói hẳn là nhờ việc tra khảo đám người Mặc gia ẩn núp trong khu giao dịch hỗn hợp tiên phàm. Lợi ích của đặc khu này là tạo ra một vùng trung gian, hấp dẫn một lượng lớn mật thám của các thế lực, muốn tìm mật thám nhà ai, chỉ việc tìm tòi trong cái đặc khu không lớn không nhỏ này. Với khả năng cắt đứt tâm linh kể cả sự trung thành của Shaorin, muốn tra hỏi cũng không có gì quá khó khăn. Thế nhưng đám mật thám của Mặc gia bị bắt được tuy cũng để lộ vài tin tức mấu chốt, nhưng cũng chẳng biết gì quá nhiều về hoàn cảnh nhà chủ bọn họ hiện tại.
Thậm chí tổng bộ chi nhánh Mặc gia cũng không ngừng di động trong biển mây, đám mật thám muốn về nhà cũng cần có người đến đón mới được. Nhưng hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm, bọn họ có muốn về cũng phải đợi đám trưởng lão ở nhà xét duyệt đã. Mà cảnh giới của những người này đều khá thấp, trước thần thức cực mạnh của cao thủ Nguyên Anh kỳ, thật sự chẳng cần đánh cũng khai sạch, muốn chơi vô gian đạo cũng không có cách nào.
Cho dù là ở tầng trời thứ nhất, cũng phải để cao thủ Cận Giới hoàng như Lilith Ren trà trộn mới nắm chắc thành công. Hệ thống thần thức của Tiên giới này phiền toái không kém gì thần mạch của Thần tộc, cực kỳ bài ngoại, kể cả cao thủ tu chân như ShenJian, cũng không có cách nào trà trộn vào cao tầng, mấy năm ở Tiên giới của hắn, người này chỉ dám nằm vùng trong mấy tiểu môn phái không có cao thủ Nguyên Anh mà thôi.
Thế lực cao cấp như Mặc gia, gần như không cho phép bất cứ dị loại tồn tại nào xuất hiện, không có mật thám, thông tin thu được từ mật thám bị bắt của đối phương quá hữu hạn.
Mấy năm nay vì sự xuất hiện của Mặc Sương Vũ, Mặc gia chi bộ này thay đổi quá nhiều. Giống như người Tiên giới bất ngờ về công nghệ bom đạn và thiết giáp chiến hạm của Trái Đất, người Trái Đất bây giờ đối mặt với một thế lực cách tân như vậy cũng như nhìn thấy một đám mây mù, phiền não hệt như thấy biển mây vô tận ở cái tầng trời này vậy.
Hành lang được trải bằng Phi vân Mộc lơ lửng giữa tầng trời mây khói, dẫn qua một lâm viên có những bông hoa sen kỳ sị trôi nổi giữa trời, với bộ rễ đã tiến hóa giúp chúng có thể trực tiếp rút linh khí xung quanh để tẩm bổ, hoàn toàn chẳng cần chút bùn hay nước nào để sinh trưởng cả. Bước qua vườn hoa sen bay, Mặc Sung tiến đến một dải đất liền hiếm hoi giữa tầng trời thứ tư. Nguyên một mảng thổ nhưỡng này được vô số pháp lực nâng đỡ, khiến nó như một hòn đảo nơi thế ngoại đào nguyên, hòa cùng gió mây. Cũng chỉ có Mặc gia giàu nứt đố đổ vách mới có thể mang một khối đất liền như thế này lên tầng trời thứ tư, nơi chỉ có toàn gió với mây được.
Ở giữa cái ốc đảo xa hoa này, có một cây đào lớn, hoa đào theo gió bay quanh quẩn trên đảo, lại bị một trận pháp linh khí cưỡng chế không cho phép rời khỏi, cũng không cho phép khô héo, cứ như vậy tuần hoàn, nhuộm cả hòn đảo thành một sắc xanh hồng, đan xen với mây trắng lơ lửng xung quanh. Mặc Sung biết đây là tác phẩm của cô bé con có bộ dáng chăm chú đọc sách ngồi dưới gốc cây kia. Đại khái chắc là do cảm thấy tiên cảnh quá vô vị khi chỉ có vài màu sắc đơn giản, trong lúc nhàn rỗi đã làm ra những trận pháp vô vị như vậy.
“Sương Vũ tỷ.”
Mặc Sung cúi đầu, cẩn thận gọi.
Đối với hắn, cô bé con bộ dáng còn chưa hoàn toàn phát dục do lỡ dẫn linh khí nhập thể quá sớm, làm chậm tốc độ lão hóa tế bào này chẳng khác nào một hiện thân tín ngưỡng. Biến hắn từ một gã phế vật trở thành một linh đội trưởng tiền đồ rộng mở. Đối diện với cô bé này, hắn luôn dành đến một sự tôn kính nhất có thể.
Mặc Sương Vũ gấp lại quyển sách có tựa đề “Vật lý nguyên tử” lại, ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy tên béo này có chút quen quen, hình ảnh lại mờ mờ. Lúc này mới nhớ ra mình bị cận thị, liền đeo lên một chiếc kính gọng vuông màu hồng. Trong đầu thầm ảo não, hình như mình là tu tiên giả duy nhất trong lịch sử Tiên giới bị cận thì phải. Cũng chỉ trách mấy lão già kia nhốt mình vào hang diện bích quá sớm, trong đó chẳng có gì làm, chỉ có thể đọc sách, ánh sáng lại không đủ. Cơ thể đang trong quá trình phát triển vì vậy mà bị thoái hóa nghiêm trọng. Mặc dù biết nếu tiếp tục tu luyện, đôi mắt cũng sẽ dần bình thường trở lại, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tiếp tục cắm đầu vào núi đá để tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, thật giống ác mộng. Mặc Sương Vũ chớp chớp đôi mắt nhỏ dưới gọng kính, ngửi mùi hương hoa trong vườn, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra Mặc Sung là ai.
“Bàn tử, có chuyện gì !?” Giọng nói của cô gái 29 tuổi mang bộ dáng trẻ em này luôn giữ được vẻ trong trẻo, thậm chí có chút ngây thơ.
“Tiểu đội do đệ xuất lĩnh, toàn quân đã bị diệt, chỉ còn mình đệ sống sót trở về.” Mặc Sung cúi đầu nói.
“Aa… ta đã nói với các người rồi, trước khi hệ thống điệp trận hoàn tất, mọi thứ vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm mà. Các người cứ không nghe, cảm thấy chiến lực Nguyên Anh kỳ là mạnh mẽ lắm phải không !?” Mặc Sương Vũ lấy ngón trở ve ve đuôi tóc, khiến mái tóc thắt bím hai bên này cứ xoay xoay, nhìn khá vui mắt.
“Sương Vũ tỷ, bọn đệ cũng chỉ là muốn sớm cho các trưởng lão thấy được thành quả. Tuy rằng có chỉ lệnh của trưởng môn, nhưng vẫn còn rất nhiều người không thành thật.” Mặc Sung nghiến răng đáp.
“Là do bọn họ không thành thật, hay là do các người muốn biểu hiện mình quá sớm !?” Mặc Sương Vũ liếc mắt nhìn hắn, thở dài: “Cổ nhân nói cũng không sai, sức mạnh có được quá dễ dàng khiến tâm cảnh khó thích nghi, rốt cuộc chỉ dẫn đến những suy nghĩ vặn vẹo và hành động cực đoan.”
Mặc Sung cúi đầu không đáp.
Mặc Sương Vũ nhún vai:
“Thôi vậy, dù sao ta cũng chỉ có hứng thú với chuyện nghiên cứu, việc trong tộc mọi người tự giải quyết đi. Đừng để phàm nhân cười nhạo, mặc dù thế giới tu chân luôn tranh giành khắc nghiệt từng điểm tài nguyên, thế nhưng mọi thứ cũng nên có giới hạn mấu chốt.”
Mặc Sung giật mình, thầm nghĩ đến việc mình lấy Tiểu Lục ra làm lá chắn để sống sót. Mặc dù không ai biết, thế nhưng cũng không tránh khỏi chột dạ.
“Đệ biết, Sương Vũ tỷ. Hôm nay đệ đến là muốn xin thêm người….”
“À, đại tướng không quân. Cũng thật đáng buồn. Thế nhưng một gã chỉ huy để toàn quân bị diệt còn muốn tiếp tục dẫn dắt thế hệ kế tiếp vào chỗ chết sao !? Trở về đi, Bàn Tử, tâm tính của ngươi không ổn định. Trước khi có sức mạnh, ngươi là một kẻ cam chịu, luôn ngước đầu lên trên mà nhẫn nhục. Sau khi có sức mạnh, ngươi vẫn chỉ nhìn lên trên, nhưng khả năng nhẫn nại đã mất mất rồi. Ta nói ngươi đừng xem thường phàm nhân, ngươi lại chỉ nghĩ đến việc lấy họ làm đá kê chân để dẵm lên ngang mặt với các trưởng lão…”
“Sương Vũ tỷ, chúng chỉ là phàm nhân…” Mặc Sung đỏ mặt nghiến răng nói:
Mặc Sương Vũ giơ giơ quyển sách “Vật lý lượng tử” trên tay nói:
“Trở về đọc sách nhiều một chút, nhân viên của chúng ta nằm vùng ở đặc khu hỗn hợp có mang về rất nhiều tài liệu từ Nhân giới. Ta đoán, trong tộc chưa ai đọc qua đâu nhỉ.”
Cô bé bĩu môi, phất tay đáp:
“Trở về đi, một đám ếch ngồi đáy giếng.”
….
“Chúng ta có thể chế tạo tụ linh trận không !?”
Stellar ngồi sau một lớp kính phòng hộ, toàn thân thả lỏng, hai chân thon dài vắt lên nhau, ánh mắt đang chăm chú nhìn vào cảnh thí nghiệm phía bên kia lớp kính, đột nhiên hỏi.
Trong phòng điều khiển có tiếng thanh niên uể oải đáp lại:
“Theo lý thuyết thì có thể. Tài nguyên sưu tầm được từ thập đại danh phái ở tầng trời thứ nhất hẳn là đủ dùng, nhân viên thao tác cũng có thể tuyển từ đám tán tu ở Tiên giới.”
“Vậy làm một cái ở căn cứ, à không, dọn hẳn một phi thuyền chuyên chở để chứa lấy sau đó tùy cơ mang theo thì thế nào !?” Stellar tiếp tục hỏi. Ở phía bên kia, đám người già Tiên giới đã bỏ qua đạo bào mà mặc lên áo blouse trắng đang tất bật qua lại thí nghiệm khắc đủ thứ trận pháp lên GMS, muốn mô phỏng Thiết Khôi Lỗi của Tiên giới, thế nhưng chỉ đổi lại những tràng nổ mạnh không hồi kết. Nếu như lớp kính này không đặc biệt, giờ phút này phỏng chừng cả cái phòng điều khiển này cũng đã tan tành.
Hans một mặt phân tâm điều khiển các hạt nano trong căn cứ vá lại những chỗ bị nổ tan tành, phun khói dập lửa rồi dọn dẹp đống mảnh vỡ cũng như tàn chi của các nhân viên xấu số, một bên ậm ừ đối thoại với Stellar, giọng nói có phần không chắc:
“Vậy thì phiền toái, tụ linh trận cần phải có địa điểm cố định, vì nó liên kết với môi trường xung quanh mới có thể tạo ra vòng tuần hoàn xoáy khí. Cô cứ tưởng tượng chi phí để tạo ra một cái lỗ đen di động ấy, đắt đỏ biết chừng nào.”
“Nhưng nghe nói trong mỗi con Thiết Khôi Lỗi đều có một tụ linh trận, cung cấp năng lượng cho chúng nó hoạt động vô hạn !?” Stellar vẫn không muốn buông tha chủ đề này. Tụ linh trận là thứ căn cơ giúp cho Tiên giới có nguồn năng lượng vô hạn, thậm chí giúp cho người ở thế giới này không cần làm ăn sản xuất mà chỉ cần úp mặt vào tường tu luyện cũng sống no đủ, rất có giá trị nghiên cứu.
“Cái này… trong đống dữ liệu download từ chân lý không hề có chi tiết liên quan. Hẳn là phát minh mới gần đây ở Tiên giới. Nói thế nào cho cô hiểu bây giờ nhỉ, mỗi một con Thiết Khôi Lỗi là một phần của một thứ tụ linh trận khổng lồ, chỉ cần chúng nó không chạy quá xa khỏi phạm vi của trung tâm trận pháp, nguồn năng lượng trong cơ thể nó sẽ được kết nối trực tiếp đến chủ trận giống như một dạng cộng hưởng. Nói thế nào nhỉ… muốn phá hủy cái tụ linh trận khổng lồ kia cần phải phá sạch toàn bộ những Thiết Khôi Lỗi mang tụ linh trận nhỏ trong người, còn nếu không phá hủy trận lớn, đám Thiết Khôi Lỗi mang trong mình trận con sẽ nhận được năng lượng vô hạn từ chủ trận và từ những Thiết Khôi Lỗi khác đồng bộ, sau đó chính bản thân chúng di động theo một quỹ tích nhất định lại cung cấp năng lượng trả về cho chủ trận như một vòng tuần hoàn khép kín nữa… Ừm, tạm gọi cái này là hệ thống điệp trận đi, trong trận có trận. Mớ kiến thức này đối với người Trái Đất như chúng ta quá xa vời, thậm chí đám tu chân giả chúng ta chiêu mộ được cũng ù ù cạc cạc, cho dù trong đó cũng có mấy chuyên gia trận pháp, nhưng nhìn đến hệ thống này cũng câm nín không phát biểu được câu nào. Người nghĩ ra thứ này… chậc, thiên tài đấy.”
Stellar trầm ngâm, đống thông tin Hans vừa nói hẳn là nhờ việc tra khảo đám người Mặc gia ẩn núp trong khu giao dịch hỗn hợp tiên phàm. Lợi ích của đặc khu này là tạo ra một vùng trung gian, hấp dẫn một lượng lớn mật thám của các thế lực, muốn tìm mật thám nhà ai, chỉ việc tìm tòi trong cái đặc khu không lớn không nhỏ này. Với khả năng cắt đứt tâm linh kể cả sự trung thành của Shaorin, muốn tra hỏi cũng không có gì quá khó khăn. Thế nhưng đám mật thám của Mặc gia bị bắt được tuy cũng để lộ vài tin tức mấu chốt, nhưng cũng chẳng biết gì quá nhiều về hoàn cảnh nhà chủ bọn họ hiện tại.
Thậm chí tổng bộ chi nhánh Mặc gia cũng không ngừng di động trong biển mây, đám mật thám muốn về nhà cũng cần có người đến đón mới được. Nhưng hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm, bọn họ có muốn về cũng phải đợi đám trưởng lão ở nhà xét duyệt đã. Mà cảnh giới của những người này đều khá thấp, trước thần thức cực mạnh của cao thủ Nguyên Anh kỳ, thật sự chẳng cần đánh cũng khai sạch, muốn chơi vô gian đạo cũng không có cách nào.
Cho dù là ở tầng trời thứ nhất, cũng phải để cao thủ Cận Giới hoàng như Lilith Ren trà trộn mới nắm chắc thành công. Hệ thống thần thức của Tiên giới này phiền toái không kém gì thần mạch của Thần tộc, cực kỳ bài ngoại, kể cả cao thủ tu chân như ShenJian, cũng không có cách nào trà trộn vào cao tầng, mấy năm ở Tiên giới của hắn, người này chỉ dám nằm vùng trong mấy tiểu môn phái không có cao thủ Nguyên Anh mà thôi.
Thế lực cao cấp như Mặc gia, gần như không cho phép bất cứ dị loại tồn tại nào xuất hiện, không có mật thám, thông tin thu được từ mật thám bị bắt của đối phương quá hữu hạn.
Mấy năm nay vì sự xuất hiện của Mặc Sương Vũ, Mặc gia chi bộ này thay đổi quá nhiều. Giống như người Tiên giới bất ngờ về công nghệ bom đạn và thiết giáp chiến hạm của Trái Đất, người Trái Đất bây giờ đối mặt với một thế lực cách tân như vậy cũng như nhìn thấy một đám mây mù, phiền não hệt như thấy biển mây vô tận ở cái tầng trời này vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook