IMI - Thực Nghiệm Đảo
-
Chương 83: Thích rồi thì... sao chả được
32 năm trước, nhờ những kiến thức có được từ chân lý, và sức mạnh của tập đoàn IMI, con người đã có khả năng chống lại chúng thần và chiến thắng 1 năm sau đó.
Nhưng thế giới cũng vì thế mà phân hóa, thậm chí trở lên hỗn loạn.
Sức mạnh có được quá nhanh, không thông qua quá trình tích lũy rất dễ mất kiểm soát, nhiều cuộc tranh đoạt tài nguyên diễn ra khắp nơi, nhiều tổ chức thế lực vốn tưởng chỉ có trong truyền thuyết lại lộ ra ánh sáng.
Trên hết là những cuộc biểu tình, phản đối, thậm chí dẫn đến bạo động của những kẻ vẫn còn tín ngưỡng vào thần linh.
Không phải ai cũng muốn chống lại thần linh, nhiều người khiếp sợ bọn họ, tôn sùng bọn họ, muốn được bọn họ thi triển những quyền phép vạn năng lên mình dù đó có là đòn trừng phạt ác độc đến mức nào.
Được thần linh để mắt đến với họ đã là một niềm hạnh phúc rồi.
Thần linh nô dịch con người, bòn rút tài nguyên của trái đất, các bậc lãnh đạo, vua chúa từ lâu đã nhận ra điều này nhưng lực bất tòng tâm, người dân thì chỉ như những con kiến dưới tán lá, làm sao biết được ở tít trên cao, những con chim gõ kiến ngày ngày đục đẽo các thân cây to lớn mang đi một phần đồng loại của chúng.
Vị trí thấp nên tầm mắt cũng không cao, với họ, thần linh chỉ là những tồn tại xa vời, chẳng đáng quan tâm. Con kiến dưới lớp đá mục làm sao có thể cho những hành vi của con đại bàng trên cao vào đầu óc, vì ngay cả tư cách để xuất hiện trong mắt con đại bàng nó cũng không có.
Ấy vậy mà một ngày nọ của 32 năm trước, con người lại tuyên chiến với Thần linh, khi thông đạo không gian được mở ra, toàn bộ những con robot tối tân nhất của loài người sau hơn 10 năm miệt mài chuẩn bị trải dài bao quanh mặt trăng, chiến trường đầu tiên với chúng thần.
Tại sao chúng ta phải đánh nhau, họ cứ là thần của họ, ta cứ là người của ta không được sao !?
Tại sao phải chiến đấu với một lực lượng đáng sợ như vậy, rốt cuộc chúng ta có được lợi lộc gì đâu !?
Hãy cứ để mọi thứ như nó vốn có không được sao !?
Chúng ta ra trận, con cháu chúng ta phải chết, nhà cửa, thành phố của chúng ta bị hủy diệt mỗi khi phòng tuyến của những chiến sĩ bằng sắt bị chọc thủng là tại vì ai !?
Không phải tại vì hắn sao !?
Kẻ tự xưng là King của IMI này, kẻ cho con người vũ khí, sức mạnh, nhưng lại cổ xúy con người lao ra chiến đấu với những kẻ địch mạnh hơn họ rất nhiều lần.
Một phát laze không giết được thần, trăm ngàn phát laze thì có thể, nhưng mỗi lần như vậy có biết bao nhiêu hi sinh, biết bao chiến sĩ phải ngã xuống, trôi dạt trên vũ trụ !?
Tại sao phải trả giá lớn như vậy !?
Dù cuối cùng chúng ta đã thắng, đó là nhờ nỗ lực của con người, không phải sao !?
Ngoài việc đem ra những thứ vũ khí đó, hắn làm được gì chứ !?
Sự tồn tại của hắn chỉ đem thế giới này đến hỗn loạn.
Hắn đáng lẽ không nên được sinh ra trên đời này.
Mang trên lưng tất cả nỗi oán niệm ấy của một bộ phận nhân loại, Tường vẫn như một chú kiến cần mẫn, chỉ làm những gì mình cho là đúng, những gì được cho là tốt nhất cho tương lai của con người.
Bằng những cách của riêng hắn mà người thường không sao hiểu nổi.
Đó cũng là cái giá hắn phải đánh đổi để có được sức mạnh từ trường sinh đảo.
Đánh mất đi cái tên của mình, đánh mất đi nhân cách, dục vọng, tư niệm…
Trở thành một cỗ máy không biết đến lợi ích cá nhân, vĩnh viễn duy trì sự công bằng.
Hắn cũng không cần bất cứ ai hiểu cho mình, dưới sức mạnh tuyệt đối, trường sinh đảo vẫn vận hành theo ý chí của hắn, với kiến thức có được, tổ chức này vẫn hơn xa nhân loại vốn tưởng đã phát triển rất nhanh kia.
Và trên hết, luôn có người ủng hộ hắn vô điều kiện, bất kể hắn làm gì, nghĩ gì.
Queen được sinh ra là vì King, không phải sao !?
Thử phản kháng lại số phận này ư !? Tại sao phải làm như vậy, trong khi đó là một phần của mình từ lúc có mặt trên đời này rồi. Hơn nữa người được chọn cho mình cũng không tệ cho lắm.
Mỗi một việc King âm thầm hay quang minh chính đại làm cho thế giới này đều được ghi lại dưới cái nhìn của Queen, nhiều người oán trách hắn đã thay đổi trật tự của thế giới, nhiều người nghĩ rằng chính những hành động của hắn đẩy con người đến hoàn cảnh phải tuyên chiến với chúng thần.
Nhưng những người được gọi là Queen này từ trước đến nay đều không thay đổi, cũng giống như trường sinh đảo, đều ở bên cạnh trợ giúp hắn như thiên chức của họ từ khi sinh ra....
Ren không nghĩ được xâu xa những gì như gánh nặng thế giới hay trách nhiệm phò trợ vị vua này gì cả, từ những gì biết được về hắn qua các tư liệu cùng ký ức, cũng có thể là do lạc ấn của linh hồn, bất kỳ hành vi hay đặc điểm nào của King cô cũng đều cảm thấy thuận mắt.
Đây có lẽ là cảm giác yêu ai yêu cả đường đi lối về mà con người vẫn thường hay nói !?
Ai biết !? Ren chỉ quan niệm, King là người nhà của mình, cũng như Stellar hay Shaorin, nếu có kẻ nào dám động đến bọn họ, kết cục của chúng đều sẽ rất thê thảm.
Ngắm nhìn khuôn mặt lạnh băng hững hờ của King, Ren vẫn cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết, thái độ vẫn khó đăm đăm từ khi để lộ bí mật cho tiểu hòa thượng bây giờ mới thực sự giãn ra, tràn ngập ý cười, rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân. Cô tíu tít bên cạnh hắn như một chú chim sẻ, làm bộ não vừa khôi phục ý thức của King cũng bắt đầu thấy những vòng xoay mòng mòng, chóng mặt.
Trông cô lúc này mới giống một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, vừa tìm được một món đồ chơi thú vị nhất trong đời.
Ren nhìn King từ trên xuống dưới như thể hắn là một thứ gì đó quý hiếm trong viện bảo tàng chỉ còn thiếu nước đeo biển cấm sờ hiện vật. Từng đường nét góc cạnh khuôn mặt, mái tóc, đôi mắt, vóc dáng toàn thân, cô phải quan sát cho bằng hết thật kỹ lưỡng với đôi mắt tràn ngập hứng thú.
Khiến cho Linh ở bên cạnh có cảm giác con bé này vừa mắc bệnh dại trai trầm trọng sắp hết thuốc chữa rồi. Tuy nhiên người ta vừa cứu mình, lại là người nổi tiếng, nên cô cũng không tiện nói. Thường nghe các vĩ nhân đều có một điểm bất thường nào đó trong vấn đề thần kinh mà, có lẽ dây thần kinh tình cảm của cô bé này có vấn đề.
Nhưng em đẹp, em có quyền, muốn sao chả được. Linh chua chát thầm nghĩ vì so nhan sắc, cô có vẻ kém Ren nhiều lắm.
King không mấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của Ren, thông qua Robert hắn đã biết cô cũng có mặt trên đảo này, tìm được mình chỉ là sớm muộn. Hắn vẫn lặng thinh không đáp, đôi mắt nhắm nghiền tận tình tiêu hóa hoàn toàn viên xá lợi của tiểu hòa thượng.
Thứ này rất bổ.
...
“Anh giống hệt trong tưởng tượng của em” Ren nói với giọng thích thú, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Là do tưởng tượng trong đầu cô chính là tôi.” King đã hồi phục khả năng đối thoại, vẫn đáp một cách hờ hững. Hắn cũng coi như nắm rõ thông tin về ba fake Queen qua những nguồn tin riêng của mình.
“Aiz, không thể lãng mạn hơn một chút sao !? Ví dụ như nói chúng ta có định mệnh gì gì đó chẳng hạn.” Ren không cho là đúng nói.
“Đúng là mọi việc đều đã được sắp xếp từ trước.” King gật đầu tán đồng. Hắn muốn nói đến lạc ấn trong linh hồn các fake Queen và sự truyền thừa ký ức cùng sức mạnh của Queen.
“Ah, lạnh lùng quá, nhưng cách nói chuyện thú vị ghê !”Ren cười tít mắt ôm chặt cứng lấy King, sức mạnh có chút mất kiểm soát làm xương cốt hắn hơi phát ra tiếng răng rắc khe khẽ, nếu không phải đang được xá lợi của tiểu hòa thượng tẩm bổ liên tục thì chắc là hắn đã gãy xương thật.
Linh ở một bên với vẻ mặt âm u.
“Thú vị, người ta căn bản là không muốn đối thoại.”
Tất nhiên những lời này chỉ là nghĩ trong lòng thôi.
Ở đằng xa, Thần tiễn với khuôn mặt xám xịt nhìn một màn ấy, quay người nhún chân một cái đã đứng chắn trước Frozen.
Lúc này cô ta đang chật vật đứng lên, hoảng loạn muốn trốn.
“Không muốn chết thì ở yên đó cho ta, đồng thời giải trừ cái vùng lạnh lẽo chết tiệt này đi !” Đang cơn bực mình không rõ nguyên nhân, giọng hắn chẳng có chút khách khí nào. Khuôn mặt lạnh tanh tạo dáng vô tình trở mặt không nhận người quen.
Trên thực tế năm người đứng đầu trong bảng xếp hạng các thiếu niên thiên tài đều đã từng gặp gỡ nhau qua rồi.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
“Ngươi nhất định phải cản ta à !?” Frozen lúc này đã không còn chút tự tin nào, khuôn mặt xám ngoét, tóc tai hơi có chút rối bời cùng đôi mắt mệt mỏi, gian nan nói.
“Ta từng thấy Ren tiểu thư vì muốn đề phòng một người bỏ trốn mà bẻ hết hai chân hai tay của cô ta, nếu không muốn giống vậy thì khôn hồn ở yên đó đi.” Thần tiễn khoang tay, hất hàm nói.
Frozen không còn biết nói gì hơn, vô lực phủ phục xuống, thanh kiếm băng tan rã dần dần, lớp sương quanh người cũng từ từ tản đi, khuôn mặt cô không còn vẻ trắng bệch thường thấy nữa mà dần trở lên hồng thuận như bao cô gái khác. Đôi mắt nặng nề chớp lấy, một giọt nước mắt trong veo xuất hiện, rơi xuống mặt băng lạnh lẽo.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên cô nếm trải cảm giác bất lực đến thế này.
Thần tiễn nhìn cô gái đang suy sụp trước mắt mình mà có chút đồng tình, lúc hắn biết được trên thế giới này còn có những người như Ren, hắn cũng phải mất một thời gian mới bình tĩnh được.
Cái danh hiệu thiên tài của bọn hắn, chỉ là con người phong cho mà thôi, trước mặt các thế lực siêu nhiên, còn chẳng bằng một con kiến hôi, người ta tùy tiện dí ngón tay cái đã chết bẹp dúm rồi.
...
“Nè, tại sao phải tha cho cô ta vậy !?” Ren cuối cùng cũng thỏa mãn sau cái ôm nồng nhiệt, thả King ra làm hắn cử động từng khớp xương tạo ra những âm thanh răng rắc. Có mấy khúc xương hơi yếu đã bị cái ôm vừa rồi ép đến lệch vị trí.
“Để mở trận pháp trên hòn đảo chúng ta cần năng lực của cô ta !” King đáp. Đồng thời một tay ấn mạnh vào xương bả vai đã hơi rời ra của mình cố định nó vào chỗ cũ.
Vòng bảo vệ của trận pháp là một tổ hợp năng lượng phức tạp, nếu để hắn tự mình giải phóng sẽ mất rất nhiều thời gian. Nếu như có một ma khoa nghiên cứu giả (MARSC) như Frozen giúp đỡ, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Trận pháp !? “ Đôi mắt tròn to của Ren chớp chớp tràn ngập ý hỏi.
“Cô không biết !?” King cũng có chút ngoài ý muốn, nếu ba fake Queen kế thừa hết trí nhớ của cô ấy thì việc này cũng phải nằm trong số đó chứ nhỉ !?
“Em không biết !! Huyền vũ, ngươi có biết không !? “ Ren nhún vai khó hiểu đáp, rồi cô quay xuống hỏi huyền vũ thủ, linh vật này đã tồn tại bao nhiêu năm với trí nhớ dai như đỉa, có gì đó mà cô quên mất chăng !?
“Không biết thưa cô.” Thanh âm già nua cổ xưa vang lên từ đôi vòng tay kỳ diệu này.
“Bạch hổ, còn ngươi !?” Ren quay sang hỏi chiếc thắt lưng màu trắng đang quấn quanh eo của Linh.
“Không thưa cô.” Thanh âm trầm thấp nhưng cũng không kém phần cổ lão vang lên từ chiếc đai lưng làm Linh giật bắn lên, hiếu kỳ nhìn xuống đầy vẻ tò mò.
Nhìn vẻ thắc mắc của Ren, King không còn biết nói gì hơn, xem ra việc truyền thừa trí nhớ thật sự có vấn đề, hoặc là nhân cách đầu tiên kia đã mang theo một số chuyện mà biến mất vĩnh viễn.
Hắn đành phải giải thích từ từ:
“Có một trận pháp để sử dụng năng lượng hòn đảo này...”
...
“Ồ, em hiểu rồi, có lẽ cô ta thật sự không muốn mình biến mất, nên vẫn lưu trữ lại một số thứ chỉ có nhân cách chủ biết, để người ta còn nhớ đến mình đây mà ! Thật ích kỷ ! “ Ren cắn môi nhẹ nói.
“Hoặc có lẽ truyền thừa không hoàn toàn, tứ hồn đã tiêu tán mất một nên linh hồn của ba người mang ký ức không đầy đủ chăng !?” King thì nghĩ theo một chiều hướng khác.
“Em cũng chẳng rõ.” Ren nhún vai đáp, thật sự mấy việc liên quan đến hồn phách quá phức tạp, cô cũng lười suy nghĩ, mấy thứ không dùng vũ lực giải quyết được thì tốt nhất không đụng đến, cô gái này trước giờ vẫn sống với quan điểm này.
Tuy vậy cô cũng cảm thấy hơi buồn bực, cứ như bị người ta len lén sau lưng câu dẫn bạn trai mình vậy, vừa lúc ngẩng mặt lên thì thấy Claude đang từ từ mà cẩn thận bay lên phía trên sơn cốc, ánh mắt cô chợt lóe sáng, vừa hay có thứ để trút giận.
Claude đáng thương, vốn cũng đã cẩn thận nhất có thể, không gây sự chú ý của ai bay đến miệng sơn cốc thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng như chì, hắn phải gồng cả gân xanh lên mới duy trì được độ cao.
Nhưng có vẻ càng lúc càng nặng, cơ thể dần dần bị ép hạ xuống mặt băng bên dưới. Claude sợ hãi hét lớn, dùng toàn bộ sức lực còn lại dồn vào đám lửa dưới hai chân, cơ thể hắn ngoang cường chống lại được áp lực mà từ từ trôi lên trên.
Phải thoát khỏi đây, Claude cắn răng thầm nghĩ, nếu ở lại mạng sống của mình chắc gì đã do mình quyết định nữa, hắn không muốn như vậy.
Đột nhiên, áp lực biến mất, không chỉ thế, cơ thể Claude còn đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, khổ nỗi lực đẩy của ngọn lửa nơi bàn chân quá lớn, hắn nhất thời mất khống chế phi lên trời như hỏa tiễn.
Do không kịp điều chỉnh phương hướng, Claude đáng thương đâm sầm đầu vào vách đá, máu me lênh láng, vô lực rơi xuống mặt băng lạnh ngắt bên dưới, để lại một vết nứt thật lớn rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
King chẳng cần quay đầu lại cũng biết chuyện gì sảy ra với Claude, mở miệng nói lạnh nhạt với Ren đang đắc ý cười tủm tỉm đằng trước:
“Đừng giết hắn, năng lực của hắn cũng cần thiết để mở phong ấn.”
“Ừm, em chỉ đùa với hắn một chút thôi mà !” Ren le lưỡi làm bộ mặt vô tội nhất có thể gãi gãi đầu nói.
Kị sĩ thấy một màn này cũng chết lặng chả biết nói gì hơn, sao con bé này mỗi lần hắn nhìn thấy lại mang một style khác nhau vậy, nhưng thôi, không nên dại dột đụng đến cái thứ thất thường đáng sợ này, hắn chỉ quay sang hỏi King:
“Nhưng King của ta, mở phong ấn ngài nói cần lực lượng của 4 loại nguyên tố, chúng ta mới có băng, lửa và ánh sáng, còn bóng tối thì kiếm đâu ra đây !?”
“Nếu thu thập xác của tử đồ trên cả hòn đảo rồi trích rút ma khí trong cơ thể chúng ra chắc là đủ.” King ngẫm nghĩ một chút rồi nói. Thực ra ma khí có công năng triệt tiêu phần lớn các loại năng lượng, nếu không có thì hắn cũng sẽ tìm được cách khác, thế nhưng với đám tử đồ đông đảo đang xục xạo xung quanh thế này, thật sự là không gì tốt hơn.
“Ờ, vậy bây giờ là đi săn tử đồ trên cả đảo hả !? “
Kị sĩ nhún vai hồ hởi nói, công kích của hắn thiên về vật lý nên cũng sẽ không quá yếu đuối trước đám tử đồ, quả này phải thể hiện thật hoành tráng mới được. Hình như từ lúc lên đảo đến giờ hắn vẫn còn chưa đánh thắng trận nào.
“Ừ !” King gật đầu.
“Vậy được rồi, lên đường thôi, hòn đảo này tính ra cũng rất đẹp, còn vài nơi em muốn đến lắm !” Ren cũng vươn vai đáp.
“Này, cậu ấy còn đang bị thương đấy.”
Linh hiếm hoi có cơ hội chen vào kháng nghị.
“Đặt ảnh lên nóc balo là được rồi, Thần Tiễn chạy êm lắm.” Ren không chút suy nghĩ đã nhanh chóng biến Thần Tiễn trở thành culi thồ hàng.
Robert nhìn đám gân xanh trên mặt Thần Tiễn, làm sao không biết đầu thằng trai trẻ này đang nghĩ gì. Cảm thấy bi ai cho hắn. Người ta buồn bực vì bị làm anh trai tốt, làm bạn tốt, còn thằng cu này, đến tư cách vào Friend Zone cũng chẳng có.
Trèo cao thì ngã đau như vậy đấy.
Nhưng thế giới cũng vì thế mà phân hóa, thậm chí trở lên hỗn loạn.
Sức mạnh có được quá nhanh, không thông qua quá trình tích lũy rất dễ mất kiểm soát, nhiều cuộc tranh đoạt tài nguyên diễn ra khắp nơi, nhiều tổ chức thế lực vốn tưởng chỉ có trong truyền thuyết lại lộ ra ánh sáng.
Trên hết là những cuộc biểu tình, phản đối, thậm chí dẫn đến bạo động của những kẻ vẫn còn tín ngưỡng vào thần linh.
Không phải ai cũng muốn chống lại thần linh, nhiều người khiếp sợ bọn họ, tôn sùng bọn họ, muốn được bọn họ thi triển những quyền phép vạn năng lên mình dù đó có là đòn trừng phạt ác độc đến mức nào.
Được thần linh để mắt đến với họ đã là một niềm hạnh phúc rồi.
Thần linh nô dịch con người, bòn rút tài nguyên của trái đất, các bậc lãnh đạo, vua chúa từ lâu đã nhận ra điều này nhưng lực bất tòng tâm, người dân thì chỉ như những con kiến dưới tán lá, làm sao biết được ở tít trên cao, những con chim gõ kiến ngày ngày đục đẽo các thân cây to lớn mang đi một phần đồng loại của chúng.
Vị trí thấp nên tầm mắt cũng không cao, với họ, thần linh chỉ là những tồn tại xa vời, chẳng đáng quan tâm. Con kiến dưới lớp đá mục làm sao có thể cho những hành vi của con đại bàng trên cao vào đầu óc, vì ngay cả tư cách để xuất hiện trong mắt con đại bàng nó cũng không có.
Ấy vậy mà một ngày nọ của 32 năm trước, con người lại tuyên chiến với Thần linh, khi thông đạo không gian được mở ra, toàn bộ những con robot tối tân nhất của loài người sau hơn 10 năm miệt mài chuẩn bị trải dài bao quanh mặt trăng, chiến trường đầu tiên với chúng thần.
Tại sao chúng ta phải đánh nhau, họ cứ là thần của họ, ta cứ là người của ta không được sao !?
Tại sao phải chiến đấu với một lực lượng đáng sợ như vậy, rốt cuộc chúng ta có được lợi lộc gì đâu !?
Hãy cứ để mọi thứ như nó vốn có không được sao !?
Chúng ta ra trận, con cháu chúng ta phải chết, nhà cửa, thành phố của chúng ta bị hủy diệt mỗi khi phòng tuyến của những chiến sĩ bằng sắt bị chọc thủng là tại vì ai !?
Không phải tại vì hắn sao !?
Kẻ tự xưng là King của IMI này, kẻ cho con người vũ khí, sức mạnh, nhưng lại cổ xúy con người lao ra chiến đấu với những kẻ địch mạnh hơn họ rất nhiều lần.
Một phát laze không giết được thần, trăm ngàn phát laze thì có thể, nhưng mỗi lần như vậy có biết bao nhiêu hi sinh, biết bao chiến sĩ phải ngã xuống, trôi dạt trên vũ trụ !?
Tại sao phải trả giá lớn như vậy !?
Dù cuối cùng chúng ta đã thắng, đó là nhờ nỗ lực của con người, không phải sao !?
Ngoài việc đem ra những thứ vũ khí đó, hắn làm được gì chứ !?
Sự tồn tại của hắn chỉ đem thế giới này đến hỗn loạn.
Hắn đáng lẽ không nên được sinh ra trên đời này.
Mang trên lưng tất cả nỗi oán niệm ấy của một bộ phận nhân loại, Tường vẫn như một chú kiến cần mẫn, chỉ làm những gì mình cho là đúng, những gì được cho là tốt nhất cho tương lai của con người.
Bằng những cách của riêng hắn mà người thường không sao hiểu nổi.
Đó cũng là cái giá hắn phải đánh đổi để có được sức mạnh từ trường sinh đảo.
Đánh mất đi cái tên của mình, đánh mất đi nhân cách, dục vọng, tư niệm…
Trở thành một cỗ máy không biết đến lợi ích cá nhân, vĩnh viễn duy trì sự công bằng.
Hắn cũng không cần bất cứ ai hiểu cho mình, dưới sức mạnh tuyệt đối, trường sinh đảo vẫn vận hành theo ý chí của hắn, với kiến thức có được, tổ chức này vẫn hơn xa nhân loại vốn tưởng đã phát triển rất nhanh kia.
Và trên hết, luôn có người ủng hộ hắn vô điều kiện, bất kể hắn làm gì, nghĩ gì.
Queen được sinh ra là vì King, không phải sao !?
Thử phản kháng lại số phận này ư !? Tại sao phải làm như vậy, trong khi đó là một phần của mình từ lúc có mặt trên đời này rồi. Hơn nữa người được chọn cho mình cũng không tệ cho lắm.
Mỗi một việc King âm thầm hay quang minh chính đại làm cho thế giới này đều được ghi lại dưới cái nhìn của Queen, nhiều người oán trách hắn đã thay đổi trật tự của thế giới, nhiều người nghĩ rằng chính những hành động của hắn đẩy con người đến hoàn cảnh phải tuyên chiến với chúng thần.
Nhưng những người được gọi là Queen này từ trước đến nay đều không thay đổi, cũng giống như trường sinh đảo, đều ở bên cạnh trợ giúp hắn như thiên chức của họ từ khi sinh ra....
Ren không nghĩ được xâu xa những gì như gánh nặng thế giới hay trách nhiệm phò trợ vị vua này gì cả, từ những gì biết được về hắn qua các tư liệu cùng ký ức, cũng có thể là do lạc ấn của linh hồn, bất kỳ hành vi hay đặc điểm nào của King cô cũng đều cảm thấy thuận mắt.
Đây có lẽ là cảm giác yêu ai yêu cả đường đi lối về mà con người vẫn thường hay nói !?
Ai biết !? Ren chỉ quan niệm, King là người nhà của mình, cũng như Stellar hay Shaorin, nếu có kẻ nào dám động đến bọn họ, kết cục của chúng đều sẽ rất thê thảm.
Ngắm nhìn khuôn mặt lạnh băng hững hờ của King, Ren vẫn cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết, thái độ vẫn khó đăm đăm từ khi để lộ bí mật cho tiểu hòa thượng bây giờ mới thực sự giãn ra, tràn ngập ý cười, rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân. Cô tíu tít bên cạnh hắn như một chú chim sẻ, làm bộ não vừa khôi phục ý thức của King cũng bắt đầu thấy những vòng xoay mòng mòng, chóng mặt.
Trông cô lúc này mới giống một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, vừa tìm được một món đồ chơi thú vị nhất trong đời.
Ren nhìn King từ trên xuống dưới như thể hắn là một thứ gì đó quý hiếm trong viện bảo tàng chỉ còn thiếu nước đeo biển cấm sờ hiện vật. Từng đường nét góc cạnh khuôn mặt, mái tóc, đôi mắt, vóc dáng toàn thân, cô phải quan sát cho bằng hết thật kỹ lưỡng với đôi mắt tràn ngập hứng thú.
Khiến cho Linh ở bên cạnh có cảm giác con bé này vừa mắc bệnh dại trai trầm trọng sắp hết thuốc chữa rồi. Tuy nhiên người ta vừa cứu mình, lại là người nổi tiếng, nên cô cũng không tiện nói. Thường nghe các vĩ nhân đều có một điểm bất thường nào đó trong vấn đề thần kinh mà, có lẽ dây thần kinh tình cảm của cô bé này có vấn đề.
Nhưng em đẹp, em có quyền, muốn sao chả được. Linh chua chát thầm nghĩ vì so nhan sắc, cô có vẻ kém Ren nhiều lắm.
King không mấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của Ren, thông qua Robert hắn đã biết cô cũng có mặt trên đảo này, tìm được mình chỉ là sớm muộn. Hắn vẫn lặng thinh không đáp, đôi mắt nhắm nghiền tận tình tiêu hóa hoàn toàn viên xá lợi của tiểu hòa thượng.
Thứ này rất bổ.
...
“Anh giống hệt trong tưởng tượng của em” Ren nói với giọng thích thú, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Là do tưởng tượng trong đầu cô chính là tôi.” King đã hồi phục khả năng đối thoại, vẫn đáp một cách hờ hững. Hắn cũng coi như nắm rõ thông tin về ba fake Queen qua những nguồn tin riêng của mình.
“Aiz, không thể lãng mạn hơn một chút sao !? Ví dụ như nói chúng ta có định mệnh gì gì đó chẳng hạn.” Ren không cho là đúng nói.
“Đúng là mọi việc đều đã được sắp xếp từ trước.” King gật đầu tán đồng. Hắn muốn nói đến lạc ấn trong linh hồn các fake Queen và sự truyền thừa ký ức cùng sức mạnh của Queen.
“Ah, lạnh lùng quá, nhưng cách nói chuyện thú vị ghê !”Ren cười tít mắt ôm chặt cứng lấy King, sức mạnh có chút mất kiểm soát làm xương cốt hắn hơi phát ra tiếng răng rắc khe khẽ, nếu không phải đang được xá lợi của tiểu hòa thượng tẩm bổ liên tục thì chắc là hắn đã gãy xương thật.
Linh ở một bên với vẻ mặt âm u.
“Thú vị, người ta căn bản là không muốn đối thoại.”
Tất nhiên những lời này chỉ là nghĩ trong lòng thôi.
Ở đằng xa, Thần tiễn với khuôn mặt xám xịt nhìn một màn ấy, quay người nhún chân một cái đã đứng chắn trước Frozen.
Lúc này cô ta đang chật vật đứng lên, hoảng loạn muốn trốn.
“Không muốn chết thì ở yên đó cho ta, đồng thời giải trừ cái vùng lạnh lẽo chết tiệt này đi !” Đang cơn bực mình không rõ nguyên nhân, giọng hắn chẳng có chút khách khí nào. Khuôn mặt lạnh tanh tạo dáng vô tình trở mặt không nhận người quen.
Trên thực tế năm người đứng đầu trong bảng xếp hạng các thiếu niên thiên tài đều đã từng gặp gỡ nhau qua rồi.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
“Ngươi nhất định phải cản ta à !?” Frozen lúc này đã không còn chút tự tin nào, khuôn mặt xám ngoét, tóc tai hơi có chút rối bời cùng đôi mắt mệt mỏi, gian nan nói.
“Ta từng thấy Ren tiểu thư vì muốn đề phòng một người bỏ trốn mà bẻ hết hai chân hai tay của cô ta, nếu không muốn giống vậy thì khôn hồn ở yên đó đi.” Thần tiễn khoang tay, hất hàm nói.
Frozen không còn biết nói gì hơn, vô lực phủ phục xuống, thanh kiếm băng tan rã dần dần, lớp sương quanh người cũng từ từ tản đi, khuôn mặt cô không còn vẻ trắng bệch thường thấy nữa mà dần trở lên hồng thuận như bao cô gái khác. Đôi mắt nặng nề chớp lấy, một giọt nước mắt trong veo xuất hiện, rơi xuống mặt băng lạnh lẽo.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên cô nếm trải cảm giác bất lực đến thế này.
Thần tiễn nhìn cô gái đang suy sụp trước mắt mình mà có chút đồng tình, lúc hắn biết được trên thế giới này còn có những người như Ren, hắn cũng phải mất một thời gian mới bình tĩnh được.
Cái danh hiệu thiên tài của bọn hắn, chỉ là con người phong cho mà thôi, trước mặt các thế lực siêu nhiên, còn chẳng bằng một con kiến hôi, người ta tùy tiện dí ngón tay cái đã chết bẹp dúm rồi.
...
“Nè, tại sao phải tha cho cô ta vậy !?” Ren cuối cùng cũng thỏa mãn sau cái ôm nồng nhiệt, thả King ra làm hắn cử động từng khớp xương tạo ra những âm thanh răng rắc. Có mấy khúc xương hơi yếu đã bị cái ôm vừa rồi ép đến lệch vị trí.
“Để mở trận pháp trên hòn đảo chúng ta cần năng lực của cô ta !” King đáp. Đồng thời một tay ấn mạnh vào xương bả vai đã hơi rời ra của mình cố định nó vào chỗ cũ.
Vòng bảo vệ của trận pháp là một tổ hợp năng lượng phức tạp, nếu để hắn tự mình giải phóng sẽ mất rất nhiều thời gian. Nếu như có một ma khoa nghiên cứu giả (MARSC) như Frozen giúp đỡ, công việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Trận pháp !? “ Đôi mắt tròn to của Ren chớp chớp tràn ngập ý hỏi.
“Cô không biết !?” King cũng có chút ngoài ý muốn, nếu ba fake Queen kế thừa hết trí nhớ của cô ấy thì việc này cũng phải nằm trong số đó chứ nhỉ !?
“Em không biết !! Huyền vũ, ngươi có biết không !? “ Ren nhún vai khó hiểu đáp, rồi cô quay xuống hỏi huyền vũ thủ, linh vật này đã tồn tại bao nhiêu năm với trí nhớ dai như đỉa, có gì đó mà cô quên mất chăng !?
“Không biết thưa cô.” Thanh âm già nua cổ xưa vang lên từ đôi vòng tay kỳ diệu này.
“Bạch hổ, còn ngươi !?” Ren quay sang hỏi chiếc thắt lưng màu trắng đang quấn quanh eo của Linh.
“Không thưa cô.” Thanh âm trầm thấp nhưng cũng không kém phần cổ lão vang lên từ chiếc đai lưng làm Linh giật bắn lên, hiếu kỳ nhìn xuống đầy vẻ tò mò.
Nhìn vẻ thắc mắc của Ren, King không còn biết nói gì hơn, xem ra việc truyền thừa trí nhớ thật sự có vấn đề, hoặc là nhân cách đầu tiên kia đã mang theo một số chuyện mà biến mất vĩnh viễn.
Hắn đành phải giải thích từ từ:
“Có một trận pháp để sử dụng năng lượng hòn đảo này...”
...
“Ồ, em hiểu rồi, có lẽ cô ta thật sự không muốn mình biến mất, nên vẫn lưu trữ lại một số thứ chỉ có nhân cách chủ biết, để người ta còn nhớ đến mình đây mà ! Thật ích kỷ ! “ Ren cắn môi nhẹ nói.
“Hoặc có lẽ truyền thừa không hoàn toàn, tứ hồn đã tiêu tán mất một nên linh hồn của ba người mang ký ức không đầy đủ chăng !?” King thì nghĩ theo một chiều hướng khác.
“Em cũng chẳng rõ.” Ren nhún vai đáp, thật sự mấy việc liên quan đến hồn phách quá phức tạp, cô cũng lười suy nghĩ, mấy thứ không dùng vũ lực giải quyết được thì tốt nhất không đụng đến, cô gái này trước giờ vẫn sống với quan điểm này.
Tuy vậy cô cũng cảm thấy hơi buồn bực, cứ như bị người ta len lén sau lưng câu dẫn bạn trai mình vậy, vừa lúc ngẩng mặt lên thì thấy Claude đang từ từ mà cẩn thận bay lên phía trên sơn cốc, ánh mắt cô chợt lóe sáng, vừa hay có thứ để trút giận.
Claude đáng thương, vốn cũng đã cẩn thận nhất có thể, không gây sự chú ý của ai bay đến miệng sơn cốc thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng như chì, hắn phải gồng cả gân xanh lên mới duy trì được độ cao.
Nhưng có vẻ càng lúc càng nặng, cơ thể dần dần bị ép hạ xuống mặt băng bên dưới. Claude sợ hãi hét lớn, dùng toàn bộ sức lực còn lại dồn vào đám lửa dưới hai chân, cơ thể hắn ngoang cường chống lại được áp lực mà từ từ trôi lên trên.
Phải thoát khỏi đây, Claude cắn răng thầm nghĩ, nếu ở lại mạng sống của mình chắc gì đã do mình quyết định nữa, hắn không muốn như vậy.
Đột nhiên, áp lực biến mất, không chỉ thế, cơ thể Claude còn đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, khổ nỗi lực đẩy của ngọn lửa nơi bàn chân quá lớn, hắn nhất thời mất khống chế phi lên trời như hỏa tiễn.
Do không kịp điều chỉnh phương hướng, Claude đáng thương đâm sầm đầu vào vách đá, máu me lênh láng, vô lực rơi xuống mặt băng lạnh ngắt bên dưới, để lại một vết nứt thật lớn rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
King chẳng cần quay đầu lại cũng biết chuyện gì sảy ra với Claude, mở miệng nói lạnh nhạt với Ren đang đắc ý cười tủm tỉm đằng trước:
“Đừng giết hắn, năng lực của hắn cũng cần thiết để mở phong ấn.”
“Ừm, em chỉ đùa với hắn một chút thôi mà !” Ren le lưỡi làm bộ mặt vô tội nhất có thể gãi gãi đầu nói.
Kị sĩ thấy một màn này cũng chết lặng chả biết nói gì hơn, sao con bé này mỗi lần hắn nhìn thấy lại mang một style khác nhau vậy, nhưng thôi, không nên dại dột đụng đến cái thứ thất thường đáng sợ này, hắn chỉ quay sang hỏi King:
“Nhưng King của ta, mở phong ấn ngài nói cần lực lượng của 4 loại nguyên tố, chúng ta mới có băng, lửa và ánh sáng, còn bóng tối thì kiếm đâu ra đây !?”
“Nếu thu thập xác của tử đồ trên cả hòn đảo rồi trích rút ma khí trong cơ thể chúng ra chắc là đủ.” King ngẫm nghĩ một chút rồi nói. Thực ra ma khí có công năng triệt tiêu phần lớn các loại năng lượng, nếu không có thì hắn cũng sẽ tìm được cách khác, thế nhưng với đám tử đồ đông đảo đang xục xạo xung quanh thế này, thật sự là không gì tốt hơn.
“Ờ, vậy bây giờ là đi săn tử đồ trên cả đảo hả !? “
Kị sĩ nhún vai hồ hởi nói, công kích của hắn thiên về vật lý nên cũng sẽ không quá yếu đuối trước đám tử đồ, quả này phải thể hiện thật hoành tráng mới được. Hình như từ lúc lên đảo đến giờ hắn vẫn còn chưa đánh thắng trận nào.
“Ừ !” King gật đầu.
“Vậy được rồi, lên đường thôi, hòn đảo này tính ra cũng rất đẹp, còn vài nơi em muốn đến lắm !” Ren cũng vươn vai đáp.
“Này, cậu ấy còn đang bị thương đấy.”
Linh hiếm hoi có cơ hội chen vào kháng nghị.
“Đặt ảnh lên nóc balo là được rồi, Thần Tiễn chạy êm lắm.” Ren không chút suy nghĩ đã nhanh chóng biến Thần Tiễn trở thành culi thồ hàng.
Robert nhìn đám gân xanh trên mặt Thần Tiễn, làm sao không biết đầu thằng trai trẻ này đang nghĩ gì. Cảm thấy bi ai cho hắn. Người ta buồn bực vì bị làm anh trai tốt, làm bạn tốt, còn thằng cu này, đến tư cách vào Friend Zone cũng chẳng có.
Trèo cao thì ngã đau như vậy đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook